[NTPN] 84. Ai khi dễ em?
/84/. Ai khi dễ em?
Đêm khuya 12h, tại thư phòng nói xong công sự với ba mình, Vương Mân nhìn đồng hồ đeo tay một chút, bọn Tiếu Lang còn chưa trở về.
Giờ này nhóm bảo mẫu đều đã đi ngủ, Vương ba muốn tự mình đi pha trà, Vương Mân lập tức đứng dậy: "Để con đi."
Buổi tối không nên uống trà đặc, Vương Mân chọn trà lài để pha, mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn thư phòng, giờ khắc này không khí có vẻ đặc biệt an nhàn, ngay cả Vương ba bình thường đối xử với con trai nghiêm khắc, hiện tại biểu tình cũng dịu đi không ít.
Ông là con nhỏ nhất trong thế hệ này của Vương gia, từ nhỏ đã được Vương lão gia coi trọng nhất, mười mấy tuổi đã cùng thế hệ trước lăn lộn trên thương trường, sau đó Vương lão gia cao tuổi, anh cả lại bởi vì sớm làm việc vật vả quá độ mà thân thể cũng không được tốt, anh hai lại không giỏi quản lý, sức nặng của xí nghiệp gia tộc liền đặt toàn bộ trên người một mình ông.
Mấy năm đó, ông vì trách nhiệm mà buông tha rất nhiều thứ, tình yêu, gia đình, lý tưởng cá nhân... Chờ đến khi ông từng bước dẫn dắt được đứa cháu lớn Vương Sâm nhỏ hơn mình gần tám tuổi, mới rốt cục thoải mái hơn một chút.
Hiện tại, thân thể của ông năm nay cũng không bằng năm trước, muốn làm rất nhiều việc lại lực bất tòng tâm. Đến lúc có người kế thừa công việc của ông, thì hai thằng con trai ruột lại lần lượt khiến ông quan tâm tức giận: con trưởng trốn tránh trách nhiệm, bất cần đời, con trai nhỏ cũng học theo, lạnh lùng phản nghịch...
Đúng vậy, bây giờ là thời đại mới, bọn nhỏ một đám đều có lý tưởng của riêng mình, Vương gia cũng quả thật có điều kiện để bọn nhỏ có thể đi điên cuồng đi chơi bời đi lãng phí thời gian, không thể so với thế hệ của bọn họ trước kia, duy chỉ có lệnh của ba mẹ trưởng bối là không thể trái nghịch.
Vương ba ngẩng đầu nhìn thoáng qua cậu con cưng đang dần dần lớn lên, so với mấy năm trước càng có vẻ thành thục, đứa nhỏ này bây giờ ổn trọng hơn nhiều, quả thật là một người trưởng thành có thể làm việc độc lập.
Nghĩ đến vừa rồi khi nói chuyện với nhau, Vương Mân đã bày tỏ ý định sau khi tốt nghiệp sẽ trở về, Vương ba vui mừng không ít. Cho dù quá trình chẳng phải vừa lòng đẹp ý, nhưng tốt xấu gì kết cục cũng dần dần ăn khớp với kỳ vọng của mình. Đáng tiếc Vương Mân chỉ số thông minh và tố chất tốt như vậy, lại không không lãng phí ở trong nước bốn năm, cũng không biết có học được thứ gì hữu dụng
hay không...
"Nghe nói, con dẫn theo một người bạn trở về tham gia hôn lễ của Vương Hổ?" Vương ba uống một hớp trà, chậm rãi mở miệng.
Vương Mân đáp: "Dạ, cậu ấy hiện tại đang đi ra ngoài chơi cùng với Tư Tinh, còn có các anh nữa." Lời này nói ra cực kỳ có kỹ xảo, cậu không nói tên Tiếu Lang ra, cũng không nói có quan hệ gì với mình, hơn nữa còn dùng giọng điệu chẳng chút để ý, nhấn mạnh rằng Tiếu Lang và Liêu Tư Tinh giao tình không tệ, về phần các anh mình, chẳng qua là hàng đính kèm.
Kỳ thật dù không nói, Vương ba cũng biết Tiếu Lang, năm đó vì giúp Tiếu Mông vào Nhất Trung, Vương Mân đã từng nhắc qua với ba mình, đó cũng là lần đầu tiên cậu vì người khác mà nhờ ba mình hỗ trợ.
Lúc ấy, Vương Mân miêu tả như vầy -- Một người bạn của con và Tư Tinh, trong nhà cậu ấy xảy ra chuyện, con cảm thấy chúng ta có thể giúp được, mà Tiếu Lang cũng là anh em tốt của con, con người rất tốt, tân niên năm trước còn đến nhà chúng ta chơi, còn chúc thọ ông nội.
Vương ba vừa nghe, lão cha nhà mình cũng gặp qua rồi? Vậy cũng chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, có thể giúp thì giúp, xem như cho cháu gái nhà mình chút mặt mũi, Tinh Tinh đứa bé kia hiếu thuận nghe lời, miệng lại ngọt, nếu không giúp còn có vẻ người cậu là mình đây keo kiệt.
Sau đó Liêu Tư Tinh cũng thật sự không chỉ một lần nhắc tới Tiếu Lang với người trong nhà, người lớn trong nhà đều không liên tưởng đến Tiếu Lang và Vương Mân có quan hệ gì, ngược lại thường xuyên trêu đùa Liêu Tư Tinh, có phải xem trọng cái cậu bạch diện thư sinh kia rồi hay không.
Lúc này Vương ba hiển nhiên cũng cho rằng quan hệ giữa Tiếu Lang và Liêu Tư Tinh càng thêm ái muội.
"Con cũng 23 tuổi rồi (tuổi mụ), có cô gái nào vừa ý hay không?" Vương ba khó được lúc cười hỏi.
Vương Mân ho khan một tiếng, trên mặt ửng đó, nhưng không trả lời,
Trong lòng Vương ba cười ha ha, hóa ra nhóc con này cũng có lúc nhăn nhó thẹn thùng, xem ra bình thường giả vờ lão luyện đến như thế nào, cũng bất quá là một tên nhóc con mà thôi. Thôi, hiện tại nó còn trẻ, để cho nó chơi thêm vài năm đi, bản thân năm đó cũng bởi vì gia nghiệp mà thành hồn, chưa từng yêu đương đàng hoàng, khiến cho hiện tại vợ xa con cách, cũng là tiếc nuối không nhỏ. Nếu con trai thật sự thích người ta, dù là con gái nhà nghèo kiết hủ lậu cũng không sao, Vương gia nuôi là được rồi.
Lần nói chuyện này xem như kết thúc viễn mãn, Vương Mân để ba mình đi ngủ sớm, rời khỏi thư phòng, thở phào một hơi thật dài.
Tiểu Tiểu, con đường của chúng ta còn dài, nhưng anh sẽ dẫn em từng bước một đi tới...
Trở lại phòng ngủ của mình, đã sắp rạng sáng rồi, Vương Mân gởi tin nhắn cho Tiếu Lang, hỏi bọn họ bên kia đã kết thúc hay chưa, sau đó mở điều hòa, tắm xong, tựa vào đầu giường đọc sách, vừa chờ Tiếu Lang trở về.
Thanh âm tranh cãi ầm ĩ trong quán bar hoàn toàn che lấp tiếng di động của Tiếu Lang, không khí cuồng nhiệt cũng khiến cho tất cả mọi người quên thời gian. Liêu Tư Tinh bị Vương Kỳ kéo đi khiêu vũ, Vương Hổ và Vương Thụy cũng đi tìm việc vui, Tiếu Lang ngồi lại chỗ cũ cùng Ứng Trì uống rượu nói chuyện phiếm.
Ứng Trì: "Cậu và Vương Mân..."
Tiếu Lang: "Cậu và Vương Mân..."
Hai người đồng thời mở miêng, nói ra cư nhiên lại cùng một câu, xem ra hai bên đều rất quan tâm cùng một người...
Ứng Trì cười cười: "Cậu nói trước đi."
Tiếu Lang liền 囧: "Cậu và Vương Mân quen biết nhau từ nhỏ?"
Ứng Trì: "Ừ."
Tiếu Lang: "Vậy sao hồi trung học hai người lại tựa như người xa lạ vậy."
Ứng Trì cười cười, biểu tình mê người: "Bởi vì là tình địch."
Tiếu Lang: "Hả? Cậu thích Liêu Tư Tinh!"
Ứng Trì: "..."
Tiếu Lang chớp chớp đôi mắt to tròn đầy tò mò, cảm thấy bản thân doán vô cùng chính xác, năm đó Vương Mân và Liêu Tư Tinh đúng là lấy thân phận người yêu xuất hiện trước mặt các bạn học, hơn nữa Liêu Tư Tinh cũng là hoa hậu giảng đường chân chính (mình là bị hãm hại), Ứng Trì cũng là hotboy danh xứng với thực, hai người phối hợp cùng nhau tuyệt đối là môn đăng hộ đối!
"Cậu ngốc à!" Ứng Trì đỡ trán nói, "Liêu Tư Tinh và Vương Mân là chị em, nếu tôi nói là tình địch, sao có thể thích Liêu Tư Tinh chứ!" Huống chi đứa con gái kia... Được rồi, không đề cập tới, ác mộng thời thơ ấu.
Tiếu Lang: "..." Vậy nếu Ứng Trì không thích Liêu Tư Tinh, vậy là ai? Chẳng lẽ...
Ứng Trì chắt ngang liên tưởng của Tiếu Lang: "Khi còn bé nữ sinh tôi thích lại đi thích Vương Mân."
Tiếu Lang may mắn chuyện cẩu huyết không phát sinh, bất quá có vẻ quan hệ giữa mình và Vương Mân cũng chỉ có Liêu Tư Tinh biết thôi ~ Hắc hắc!
"Thế cho nên sau đó người cậu ấy thích tôi đều muốn theo đuổi." Ứng Trì cười tủm tỉm mà bổ sung những lời này.
Tiếu Lang: QAQ Bạn học à ~ Lý trí của bạn ở đâu!
Ứng Trì uống một ngụm rượu, bắt đầu kể lại chuyện cũ giữa mình và Vương Mân cho Tiếu Lang nghe.
Hồi tiểu học Ứng Trì là một nhân vật chúng tinh phủng nguyệt (nổi tiếng, được nhiều người vây quanh), khuôn mặt đẹp trai như 'Tuxedo Mask' (*) trong cảm nhận của không ít bé gái, cho tới bây giờ cậu luôn cảm thấy bản thân luôn cao cao tại thượng, đối với tình cảm của đám con gái luôn khinh thường, ngoại trừ một người, Ứng Trì rất có hảo cảm.
(*) Bạn nam chính trong series manga Sailor Moon (ở Việt Nam là Thủy Thủ Mặt Trăng ý). Ờ công nhận anh này đẹp trai thiệt, hồi học lớp 6 mê ảnh như điếu đổ =)))
Đến lúc học lớp ba tiểu học, một lần học xong tiết thể dục trở về, đám nữ sinh ngồi trong phòng học nói chuyện phiếm, đối tượng tán gẫu đương nhiên là cậu. Lại không ngờ một khắc trước khi cậu tiến vào phòng học, chợt nghe được nữ sinh mà mình rất thích nói một câu: "Ứng Trì thì tính cái gì, Vương Mân mới lợi hại, cuộc thi mỗi năm đều đạt hạng nhất toàn trường!"
Mọi người trêu chọc cô bé có phải thích Vương Mân hay không, cô bé lớn mật nói: "Như vậy thì sao, Ứng Trì và Vương Mân đứng trước mặt bảo tớ chọn, tớ khẳng định chọn Vương Mân!"
Ứng Trì nổi giận, trong vòng hai tuần liền cua được nữ sinh ăn nói 'không biết trời cao đất dày' kia, lại trong vòng một tuần sau đá cô bé.
Tiếu Lang nghe xong toát mồ hôi nói: "Cậu thật ác liệt!"
Ừng Trì cười đáp: "Thật không, ác liệt còn ở phía sau nữa kìa."
Tiếu Lang: "..." Bất quá thời tiểu học kia của bọn họ cũng thật kỳ quá nhỉ? Bản thân hồi tiểu học ngay cả yêu đương là cái gì còn không biết, chỉ biết ngoan ngoãn đến lớp làm bài tập, về nhà xem phim hoạt hình với em trai...
Sau sự kiện đó không lâu, Ứng Trì liền quen biết Vương Mân.
Ba của cậu dẫn cậu đến Vương gia bái phỏng, lấy danh nghĩ bạn bè làm ăn chung, thuận tiện để cậu nhận thức con trai nhà họ Vương, ám chỉ để hậu bối kết giao tạo quan hệ, ngày sau cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Thế giới người lớn có bao nhiêu phức tạp Ứng Trì không biết, cậu cũng không ý thực được gia trưởng nhà mình lại suy xét sâu xa như thế, cậu chỉ vì có thể kết giao bạn mới mà vui vẻ, lại không ngờ rằng ở đó không chỉ gặp được Vương Mân, còn có công chua trong trường học, Liêu Tư Tinh!
Năm đó gần như không có nam sinh nào không thích Liêu Tư Tinh, Ứng Trì cũng thường bị đám bạn giật dây theo đuổi cô, lại chưa tìm được cơ hội thích hợp. Hiện tại cơ hội tới rồi, Ứng Trì cho dù hưng trí không cao, vẫn căn cứ vào tinh thần gần quan được ban lộc, muốn phát huy toàn bộ tinh hoa của một hoa hoa công tử.
Cậu dùng thủ đoạn dụ dỗ nữ sinh thường dùng để lôi kéo làm quen Liêu Tư Tinh, còn chưa nói được 10 câu, đã bị Liêu Tư Tinh vẻ mặt cao ngạo mà đánh trả: "Bao cỏ, chờ cậu được một nửa thành thục như em trai tôi rồi hãy đến tìm tôi chơi nhé!"
Bao, bao cỏ...
Đương nhiên, một đoạn gièm pha hủy hết cả mặt mũi này Ứng Trì sẽ không nhắc tới trước mặt Tiếu Lang, chỉ nói: "Thái độ của Vương Mân lạnh như băng khiến tôi khó chịu, nếu không phải mấy người anh ở Vương gia đối với tôi không tệ, tôi gần như không muốn lui tới với người của Vương gia nữa!"
Tiếu Lang kỳ quái hỏi: "Vương Mân khi còn bé lãnh khốc như thế sao? Tôi cảm thấy cũng bình thường mà, anh ấy chính là mặt lạnh tâm mềm."
Ứng Trì liếc xéo Tiếu Lang một cái: "Đó chỉ là đối với cậu thôi."
Tiếu Lang: "..."
Ứng Trì: "Bất quá, tôi nghe nói cậu ấy không dễ tiếp cận như vậy cũng là có nguyên nhân." Tiếu Lang: "Thế nào?"
Ứng Trì: "Nghe Kỳ ca nói, năm cậu ấy học lớp 1 có một người bạn tốt, cũng vì nguyên nhân của người lớn nên mới quen biết nhau, hai người lúc đó như hình với bóng, sau khi tan học Vương Mân còn thường dẫn cậu ta về Vương gia chơi. Chẳng qua không bao lâu, người nọ trộm lấy đồ của Vương Mân đưa cho nữ sinh cùng lớp xem, còn lớn tiếng tuyên bố đây là Vương Mân cho cậu ta, phỏng chừng là muốn biểu hiện nhà mình và Vương gia giao tình không bình thường. Khi Vương Mân hỏi lại, cậu ta còn một mực chắc chắn đúng là Vương Mân đưa, là tự Vương Mân quên."
Tiếu Lang: "..." Tên kia bị ngu sao? Hồi học trung học mình động vào ly nước của Vương Mân một cái anh ấy đều có thể phát hiện, loại trí nhớ này, đồ tặng cho người ta sao có thể quên mất!
Ứng Trì nhún vai: "Tuy nói là chuyện nhỏ, nhưng sau đó Vương Mân liền không dễ dàng tin tưởng người khác nữa, cũng không nguyện ý kết giao bằng hữu với bất cứ đứa trẻ nào do trưởng bối giới thiệu nữa, lúc này mới khiến cậu ta tạo thành tính cách khiến người ta chán ghét như vậy." Tiếu Lang: "..." Vương Mân mới không đáng ghét!
Ứng Trì: "Tôi cũng là về sau mới biết được chuyện này."
Tiếu Lang tựa hồ hiểu được vì sao Vương Mân lại hận người khác nói dối mình như vậy, còn nhỏ như vậy đã bị lợi dụng, bị lừa gạt, nhất định tạo thành ám ảnh trong lòng của anh ấy...
"Năm lớp năm, tôi và Vương Mân cùng tiến vào đội bóng rổ của trường." Ứng Trì tiếp tục nói.
Bắt đầu từ năm đó, Ứng Trì mới tiến thêm một bước mà hiểu biết về thiếu niên này.
Hóa ra ánh mắt của cậu ấy cũng có thể lợi hại như vậy, hóa ra cậu ấy trở nên bùng nổ cũng có thể đẹp mắt như vậy...
Tĩnh như mặt hồ, động như cuồng phong, khiến cậu hướng tới.
Nhưng Ứng Trì cũng có tự tôn và kiêu ngạo, cậu sẽ không cứ như vậy mà cam nguyện thần phục dưới chân người khác.
Cậu bắt đầu cố gắng học tập, cố gắng chơi bóng rổ, cũng bắt đầu không tự chủ được mà chú ý nữ sinh Vương Mân thích, mỗi khi xuất hiện một người, cậu nhất định sẽ cua cho bằng được, mới có thể giảm bớt buồn bực trong lòng.
Tiếu Lang: "Cậu thật ấu trĩ!"
Ứng Trì nhướng mày: "Nếu vậy thì thế nào?"
Đấu tranh giữa đàn ông và đàn ông với nhau... Chính là đơn giản như vậy đó!
Tiếu Lang: "... Không sao cả."
Tôi có nên nói tôi phải cám ơn hành vi của cậu vì nhờ vậy mới tạo ra tác dụng thật lớn khi Vương Mân gặp gỡ tôi rồi thích tôi luôn không? Bởi vì cậu ngăn trở khả năng Vương Mân gặp phải tất cả hoa đào ~ A ha ha ha ha ~~~!
Ứng Trì: "..." Sao cứ có cảm giác tên nhóc này tươi cười thật thiếu đánh!
Tiếu Lang hỏi: "Vương Mân biết không?"
Ứng Trì: "Đương nhiên không biết!"
Tiếu Lang cười càng thêm thiếu đánh...
Lên cấp 2, Ứng Trì và Vương Mân thi vào hai trường khác nhau, Ứng Trì thoát khỏi bóng ma của
Vương Mân, ở trường học trở thành vương tử chân chính không có đối thủ. Nhưng ba năm sau, Vương Mân không xuất ngoại, lại thi vào cùng mộ trường trung học với mình...
Tựa hồ đơn phương cạnh tranh với Vương Mân đã trở thành thói quen của Ứng Trì, vừa chạm mặt, lòng hiếu thắng cùng lửa ghen tị liền hừng hực thiêu đốt.
Nhưng mà lúc này, khiến cho cậu chú ý không chỉ là Vương Mân, mà còn có Tiếu Lang.
Mỗi lần nghe người khác nói Vương Mân và Tiếu Lang quan hệ như thế nào, hoặc là ngẫu nhiên nhìn thấy bọn họ sóng vai đi trong sân trường, bất kể là hình ảnh thân mật nào, mỗi một lần ánh mắt giao nhau, đều sẽ khiến Ứng Trì không thoải mái.
Quan hệ giữa bọn họ thật sự quá tốt, tốt đến mức mẫn cảm như Ứng Trì đều cảm thấy ánh mắt Tiếu Lang nhìn Vương Mân, không khác gì những nữ sinh đã từng thầm mến Vương Mân.
Người khiến Vương Mân thay đổi thái độ, lại là một nam sinh! Điều này khiến cho cậu... Làm sao mà hạ thủ được! (=_=|||)
Chẳng lẽ đến nay bản thân đều sai lầm rồi? Chẳng lẽ Vương Mân thích nam sinh mà không phải là nữ sinh? Hóa ra Vương Mân là đồng tính luyến ái?
Trong lòng Ứng Trì dâng lên một cỗ không cam, cùng với, một tia phiền muộn.
Vì đạt được đáp án, tại trận đấu bóng rổ ở đại hội thể dục thể thao, trong nháy mắt khi Ứng Trì cùng Vương Mân giằng co, liền thăm dò vấn đề này.
Để chúng ta nhìn thấy một màn phát sinh vào năm đó --
Ứng Trì hỏi: "Cậu ấy đang nhìn cậu thi đấu phải không?"
Vương Mân: "?"
Ứng Trì: "Tiểu Long Nhân."
Vương Mân: "..."
Ứng Trì: "Cậu là vậy sao?"
Vương Mân: "??"
Trọng tài: "Số 9 lớp A5, trong trận đấu đề nghị không được nói chuyện phiếm, nếu không phán cậu quấy nhiễu đối phương!" Ứng Trì: "..."
Vương Mân chuyền bóng cho Triệu Vu Kính, lau mồ hôi đi vòng trở lại hỏi Ứng Trì: "Cậu là vậy?
Ứng Trì sửng sốt nói: "Phải."
Cậu phát thệ đây tuyệt đối là vì kích thích Vương Mân nói ra đáp án mà chưa kịp lựa lời đã bật ra, không ngờ Vương Mân vẻ mặt kinh ngạc, sau đó tương đối dứt khoát trả lời: "Tôi không phải."
Nói xong cậu liền xoay người rời đi, rời đi, đi...
"..." Trong nháy mắt đó, ý nghĩ muốn lấy bóng rổ đập chết Vương Mân, trong lòng Ứng Trì đều có!
Đương nhiên, một đoạn này, Ứng Trì cũng không nói cho Tiếu Lang biết... Mặt mũi đàn ông vĩnh viễn đều quan trọng hơn so với diện mạo.
Ứng Trì sờ cằm, nói với Tiếu Lang: "Không ngờ tôi tính sai, Vương Mân thật sự lại thích cậu."
Tiếu Lang không có cơ hội truy vấn Ứng Trì làm sao mà biết được, bởi vì ngay sau đó đối phương liền cười gian nói: "Cậu nói xem, nếu tôi..."
Tiếu Lang lập tức cắt ngang lời cậu ta: "Đừng nghĩ, tôi không có khả năng thích cậu."
Ứng Trì nheo mắt lại: "... Tôi theo đuổi Vương Mân..."
Tiếu Lang: (Q口Q)
"Nếu Vương Mân là đồng tính luyến ái, vậy tôi trực tiếp ra tay với cậu ấy không phải dễ dàng hơn sao?" Ứng Trì đắc ý dào dạt mà nở nụ cười, "Cậu ấy ôn văn nho nhã, tôi ngọc thụ lâm phong, cùng một chỗ cũng tốt lắm chứ..."
"Phắc diu!!" Tiếu Lang nháy mắt hóa đá!
Tuy rằng mấy câu mắng chửi của người phương Bắc đến phía Nam thì lực sát thương đã giảm đi phân nửa, nhưng Ứng Trì vẫn biết, ngay cả người có tính tình tốt như Tiếu Lang còn bị buổi nói chuyện này với mình kích thích đến văng tục, xem ra quan hệ giữa hai người bọn họ là thật.
Không ngờ Vương Mân thật sự là GAY... Mệt bản thân năm đó còn đoạt nhiều cô gái của cậu ấy như vậy, 囧!
Vương Hổ vừa mới khiêu vũ xong, vừa trở về đã nhìn thấy bộ dáng Tiếu Lang nhảy lên như muốn giết chết Ứng Trì.
Anh biến sắc, bước nhanh qua định khuyên can, quán bar tạp âm quá lớn, sau khi anh tới gần bàn mới nghe rõ Tiếu Lang tru lên: "Vương Mân là người của tôi! Cậu dám động đến anh ấy thử xem!" Vương Hổ: "..."
Thấy Vương Hổ trở về, Ứng Trì mỉm cười tựa như quỷ kế đã đạt thành, "Được rồi, thời gian không còn sớm, tôi nên về rồi." Cậu vỗ vỗ vai Vương Hổ đang trợn mắt há hốc mồm, nói: "Vương Hổ ca, ngày mai em sẽ cùng bạn gái em đến tham gia hôn lễ, chúc anh mọi chuyện thuận lợi."
Quả nhiêm, lấy sự thông minh của Vương Mân, việc này người trong nhà bọn họ đều chưa biết, huống hồ có loại ma nữ như Liêu Tư Tinh hỗ trợ, muốn gây chuyện một chút cũng không dễ dàng... Vương Hổ mơ hồ ngồi xuống, bên tai còn vang vọng lời nói hùng hồn vừa rồi của Tiếu Lang.
Tiếu Lang nói Vương Mân là người của cậu, có ý gì?
"Tiểu Long..."
Nghe thấy Vương Hổ thâm trầm gọi mình như vậy, Tiếu Lang liền sợ tới mức cả người run lên, khí thế xẹp xuống một mảng lớn, cậu nuốt nước bọt một cái thẳng thắn nói: "Hổ ca, người em thích không phải em gái anh mà là em trai anh!"
Vương Hổ: "..."
TIếu Lang yếu ớt mà lui sang một bên, vì tiếp thêm can đảm mà uống sạch chỗ rượu còn lại, sau đó chờ Vương Hổ phán xét.
Một hồi lâu Vương Hổ mới quay đầu sang, mở to hai mắt nhìn Tiếu Lang. ( .. )
Dưới ánh đèn sắc mặt Tiếu Lang đỏ bừng, mím môi, lông mi thật dài vì bất an mà rung động, đôi mắt ngập nước như có chứa lệ, cũng không biết là bị dọa hay là khẩn cấp (uống rượu sặc), nếu mình nói thêm cái gì nghiêm khắc nữa, ngược lại tựa như muốn khi dễ đứa nhỏ này đến phát khóc...
"Cái kia..." Vương Hổ châm chước nói: "Nhóc không thích Tinh Tinh?"
Tiếu Lang gật gật đầu: "Người em thích là Vương Mân."
Tim Vương Hổ mãnh liệt nhảy dựng. Anh học y, lại tiếp thu giáo dục ở nước ngoài, bên cạnh có không ít hiện tượng đồng tính luyến ái, tuy rằng chuyện này phát sinh trên người thân nhân của mình có chút đột ngột, nhưng anh cũng không chán ghét, "Tinh Tinh biết không?"
Tiếu Lang: "Biết."
"Như vậy sao..." Nếu ngay cả Tinh Tinh cũng có thể tiếp thu, anh sao lại không thể chứ?
Vương Hổ sờ sờ đầu Tiếu Lang, trấn an đứa trẻ đang lo lắng hãi hùng này: "Em trai anh cũng thích nhóc?"
Tiếu Lang: "Da."
Vương Hổ cười nói: "Nếu hai đứa đã thích nhau, vậy cũng không có gì, chẳng qua thế hệ trước bọn họ cũng không quá dễ thuyết phục."
Tiếu Lang: "Em biết, bất quá bọn em sẽ kiên trì tới cùng."
Vương Hổ gật đầu khen: "Ừ, trẻ ngoan, anh trai ủng hộ hai đứa."
Tiếu Lang: "..."
Vương Hổ bỗng nhiên cảm thấy cả người thư sướng, buồn bực cả đêm nháy mắt biến mất. Vừa rồi ở trên sàn nhảy còn đang không ngừng tiến hành đấu tranh tâm lý, thuyết phục bản thân Tiếu Lang là một đứa trẻ ngoan, phải chấp nhận cậu, hiện tại biết em gái sẽ không chạy theo tên nhóc này nữa, anh ngược lại càng nhìn Tiếu Lang càng thêm thuận mắt, nếu Tiếu Lang cùng một chỗ với em trai mình, bản thân có vẻ càng dễ tiếp thu hơn ~ Ha ha!
Trên đường trở về, Vương Hổ để Tiếu Lang ngồi ghế phó lái, đối với cậu hỏi han ân cần, tựa như quan tâm em trai ruột của mình, a không đúng, là 'em gái' ruột...
Tất cả mọi người đều kỳ quái việc anh chuyển biến thái độ đối với Tiếu Lang, ngoại trừ Vương Kỳ nhắm mắt nghỉ ngơi, Liêu Tư Tinh và Vương Thụy hai mặt nhìn nhau, đều không đoán ra được, chỉ có thể cho rằng Vương Hổ trong một đêm đã thông suốt.
Vương Hổ trước đưa Liêu Tư Tinh về đến cửa nhau, sau đó là Tiếu Lang và Vương Kỳ, biệt thự mấy nhà gần nhau, nhưng khoảng cách ra gara thì hơi xa một chút.
"Đến rồi!" Vương Hổ rống lớn với Vương Kỳ, quay đầu lại vẻ mặt ôn hòa mà dặn dò Tiếu Lang: "Buổi tối nhóc uống rượu hơi nhiều, trở về bảo Vương Mân pha chút trà giải rượu mà uống, sáng mai anh đi đón cô dâu, mấy đứa dậy thì đến khách sạn chờ là được rồi."
Tiếu Lang: "... Dạ."
Mới vừa vào cửa, Tiếu Lang đã thấy Vương Mân mặc áo ngủ đi xuống lầu, đứng ở lưng chừng cầu thang thang hỏi: "Trở về rồi?"
Tiếu Lang đổi giày xong đi lên, Vương Mân dẫn cậu trở về phòng ngủ, Vương Kỳ ngáp một cái, cười lắc lắc đầu, cũng về phòng của mình.
Đóng cửa rồi khóa lại, Tiếu Lang từ phía sau ôm lấy thắt lưng Vương Mân, "Anh vẫn luôn chờ ở cầu thang sao?"
"Nghe tiếng xe mới đi xuống, sao không trả lời tin nhắn của anh?" Vương Mân xoay người, hôn lên môi
Tiếu Lang, "Một thân mùi rượu, đi tắm đi."
"Ừm ~~ (Không đi)." Tiếu Lang gắt gao ôm thắt lưng Vương Mân không buông tay.
Ngón tay Vương Mân len vào lọn tóc cậu, buồn cười nói: "Nhõng nhẽo cái gì, ai khi dễ em?"
Tiếu Lang: "Trong quán rượu gặp được Ứng Trì..."
Thân thể Vương Mân cứng đờ, hỏi: "Cậu ta làm sao?"
Tiếu Lang ủy khuất nói: "Vì sao không nói chuyện anh quen biết Ứng Trì cho em biết?"
"Nói gì bây giờ?" Vương Mân không hiểu nói, "Anh cảm thấy không có gì hay để nói." Tiếu Lang: "..."
Vương Mân tựa hồ nghĩ tới điều gì, bổ sung nói: "Đúng rồi, hình như cậu ta là gay, em cách xa cậu ta ra một chút."
Tiếu Lang: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip