[NTPN] 82. Tham gia hôn lễ

/82/. Tham gia hôn lễ.

Chuyện Dương Gia Dược xuất ngoại, dẫn đến việc Vương Mân và Tiếu Lang bắt đầu suy xét đến vấn đề tương lai sau này trước hơn nửa năm.

Xuất ngoại đối với Tiếu Lang mà nói thật sự là một con nđường rất hấp dẫn, nửa năm Vương Mân đi du học kia, cậu cũng từng tưởng tượng ngày sau cùng Vương Mân đi ra nước ngoài học thạc sĩ. Lại không ngờ hiện thực tới nhanh như vậy, không đợi cậu bắt đầu suy nghĩ, Vương Mân đã đánh vỡ giấc mộng này rồi.

Đúng vậy, Vương Mân phải kế thừa gia nghiệp, việc này Tiếu Lang đã sớm biết.

Năm đó Vương Mân làm trái với an bài của ba mình, thi vào Hoa Hải Vương Kỳ đã từng học. Hiện tại lại không thể tiếp tục tùy hứng như vậy nữa, Vương Mân phải trở về gánh vác trách nhiệm mình nên phụ trách.

Sau ngày đó không lâu, giáo viên hướng dẫn của Tiếu Lang hỏi cậu có muốn ở lại trường học nghiên cứu sinh hay không, vị giáo sư kia là giảng viên chuyên ngành năm thứ ba của Tiếu Lang, cực kỳ thích thái độ nghiên cứu học tập của cậu, ông rất muốn thu người sinh viên này vào dưới trướng của mình trước tiên.

Tiếu Lang hiểu được đây là cành ô-liu mà giáo sư cho mình, chỉ cần gật đầu, việc học nghiên cứu của cậu càng là chuyện ván đã đóng thuyền.

Đối phương cũng không bắt buộc cậu lập tức trả lời, mà bảo cậu nghỉ hè trở về suy nghĩ một chút, năm sau khai giảng lại cho ông câu trả lời thuyết phục. Nếu Tiếu Lang nguyện ý chấp nhận, giáo sư còn có thể giúp cậu xin miễn trừ ba năm học phí nghiên cứu sinh.

Mà điều kiện ưu đãi thế này càng thêm mê người. Hào quang bằng cấp thạc sĩ của đại học danh giá khiến Tiếu Lang vô pháp cự tuyệt, miễn trừ học phí lại càng là dệt hoa trên gấm.

Tiếu Lang thích sinh hoạt ở trường, mỗi ngày phòng học và nhà hai điểm một đường, vô cùng đơn giản, nếu có thể vẫn luôn cùng Vương Mân ở lại trường đại học tiếp tục học tập thì thật tốt biết bao. Khi còn bé thì mong ngóng lớn lên, hiện tại Tiếu Lang lại hy vọng bản thân vĩnh viễn dừng lại ở tuổi hai mươi ba tuổi.

Cậu phiền não bất an mà lật di động, thầm nghĩ nếu không gọi điện thoại cho Tiếu Mông tâm sự một chút. Tốt xấu gì hiện tại em trai cũng là một trong những người biết rõ mọi chuyện, kể từ khi bày tỏ thái độ đối với mình và Vương Mân hồi kỳ nghỉ đông, Tiếu Lang liền cảm thấy em trai thân thiết hơn nhiều.

Nghe được thanh âm hữu khí vô lực của anh trai truyền từ trong điện thoại, Tiếu Mông đùa giỡn nói:

"Sao rồi, cãi nhau với Mân ca sao?"

Tiếu Lang: "Bọn anh mới không thèm cãi nhau, ngược lại là em á, có bạn gái chưa?"

Tiếu Mông: "Con gái Tỉnh Đại đều là mắt cao hơn đầu, thằng sinh viên học loại chuyên ngành tâm lý học này như em mấy bả căn bản chướng mắt nhìn tới."

Tiếu Lang: "Đừng có tìm cớ, em không phải là cao thủ tình trường sao, còn cần đến chuyên ngành để cộng điểm?"

Tiếu Mông: "Nói là nói như vậy, nhưng khi có người khiến em chú ý một chút, nhìn quét một vòng, lại không có ai tốt bằng anh."

Tiếu Lang sửng sốt, kịp phản ứng lại liền cười mắng: "Được lắm nhóc con! Dám lấy anh trai ra trêu đùa!!"

Hai người một đến một đi tranh cãi với nhau, tâm tình của Tiếu Lang cũng tốt hơn một chút, Tiêu Mông nhân cơ hội hỏi: "Anh, yêu đương với con trai có cảm gì ha?"

"Ách, có thể có cảm giác gì chứ?" Tiếu Lang lắp bắp, "Hẳn cũng tương tự như người bình thường thôi..."

Tiếu Mông như có điều suy nghĩ mà 'À' một tiếng, Tiếu Lang nói tiếp: "Em cũng đừng nghĩ tới mấy chuyện đó, nếu như em cũng giống như anh, ba mẹ nhất định sẽ giận điên lên!"

Tiếu Mông: "Vậy anh nói cho em nghe một chút đi, cụ thể hơn chút."

Tiếu Lang: "... Nói gì?" Tên nhóc con khốn kiếp này được một tấc lại muốn tiến thêm một bước!

Tiếu Mông: "Hai người đã làm chưa?"

Tiếu Lang không còn lời gì để nói, câu đầu tiên đã hỏi vấn đề cấp hạn chế thế này, rốt cục muốn cậu trả lời thế nào! Còn muốn khiến anh trai nhóc mất mặt tới cỡ nào?

"Ừm à." Tiếu Lang hàm hồ đáp một câu.

"Là đâm vào mông?" Tiếu Mông muốn xác nhận một chút có phải thật sự giống như mình nghĩ như vậy hay không.

Tiếu Lang đỏ bừng mặt: "Bí sự khuê phòng, không thể trả lời!!"

Tiếu Mông không để ý câu trả lời của Tiếu Lang, tựa như cũng cảm giác được là 'Ui' một tiếng: "Vậy rất đau nhỉ?"

Tiếu Lang: "..." Bảo anh mày trả lời như thế nào a ~~ a~!

Tiếu Mông: "A ~~~~~"

Tiếu Lang: "..." A cái đầu quỷ nhà mi!

Tiếu Mông: "Anh và Mân ca sau khi tốt nghiệp rồi định làm như thế nào?"

Tiếu Lang đang lo âu đúng là chuyện này, không ngờ Tiếu Mông lại hỏi tới, cậu nương theo đề tài mà than thở: "Vương Mân phải về C thị, nhưng anh muốn tiếp tục học thạc sĩ."

"Em cảm thấy tốt mà." Tiếu Mông nói, "Nếu hai người tốt nghiệp xong liền cùng trở về, một là còn trẻ, hai là không có nghề nghiệp gì, đứng không vững chân. Nếu như bị ba mẹ nhìn ra điểm nào, bọn họ vừa ép buộc anh, anh liền bỏ cuộc cho xem (anh trai từ nhỏ đến lớn đều rất nghe lời), anh ở Bắc Kinh thêm vài năm, trời cao hoàng đế xa, ba mẹ cũng không xen vào được. Để Mân ca về đây trước xây dựng nền móng, chờ anh ấy có đủ năng lực rồi anh hãy trở về, đến lúc đó em cũng tốt nghiệp, còn có thể giúp anh phân tán lực chú ý của ba mẹ một chút."

Tiếu Lang được buổi nói chuyện của em trai chỉ điểm đến hiểu ra, Vương Mân cũng đưa ra đề nghị như vậy, hơn nữa còn bảo mình nghĩ rõ rồi hãy một lần nữa ra quyết định, phỏng chừng cũng xuất phát từ suy tính tương tự như vậy. Nếu hai người cùng nhau trở về C thị, với Vương Mân mà nói áp lực cũng rất lớn nhỉ? Chẳng những phải bận rộn việc trong nhà, còn phải thời khắc bảo vệ mình.

... Không ngờ khi bản thân còn ở nơi này buồn lo mấy chuyện nhi nữ tình trường, em trai đã vì cậu suy xét nhiều như vậy, quả nhiên là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.

Lựa chọn cuối cũng đã hình thành trong đầu Tiếu Lang, nhưng cậu không muốn nói cho Vương Mân biết sớm như vậy.

Còn hơn một năm thời gian có thể nương tựa làm bạn lẫn nhau, Tiếu Lang không muốn để suy nghĩ chia lìa tiến vào cuộc sống của bọn họ quá sớm.

Tiếu Mông: "Anh? Có đang nghe không?"

Tiếu Lang: "Ừa, em phân tích không tệ..."

Tiếu Mông: "Aizz, em muốn nói với anh chuyện này ~"

Tiếu Lang: " Cái gì?"

Tiếu Mông thử thăm dò nói: "Em bắt đầu vẽ lại rồi."

"A!" Tiếu Lang mừng rỡ, "Thật không? Em vẽ đẹp như vậy, anh cũng thấy từ bỏ rất đáng tiếc, có thể tiếp tục làm chuyện mình thích thật sự tốt quá rồi!"

Có thể được anh trai nhiệt liệt ủng hộ như thế, Tiếu Mông thở phào một hơi, nói hết những chuyện mình làm gần đây cho Tiếu Lang biết.

Hóa ra cuộc sống đại học của cậu thật sự chán muốn chết, khi rảnh rỗi liền dùng cuộc sống hằng ngày của mình vẽ thành dạng tranh biếm họa. Bạn cùng phòng và bạn học cùng lớp của cậu xem xong khen không dứt miệng, cũng cổ vũ cậu gởi cho báo trường.

Báo trường của Tỉnh Đại không có tiền nhuận bút, nhưng tranh mình vẽ được công nhận cũng đề cao lòng tự tin của Tiếu Mông. Lá gan của cậu cũng lớn lên, bắt đầu lấy cuộc sống sinh viên làm đề tài để vẽ, gởi cho một tạp chí truyện tranh.

Không ngờ tới lần đầu tiên bản thảo đã được chọn, hai tháng sau, cậu nhận được 500 tệ tiền nhuận bút.

"... Tuy rằng chỉ có 500 tệ, nhưng đây là số tiền đầu tiên em tự tay kiếm được." Tiếu Mông nói, "Em nhận ra được rất nhiều thứ, liên quan đến việc tự lập, tự chủ kinh tế, còn có hội họa..."

Tiếu Lang cực kỳ thấu hiểu cảm thụ của em trai, nhưng cậu cảm thấy Tiếu Mông từ bé cho đến nay đều đã quen được nuông chìu, so với mình hẳn là càng có thể cảm nhận được việc kiếm tiền không dễ, cùng với, niềm vui sướng vì có được lợi ích từ đam mê của mình.

"Mấy năm trước em vẫn luôn cho rằng, em không được học thiết kế mỹ thuật, chẳng khác nào đề này không thể vẽ được nữa, ha ha, không ngờ hiện tại em còn có thể vẽ, còn có những thứ đã được học trước đây, tất cả đều có ý nghĩa của riêng nó. Bởi vì những chuyện đã trải qua, mới có em của hiện tại."

Tiếu Lang không am hiểu việc thao thao bất tuyệt biểu đạt suy nghĩ trong lòng, nghe em trai nói như vậy, cậu ngoại trừ cảm động, cũng chỉ có thể 'Ừa' đáp lại.

Tiếu Mông: "Trước kia em có rất nhiều rất nhiều ý tưởng, cảm thấy không ai hiểu được mình nên rất buồn bực, mà hiện tại, em có thể biểu đạt hết thảy những thứ mình hiểu được từ trong cuộc sống của mình ra ngoài thông qua hình thức hội họa, để cho người khác nhìn thấy, hơn nữa còn có người thích, bọn họ có thể hiểu được em, khiến em cảm thấy rất vui vẻ."

Tiếu Lang cười nói: "Chuyện em làm đã tiến đến lĩnh vực tinh thần rồi, mà anh của em còn đang giao tiếp cùng với vật lý cơ học nè ~~~!"

Kỳ thật từ nhỏ Tiếu Lang đã cảm thấy em trai mình lợi hại, bản thân so sánh với cậu, chính là một con mọt sách cái gì cũng cũng không dám thử, cái gì cũng không am hiểu. Suy sụp khi thi tốt nghiệp khiến Tiêu Mông tự làm bản thân mờ mịt, nhưng hiện tại cậu đã tìm được đúng con đường, Tiếu Lang cảm động đến muốn khóc.

Tiếu Mông: "Làm gì có, anh cũng rất lợi hại, anh là nhà khoa học, về sau phải vì nhân loại mà cống hiến."

Tiếu Lang: "Aizzz, hiện tại anh chỉ học có chút da lông thôi, em đề cao anh quá rồi!"

Tiếu Mông: "Anh, đời này chúng ta chỉ có tự hạ thấp bản thân, rồi sùng bái lẫn nhau thôi." Tiếu Lang: "Phụt!"

Cúp điện thoại, Tiếu Lang không khỏi cảm khái: Thầy Trầm nói rất đúng, thi tốt nghiệp chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ trong cuộc đời, chờ sau khi bạn trải qua rồi, bạn sẽ cảm thấy, nó thật sự không là gì cả.

Làm chuyện mình muốn làm, mới là quan trọng nhất.

Sau đó không lâu, Vương Mân nhận được thiệp mời gởi đến từ trong nhà, hóa ra là Vương Hổ muốn kết hôn.

Vương Mân nhận được thiệp mời cũng không có gì kỳ quái, nhưng trên thiệp mời lại viết như thế này

--

Thiệp mời gởi Vương Mân

Trân trọng thông báo ngày 6 tháng 6 năm hai nghìn không trăm XX dương lịch (thứ Bảy) là ngày cử hành hỉ yến thành hôn của Vương Hổ tiên sinh và Tống Như Giai nữ sĩ.

Kính mời Vương Mân dẫn theo em trai Tiếu Lang quang lâm nhà hàng Đông Duyệt Chi Tân tại C thị.

Thời gian đãi tiệc: 12h18'.

"Vì sao còn có tên em? ( _ )" Tiếu Lang không thể tin hỏi lại. Thiệp mời bình thường đều sẽ viết 'Kính mời ai đó mang theo vợ/chồng' linh tinh gì đó chứ nhỉ!

Vương Mân: "Có thể là do anh của anh viết thiệp mời." Nếu thiệp mời xuất phát từ tay Vương Kỳ, vậy cái gì cũng không cần giải thích! Có kỳ quái như thế nào cũng là bình thường.

Tiếu Lang khẩn trương nói: "Hổ ca kết hôn, trưởng bối nhà các anh khẳng định đều sẽ tham dự phải không?"

"Dĩ nhiên, kết hôn là đại sự, anh cả (Vương Sâm) kết hôn năm đó, tất cả thân nhân bất kể ở xa cỡ nào cũng đều trở về. Lần đó đúng là người người tấp nập... Phóng viên báo chí cũng đến phỏng vấn, thật là đáng sợ!"

Bản thân Vương Mân vốn không thích những nơi quá náo nhiệt, trường hợp kiểu này tránh được thì sẽ tránh. Nhưng lần này không được, cách lúc đó đã nhiều năm như vậy rồi, Vương gia khó có được niềm vui tân hôn, hơn nữa Vương Mân là một trong những em họ của Vương Hổ, dĩ nhiên phải tham gia.

Nghe cậu vừa nói như thế, Tiếu Lang càng thêm khẩn trương: "Chuyện long trọng như vậy, một người ngoài như em đi không phải sẽ không tốt lắm sao?"

"Người ngoài?" Vương Mân tà tà liếc mắt nhìn cậu một cái: "Nếu em là nữ, cũng là con dâu Vương gia chúng ta rồi."

Tiếu Lang: "..."

Vương Mân: "Nếu anh của anh đã viết thiệp mời như vậy, trên bàn tiệc khẳng định có tên của em, em không đi ngược lại thành bất kính."

Kỳ thật chủ yếu là bản thân Vương Mân muốn Tiếu Lang cùng đi, cho dù trên thiệp mời không có tên Tiếu Lang, cậu vẫn định dẫn Tiếu Lang theo tham gia. Đây là cơ hội tuyệt hảo để người thân bạn bè quen biết Tiếu Lang, để cho bọn họ lưu lại ấn tượng trước, người mình thích dáng vẻ đường đường, tự nhiên hào phóng. Mà không cần đợi đến lúc vạn bất đắc dĩ mới bị động mà bị đám cáo già kia bắt được, đến lúc đó, các loại ý tưởng 'Giấu nhiều năm như vậy, làm chuyện không dám nhìn mặt người ta' này nọ linh tinh cũng không xảy ra!

Tiếu Lang yếu ớt giơ móng vuốt lên, còn muốn thoái thác: "Đến lúc này mà đi, còn phải mua vé máy

bay..."

Vương Mân rút hai cái vé máy bay từ trong phong thư ra: "Bọn họ đã đặt sẵn rồi này." Tiếu Lang: "..." Được rồi, xem ra việc này là hoàn toàn trốn không thoát.

Về phần Vương Kỳ làm sao mà nhắc tới Tiếu Lang trước mặt người Vương gia, vậy thì không biết được rồi. Tóm lại ông nội nhà họ Vương biết, đứa bé Tiếu Lang kia là 'bạn thân' duy nhất được Vương Mân tán thành.

Đông Duyệt Chi Tân là khách sạn cao cấp nhất C thị. Có thể tổ chức hôn lễ ở nơi này hơn nữa còn bao hết cả ba ngày cũng không phải là dân chúng bình thường, nhưng chỉ có người thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu ở C thị mới biết, mấy ngày nay là hôn lễ của Vương Hổ, con cháu Vương gia.

Từ những năm bảy mươi của thế kỷ trước đến nay, tổ tiên Vương gia đã thành một trong những người đầu tiên thu được lợi trong việc cải cách thể chế kinh tế. Trải qua ba mươi năm, việc làm ăn của gia tộc thuận lợi đủ đường. Ăn uống, khách sạn, buôn bán ngoại thương, vận chuyển, mạng lưới thương nghiệp gần như trải rộng khắp C thị. Có một quan chức từng nói, việc xây dựng phát triển C thị có một nửa là công lao của Vương gia, lời này tuy có thành phần khoa trương, nhưng danh chấn của Vương gia trong thương giới ở C thị cũng không phải là giả.

Thế hệ trước xem trọng việc bồi dưỡng con cháu đời sau, đám con cháu cũng có tiền đồ, từ kinh thương chính trị cái nào cũng có, ví dụ như Vương Mân sắp kết hôn kia là bác sĩ tốt nghiệp từ một trường y học nổi tiếng ở Mỹ.

Xem ra nhân dịp việc vui, Vương gia muốn náo nhiệt một phen.

Tối ngày 5 tháng 6 Tiếu Lang và Vương Mân đã bay đến C thị, đồng hành còn có Liêu Tư Tinh, Vương Kỳ lái xe đến sân bay đón bọn họ.

Sau khi Vương Kỳ tốt nghiệp từ Tây Đại, đến Australia lăn lộn hai năm, tháng 5 năm nay tốt nghiệp thạc sĩ, trở về vừa vặn kịp lúc hôn lễ của Vương Hổ.

Trên danh nghĩa anh ở cùng mẹ, nhưng thực tế cũng rất ít ở chỗ mẹ mình bên kia. Một người vô câu vô thúc, tự do tựa như một loại động vật nuôi thả, thỉnh thoảng trở về quê cũng là trở về đại trạch của Vương gia ở. Trong nhà anh có phòng riêng, có bảo mẫu nấu cơm giặt quần áo, còn có lái xe miễn phí, tài nguyên tốt như vậy, không cần thì lãng phí!

Chẳng qua mỗi lần ba Vương Mân nhìn thấy đứa con trai lớn này đều hận đến nghiến răng nghiến lợi - - Thông minh đẹp trai đến mức bất cứ chàng trai nào cũng phải ghen tị, lại phóng đãng không kềm chế được, cho dù là ai cũng không thể khống chế.

Lái chiếc Mercedes của lão ba nhà mình, Vương Kỳ một đường chạy đến sân bay, đang muốn gọi điện thoại cho Vương Mân, đã thấy bọn họ đi ra từ cửa ra.

Bởi vì trở về liền tham gia hôn lễ, không lưu lại lâu, nen ba người đều là quần áo gọn nhẹ. Vương Mân mặc áo sơmi tối màu, sau lưng đeo một cái balo du lịch nhỏ. Tiếu Lang mặc áo bông mỏng ngắn tay, quần short vừa người, một đôi chân dài hình dáng đẹp đến mức khiến đám nữ sinh thèm nhỏ cả dãi, đồ dùng cá nhân của cậu đều nhét trong balo của Vương Mân, trên tay chỉ... nắm tay Vương Mân.

Tuy nói đây là buổi tối, nhưng hai người cứ quang minh chính đại mà thân mật như vậy, để một đại mỹ nữ làm bóng đèn, thật sự là thái quá!

Vương Kỳ hạ cửa xe xuống hướng về phía bọn họ huýt sáo một cái, "Kỳ ca!" Liêu Tư Tinh hét lên một tiếng liền chạy sang.

Vương Kỳ với mái tóc nhuộm thành màu nâu đậm ít đi vài phần mạnh mẽ của chàng trai mới lớn, nhiều thêm vài phần trầm ổn thành thục của đàn ông, trong ánh mắt tương tự Vương Mân lộ ra một nét cười hoặc nhân: "Tinh Tinh", ngữ khí của người đàn ông mang theo cưng chìu chỉ có đối với em gái mình, "Thật sự là càng lớn càng xinh đẹp nha!"

Liêu Tư Tinh hì hì cười, làm nũng mà le lưỡi một cái.

Vương Kỳ lại hướng về phía Tiếu Lang nháy nháy mắt: "Tiểu Long Nữ, mấy năm không gặp nhóc cũng

'xinh đẹp' hơn không ít nhỉ."

Liêu Tư Tinh: "Phụt!"

Tiếu Lang: "..."

Nhìn Vương Kỳ trước mắt đẹp đến người hay thần cũng phải tức giận, Tiếu Lang lại tựa như thấy được Dương Gia Dược, phàm nhân đối mặt với anh căn bản sẽ bị anh chiếu cho mù mắt (gào thét-ing)!!!

Vương Kỳ nhíu mày, Tiếu Lang liền nhu thuận nói: "Chào Kỳ ca."

Trẻ con nói ngọt được người ta thương, đây là đạo lý từ nhỏ Tiếu Lang đã biết. (... Mặc kệ trong lòng phun trào như thế nào)

Vương Kỳ có vẻ cực kỳ cao hứng, đón bọn họ lên xe rồi, hỏi: "Buổi tối muốn đi đâu chơi một chút không? Đám anh đêm nay đều ở đây, nếu không ra ngoài uống một ly đi?"

Liêu Tư Tinh hưng phấn phụ họa: "Được đó!"

Vương Mân ngồi trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi: "Em không đi đâu, mệt muốn chết luôn."

Vương Kỳ: "Tiểu Long?"

Tiếu Lang nhìn Vương Mân, Vương Mân xoa xoa đầu cậu: "Em đi chơi với các anh ấy đi."

Liêu Tư Tinh ở một bên liều mạng nháy mắt, Tiếu Lang nói: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #danmei