[NTPN] 61. Thịt kho tàu
/61/. Thịt kho tàu.
"Tiếu Lang! Tan học cùng đi Tây Môn ăn mì sợi không?"
"Tôi không đi đâu, hôm nay phải về sớm một chút!"
"Phải về 'tổ ấm tình yêu' kia của ông à?"
"Cút đi, là hôm nay hàng xóm phòng bên cạnh mời ăn cơm!"
"Đừng có giống như lần trước, về đến ký túc xá mới kịp phản ứng mình đã không còn ở chỗ đó nữa!"
"Ha ha ha ha..."
"..."
Gần đây Tiếu Lang thực hạnh phúc, hạnh phúc đến mức tựa như từ trong ra ngoài đều thoa một lớp mật vậy.
Ngoại trừ đến trường đi học, mỗi ngày cậu có ít nhất hai phần ba thời gian có thể dính cùng một chỗ với
Vương Mân.
Bạn nói vậy thì khác gì hồi trung học sao? Đương nhiên không giống rồi! -- Trung học có thời gian nhiều như vậy để nói chuyện yêu đương sao? Trung học đều dùng để làm bài thi!
Học kỳ này Tiếu Lang phá lệ cầm được hạng nhì toàn học viện, chuyện yêu chuyện học đều viên mãn, nhân sinh đắc ý đến mức Tiếu Lang muốn bay lên!
Hôm nay Dương Gia Dược tự mình xuống bếp, chào đón hàng xóm mới.
Tiếu Lang vừa tan học liền giục ngựa không ngừng mà chạy trở về, bất quá loại sự tình ô long như theo quán tính mà trở về ký túc xá này sẽ tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa...
Hai mươi phút lộ trình từ Khoa Đại đến nhà mới, Tiếu Lang luôn tưởng tượng bản thân là một cơn gió xoáy vô địch, một đường chạy vào vèo, không cần mười phút đã đến!
Buổi chiều Vương Mân không có tiết học, thấy Tiếu Lang thở hồng hộc chạy về, cười hỏi: "Bị quỷ rược theo à? Chạy đến như vậy."
Tiếu Lang không trả lời, quăng balo lên ghế sopha, bắt đầu cởi quần áo... đi tắm rửa.
Bắt đầu từ ngày ở chung đầu tiên, Vương Mân đã bắt đầu quan tâm đến vệ sinh cá nhân của Tiếu Lang, ví dụ như đổ mồ hôi phải tắm rửa, quần áo phải giặt, giặt xong phải phơi nắng, phơi nắng xong phải ủi... Cho dù Tiếu Lang hiện nay có thể làm được chỉ là việc đầu tiên, nhưng vẫn chứng minh sức mạnh thần kỳ của tình yêu, nó có thển khiến một người vì đối phương mà thay đổi bản thân ở mức độ lớn nhất.
Cửa phòng tắm bằng thủy tinh, bên trong chỉ treo một tấm màn tắm nửa trong suốt. Không biết Tiếu Lang là tự tin dáng người của mình hay là tin tưởng sự tự chủ của Vương Mân, cậu cứ như vậy không chút để ý mà vọt vào tắm, vừa tắm còn vừa hừ hừ ca hát.
Tầm mắt Vương Mân đuổi theo cậu, xem xét một hồi lâu, mới cả người khô nóng mà quay đầu sang một bên... Cái tên tiểu hỗn đản không chút ý tứ này!
Gần đây thời tiết chuyển lạnh, Tiếu Lang tắm xong đi ra, không khỏi rùng mình một cái.
Quần áo bị quăng khắp nơi đã được Vương Mân dọn dẹp bỏ vào trong sọt đựng quần áo bẩn, quần áo của hai người mà đầy sọt sẽ bỏ vào trong máy giặt.
Tiếu Lang vẫn cảm thấy đây là một chuyện khiến người ta rất dễ miên man bất định, quần lót nội y của hai người quấn quanh quay cuồng trong nước, khí vị của nhau được dùng hợp rồi tẩy sạch... gì đó, thật sự khiến cho người ta mặt đỏ tim đập mà!
Quần áo trong tủ cũng được xếp chỉnh chỉnh tề tề, tràn ngập hương vị ánh mặt trời, à không, là mùi vị của vi khuẩn bị giết chết... Thay quần áo mặc nhà vào, Tiếu Lang kéo ngăn kéo bên dưới ra, tràn đầy một ngăn toàn là quần lót, bên trái là của mình, bên phải là của Vương Mân.
Len lén rút một cái từ bên phải, Tiếu Lang nghiêng đầu sang chỗ khác, liền thấy Vương Mân đang nhìn mình... Không xong, bị phát hiện rồi!
Tiếu Lang le lưỡi, mặc quần lót của Vương Mân vào, lại mặc đồ mặc nhà của mình vào, hỏi: "Mấy giờ rồi, chúng ta qua bển giờ luôn hay sao?"
"Không cần, bọn họ chuẩn bị xong sẽ đến kêu mình."
"À." Tiếu Lang tiếp tục hừ hừ ca hát, vừa ca vừa sấy tóc, cảm xúc lúc này phải nói là tựa như thần tiên rảnh rỗi!
Vương Mân cúi đầu tiếp tục nhìn máy tính, khóe miệng cong cong.
Cậu thích Tiếu Lang ở bên cạnh mình thỉnh thoảng tạo ra chút thanh âm, khiến người ta cảm thấy phá lệ ấm áp. Chỉ cần đối phương không đập phòng lật ngói, cậu đều có thể vô cùng chuyên tâm mà làm chuyện của mình.
Tiếu Lang sấy tóc xong, đi lấy hai trái táo trong tủ lạnh ở phòng bếp, cùng Vương Mân mỗi người một trái.
Sau đó, cậu xếp bằng ngồi xuống bên cạnh Vương Mân, mở máy tính lên, vừa gặm táo vừa chơi đua xe. Hiện tại chơi game online đều rất tốn thời gian, Vương Mân không có thời gian chơi cùng với cậu, một mình Tiếu Lang chơi không thú vị, nên cũng rất ít khi chơi. Ngược lại mấy trò 'đua xe' muốn chơi thì chơi muốn ngừng thì ngừng thế này, cậu rất thích.
Trái táo trên tay Vương Mân ăn được một nửa, đã bị Tiếu Lang cầm đi, cậu không giận cũng không cười, bởi vì đã quen rồi.
Lại qua thêm một lúc, chuông cửa vang lên, Tiếu Lang nhảy lên đi ra mở cửa.
"Ăn cơm thôi." Dụ Niên đứng ngoài cửa nói, "Tự mang ghế qua nhé."
Tiếu Lang bê một cái ghế, thay dép lê hỏi: "Chén đũa thì sao?"
Dụ Niên cười: "Chén đũa có rồi."
Hai người còn chưa đi tới cửa đã bị mùi hương thức án tràn ra khiến cho bụng đói kêu vang, chờ đến khi nhìn thấy một bàn toàn mấy món mỹ vị đặt trên cái bàn nhỏ trong phòng khách, hai mắt gần như hoa lên!
"Oa phắc, học trưởng, đâu đều là anh làm?" Tiếu Lang không thể tin mà nhìn về phía Dương Gia Dược, thức ăn trên bàn có thể so với hàng mẫu trong nhà hàng lớn luôn rồi!
Dương Gia Dược cởi tạp dề trên người ra: "Tôm rim hành lá là do Dụ Niên làm."
"Lợi hại!"
Vương Mân liếc mắt nhìn Tiếu Lang, tựa như đang nói: Em nhìn người ta xem, em còn chưa từng nấu cơm cho anh lần nào. Tiếu Lang không yếu thế mà trừng ngược lại: Anh cũng chưa từng!
Bốn chàng trai chen chúc lập tức khiến phòng khách nhỏ bé càng thêm chật hẹp, vừa không lưu ý là sẽ đụng chân đụng tay.
Dụ Niên từ trong tủ lạnh lấy bia ra, quay người đi lại bên cạnh bàn, "Ngồi đi, đừng khách sáo." Dương Gia Dược nói.
Sauk hi bốn người ngồi xuống, liền mời rượu lẫn nhau, "Đến đến, chúc mừng thăng qua nha~!" Dương Gia Dược nâng ly lên.
"Cám ơn! Cám ơn!" Tiếu Lang đầy mặt tươi cười nói, "Cũng chúc hai người chung sống vui vẻ!!"
Dụ Niên và Dương Gia Dược: "..."
Bốn người uống xong, Dụ Niên nói: "Dùng bữa đi."
Tiếu Lang gắp một miếng thịt sợi nước sốt nhét vào miệng, "Ưm!" một tiếng, sau đó nhanh chóng gắp một miếng để vào chén Vương Mân, "Anh ~ Ăn thịt!"
Vương Mân: "..."
Dương Gia Dược cười hỏi: "Thế nào?"
Tiếu Lang gia ngón cái lên, miệng lại vội vội vàng vàng ăn.
Ăn được một nửa, Vương Mân nói: "Ngày hôm qua mua một bộ bài poker, chút nữa sang bên bọn tui chơi bài đi?"
Dương Gia Dược: "Được, đấu địa chủ sao?"
Tiếu Lang lột một con tôm bự cho vào miệng, hàm hồ đáp: "Không chơi đấu địa chủ, dạy hai người chơi một loại mới, ở quê tui kêu là Thanh Đôn."
Dụ Niên bật cười: "Món hầm?"
Dương Gia Dược nhướng mày: "Hầm trong món thịt hầm á hả?"
(*) Thanh Đôn mà Tiểu Tiểu nói là 清墩 /qīngdūn/, là tên một loại chơi bài có nguồn gốc từ Chiết
Giang. Còn 'món hầm' mà Dụ Niên và Gia Dược nói là 清炖 /qīngdùn/, cách đọc tương tự nhau, chỉ khác thanh điệu nên hiểu nhầm ^^! Tiếng Hoa thiệt là bát đại tinh thâm *vuốt mồ hôi*
Tiếu Lang: "Không đúng không đúng, đôn trong đôn tử á."
Vương Mân nghi hoặc: "Thanh đôn? Sao anh lại không biết."
Tiếu Lang: "Là cách chơi ở chỗ nhà bà ngoại tui, cũng không khác với chơi bài đấu địa chủ lắm, bất quá cần phải có ba bộ bài!"
Dương Gia Dược: "Nghe thú vị nhỉ, một hồi kiến thức thử một chút."
Ăn cơm xong, Dụ Niên rửa chén, Vương Mân hỗ trợ thu dọn, Tiếu Lang giữ chặt Dương Gia Dược hỏi: "Học trưởng, lúc nào rảnh dạy tôi công phu nấu ăn đi?"
Dương Gia Dược liếc mắt nhìn vào phòng bếp một cái, nói: "Trù nghệ của Dương gia tôi truyền cho con một mấy đời, chỉ nhận một đồ đề! Cậu muốn học liền học với Dụ Niên."
Tiếu Lang kêu to: "Anh thật giảo hoạt! Khơi khơi lên làm sư tổ người ta."
Thu dọn xong, bốn người dời trận địa đến chỗ ở của Vương Mân và Tiếu Lang, ngồi vây quanh bàn học chơi trò 'Thanh Đôn' trong truyền thuyết.
Cái gọi là 'Thanh Đôn', tức là phải được ba lá bài tẩy có màu sắc và hoa văn giống nhau, ví dụ như ba lá Ách Cơ, ba lá Tám Chuồn, đều có thể tạo thành 'Thanh Đôn'.
Tổng cộng ba bộ bài poker, đồng nghĩa với việc mỗi một con bài có ít nhất 12 lá, theo thứ tự được bốn cái Thanh Đôn, nhưng nếu trong bài chia có bốn lá giống nhau nhưng khác nước bài (ví dụ bốn lá Ách cơ, rô, chuồn, bích), tám lá bài tẩy còn lại liền không thể tạo thành Thanh Đôn được.
Cho nên, Thanh Đôn là tạc đạn, uy lực của nó không nhỏ hơn tạc đạn tám lá hay pháo tạc đạn (như bom tạc đạn 44445555) là mấy.
Những loại khác, như là hoa thuận, hồ lô, đôi liền, thuận tử vân vân cũng tương tự như quy tắc trong đấu địa chủ.
Cỏ: Xin lỗi Cỏ bất lực rồi, huhu, bài Việt Nam còn chơi chưa rành, nên là cái này nằm ngoài tầm với rồi TT^TT
Đang ngồi đều là nhân tài chỉ số thông minh cao, không cần Tiếu Lang giải thích nhiều đã hiểu được.
Dụ Niên bất an nói: "Chưa từng chơi bài, chỉ giáo nhiều hơn nha."
Tiếu Lang trấn an cậu: "Không có gì không có gì, có gì không hiểu ông cứ hỏi!"
Bốn người chia làm hai tụ, Vương Mân cùng Tiếu Lang đối mặt với Dụ Niên và Dương Gia Dược.
Ngoại trừ Tiếu Lang, còn lại ba người đều là lần đầu tiên chơi 'Thanh Đôn', ba bộ bài poker gộp lại so với bình thường nhiều hơn không ít, mọi người cầm trong tay một pó lá bài, đều rất không thích ứng.
Dụ Niên không biết bắt bài, cầm một lá lại rớt một lá, cuối cùng đơn giản quay lưng lại với mọi người ngồi xếp bài.
Cái gọi là xếp bài, chính là ý nghĩa theo mặt chữ... Đếm và chia bài poker cùng loại thành đôi, sau đó phân tổ, là phương thức kinh điển của tân thủ chơi bài.
Dụ Niên chỉnh bài xong, xoay người lại, tay trái một mớ, tay phải một mớ. Cậu đặt mớ bài trên tay phải xuống đặt trước mặt, nói: "Đến đi!"
Tiếu Lang còn chưa kịp đoán đám lá bài kia của cậu là cái gì, Vương Mân đã ra bài, đi một cái hồ lô, 3 con 5 mang đôi 4.
Dụ Niên hỏi: "Hồ lô nhất định phải là đôi liền mới được sao?"
Tiếu Lang: "Phải, cho ví dụ, 3 con 7 chỉ có thể mang đôi 8 hoặc đôi 6, không thể mang những thứ khác."
"Hiểu rồi." Dụ Niên gật đầu, ra 3 J mang đoi Q.
Tiếu Lang nhìn 3 con J mang đôi 10 trong tay mình, cắn răng nói, "Qua."
Dương Gia Dược lấy ra 3 con K và đôi A, Vương Mân dùng 3 con 2 và đôi A chặn lại.
Mọi người: "Hết."
Vương Mân nhìn về phía Tiếu Lang, Tiếu Lang trộm giơ lên chữ V, tỏ vẻ muốn đi đôi.
Vương Mân đánh ra một đôi 3, Tiếu Lang vừa thấy, ha ha cười, đến phiên mình có thể đi đôi 5 rồi, đôi 5
không được đôi 9 cũng ok!
Đang chờ mong, chỉ thấy Dụ Niền liền đánh ra đôi 2...
Mẹ nó!
Tiếu Lang thầm mắng một tiếng, nói: "Qua."
Dương Gia Dược: "Qua."
Vương Mân: "Qua."
Dụ Niên cười cười, sau đó ra thêm một đôi K.
Đôi thiệt lớn! "Qua..." Người nào đó thực không cam lòng nói.
Dương Gia Dược theo một đôi A, Vương Mân cũng đánh tiếp một đôi 2.
Tiếu Lang lòng đang nhỏ máu, anh mình đã xé 5 con 2 ra để chặn hồ lô và cái đôi của Dụ Niên mà...
Thiệt giỏi!
Vương Mân hỏi: "Có không?"
"Có, từ từ." Dụ Niên buông bài trong tay ra, cầm lấy đám lá bài vừa rồi bị cậu đặt tạm xuống mặt đất lên.
Tiếu Lang kỳ quái, có thể chặn đôi 2 phỏng chừng chỉ có đôi Joker đen đỏ, ở quê họ gọi đây là Hồng tư lệnh và Hắc tư lệnh.
Dụ Niên cau mày lựa chọn trong mớ bài kia chốc lát, do dự rút r aba lá.
Tiếu lang liền trợn tròn mắt: Đôn 8 bích!! (3 con 8 bích)
Vương Mân cùng Dương Gia Dược lộ ra biểu tình mới lạ, vây xem 'Thanh Đôn' đầu tiên xuất hiện trong đời...
"Ồ ~~~", 'Đây là Thanh Đôn à!", "Như vậy tính là bị chăn sao?". "Thật thần kỳ ha!"
Dụ Niên lại có chút ngượng ngùng nhìn 'Hung khí' mình thả ra, nói: "Không phải nói ba lá giống nhau chính là bom sao?"
Tiếu Lang cũng sắp khóc tới nơi rồi, này, mấy người các người, đây là biểu tình nên có khi cái đôi bị Thanh Đôn chặn lại sao?
Dụ Niên liếc mắt nhìn Tiếu Lang một cái, nho nhã lệ độ mà hỏi: "Có thể chứ?"
Tiếu Lang khóc không ra nước mắt, "Có thể thì đúng là có thể, nhưng cậu dùng Thanh Đôn chỉ để đè bẹp cái đôi có phải hơi đại tài tiểu dụng chút hay không?" Vì giải thích rõ uy lực của Đôn, Tiếu Lang lần thứ hai cường điệu, "Chỉ có bom tám lá mới có thể đè được Thanh Đôn thôi á!"
Ông xác định ông muốn ra? Ông xác định muốn dùng Thanh Đôn chặn đôi hai của anh tui đúng không!
Dụ Niên vô tội nói: "Lần đầu tiên ra Thanh Đôn, cảm giác cũng rất kỳ quái, cứ cảm giác ba lá bài bom kia không lợi hại bằng bốn lá, được rồi, nếu ra liền ra đi."
Nói xong, Dụ Niên liền một lần nữa đặt đám bài trong tay thả lại xuống đất, cầm lấy mớ bài khác lên.
Tiếu Lang: "...' Mẹ nó hóa ra một sấp thật dài kia đều là bom sao? (T皿T)
Sau đó Dụ Niên đánh ra một con 6, Tiếu Lang theo một con 8, Dương Gia Dược dùng một con Hắc tư lệnh đè bẹp.
Trong tay Tiếu Lang không có Hồng tư lệnh, đặt hy vọng vào Vương Mân, lại thấy Vương Mân nhún vai, "Qua."
Dương Gia Dược lại ra thuận tử (sảnh), bài Tiếu Lang rất lẻ tẻ, căn bản không liên kết lại được, cố tình Dụ Niên đều có thể theo được. Vương Mân nhìn tình thế không đúng, cắn răng lấy một cái thuận tử chặn lại, nhưng bị Dụ Niên dùng một cái bom nhỏ (5 con 3) nổ chết.
Tiếu Lang nhìn nhìn bài trên tay mình, nhưng ngay cả cái 'bom nhỏ' kia của Dụ Niên cũng không đối phó được, còn lăn lộn cái gì chứ!
Sau vài vòng, Tiếu Lang rốt cục đạt được quyền ra bài một lần.
Cậu đầy tội nghiệp mà đánh ra đôi 5 bản thân 'trân quý' đã lâu, Dương Gia Dược cười cười, nói: "Qua." Ngữ khí kia tràn ngập đồng tình...
Vương Mân đánh đôi 10, đến phiên Dụ Niên, trong lòng Tiếu Lang không ngừng cầu nguyện: Qua đi, qua đi, qua đi!
Dụ Niên chậm rãi cầm lầy mớ bài trên mặt đất kia, lại rút ra ba lá: "Đôn J cơ."
Tiếu Lang rơi lệ đầy mặt: Mẹ nó đây không phải tân thủ a! Ra Đôn mà y như ra đôi vậy! Đây con mẹ nó tuyệt đối là thần bài!
Vương Mân rốt cục cảm khái một câu: "Cậu có thật nhiều Đôn ha!"
Dụ Niên sờ sờ cái ót: "Đúng vậy."
Tiếu Lang nội thương sắp chết không cần giải thích.
Khi chơi bài, bài trong tay của người chơi ít hơn mười lá phải tự động kết thúc.
Cuối cùng tất cả mọi người đếm số, trong tay Tiếu Lang còn có một đống, Vương Mân sốt ruột thay cậu, "Bài em còn những gì vậy?"
Tiếu Lang có miệng khó trả lời, một con 3, một con 4, một đôi 9, một đôi 10, ba con J... Cùng một một cái bom QQQQ mê người.
"Em cần bài gì?" Vương Mân hỏi, cậu đã buông tha việc làm động tác ngầm với Tiếu Lang, bài tên kia tệ đến mức khiến người ta khinh thường chơi trò đánh tâm lý!
Tiếu Lang uể oải nói: "Một con, hao con, ba con đều muốn!"
Vương Mân: "... Có lớn hơn 10 không?"
Dương Gia Dược đùa giỡn nói: "Này này, hai người các cậu thảo luận cũng quá ngang nhiên trắng trợn rồi, xem chúng tôi không tồn tại đúng không?"
Vương Mân thở dài, ra một con 2, trong cách chơi của Thanh Đôn, con 2 lẻ là bài nhỏ nhất, con 3 cũng có thể chặn nó.
Tiếu Lang nhìn con 2 kia liền hóa đá, anh trai anh dỡ xuống 6 con 2 luôn sao! 囧!
Dụ Niên hỏi Dương Gia Dược: "Muốn theo không?"
Dương Gia Dược: "Muốn."
Dụ Niên: "Vậy tôi bỏ."
"..." Tiếu Lang hí hửng mà đánh ra một lá 3.
"Cám ơn." Dương Gia Dược cười tủm tỉm mà ra một con 4.
Tiếu Lang hộc máu, sớm biết vậy đánh con 4 trước!
Dương Gia Dược xếp lại bài dư trên tay, thoải mái nói: "Tôi xong rồi."
Dụ Niên: "A a, nhưng mà tôi còn có bom."
Dương Gia Dược: "Có nổ không?"
Tiếu Lang: "..."
"Anh cứu không được em rồi." Vương Mân quăng ra một cái hoa thuận đè con 4 của Dương Gia Dược, trên tay còn chừa lại một bộ Đôn, theo lý thuyết, thoát được vẫn là vô tư.
"Chậm đã." Dụ Niên cười nói, "Tui muốn nổ cậu."
Vương Mân: "..."
Ngay sau đó, mọi người mắt mở trừng trừng mà nhìn Dụ Niên vứt ra ba lá Hồng tư lệnh, đôi mắt dưới ánh đèn lóe sáng lên như ngọc thạch đen, "Thịt kho tàu (*) cậu."
(*) Nguyên văn là 红烧 /hóngshāo/ - Hồng Thiêu, nghĩa là món thịt kho tàu, bạn Dụ Niên đang chơi chữ, bài này tên Thanh Đôn (canh hầm), bạn ấy ra cái Đôn lớn nhất giết Vương Mân nên tự đặt là Hồng Thiêu ấy mờ.
Vương Mân: "..."
Dụ Niên cười hỏi: "Cái này có phải là Đôn lớn nhất không?"
Tiếu Lang: "..." Ở đâu ra cái sát chiêu tự nghĩ tên như vậy hả! Ai nói cho ông biết đó là thị kho tàu hả!
Thịt kho tàu cái đầu ông!
Cuối cùng, Dụ Niên đánh 4 con K, người đầu tiên tới, ngay cả cơ hội để Tiếu Lang đánh bom xuống cũng không cho, Dương Gia Dược ra 5 con 3 cuối cùng trên tay, vinh quang tới nhì, Tiếu Lang và Vương Mân hoàn toàn bại trận!
Nhưng so với Tiếu Lang, Vương Mân càng nghẹn khuất, Tiếu Lang bài xấu còn có thể hiểu, Vương Mân lại tươi sống mà bị nghẹn Đôn ba con 9, lần đầu tiên chơi Thanh Đôn, mà Đôn của mình lại bị nghẹn thế này, cậu dễ dàng sao...!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip