[NTPN] 86. Cõng em xuống đi
/86/. Cõng em xuống đi.
Tháng sáu kết thúc kỳ thi, thời tiết cũng dần dần nóng lên.
Bởi vì đây là kỳ nghỉ cuối cùng có thể vô ưu vô lự cùng Vương Mân, Tiếu Lang không quá muốn trở về
C thị. Ở lại đây cậu có thể vô câu vô thúc học tập chơi đùa, có thể tự do mà làm bạn cùng người yêu.
Trong lòng biết rằng một năm sau rất có thể phải chia lìa, cho nên mỗi một ngày chung sống đều càng trở nên trân quý.
Dụ Niên và Dương Gia Dược cũng thế, những ngày bọn họ có thể tương thủ càng ngắn hơn. Thủ tục xuất ngoại của Dương Gia Dược đang tiến hành đâu vào đấy, nếu quá trình thuận lợi, cuối tháng Tám anh đã phải lên máy bay đến bên kia bờ Đại Tây Dương.
Khúc nhạc 'ngày nghỉ' vang lên trong tiếng vui cười cùng bước chân rộn rã của đám sinh viên, lễ tốt nghiệp của Dương Gia Dược cũng được cử hành vào đầu tháng Bảy, Dụ Niên lấy thân phận người thân tham dự, chứng kiến khoảnh khắc anh ném mũ cử nhân của mình lên không trung.
Sau đó, hai người chụp ảnh lưu niệm tại mỗi góc khuôn viên trường ở Khoa Đại. Một năm ký niệm, cả đời trân quý.
Buổi tối Dương Gia Dược xuống bếp, mời Vương Mân và Tiếu Lang sang ăn cơm.
Tiếu Lang nhìn ảnh chụp do Dụ Niên chụp, chậc lưỡi khen ngợi, không ngừng hâm mộ. Trang phục cử nhân người thường mặc vào như bao tải, ở trên người Dương Gia Dược lại có một loại tinh thần khác, quả nhiên đẹp trai đến vô địch, nên gặp sét đánh đi...
Trong bữa cơm, Dương Gia Dược hỏi bọn Vương Mân ngày nghỉ có dự định gì không, bình thường hai người này vừa đến kỳ nghỉ liền không ngừng nghỉ chạy về quê, năm nay lại thờ ơ.
Tiếu Lang vừa ăn cơm vừa hàm hồ không rõ nói: "Bọn tui muốn qua vài ngày thì đi ra ngoài du lịch."
Ý tưởng không tệ, Dương Gia Dược suy nghĩ hay là mình cũng mang Dụ Niên đi ra ngoài chơi một chút, bản thân lần này xuất ngoại, cũng không biết khi nào thì lại có cơ hội trở về nước du ngoạn thế này, không bằng nhân lúc hiện tại còn thời gian rảnh rỗi, lưu lại chút hồi ức tốt đẹp.
"Hai người muốn đi đâu?" Dương Gia Dược hỏi.
Tiếu Lang: "Còn chưa nghĩ ra."
Hai ngày trước Tiếu Lang nhõng nhẽo nằn nì muốn Vương Mân ở lại chơi với mình thêm hai ngày rồi hãy trở về C thị, Vương Mân ngoài miệng nói phải suy nghĩ một chút, nhưng vẫn đợi cho Tiếu Lang ở trên giường quấn lấy cậu làm nũng, dùng đủ loại phương thức lấy lòng cậu, mới gật đầu đáp ứng. Tiếu Lang không biết đây là thủ đoạn nhỏ Vương Mân dùng để khi dễ cậu, kỳ thật anh trai đã sớm mềm lòng, bất quá là vì chiếm được càng nhiều ngon ngọt.
Sau đó Tiếu Lang lên mạng tìm kiếm địa điểm du lịch, nhưng đến lúc lựa chọn lại gặp khó khăn: Cửu Trại Câu Tứ Xuyên, Lệ Giang Vân Nam, Cổ thành Phượng Hoàng, Thanh Hải Tây Tạng... Aizzz, nơi muốn đi thiệt nhiều!
Vương Mân thì không sao ca, tùy tiện chỗ nào cũng được, chỉ cần mình và Tiếu Lang hai người thì được rồi. Bên này cậu đang an tâm thì bên kia Tiếu Lang lại hưng trí bừng bừng hỏi: "Hai người có muốn đi cùng hay không?"
Dương Gia Dược lập tức trả lời: "Được đó ~"
Dụ Niên: "..."
Vương Mân: "..."
Ngoại trừ Tiếu Lang, ba người còn lại đều không quá thích những nơi náo nhiệt, cuối cùng đa số thắng thiểu số, liền chọn một khu có phong cảnh tự nhiên ở Tây Nam Trung Quốc.
Buổi tối Vương Mân ôn Tiếu Lang nói: "Vốn tranh thủ chút thời gian đi cùng với em, không muốn ai đến quấy rầy chúng ta, em lại còn kêu hai cái bóng đèn đến, nói, phải bồi thường anh như thế nào đây?"
Tiếu Lang lắc lắc thân mình cười không ngừng: "Nhiều người chơi vui hơn mà, dù sao cũng đâu phải đi ngủ cùng phòng ~"
Vương Mân ôm thắt lưng cậu, trong mắt càng thêm sâu: "Anh đang nghĩ, bộ dạng em mặc lễ phục tốt nghiệp nằm ở trên giường có thể thực có cảm giác tình thú hay không..." Tiếu Lang: "..." Anh thật sự là càng ngày càng cầm thú!
Tổ bốn người phái hành động quyết định ba ngày sau xuất phát, sau khi đến nơi trực tiếp tìm chỗ ở tại khu lân cận của cảnh khu. Hiện tại không phải là mùa du lịch, ngoại trừ đám sinh viên được nghỉ, có rất ít người chịu đi ra ngoài chơi trong những ngày nóng bức thế này.
Khách sạn ở gần cảnh khu vẫn có, nhưng giá cả lại không rẻ, một gian phòng tiêu chuẩn một đêm 180 tệ, ở năm ngày phải tốn 900 tệ. Đối với sinh viên bình thường mà nói, quả thật là một số tiền không nhỏ. Vương Mân vốn dĩ muốn mang Tiếu Lang đến ở phòng tốt nhất, nhưng suy xét đến năng lực kinh tế của đôi còn lại, nên đành phải thôi.
Lúc vào phòng, chứng bệnh thích sạch sẽ của Vương Mân còn nổi lên một chút, ngồi ở đâu cũng khó chịu, đứng cũng đứng không thoải mái. Tiếu Lang lại không thèm để ý chút nào mà ném balo, tựa như một con cún con trong phòng ngoài phòng lủi khắp nơi, sau đó nhào lên trên giường lớn, cảm thán: "Rốt cục cũng đến nơi!"
Vương Mân cảm thấy căn phòng bị Tiếu Lang chạy tới chạy lui tựa hồ nhiều thêm chút hương vị khiến cậu thoải mái hơn...
Dụ Niên cùng Dương Gia Dược phòng bên cạnh, tắm rửa xong, Dụ Niên mặt co mày cáu nằm trên giường.
Dương Gia Dược hỏi: "Nghĩ cái gì vậy?"
Dụ Niên không ra tiếng, trong lòng cậu đang xót tiền, một người độc lập về mặt kính tế mới là chân chính độc lập, cậu mặc dù có làm thêm, nhưng thu nhập không ổn định. Mùa hè này vì ở nhà cùng Dương Gia Dược, Dụ Niên đều không đi ra ngoài làm việc, mắt thấy tiền tiết kiệm càng ngày càng giảm bớt, trong lòng Dụ Niên liền vô cùng lo lắng. Nghĩ đến một năm sau còn phải xuất ngoại, vạn nhất xin không được học bổng...
Dương Gia Dược ôm cậu vào trong ngực, ôn nhu nói: "Đứa ngốc, đừng miên man suy nghĩ."
Dụ Niên kỳ quái: "Anh biết em nghĩ gì sao?"
Dương Gia Dược nói: "Ừm, có anh ở đây, anh sẽ không để cho em chịu khổ."
Dụ Niên: "..."
Hai người thâm tình nhìn nhau trong chốc lát, Dụ Niên ôm lấy thắt lưng Dương Gia Dược, hừ hừ: "Đừng có phóng điện với em, chịu không nổi đâu ~~"
Dương Gia Dược vuốt tóc cậu, nói: "Đừng tạo áp lực cho bản thân, cùng lắm thì đến lúc đó bán căn phòng ở Bắc Kinh kia cho em đi học."
Vốn là một người đã đủ mị lực đến bắn ra bốn phía, một khi đã lãng mạn rồi, còn ai có thể ngăn cản được chứ!
Dụ Niên bỏ mình ngay tại trận, yêu thương nhung nhớ, lấy thân báo đáp...
8h ngày hôm sau, Dụ Niên chịu đưng eo mỏi mông đau, kéo Dương Gia Dược dậy đi ăn cơm (khách sạn cung cấp bữa sáng miễn phí đến 8h30 sẽ chấm dứt), ở nhà ăn nhìn thấy Tiếu Lang cái đầu loạn như tổ quạ cùng Vương Mân mệt mỏi muốn ngủ gục... Bốn người ngầm hiểu trong lòng, ăn uống no đủ lại trở về phòng ngủ bù.
Chỗ tốt của việc tự mình đi du lịch chính là muốn thoải mái như thế nào thì an bài thời gian như thế đó!
11h, Tiếu Lang mới lần thứ hai thức dậy, xoay người lười biếng gọi: "Anh ~~~~"
Sau khi dùng cơm sáng xong Vương Mân cũng không ngủ tiếp, mà ngồi ở chỗ bàn trà 'làm việc', nghe Tiếu Lang gọi, lập tức đứng dậy đi qua.
Tiếu Lang bĩu môi, cái tên công tác cuồng này, lần sau trước khi đi ra ngoài phải tịch thu laptop của anh ấy!
Buổi chiều bốn người trước tiên đi dạo trong thành phố một vòng, hỏi thăm sẵn đường đi đến cảnh khu, tiếp đó chia ra thành hai nhóm, tùy theo ý thích mà tự do đi dạo trong phố cổ.
Cho dù nơi này không có phương tiện giải trí xa hoa, nhưng dân phong thuần phác và không khí trong lành khiến mọi người đều lưu luyến quên về.
Buổi tối đến một tiệm ăn ăn thức ăn mang phong vị địa phương, vừa ăn vừa nói chuyện, nhịp sống thật chậm tạo thành sự ấm áp nhẹ nhàng cùng lãng mạn vô cùng.
Trước khi trở về đi ngủ, Tiếu Lang và Vương Mân đến siêu thị ở gần đó 'mua sắm', tối hôm qua kích động đã dùng hết 'đồ tiếp tế' mang theo... Đáng tiếc phố cổ rất 'nhỏ' nên hai người đi tìm nửa ngày cũng không tìm được nhãn hiệu mà bình thường hay dùng. Một lần trước Vương Mân cho Tiếu Lang xài một loại khác, Tiếu Lang cảm thấy rất không thoải mái, đồng tính quan hệ, an toàn và vệ sinh phải đặc biệt lưu ý, cho nên Vương Mân không dám tùy tiện.
"Sớm biết vậy mang nhiều thêm mấy tuýp..." Tiếu Lang lẩm bẩm nói.
Vương Mân: "Không biết còn nghĩ rằng chúng ta ngàn dặm xa xôi lại chạy đến nơi này thuê khách sạn làm tình."
Tiếu Lang: "..."
Cuối cùng hai người mất mát trở về, ở cửa khách sạn lại gặp Dương Gia Dược và Dụ Niên, thấy trên tay bọn họ cầm theo...
Dụ Niên có chút ngại ngùng xoay mặt đi, Vương Mân mặt không đổi sắc hỏi: "Mua ở đâu?"
Dương Gia Dược: "Ở ngay phía sau một con phố, có một cửa hàng nhỏ bán đồ dùng dành cho người lớn."
(Tiếu Lang & Dụ Niên: Đại ca anh có thể đừng trực tiếp như vậy có được không! QAQ) "Cảm ơn." Vương Mân kéo Tiếu Lang rời đi.
"..." Bọn họ tới nơi này để làm gì vậy mèn ơi...
7h sáng ngày hôm sau, bốn người liền chuẩn bị ra ngoài.
Ngồi xe đến cảnh khu ước chừng 40 phút, Vương Mân ở trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi, Tiếu Lang lấy kem chống nắng thoa lên người, Dụ Niên hiếu kỳ hỏi: "Cái gì vậy?"
Tiếu Lang: "Kem chống nắng á."
Dương Gia Dược phì cười: "Cậu cũng thoa thứ này??"
Vương Mân mở mắt giải thích: "Da của em ấy mỏng lắm, phơi nắng lâu sẽ lột da, đến lúc đó vừa dính nước một cái là cả người sẽ đau rát lắm."
Dương Gia Dược nhớ tới bộ dáng Dụ Niên lột da lúc huấn luyện quân sự hồi năm nhất, nhanh chóng khuyên cậu: "Vậy em cũng thoa chút đi."
Dụ Niên: "..."
8h đến chân núi, thái dương còn chưa ló dạng.
Lái xe hảo tâm nhắc nhở bọn họ: "Ở dưới chân núi mua nước uống đi, lên đến đỉnh núi giá tiền đắt gấp 10 lần ở dưới chân núi đó!"
Mua nước dưới chân núi tương đương với việc hành lý nặng thêm, huống chi trong balo của cả đám người Tiếu lang còn có máy chụp ảnh thức ăn vặt này nọ cả đống thứ thượng vàng hạ cám, tính toán một lúc, cuối cùng mọi người chỉ mang theo hai chai.
Nhân lúc mặt trời còn chưa lên, bốn người một tiếng trống nâng cao sĩ khí đi hơn nửa giờ, đi đến giữa sườn núi, bốn phía núi rừng rậm rạp dần dần vây quanh bọn họ.
Bởi vì điểm ngắm cảnh còn chưa hoàn toàn bị khai phá, người tới nơi này du lịch rất ít, trong vòng 100 mét không thấy bóng người, chỉ có đường núi chạy quanh co lên đến đỉnh.
Lại đi thêm một tiếng, mặt trời từ giữa đồi núi trập trùng dần dần ló dạng, đường núi không có bóng cây bị chiếu đến chói mắt, một đoạn sáng một đoạn tối.
Bốn người đều mồ hôi ướt đẫm, ở điểm nghỉ ngơi tại giữa sườn núi ngồi nghỉ một lút.
Hàng thông cao nhất mọc sừng sững hai bên, bên tai là tiếng chim hót thanh thúy, xa xa truyền đến tiếng ầm ầm không biết là tiếng nước suối hay là thác nước, hấp dẫn mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Vương Mân từng ngụm từng ngụm uống nước, kéo cổ áo lên lau mồ hôi, nói: "Thấy trên mạng nói, chờ khai phá xong sẽ có xe cáp, chủ yếu là để ngắm cảnh."
"Tôi cảm thấy như vậy vẫn tốt hơn, tiếp cận trạng thái nguyên thủy..." Dương Gia Dược nghiêng người dựa lưng vào lan can ghế ngồi.
Dụ Niên cũng uống chút nước, không tỏ ra bất kỳ thái độ gì, bình thường cậu ít vận động, giờ phút này cảm thấy tim đập dồn dập, khó thở. Tiếu Lang cũng chẳng tốt hơn chỗ nào, biết rõ hôn may leo núi cực kỳ tiêu hao thể lực, tối hôm qua còn tham hoan mà cùng Vương Mân gây sức ép đến nửa đêm, thật sự là tự làm bậy không thể sống!
Bốn người đều im lặng nghỉ ngơi, chuẩn bị cho đợt hành xác tiếp theo.
Cây cối xanh up tươi tốt, trước mắt mát mẻ thoải mái. Nhắm mắt lại, tiếng gió thổi cành lá rì rào, tiếng nước mơ hồ tựa như thanh âm linh hồn của núi non...
Nửa tiếng sau, tiếp tục đi lên, không có ai phản đối hay trách móc gì.
Kiên trì đến cuối cùng đối với bọn họ là chuyện đương nhiên, cho dù là chuyện tương lai, cho dù là khó khăn trước mắt.
Có người nói, leo núi là chuyệ khảo nghiệm nghị lực của con người nhất. Bốn người bọn mặc dù là người nổi bật trong những trường đại học hàng hiệu, nhưng trong biển người mờ mịt cũng chỉ là những người bình thường.
Bọn họ cũng không hoàn mỹ, cuộc sống của bọn họ cũng không phải thuận buồm xuôi gió, bọn họ không cần cuộc sống tốt nhất, cũng không cần danh lợi vạn người yêu thích ngưỡng mộ. Nhưng mà, bọn họ là những người có nghị lực nhất. Con đường tự mình lựa chọn, nhất định phải tiếp tục đi tới, mới có thể sống cuộc sống mình mong muốn.
Càng lên cao, đường đi càng gian nan, hai chân run rẩy, hận không thể nằm sấp xuống nghỉ ngơi. Bốn người chậm rãi đi, từng chút từng chút một hướng lên trên, rốt cục vào lúc 12h30 cũng đi lên đến đỉnh núi, theo một bước cuối cùng đặt chân lên đài cao, tầm mắt rốt cục cũng hoàn toàn trống trải...
Phóng mắt nhìn lại, là từng dãi núi trùng điệp, đỉnh núi màu xanh biếc tựa như biển rộng dập dờn gợn sóng, trong mây khói mờ ảo kéo dài càng lúc càng xa.
Giữa thung lung có một hồ nước xanh biếc, mái ngói màu xám của nhà dân nằm rải rác xung quanh hồ, tựa như một bức họa được mở ra...
Vẻ đẹp của tự nhiên, người người ta xem mãi không chán...
Bốn người tựa vào rào chắn của đài ngắm cảnh, tâm tình khích động lại không lời nào có thể diễn tả được.
Muốn lớn tiếng hét lên, lại sợ quấy rầy núi rừng yên tĩnh, muốn ngửa mặt lại trời thét dài, lại không đủ khí lực!
Chỉ có thể 'A', 'A' hét lên trong lòng, sau đó hoa chân mua tay vui sướng tựa như đứa trẻ...
Gió thổi lay chiếc chuông gió, thanh âm leng keng rõ ràng mà vang vọng, giờ khắc này, tựa như những hỗn loạn và phiền não của thế tục thật sự bị ngăn cách ở bên ngoài, thật muốn cứ như vậy lao vào ôm ấp của núi rừng...
Nghĩ lại mấy ngày trước còn hối hả ngược xuôi theo tiết tấu nhanh chóng của phố thị, mà giờ khắc này, trước mắt chỉ có sơn thủy, cảnh quan trước mắt này, đủ để gạt bỏ bất cứ vấn đề rối rắm nào...
Tiếu Lang tựa hồ có thể hiểu được những lời thầy Trầm đã từng khuyên cậu -- Non sông tươi đẹp, phong cảnh vô hạn; thiên địa rộng lớn, lịch sử kéo dài.
Thời gian và không giant hay đổi trong nháy mắt, con người chỉ là một sự tồn tại nhỏ bé trong vũ trụ, như con kiến, như côn trùng giữa mùa hè, có cái gì phải ưu lo?
"Thật thích ~~~~~~~!" Rốt cục có người gom đủ khí lực để mở miệng.
"Ngao ~~~~~~~~~!" Phụ họa theo đó chính là tiếng gào thét vui sướng của một người khác.
"A ~~~~~~~~~!" Cảm khái thở dài liên tiếp.
"Nước uống hết rồi ~~~~~~!" Vẫn còn vấn đề thực tế.
"Thiệt khát ~~~!"
"Quầy bán quà vặt bên kia viết 10 tệ 1 chai..."
"20 tệ cũng mua, sắp chết khát rồi!" Vì thế bốn chai Nông Phu Sơn Tuyền, giá 10 tệ...
Chụp ảnh xong, cả đám ngồi bệch xuống mặt đất ở gần đó, ngắm mây trắng trời xanh, chia sẽ thức ăn vặt mang theo. Buổi chiều 2h, bốn người còn chưa hết ý cáo biệt điểm cao nhất trên đỉnh núi, chậm rãi trở về. Trên đường trở về, bọn họ có nhiều tâm tư thưởng thức cảnh đẹp ven đường hơn, đi một chút dừng một chút, chụp ảnh làm kỷ niệm.
Dụ Niên và Tiếu Lang đã hoàn toàn không còn khí lực, chỉ dựa vào trọng lực thân thể kéo bọn họ đi xuống, trong bốn người chỉ có Vương Mân là tương đối bình thường, Dương Gia Dược hiếu kỳ hỏi: "Thể lực của cậu sao tốt như vậy?"
Tiếu Lang hữu khí vô lực thay cậu trả lời: "Hồi trung học khi ảnh thi chạy 10,000 mét, đạt giải nhất toàn trường..."
Dương Gia Dược sờ sờ cằm, ánh mắt mang theo đồng tình liếc mắt nhìn Tiếu Lang một cái.
Tiếu Lang: "..."
Một lát sau, Tiếu Lang ghé vào trên lưng Vương Mân.
Vương Mân nhỏ giọng oán giận: "Nặng muốn chết, tự mình đi xuống đi."
Tiếu Lang: "Không cần ~! Cõng em đi xuống đi ~~"
Vương Mân: "Trên người của anh đều là mồ hôi không đó."
Tiếu Lang: "Em không để ý ~~"
Dụ Niên vẻ mặt hâm mộ nhìn bọn họ, sau đó cậu chuyển ánh mắt chờ mong sang người của Dương Gia Dược.
Dương Gia Dược: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip