[NTPN] 79. Anh đã trở về
/79/. Anh đã trở về.
Lần này hai người đều có cảm giác ngủ đến cực kỳ không nỡ, sẽ thường xuyên nâng mí mắt lên nhìn xem người trong ngực còn đó hay không, như là sợ đang nằm mơ.
Sau khi thức dậy Dụ Niên không thể chẳng chút cố kỵ như khi xúc động lúc nãy, ngược lại có chút mất tự nhiên và bất an.
Dương Gia Dược ở dưới chăn tìm được bàn tay Dụ Niên, nắm lấy thật chặt, ôn nhu hỏi: "Mặt ủ mày ê, có chuyện gì vậy?"
Dụ Niên không dám nhìn anh, chỉ lo lắng hỏi: "Điện thoại di động của anh hết tiền lúc nào, có nhận được tin nhắn em gởi cho anh hay không?"
Dương Gia Dược hỏi: "Em gởi cái gì?"
Trong lòng Dụ Niên mừng thầm, cám ơn trời đất! "Không có gì."
".." Dương Gia Dược cũng không truy vấn nhiều, nếu Dụ Niên không muốn nói, vậy không nói nữa.
Dụ Niên yếu ớt hỏi: "Anh cảm thấy ghê tởm không, loại chuyện như vừa rồi..." Lúc hai người da thịt thân cận, Dụ Niên thực sợ hãi Dương Gia Dược nửa đường dừng lại bởi vì không tiếp thu được.
Đích xác, đàn ông rất dễ dàng bị khiêu khích, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, nhưng loại chuyện này điều kiện tiên quyết là 'Tâm lý quan', không qua được rào cản tâm lý, cho dù là nữ thần đang ở trong ngực, thì cũng xa cách tựa như nhân quỷ thù đồ.
Mà Dương Gia Dược lại là một người khác phái luyến không hơn không kém, từ khi chấp nhận mình, đến khi thích mình, rồi đến phát sinh quan hệ, phải trải qua bao nhiêu đấu tranh tâm lý?
"Em thì sao." Dương Gia Dược không trả lời vấn đề của Dụ Niên, mà hỏi ngược lại, "Có hối hận không?"
Dụ Niên bật thốt ra: "Không hối hận."
Dương Gia Dược cong khóe môi, vỗ nhẹ lên lưng Dụ Niên, tựa như đang trấn trẻ nhỏ, cũng ngay giờ khắc này, anh đã có chút bộ dáng của anh cả cưng chiều em trai rồi.
Nếu như nói, trước kia anh còn vì đoạn tình cảm này mà mê mang, bàng hoàng, như vậy lúc này, câu trả lời kiên định của Dụ Niên đã làm kiên định trái tim của anh, khiến anh không còn u buồn, không còn sợ hãi nữa.
Nếu như nói, đau khổ trước kia đều là vì để anh có được trái tim của người trong ngực này, như vậy cho dù có trải qua một lần nữa, anh cũng sẽ không hối tiếc.
Nếu như nói, trước kia anh còn dùng thái độ đối đãi em trai họ hàng xa để đối đãi Dụ Niên, như vậy bắt đầu từ giờ khắc này, anh sẽ dùng phương thức đối đãi người yêu để đối với cậu, trong mắt của anh không thể chứa được người nào khác.
Nhất cử nhất động, đều là hứa hẹn, sẽ được một người khác xem vào trong mắt, ghi tạc trong lòng.
Dương Gia Dược ôm Dụ Niên, cùng cậu vành tai và tóc mai chạm nhau, hôn nhẹ lên tai cậu.
Anh không còn dùng phương thức an ủi nữ sinh để trấn an Dụ Niên, bất cứ hành vi nào, cũng đều phát ra từ nội tâm, xuất phát từ bản năng.
Anh không biết miệng mình khi nào thì trở nên ngốc như vậy, ngay cả lời tâm tình dễ dàng nhất cũng không biết nói, xem ra truyền thuyết là thật, tình yêu sẽ biến con người ta thành kẻ ngốc.
...
Một trận thanh âm 'ùng ục' không hợp thời từ ổ chăn truyền tới, Dương Gia Dược cười ra tiếng, hỏi Dụ Niên: "Đói bụng sao?"
Dụ Niên tội nghiệp nhìn anh: "Ừm, một ngày rồi chưa ăn cơm, anh có đói bụng không?"
Dương Gia Dược hôn lên chóp mũi cậu, nói: "Ăn 'bánh mật' rồi, rất no."
Dụ Niên: "..."
Cỏ: =))) Còn ai nhớ biệt danh của Niên Niên hem? :v
Dương Gia Dược cầm di động lên xem thời gian, sắp 4h chiều rồi: "Anh nấu cơm cho em."
Dụ Niên nói: "Mẹ có làm cơm, để ở phòng bếp ấy, hâm nóng là có thể ăn."
Dương Gia Dược: "Được, vậy ăn cái đó trước, chút nữa anh xuống bếp, nấu cơm cho em và dì."
Dụ Niên vui hớn hở: "Ừm, để mẹ cũng nếm thử một chút tay nghề của đại đầu bếp."
Dụ mẹ về đến nhà, ngoại trừ ngửi được một trận mùi hương thức ăn, còn có một cỗ hương vị xa lạ, từ khi hai mắt của bà không nhìn rõ đồ vật nữa, cái mũi liền đặc biệt linh mẫn đối với mùi vị.
Bà dựa theo mùi vị mà đi, phòng bếp đang mở máy hút khói dầu, chạy rè rè, che dấu tiếng bước chân của bà.
Hai thiếu niên đang vui vẻ bận rộn trong phòng bếp, người hơi cao kia có bộ dáng tương tự như mối tình đầu của bà, tư thế cầm sạn vô cùng thuần thục xào rau, một người khác bưng đãi đứng ở một bên, chuyên chú nhìn vào gương mặt nghiêng của người nọ, tựa như là tâm linh tương thông, người nọ hơi hơi nghiêng đầu, chồm tới hôn lên môi thiếu niên.
Một loạt đông tác này, làm đến tự nhiên như thế; mà hai người sóng vai đứng cạnh nhau kia, cũng cảnh đẹp ý vui như thế...
Dụ mẹ đứng ở cửa phòng bếp, bị nụ hôn kia làm cho giật mình đến quên nói chuyện, bà thối lui sang một bên, dùng bàn tay lạnh lẽo che gương mặt nóng lên của mình.
... Ây da da, già cả mấy chục tuổi đầu rồi, còn bị tình yêu của mấy đứa nhỏ làm cho kinh ngạc đến mặt đỏ tim đập...
Dụ mẹ trách cứ bản thân, lại khống chế không được mà miên man bất định/
... Ây da da, thật là, nếu vừa rồi có thể nhìn xem rõ ràng một chút thì tốt rồi...
Cỏ: Xin lỗi cười phát nữa =))))))))) Dụ mẹ có tiềm chất fangirl lắm nè, cơ mà Cỏ cũng muốn xem *mắt hình trái tim*
"Mẹ? Mẹ về rồi!" Dụ Niên bưng một đĩa thịt heo xào đậu đi ra, thấy mẹ mình đã tan tầm trở về nhà, bản thân lại không phát hiện, liền trách, "Sao lại không lên tiếng!"
Dụ mẹ: "Mẹ cũng vừa mới về tới... Duyệt Duyệt trở lại rồi?"
Mặt Dụ Niên đỏ lên: "Dạ."
Dụ mẹ cười nói: "Trở lại là tối rồi, buổi tối ngủ ở đâu?"
"Dạ, ngủ ở đây." Chột dạ tựa như gian tình bị phát hiện khiến Dụ Niên nhanh chóng quay đầu đi, nói: "Mẹ ngồi trước một lúc, Duyệt ca đang nấu ăn."
"Sao lại để nó làm chứ." Dụ mẹ trừng mắt liếc con trai của mình một cái, "Còn bao nhiêu món nữa? Hai đứa ra xem TV một lát đi, để mẹ đến làm!" Nói xong, Dụ mẹ liền đi về hướng phòng bếp. Dụ Niên giữ chặt bà lại: "Đều sắp làm xong hết rồi!"
...
Buổi tối trên bàn cơm vô cùng vui vẻ, Dương Gia Dược cũng không còn rụt rè câu thúc như lần tới đây đầu tiên, bới cơm gắp thức ăn, ăn đến thoải mái. Anh đói bụng một ngày một đêm, trong lúc trên xe lửa chỉ mua cái bánh mì gặm tạm, sau đó nói 'ăn bánh mật' cũng là đùa Dụ Niên, loại chuyện này sao có thể no bụng...
Dụ mẹ đối với tay nghề của Dương Gia Dược khen không dứt miệng, trong bữa cơm bà lại quan tâm hỏi han không ít vấn đề, như là đi học ở đâu, học chuyên ngành gì, bình thường có tự mình làm đồ ăn hay không vân vân và mây mây...
Hai người ngồi đối diện nhau đều thông minh mà ngầm hiểu trong lòng, bọn họ không cần tiến hành bất cứ phỏng đoán nào, cũng đã giải được nghi vấn kia rồi.
Sau khi ăn cơm xong, Dụ Niên và Dương Gia Dược sớm trốn vào phòng ngủ.
Dụ mẹ vẫn tri kỷ như trước mà giúp hai người làm sẵn túi chườm nóng, chỉ đến khi muốn vào phòng đưa thêm chăn mềm cho bọn họ, mới bị Dụ Niên ngăn ở ngoài cửa.
Dụ Niên khẩn trương nói: "Đưa con đưa con, chăn để bọn con tự xếp!"
Dụ mẹ nhét bình nước ấm vào trong ngực Dụ Niên, nói: "À, được, hai đứa tự mình làm."
Cứ cảm thấy trong mắt mẹ mình vừa rồi chợt lóe lên tinh quang... (Ách, Dụ Niên đừng có miên man suy nghĩ! Cậu cho là loại chuyện này được truyền hình trực tiếp toàn quốc hay sao!)
Đóng cửa kỹ lại, Dụ Niên thở phào một hơi. (Nói giỡn sa! Nếu vừa rồi mẹ thật sự tiến vào, nhìn thấy chăn và nệm giường lộn xộn như vậy, còn có tuýp kem dưỡng da trên tủ đầu giường...) QAQ Kem dưỡng da tay!
Dụ Niên nhanh chóng đem tuýp kem dưỡng da tay trả về phòng tắm, cũng rửa bên ngoài một lần, bất quá, hình như teo lại rất nhiều...
Tục nữ nói, no ấm tư dâm dục (*).
(*) Khi ấm no rồi thì sẽ nghĩ tới ăn chơi dâm dục này kia kia nọ :v
Một chàng trai 19 tuổi như Dụ Niên, lần đầu tiên cảm nhận được khoái hoạt của tình dục, người yêu ở ngay bên cạnh, cậu mà có thể chịu được vật thật sự là thánh nhân rồi! Dương Gia Dược cũng chẳng thành thật, buổi tối anh ăn ba chén cơm, thể lực tinh lực đều đang dư thừa.
Đê, đó, Dụ Niên liền để nguyên mông trần chạy vào phòng tắm một chuyến...
Hưng trí đã lên, sao còn quản nhiều chuyện như vậy chứ -- Sớm biết vậy vừa rồi không làm điều thừa trả tuýp kem dưỡng da tay kia lại!
Hai người mấy ngày nay thật sự là trải qua cuộc sống tình nhân ngọt ngào, ban ngày xem phim trên TV, buổi tối lén lút mà làm tình.
Trong trấn nhỏ không có phương tiện giải trí gì, trời quá lạnh hai người cũng không muốn đi ra ngoài, thật đúng như lời Dương Gia Dược tiên đoán trước đó -- Anh đến chính là 'chơi' Dụ Niên.
Mắt thấy sắp đến tân niên, lúc này Dương Gia Dược thật sự phải trở về.
Dụ Niên cùng Dương Gia Dược đi ra nhà ga mua vé, trên đường đi cậu gắt gao nắm lấy tay Dương Gia Dược, không nỡ nói: "Ở nhà em mừng năm mới không được sao?"
"Vẫn nên trở về thôi." Dương Gia Dược vỗ vỗ bả vai Dụ Niên, an ủi cậu nói: "Anh sẽ điện thoại cho em, gởi tin nhắn nữa, lần này đừng có tắt điện thoại nữa nha."
Dụ Niên rầu rĩ mà 'Ừm' một tiếng, trong lòng lại yên lặng cầu nguyện xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn để Dương Gia Dược không mua được vé.
Kỳ thật xe lửa đi Bắc Kinh trạm đầu tiên không phải xuất phát từ trấn nhỏ ở quê Dụ Niên, mà là một thành phố lớn ở phía Nam, đường sắt xuyên Bắc Nam, trong đợt tết âm lịch, người về nhà từ phía Nam lên phía Bắc cũng không ít, Dương Gia Dược là nửa chừng trở về, cho nên cho dù có mua vé, cũng rất có thể không có chỗ ngồi.
Hai người đến quầy bán vé hỏi, có thể mua được vé ngồi vào ngày kia, ngày 29, hơn nữa còn là ghế cứng được bổ sung thêm.
"Thôi đi, đến nơi liền qua năm mới luôn rồi!" Dụ Niên buồn bực nói, "Thật sự phải trở về sao? Không thể nói một tiếng với bác gái sao?" Dương Gia Dược xoa xoa tóc cậu.
Dụ Niên: "..."
Dương Gia Dược ôm Dụ Niên một cái, nói: "Được rồi, chỉ có mấy ngày thôi, anh ở Bắc Kinh chờ em."
Dưới ánh mắt tò mò của nhân viên bán vé, Dương Gia Dược mua vé ghế ngồi cứng ngày 29 tháng chạp trở về Bắc Kinh.
Hôm trước ngày chia tay, thời gian có vẻ càng trở nên đáng quý, từng giây từng phút cũng không thể lãng phí. Ngay cả Dụ mẹ vốn đã tận lực không nhìn, cũng không tránh được thấy hai đứa nhỏ dính cùng một chỗ, có khi đầu tựa đầu, có khi tay nắm tay, tựa như trẻ sinh đôi vậy.
Ngày 28 tháng Chạp, xưởng của Dụ mẹ được nghỉ. Bà dẫn theo bọn nhỏ đi siêu thị trong thành phố mua hàng tết, gà vịt thịt cá gạo rau... Hai anh chàng đẹp trai cùng đi ở sau lưng bà, làm culi xách đồ cho bà, đúng là vô cùng hãnh diện.
Trên mặt Dụ mẹ không giấu được vẻ vui mừng, ngay cả ánh mắt nhìn mọi vật cũng trở nên rõ ràng.
Bà biết Dụ Duyệt phải trở về, bận rộn cả đêm chuẩn bị mọi thứ để anh mang đi.
Bánh chưng, gà quay, mộc nhĩ, đặc sản địa phương đủ thứ, nhét đầy một cái túi lớn. Buổi tối ngủ chừng hai tiếng, mới năm giờ đã rời giường làm một chén lớn bánh mật nấu cay, một nửa dùng hộp đựng mì ăn liền gói kỹ lại, để Dụ Duyệt lên xe lửa ăn, một nửa còn lại làm điểm tâm.
Bảy giờ, Dụ Niên cùng Dương Gia Dược đến nhà ga, Dụ mẹ ở trong phòng khách lụp cà lụp cụp cả đêm, hai người bọn họ cũng không dám làm cái gì, chỉ dám ôm nhau hôn hôn chút đỉnh...
8h30, đoàn tàu số hiệu KX92 bắt đầu soát vé, Dương Gia Dược mang theo đồ đạc đi qua cửa kiểm vé lạnh lẽo.
Trước khi lên tàu, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn Dụ Niên một cái, thấy cậu đang ngây ngốc mà nhìn mình, vẻ mặt không nỡ, thân thể hơi nghiêng về phía trước, tựa như giây tiếp theo sẽ nhào lại đây đi cùng với mình...
Dương Gia Dược vẫy vẫy tay với cậu, dùng khẩu hình miệng nói ra ba chữ.
Thanh âm bánh xe lửa ma xát vào đường ray ầm ầm vang lên giữa nhà ga, những hành khác phong trần mệt mỏi tốp năm tốp ba trở lại quê hương xa cách đã lâu, Dương Gia Dược lại chuẩn bị rời đi.
Anh xách theo hành lý tìm được số toa số ghế trên vé, xuyên qua cửa sổ xe, bên trong là những hành khách xa lạ, không gian chật chội, lối đi nhỏ hẹp.
Lúc còn chưa lên xe, Dương Gia Dược tựa hồ đã ngửi được một cỗ mùi vị khiến người ta hít thở không thông. Anh đứng ở lối vào toa xe, sững lại không dám tiến vào.
Nhân viên trên tàu thúc giục: "Có lên xe không! Chỉ còn một phút nữa là chạy rồi!"
Tựa như trở lại năm mình 10 tuổi kia, bản thân đi theo mẹ lên phía Bắc, vì tiết kiệm một tấm vé, anh và mẹ chen chúc trên cùng một chỗ ngồi. Bên cạnh là một người phụ nữ trung niên trên người có mùi thịt heo, rất béo, bà và mẹ mình nhét mình ở giữa trong hơn hai mươi mấy giờ, chen đến anh sắp thở không nổi.
Nhưng cái gì anh cũng không dám nói, bởi vì từ khi lên xe hốc mắt của mẹ liền đỏ lên mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi đó, đả kích liên tiếp khiến anh học được cách trầm mặc.
...
Hàng xóm và giáo viên hỏi, Duyệt Duyệt, ba mẹ con ly hôn con ở với ai?
Ly hôn? Cái gì là ly hôn? Nếu giữa ba và mẹ, nhất định phải chọn một người, đương nhiên là chọn ở cùng ba! Ba từ ái tươi cười, ánh mắt ôn nhu, mỗi ngày hướng dẫn mình ôn tập, nấu canh cho mình... Mà mẹ mình, đó là một thân nhân lại có vẻ hơi xa lạ, buổi tối đến khuya mới về nhà, buổi sáng ba đưa mình đến trường, mẹ còn đang ở nhà ngủ...
Nhưng vào buổi tối ngày hôm đó, ba lại vuốt tóc mình, nói: "Duyệt Duyệt, về sau đi theo mẹ, phải nghe lời, con là người lớn rồi, lại là một nam tử hán, phải bảo hộ mẹ thật tốt, biết không?"
Anh từ nhỏ đã ngoan ngoãn, thành tích tốt lại nghe lời, là con cái giương mẫu, là đối tượng mà em trai sùng bái, là bạch mã vương tử của nữ sinh toàn trường.
Anh thích giả vờ lãnh khốc, học theo ba mình giả thâm trầm, cho nên nghe được ba dặn dò, anh lời ít ý nhiều mà trả lời: "Con biết rồi."
Anh sẽ không làm nũng với ba mình như những đứa trẻ khác, khóc lóc nói 'Ba không cần con nữa sao', anh biết, anh là con trai, anh phải kiên cường, từ nhỏ ba đã dạy anh, nam nhi đổ máu không đổ lệ... "Nếu nhớ ba, thì viết thư cho ba, ba đến Bắc Kinh thăm con..." Biểu tình cuối cùng của người cha hiền vẫn luôn đọng lại ở chỗ sâu trong ký ức, năm đó, ba còn rất trẻ, không có mái đầu tóc bạc.
Anh cho rằng chỉ là tách ra ngắn ngủi, anh tin tưỡng vững chắc vào câu nói kia của ba, lại không ngờ rằng, lần từ biệt này, lại chính là vĩnh biệt...
Sau đó, mẹ anh tái giá, bị buộc đổi tên họ, ngay cả thư từ của ba gởi tới cũng toàn bộ bị xé bỏ.
Bà nói: "Mày không có ba, mày căn bản không phải là đứa con mà ông ta muốn!"
Bà nói: "Tao với ba mày ly hôn, chính là bởi vì thím của mày! Mỗi ngày mày còn nhắc tới nó, lòng của mày cũng bị lang sói ăn rồi hay sao!"
Bà đánh anh, nếu như không nghe lời, liền nhốt anh vào một cái kho chứa hàng tối đen cả một ngày...
Không biết bắt đầu từ khi nào đã không còn dám mong muốn, không dám kỳ vọng, chỉ muốn nhanh chóng lớn lên, quên hết những chuyện đã qua, năm tháng thơ ấu đó là một giấc mộng có phải không...?
Ba ơi...
Dương Gia Dược mờ mịt đứng trước cửa lên toa tàu, môi run rẩy.
Sắc trời trắng như tuyết, núi non xám xịt, nơi nào mới là chốn trở về?
Phía trước vang lên tiếng chuông báo đoàn tàu sắp đóng cửa, quản lý viên từ xa hướng về phía bên này dồn dập thổi còi, nhân viên tàu đã không còn kiên nhẫn mà rống lên với anh: "Cậu có lên xe hay không hả!"
Dương Gia Dược lui về phía sau một bước, nói với nhân viên tàu: "Thực xin lỗi."
Người nọ ngẩn ra, mắng một câu 'Có bệnh mà', sau đó phất phất lá cờ đỏ nhỏ trên tay về hướng phát ra tiếng còi.
Xe lửa đến, rồi lại đi.
Dương Gia Dược đứng ở sân ga trống trơn, ngửa đầu hỏi trời: Ba, là ba bảo Tiểu Niên đến tiếp tục yêu con sao?
Nhân viên công tác từ xa đi tới, tựa như nhìn quái vật mà đánh giá Dương Gia Dược: "Anh bạn trẻ, chơi trò gì vậy? Mua vé mà không lên xe! Nghĩ cái gì? Không phải là xuất hồn ra rồi chứ?" Dương Gia Dược chỉ xin lỗi mà mỉm cười, đi theo ông ta ra ngoài.
"Anh bạn trẻ còn rất đẹp trai ha, làm việc gì? Hay là đang học đại học? Tôi đã nói với cậu rồi, vé đã kiểm rồi thì không thể trả lại đâu..." Nhân viên công tác còn đi đằng trước nói dông nói dài, Dương Gia Dược lại bị một thân ảnh ở phòng đợi thu hút toàn bộ thần trí.
Dụ Niên đứng cùng một vị trí, vẫn duy trì tư thế cũ, đang nhìn về hướng mình rời đi.
Toàn thân cậu đều bị sự tịch mịch bao phủ, ánh mắt u ám, lại tựa hồ lộ ra một tia mong đợi, thoạt nhìn đơn bạc lại đáng thương.
Bởi vì nhà ga rất nhỏ, đi ra đi vào đều cùng một đại sảnh, chẳng qua cửa ra vào lại ở hai góc khác nhau.
Dương Gia Dược đi vòng qua, từ sau lưng cậu từng bước tiếp cận, chỉ còn lại khoảng cách chừng hai bước, Dụ Niên đột nhiên quay đầu lại, không thể tin mà mở to hai mắt... "Anh lại trở về rồi." Dương Gia Dược bất đắc dĩ nhìn cậu mỉm cười.
Hi Hòa (xen vào): 'Nhất cử nhất động, đều là hứa hẹn, sẽ được một người xem vào trong mắt, ghi tạc trong lòng' trích từ phim hoạt hình <Ponyo on the cliff by the sea> của hãng phim Ghibli.
Cỏ: Ờ, phim này siêu hay, nói chung của Ghibli phim nào cũng hay, Cỏ là fan não tàn của hãng này =)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip