[NTPN] 75. Em yêu anh

/75/. Em yêu anh.

Thấy anh trai bị dọa đến vẻ mặt ngẩn ngơ, Tiếu Mông bỗng nhiên lại cảm thấy có chút buồn cười, nhân cơ hội tiếp tục trêu chọc cậu: "Anh và Mân ca làm chuyện kia em cũng nhìn thấy!"

Biểu tình Tiếu Lang vặn vẹo, làm ra bộ dạng hít khí nó: "Khi, khi nào?"

Tiếu Mông: "Kỳ nghỉ đông hồi năm nhất ấy, buổi tối hôm anh và Mân ca từ Bắc Kinh trở về ngủ ở nhà chúng ta..."

Lúc ấy Tiếu Lang đang ngủ, Vương Mân liền cúi người xuống hôn cậu, Tiếu Mông không cẩn thận nhìn thấy, căn bản không dám nhìn lần thứ hai liền xoay người mà chạy.

Run như cầy sấy mà ngây người trong phòng của mình trong chốc lát, tim đập so với lần đầu tiên hôn bạn gái mối tình đầu của mình còn nhanh hơn... Sao đó lại sợ hai người làm chuyện này bị ba mẹ nhìn thấy, không khỏi đi ra lén giúp bọn họ canh cửa.

Cỏ: Mông Mông cưng thật tốt, chẳng tiếc khi Mân ca mua chuộc được đứa em vợ là cưng, muahahahaha!!!

Càng nghĩ lại càng thấy đáng giận! Vương Mân quả nhiên không xem mình là người (ngoài)!

Tiếu Lang nghe xong mặt lúc đỏ lúc trắng, tâm muốn chết cũng có luôn rồi! Dưới cơn hoang mang lo sợ, cậu theo bản năng gọi điện thoại xin Vương Mân giúp đỡ, nhưng mới vừa rồi đã hạ quyết tâm không lấy việc này đến làm phiền anh ấy nữa mà...

Ha ha. Tiếu Lang cười khổ một tiếng: Mày cái tên ngu ngốc này, mày căn bản không thể không có Vương Mân! Cho dù là vui vẻ bi thương, hay là hoang mang mờ mịt, người đầu tiên mày nghĩ đến, vĩnh viễn đều là anh ấy.

Quen biết đến nay đã được năm năm rưỡi, Vương Mân tựa như cành lá hương bồ từng sợi từng sợi quấn lấy mình, tựa như bàn thạch vững vàng bảo vệ mình, thừng cưa gỗ đứt, nước chảy đá mòn...

Tiếu Lang có chút chán nản ngồi phịch trên giường, hai tay che mặt, vừa chua sót bất đắc dĩ lại vừa vui mừng cảm động.

Nguyệt đắc nhất nhâm tâm, bạch thủ bất tương ly (*). Đời này không ai có thể chia cách bọn họ.

(*) Trích trong bài thơ của Trác Văn Quân thời Hán.

"Tiếu Mông." Tiếu Lang lấy một loại thanh âm so với bình thường vô cùng trầm thấp gọi tên em trai, đứng đắn đến mức khiến khóe miệng Tiếu Mông run rẩy.

Tiếu Mông: "Sao?"

Tiếu Lang cố lấy dũng khí cắn răng nói: "Mặc kệ như thế nào, cả đời này của anh phải cùng một chỗ với

Vương Mân."

Tiếu Mông: "..."

"Có thể em sẽ cảm thấy anh thực ghê tởm, cảm thấy anh là biến thái, chán ghét anh, khinh bỉ anh..." Tiếu Lang nghẹn ngào một tiếng, tiếp tục nói: "Anh biết đây là không bình thường, nhưng mà không có biện pháp, nếu nhất định phải chọn lựa giữa người nhà và Vương Mân, anh, anh... Anh lựa chọn Vương Mân, anh thương anh ấy, oa oa..." Nói xong câu này, Tiếu Lanh nhịn không được bật khóc nức nở.

Nhìn anh trai sau khi thâm tình thổ lộ rồi đau khổ khóc thành tiếng như thế, Tiếu Mông nháy mắt chân tay luống cuống: Ê ê anh hai! Có nghiêm trọng như vậy sao! Cũng không phải sinh ly tử biệt mà! Em bất quá chỉ nói anh với Vương Mân có một chân, chứ có bức anh lên Lương Sơn đâu (*)! Anh có tất yếu phải nhập diễn sâu như vậy hay không chớ? (=口=)

(*) Lên Lương Sơn: ý nói đến Lương Sơn Bạc, nơi 108 anh hùng Lương Sơn ngày xưa lập trại. Những vị 'hung tinh' này vốn đều là người lương thiện nhưng bị thời thế đẩy đưa mà phải lên Lương Sơn làm cướp chống lại triều đình. Từ đó về sau khi nhắc đến cụm từ lên Lương Sơn, sẽ mang ý nghĩa là một người nào đó bị ép làm một việc mà họ vốn dĩ không muốn. Giải thích dài quá ha :v

Người nào đó thật đúng là khóc đến rối tinh rối mù, nước mắt nước mũi cứ chùi thẳng lên đệm của em trai, tựa như đã cầm chắc kết quả bị người thân chán ghét vứt bỏ, cậu càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng ủy khuất, càng nghĩ càng cảm thấy kết cục thế này quả thực là tê tâm liệt phế.

Tiếu Mông luống cống, trạng thái này của anh trai mình chút nữa kéo mẹ lên đây là xong đời!

"Anh (khóc) nhỏ giọng một chút đi!!" Tiếu Mông rút cái khăn tay chẳng chút ôn nhu mà chùi trên mặt anh trai mình, sau đó khẩn trương mà đi qua đi lại trước giường, còn đi khóa kỹ cửa phòng lại.

Lần này vừa khóc, Tiếu Lang liền không ngừng lại được, khủng hoảng đối với tương lai cứ thế mà trào lên, hóa ra những thứ khiến người ta lo lắng cho đến bây giờ đều chưa từng biến mất, mà là dưới sự an ủi cùng bảo vệ của Vương Mân đã bị bản thân chôn dấu ở nơi sâu nhất trong lòng.

Cậu một bên khóc thút thít một bên ngao ngao oa oa nói năng lộn xộn: "Mẹ khẳng định không chấp nhận được, còn có ba, bọn họ mà biết sẽ đánh chết anh, anh phải làm bọn họ thất vọng rồi, oa oa... Về sau anh khẳng định sẽ không có con, hai người đàn ông làm sao mà sinh con được, nếu anh có thể sinh được anh cũng muốn sinh cho Vương Mân một đứa, để mẹ có một đứa cháu nội (?) để ẳm bồng, chẳng qua anh không sinh được, anh nếu là con gái thì tốt rồi, oa oa... Em từ nhỏ đã có nhân duyên tốt với nữ sinh, kết giao với nhiều bạn gái như vậy, anh một người cũng không có, anh chỉ có Vương Mân, nhưng Vương Mân thật sự rất tốt, nếu như không có anh ấy anh chỉ là một thằng ngốc mà thôi, anh cũng không thi đậu Khoa Đại, cũng sẽ không có cuộc sống phong phú như bây giờ, anh ấy làm rất nhiều rất nhiều điều vì anh, mà anh chẳng giúp được cái gì cho anh ấy, chỉ có anh khăng khăng một mực nghĩa vô phản cố (lấy thân báo đáp) mới có thể báo đáp được anh ấy, chỉ có điều này... Oa oa..."

Tiếu Mông nghe xong lại càng 囧 mà không còn lời gì để nói, lại ngại vì Tiếu Lang vẫn còn đang trong

'trạng thái', cậu muốn nói chút chuyện thoải mái mà cũng không biết nói thế nào, chỉ có thể theo đó mà nghiêm trang chững chạc nói mấy câu khôi hài: "Anh, em sẽ không khinh bỉ anh, annh thế này cũng là số phận rồi... Cùng lắm thì về sau em sinh nhiều thêm một đứa làm con thừa tự cho anh, cái này đều không phải vấn đề..." Được rồi, nhiệm vụ nối dõi tông đường thật gian khổ! (=_=)

Nửa tiếng sau, Tiếu Lang rốt cục phát tiết, xong, cái mũi hai mắt đều đỏ bừng, mặt ướt sũng, khóe mắt rũ xuống. Tiếu Mông ngồi ở mép giường, nghiêng người nhìn anh trai mình nhiều lần, lại nghĩ lệch đi chỗ khác.

Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, cứ cảm thấy anh trai thích đàn ông không quá giống với đàn ông nam tính bình thường... (Cái lại cảm giác 'đáng thương đáng yêu' khiến cho đàn ông muốn bảo vệ này làm ơn nói cho tui biết chỉ là ảo giác đi!!!)

Tiếu Lang không biết Tiếu Lang đang làm mấy thứ đấu tranh tâm lý này nọ, chỉ cảm thấy em trai khó được lúc tri kỷ, cảm động dị thường.

Ngay sau đó, bả vai đã bị một cánh tay ôm lấy, sau đó đầu cũng bị kéo qua tựa vào trên vai người nào đó, bên tai là thanh âm rầu rĩ của Tiếu Mông: "Anh đừng khổ sở, em sẽ không nói cho ba mẹ biết đâu."

Tiếu Lang: "..."

Tiếu Lang đã rất lâu chưa cùng làm động tác thân mật như vậy với Tiếu Mông, từ sau khi có da thịt thân cận với Vương Mân, đã không còn ôm ôm ấp ấp với người cùng giới tính khác nữa, khiến cậu có chút không quen, cho dù người nọ chính là em ruột của mình...

Tiếu Mông nói: "Từ từ sẽ đến, ban đây có thể ba mẹ không tiếp nhận được, nhưng mà không có nghiêm trọng như anh nói đâu, anh và Vương Mân quan hệ tốt như vậy, bọn họ cũng không bởi vì hai người cùng một chỗ cũng không kết hôn liền đoạn tuyệt quan hệ với hai người. Ba mẹ chúng ta tuy tương đối truyền thống, nhưng những người cùng thế hệ với bọn họ ai lại chẳng truyền thống? Em vốn dĩ cũng không chấp nhận được đồng tính luyến ái, cảm thấy thực ghê tởm, nhưng sau khi biết quan hệ giữa anh và Mân ca, mới chậm rãi thấu hiểu. Vốn cho là đồng tính luyến ái là không bình thường, sau đó em xem rất nhiều sách nghiên cứu về đồng tính, mới biết được đồng tính luyến ái không phải là bệnh, nó cũng là một loại ái tình bình thường giống như khác phái luyến mà thôi. Cho nên, suy nghĩ của con người có thể bị thay đổi. Nietzsche (*) đã nói 'Cần phải vượt qua quan niệm thời đại trên người của một người', mười mấy năm trước sinh viên còn chưa được phép yêu đương nữa kìa! Nói từ góc độ tâm lý học, chỉ cần để ba mẹ từng bước tiếp nhận tư vấn và một ít kiến thức có liên quan, bọn họ có thể chậm rãi chấp nhận sự thật này..."

(*) Một nhà Triết học người Phổ. Xem thêm ở

Động tác cứng ngắc của Tiếu Mông cho thấy cậu cũng không tự nhiên tựa như thoạt nhìn, vô luận là ngữ khí hay là động tác đều có chút ra vẻ thành thục, nhưng lúc cậu nói đoạn này lại làm cho Tiếu Lang sùng bái không thôi, hình tượng em trai nháy mắt sáng rực rỡ hẳn lên!

Tiếu Lang cảm động đến mức xương sống co giật đến run lên (?), nước mắt vừa mới ngừng lại có dấu hiệu dâng trào.

Em trai từng chạy theo sau mông mình cùng nhau đạp sốt cà chua, em trai không hiểu chuyện khóc nháo muốn cái này muốn cái nọ, em trai vì mối tình đầu vì ước mơ mà trốn nhà đi, cuối cùng cũng trưởng thành rồi...

Buổi tối ngủ cùng giường với em trai, mỗi người một cái chăn, Tiếu Lang ngủ bên trong, đối mặt với vách tường gởi tin nhắn cho Vương Mân, kể hết mọi chuyện phát sinh hôm nay cho Vương Mân biết.

Một tin nhắn chỉ có thể gõ 50 chữ, Tiếu Lang gởi tròn 22 tin mới nói hết mọi chuyện.

Vương Mân nằm trên giường, khóe miệng cong lên thành mạt cười nhẹ, tràn đầy tin nhắn trong hộp thư đến, xóa sạch một thân mệt mỏi.

Di động lần thứ hai chấn động, Vương Mân mở ra đọc, tươi cười ngưng lại, cánh tay không khỏi khẽ run lên.

Cậu nắm thật chặt di động trong tay, trở người nằm sấp trên giường, chậm rãi, thật sâu, vùi mặt vào trong gối đầu.

Tiểu Tiểu của anh, vì sao em cứ luôn có thể khiến cho anh không khống chế được? Em có phải đã hạ một loại pháp thuật nào đó trong lòng anh rồi hay không, chúng nó nghe theo sự chỉ huy của em, cứ vào những lúc lơ đãng mà làm xúc động tình cảm tinh thần của anh, anh rõ ràng không phải là người dễ cảm động như vậy mà...

Trong bóng đêm màn hình di động tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trên đó là một tin nhắn nội dung ngắn gọn: "Anh, em không sợ, em yêu anh."

Đã nói thích đủ lâu rồi, hiện tại bắt đầu nói yêu, không có tận lực, không có già mồm dài dòng, mà phát ra từ nội tâm.

***

Quê Dụ Niên không có sân bay, ngồi máy bay đến thành phố của tỉnh rồi phải bắt xe trở về, như vậy còn không bằng trực tiếp ngồi tàu hỏa về cho thuận tiện. Bình thường Dụ Niên trở về đều mua vé ghế ngồi cứng, lần này Dương Gia Dược đi cùng, cậu phá lệ mà mua vé giường nằm đắt không thua gì vé máy bay, một vé giường trên một vé giường dưới, buổi tối lên xe ngủ một đêm, đến sáng ngày thứ hai liền tới.

Hai người tranh thủ mấy nghỉ này cùng đi, vì để cho Dương Gia Dược có thể sớm trở về thủ đô.

Hành lý không nhiều lắm, quần áo mặc hàng ngày thêm một ít sản phẩm dinh dưỡng mang về cho mẹ.

Thân thích của nhà Dụ Niên đều ở xa, chỉ còn lại một mình mẹ cậu là ở quê.

"Thân thể dì có khỏe không?" Buổi tối hai người không ngủ được, ngồi trên giường tầng dưới nói chuyện phiếm.

"Cũng được, sau khi bác cả qua đời, mẹ em bắt đầu ăn chay, bà có không ít bạn bè cùng niệm Phật, ngày thường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."

"Ừm, như vậy em ra ngoài cũng yên tâm một chút." Dương Gia Dược lại hỏi: "Dì có hay hỏi chuyện em có đối tượng hay không."

Dụ Niên nhíu mày nói: "Em mới 19 tuổi, gấp cái gì chứ."

Cũng phải, Dương Gia Dược cười khổ, bản thân so với cậu lớn hơn bốn năm, gốc độ suy nghĩ tự nhiên cũng khác biệt với cậu.

Dụ Niên chồm qua ôm thắt lưng Dương Gia Dược, cười khẽ nói: "Anh lo lắng mẹ em phản đối sao?" Dương Gia Dược: "Ừm."

Dụ Niên chôn mặt trên vai Dương Gia Dược, nhỏ giọng nói: "Không có gì, rất sớm trước đây em đã nói với mẹ em không kết hôn."

Dương Gia Dược kinh ngạc nói: "Vì sao?"

Dụ Niên: "Không vì sao cả, chỉ là đơn thuần không muốn kết hôn."

Dương Gia Dược: "Dì phản ứng thế nào?"

Dụ Niên: "Bà nói em còn nhỏ không hiểu chuyện."

Dương Gia Dược: "Tất nhiên."

Dụ Niên nhìn ánh mắt Dương Gia Dược nói: "Em nói nghiêm túc." Dương Gia Dược ôm chặt thắt lưng Dụ Niên, không nói gì.

Dụ Niên cảm thấy không thú vị, tự mình tìm sách đọc, Dương Gia Dược biết cậu dỗi, giật mình trong chốc lát, mới chạy tới cùng xem với cậu. Giường đối diện với hai người bọn họ là một người đàn ông trung niên, vừa rồi đang ngủ, hiện tại tỉnh lại, thất thế liền nói: "Hai đứa là anh em hả? Bộ dạng đều thật đẹp trai!"

Dương Gia Dược mỉm cười, câu có câu không mà hàn huyên với ông ta.

Người đàn ông trung niên nói một hơi tiếng phổ thông sứt sẹo, trong đó pha trộn đại bộ phận giọng địa phương.

Dụ Niên nghe lại không thấy quá sức, bởi vì thổ ngữ mà đối phương nói lại khá gần quê hương mình.

Quê cậu là một thị trấn nhỏ ở nội địa phía Nam, ngôn ngữ địa phương vô cùng khó hiểu.

Khiến Dụ Niên khiếp sợ, là phản ứng của Dương Gia Dược... Khi anh và người đàn ông trung niên kia nói chuyện phiếm, biểu tình tự nhiên, không chút nào có vẻ xấu hổ và khó xử vì nghe không hiểu!

Dụ Niên rốt cục đọc sách hết vào, trong lòng hỗn loạn, tựa như có một ngọn lửa cháy trong lòng.

Một phần tình cảm, nếu bao gồm giấu diếm và lừa gạt, sẽ sinh ra nghi hoặc và nghi kỵ, khiến người ta miên man suy nghĩ, không còn thuần túy.

Cho dù cố gắng không chế bản thân không hoài nghi, đại não vẫn theo bản năng hiện ra khả năng lớn nhất kia.

... Dương Gia Dược, anh rốt cục là ai?

Dụ Niên không dám nói, cũng không muốn nói, nếu như nói ra, có thể cái gì cũng đều hỗn loạn, cái gì cũng kết thúc...

Một đêm mơ mơ màng màng trên tàu, mang theo một đầu nghi vấn cùng bất an, rạng sáng hôm sau đến sân ga.

Đó là một nhà ga không tới một trăm thước vuông, dân cư thưa thớt, mỗi ngày chỉ có hai chuyến tàu chạy qua.

Tháng 12 lạnh lẽo, lạnh đến tận xương, hai người rúc vào đại sảnh nhà ga chờ đến hừng đông, sau nửa tiếng có xe bus đi vào thị trấn, về thẳng nhà.

Dụ Niên nhắm mắt nghỉ ngơi, Dương Gia Dược ngược lại vẫn thanh tỉnh, anh nắm tay Dụ Niên nhẹ nhàng cọ xát, trong lòng dâng lên một trận thẫn thờ...

Chính là nơi này, nhà ga năm đó mình rời đi.

Thay đổi rất nhiều, trong ấn tượng nơi này rất lớn rất lớn, ngày đó ra đi có rất nhiều người không quen biết, bản thân sợ hãi nắm chặt ống tay áo của mẹ, có lẽ bởi vì khi đó mình vẫn còn là trẻ con. Hiện tại xem ra, thật sự là nhỏ đến mức liếc mắt một cái đã có thể nhìn bao quát... Anh đã trở về, Tiểu Niên.

Sau khi lên xe bus, Dương Gia Dược vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ không chuyển mắt, ánh mắt của anh không giống những du khách tò mò, ngược lại tựa như một ông lão vào tuổi xế chiều. Anh đang hồi ức, đang sầu não, trong mắt chảy xuôi sự tịch mịch khiến người ta đau lòng.

Ngón tay Dụ Niên bị Dương Gia Dược nắm trong lòng bàn tay, dần dần sinh ra nhiệt khí, cho đến khi đổ mồ hôi.

Ở trong lòng cậu đang mặc niệm: Dương Gia Dược... Gia Dược... Dược...

Trên xe Dụ Niên nhận điện thoại, là mẹ cậu gọi đến, hỏi đã đén nơi chưa, Dụ Niên dùng giọng địa phương nói: "Hiện tại đang ngồi trên xe bus, không tới một tiếng nữa có thể về đến cửa thôn rồi, mẹ, con dẫn theo bạn về."

Dương Gia Dược khẩn trương mà bóp bóp cổ tay Dụ Niên, đợi Dụ Niên cúp điện thoại, mới nói: "Anh đi thuê phòng khách sạn là được rồi."

Dụ Niên nói: "Ở nơi này không có khách sạn, chỉ có nhà khách, quanh năm suốt tháng chẳng có ai ở, âm khí bức người, còn đặc biệt thiếu vệ sinh."

Dương Gia Dược: "..."

Dụ Niên: "Đêm nay cứ ở nhà em trước đi, em cũng đã nói với mẹ em rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #danmei