[NTPN] 91. Khoe khoang hả, tui cũng biết.

/91/. Khoe khoang hả, tui cũng biết.

Mấy ngày sau, Tiếu Mông dự định dẫn bạn gái về nhà ra mắt anh trai, còn muốn ngủ lại một đêm.

Tiếu Lang ở trong nhà đứng ngồi không yên, so với khi biết bản thân đi xem mắt còn khẩn trương hơn. Mình đời này không có khả năng cưới vợ rồi, cho nên tất cả kỳ vọng đối với hôn nhân của cậu đều rơi xuống trên người em trai.

Nghe Tiếu mẹ nói, em dâu tên là Kiều Xảo, quê ở một thành phố gần đó, sau khi học xong đại học thì ở lại C thị, là con gái một, gia cảnh thường thường bậc trung, quen biết Tiếu Mông vì ở cùng cơ quan, nhưng lại khác lĩnh vực.

Kiều Xảo đã từng đến nhà một lần, ấn tượng của ba mẹ đối với cô cũng không tệ lắm.

"Chỉ là có một chút chuyện, con bé kia so với em trai con còn lớn hơn 2 tuổi." Tiếu mẹ vừa nấu cơm vừa nói, "Aizzz, ánh mắt tìm đối tượng của Mông Mông không biết là học theo ai, cứ thích tìm người lớn hơn mình... Bất quá lớn cũng có chỗ tốt của lớn, biết thương người."

Tiếu Lang liền 囧 , đối với khẩu vị từ nhỏ đã thích gặm 'cỏ già' của em trai mình vô cùng khâm phục.

Đang nói, chuông cửa liền vang lên. Tiếu Lang đi mở cửa, thấy bên cạnh Tiếu Mông có một cô gái vóc dáng khá cao đang đứng, mắt to, mặt trái xoan, mặc một chiếc váy sáng màu, thanh tú đáng yêu.

Cô nhìn thấy mình, giọng điệu giòn giả kêu mình một tiếng: "Anh."

Tiếu Lang ngại ngùng đáp: "... Ừa, mau vào nhà đi."

Cô gái xách mấy túi hoa quả, Tiếu mẹ đi ra nghênh đón, "Aizz, khách khí cái gì, lần sau đừng mua mấy thứ này nữa, trong nhà đều có!"

Kiều Xảo cười, Tiếu Lang thấy trên má của cô có một cái má lúm đồng tiền.

Còn chưa tới giờ cơm, ba người ngồi trên ghế sopha xem TV, Tiếu Lang không biết nói gì, cậu phát hiện mình và nữ sinh ngồi cùng một chỗ liền rất thẹn thùng, rất không được tự nhiên, cho dù là em dâu cũng không ngoại lệ.

Kiều Xảo ngồi gọt đào cho Tiếu Mông, Tiếu Mông lại nhìn không chuyển mắt mà xem TV, tự nhiên để cho vợ mình hầu hạ, hồn nhiên không thèm để ý cái gọi là 'nam nữ khác biệt' hay là cái gì khác, còn bảo cô cũng gọt một trái cho Tiếu Lang, Tiếu Lang quẫn bách lắc đầu liên tục: "Không cần không cần, để anh tự làm!"

Khi Tiếu Mông và Kiều Xảo ở cùng một chỗ, vẫn là bộ dáng như đang ở cùng người nhà lúc bình thường, tuyệt không có gì cố sức, khiến Tiếu Lang thực hâm mộ. Có thể làm chính mình ở trước mặt một người khác phái, đối với Tiếu Lang mà nói thực sự rất khó, cậu tựa hồ chỉ có thể hoàn toàn thả lỏng trước mặt Vương Mân.

Sau khi ăn xong, Kiều Xảo giành thu dọn rửa chén, Tiếu Mông rủ Tiếu Lang chơi cờ vua, Kiều Xảo nói chuyện với Tiếu mẹ một lúc, lại chạy đến xem bọn họ đánh cờ, cả hai ván đều là Tiếu Lang thua, cô cười khen Tiếu Mông: "Anh lợi hại như vậy sao."

Tiếu Mông đắc ý nói: "Cũng không nhìn xem bạn trai em là ai ~"

Tiếu Lang tức giận đến kêu to: "Này này, không phải khi dễ anh bình thường không chơi cờ sao, em chơi thử với Vương Mân xem?"

Kiều Xảo: "Vương Mân là ai?"

Tiếu Mông: "Là bạn... học của anh trai anh." Nếu không phải Tiếu Lang đang lườm cậu, một câu 'bạn trai' vừa rồi thiếu chút nữa liền thốt ra.

Kiều Xảo tò mò đang định hỏi tiếp, Tiếu Mông đã sai cô: "Đi rót cho anh trai anh ly trà đi."

Đợi em dâu đi ra ngoài, Tiếu Lang lặng lẽ nói: "Em đừng nói cho cô ấy biết, cẩn thận dọa cô ấy chạy mất!"

"Nói cho cô ấy biết anh là đồng tính luyến ái?" Tiếu Mông nhướng mày, "Nếu cô ấy bị dọa chạy, cũng không đáng ở cùng một chỗ, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ biết."

Tiếu Lang sờ sờ mũi: "Được rồi, có thể giấu thì cứ giấu, đối với em ảnh hưởng không tốt."

Tiếu Mông: "..."

Buổi tối đi ngủ, Tiếu Lang cảm thấy bản thân hẳn nên nhường giường cho em dâu ngủ, nhưng Tiếu Mông kiên trì để Kiều Xảo ngủ một mình ở phòng khách, Tiếu ba Tiếu mẹ cũng tán thành đề nghị của Tiếu Mông, dù sao hai người bọn họ còn chưa kết hôn. Tiếu Lang nhớ tới bản thân lần đầu tiên đến nhà Vương Mân, liền cùng Vương Mân cùng giường cùng gối, còn ôm rồi hôn, quả nhiên vẫn là hai tên con trai thì tương đối thuận tiện hơn...

"Để bạn gái của em ngủ ngoài phòng khách hình như không tốt lắm đâu?" Tiếu Lang cảm thấy bản thân giờ phút này chính là ác nhân chia rẽ em trai và em dâu ân ái.

"Có cái gì không tốt chứ." Tiếu Mông đương nhiên nói, "Em với anh vốn càng thân hơn so với cô ấy, anh khó được lúc ở nhà, em không ngủ với anh thì ngủ với ai?"

Tiếu Lang: "..." Cái gì vậy chứ, làm như anh là vợ của em vậy!

Trong bóng đêm bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, "Anh, nếu em ngủ cùng với bạn gái, để anh ngủ ngoài phòng khách, anh có ăn giấm không?"

Tiếu Lang: "Hả?"

Tiếu Mông trầm mặc một giây, nói: "Được rồi, không có gì."

Tiếu Lang: "..."

Tiếu Mông không được tự nhiên không tiếp tục đề tài này nữa, nhưng lòng hiếu kỳ của Tiếu Lang lại chiếm được thỏa mãn từ một người khác. Qua một đoạn thời gian, Tiếu Lang có cơ hội cùng một chỗ với em dâu, cậu liền hỏi Kiều Xảo xem trọng em trai mình ở chỗ nào.

Kiều Xảo nói: "Bởi vì Tiếu Mông thành thục, nam sinh cùng tuổi với anh ấy, thậm chí là nam sinh lớn tuổi hơn anh ấy, nói không chừng còn chưa thành thục bằng anh ấy đâu."

Tiếu Lang: "... Thật không?"

Kiều Xảo cười nói: "Dạ, lần đầu em quen biết anh ấy là trong tụ hội của công ty, người khác lĩnh vực hiếm lắm mới có cơ hội tụ tập cùng một chỗ ăn cơm, một mình anh ấy ngồi một bên bình tĩnh uống rượu, cười như không cười mà nhìn một vòng người chung quanh, tựa như cái gì cũng đều hiểu rõ trong lòng. Khi đó, em lập tức bị khí chất của anh ấy thu phục, cảm thấy anh ấy không giống với người khác."

Tiếu Lang: "... Như vậy sao." Cứ cảm thấy có chút kỳ quái... "Anh, anh có bạn gái chưa?" Kiều Xảo đột nhiên hỏi.

Tiếu Lang: "Ách, còn chưa có."

Kiều Xảo: "Anh ưu tú như vậy, sao không tìm một người?"

Bởi vì đã có bạn trai, nên không thể tìm bạn gái TAT... Đương nhiên không thể trả lời như vậy! Tiếu Lang nghĩ nghĩ rồi đáp: "Anh cảm thấy, không tự chủ được mà thích một người, muốn cùng một chỗ với người đó, đây mới là tình cảm thực sự, nếu chỉ là vì yêu mà đi tìm một người, tìm được rồi lại có thể không phải là bản thân thực sự muốn."

"Nói cũng phải." Kiều Xảo mỉm cười, nói: "Nhưng hiện tại rất nhiều người đều không có kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi tình yêu, đến tuổi sẽ vì kết hôn mà kết hôn, tựa như là muốn hoàn thành nhiệm vụ vậy. Có lẽ Tiếu Mông cũng chỉ cảm thấy em thích hợp với anh ấy, mới cùng một chỗ với em..."

Tiếu Lang gãi đầu: "Đừng lo lắng lung tung, anh chỉ nói tùy tiện vậy thôi, những việc này phải xem duyên phận, em có thể gặp được nó cũng là duyên phận đi."

Kiều Xảo thở dài: "Em không ngờ, anh là một người cảm tính như vậy."

Tiếu Lang: "Sao?"

Kiều Xảo mỉm cười nói: "Sau khi em và Tiếu Mông quen biết, phát hiện anh ấy nhắc đến trước mặt em nhiều nhất chính là anh, anh biết không, ở trong mắt anh ấy, anh gần như là một người hoàn mỹ, thông minh, hiểu chuyện, hiếu thuận, nghiêm túc..."

"Đâu có tốt như vậy đâu chứ!" Tiếu Lang có chút ngượng ngùng.

Kiều Xảo: "Anh ấy luôn đặt anh lên vị trí đầu tiên khi suy xét mọi việc, sau khi bọn em quen nhau, anh ấy còn nói 'Không biết anh trai có thích hay không nữa', 'Nếu anh trai hy vọng chúng ta kết hôn sớm hơn anh ấy, em có đồng ý không' này nọ, có một lần em xúc động hỏi anh ấy, 'Chuyện giữa em và anh có quan hệ rất lớn với anh trai của anh sao', anh ấy không hề nghĩ ngợi mà trả lời 'Đương nhiên'... Ha ha, có lần em còn cho rằng Tiếu Mông có chứng brother complex ấy chứ, Tiếu Mông thì cho rằng em đang ghen với anh, còn nghiêm trang chững chạc nói với em, nửa đời sau của anh ấy đều thuộc về em, không cần thiết ăn giấm với anh..."

Tiếu Lang: "..." Brother complex gì đó, nhất định là em lầm rồi! = =|||

Tháng Tám, Tiếu Lang bắt đầu đi làm.

Ở sở nghiên cứu quen biết một thạc sĩ tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở Tỉnh Đại, lớn hơn Tiếu Lang 2 tuổi, cũng là trợ thủ dưới tay của giáo sư Phùng. Hai người nhắc tới bối cảnh học tập của mỗi người, chỉ thành tích trong top 100 toàn tình đã có thể vứt xa đối phương mấy con phố, đừng nói chi đến thành tích khi lên đại học, người nọ nghe xong cam bái hạ phong, nói bóng nói gió hỏi tiền lương của Tiếu Lang. Tiếu Lang chẳng chút đề phòng người khác, thẳng tuồn tuột nói hết mọi chuyện cho đối phương biết, người nọ vừa nghe đãi ngộ cũng không cao hơn bao nhiêu so với mình, tâm lý nháy mắt liền cân bằng, đối đãi với Tiếu Lang cũng nhiệt tình hơn không ít!

Tiếu Lang không biết sự thành thật của mình tránh cho cậu bao nhiêu đấu tranh gay gắt, tóm lại, cậu thực thuận lợi mà thích ứng hoàn cảnh làm việc. Công việc trong sở nghiên cứu đối với Tiếu Lang mà nói thì vô cùng thành thạo, giáo sư Phùng thấy cậu cần cù lại thật thà kiên định, cũng đồng ý giao công việc cho cậu làm.

Không qua mấy ngày nữa liền tới Trung thu, đơn vị phát cho 4 hộp bánh Trung thu, một thùng táo, cộng thêm một thẻ mua sắm trị giá 1 nghìn 800 tệ. Tiếu Lang giữ lại một hộp, đến ngày 15 tháng Tám ăn cùng với Vương Mân, ba hộp còn lại, một hộp cho Vương Mân mang về tặng Vương gia gia, còn 2 hộp đến ngày 16 tháng Tám mang về hiếu kính ba mẹ.

Đến Quốc khánh lại phát thêm mấy nghìn tệ tiền mừng nghỉ lễ, đến tháng 11, lãnh tiền thưởng của quý đầu tiên, Tiếu Lang nhét chi phiếu cùng giấy tờ vào trong tay Vương Mân, lơ mơ nói: "Cảm giác mới đi làm không bao nhiêu này, sao có nhiều tiền như vậy chứ?"

Tiếu Lang không biết, chi tiêu sinh hoạt toàn bộ đều là Vương Mân trả, đơn vị còn luôn tặng hoa quả thực phẩm, mỗi lần cho là cả hộp, mắt thấy trong nhà hoa quả ăn hoài không hết, Tiếu Lang liền phát sầu, "Em cảm giác bản thân sắp thành Tì Hưu rồi, có vào không có ra!"

"Em nếu thành Tì Hưu, anh phải làm thế nào bây giờ? (Tì Hưu không có hậu môn)" Vương Mân nhìn nhìn phía dưới của mình, cười đến cả người lẫn vật đều vô hại.

Tiếu Lang kịp phản ứng, cười mắng: "Phắc!"

Sau đó, đồ vật mà đơn vị tặng, Tiếu Lang liền bảo Vương Mân mang về nhà, cuối năm phát thưởng, giáo sư Phùng lén nhét tiền lì xì vào trong túi Tiếu Lang, "Xuỵt, đừng cho mấy người kia biết."

TIếu Lang về nhà mở ra xem: "Oa! Ba, ba vạn tệ!"

Trong bao lì xì còn có thêm một tờ giấy: "Đây là tiền riêng lần trước được thưởng thêm." Hóa ra, giáo sư Phùng thấy Tiếu Lang có khả năng, mới nhận thêm việc riêng cho Tiếu Lang, Tiếu Lang không rõ tình huống, dù sao sư phụ bảo cậu làm cái gì cậu sẽ làm cái đó, lại không ngờ rằng đây là khoản thu nhập thêm!

Xem ra lo lắng trước đó của Tiếu Lang là dư thừa, hiện tại thu nhập của cậu tuy rằng không tính là phát tài, nhưng đủ để cậu tiêu diêu tự tại ở một nơi nhỏ như C thị này. Huống chi, Vương Mân biết kiếm tiền là được rồi.

Năm sau Cố Thuần lại tổ chức tụ hội bạn học cũ, bạn trung học của Tiếu Lang đều đã 26, 27 tuổi, đại đa số nữ sinh đều có đối tượng, cũng có mấy người người đã kết hôn, còn có người thậm chí đã sinh con. Vương Mân và Tiếu Lang một người là hình tượng tinh anh của xã hội, một người khác lại vẫn giống như sinh viên. Nhưng cố tình hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ lại không khiến người khác cảm thấy có chút không thích hợp nào.

Giữa bữa ăn, đám bạn học thăm hỏi tình hình gần đây của từng người, đa số người đều tìm được công việc ở bản địa, lại hỏi tới bối cảnh gia đình của từng người, nói bác trai nhà nào đang làm cán bộ ở đâu, lại có nhà nào có cậu là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, bởi vì có sự tồn tại của những thân thích này, mọi người sống cũng không tệ.

Tiếu Lang lúc này mới hiểu ra, năm đó nghe nói đại đa số học sinh Hoa Hải đều có chút lai lịch, rốt cục là có ý gì. Xem ra chỉ có con mọt sách mãi vui đầu lo học như mình mới không rõ, nhưng cũng chỉ có con đường học tập này mới có thể khiến cho những người bình thường như bọn họ tìm được đường đi cho riêng mình... Không phải không công bằng, những người này gắn bó với nhau, tạo thành một mạch, chính là tài phú lớn nhất mà bọn họ lấy được từ Hoa Hải.

Tiếu Lang và Vương Mân ngồi bên nhau thì thầm trao đổi, một bạn học nhìn thấy, cảm khái nói: "Hai người các ông sao quan hệ vẫn tốt như vậy chứ! Mười mấy năm rồi chứ ít gì, có phải luôn cùng nhau hay không?"

Cố Thuần thay Tiếu Lang trả lời: "Lúc cậu ấy học thạc sĩ, tách ra ba năm với Vương Mân, năm trước mới trở về."

"Aizzz, ông nói ông đường đường một thạc sĩ tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở trường đại học nổi tiếng, cư nhiên bỏ được mà trở về đây! Nhạc Bách Kiêu không phải cũng đến Bắc Kinh học thạc sĩ sao, ổng không phải ở lại chỗ ấy luôn chứ?"

Tiếu Lang: "Ừa, ổng ở đó tìm việc luôn."

"Đúng rồi đó, đều nói làm người luôn hướng về chỗ cao mà đi, ông lại trở về cái nơi gà không thèm ị chim không thèm đẻ trứng này để làm gì?" Lại một người trêu đùa.

Tiếu Lang vỗ vỗ chân Vương Mân nói: "Bởi vì anh ấy đó."

Mọi người cười vang, Vương Mân ở trước mặt mọi người kéo Tiếu Lang vào trong lòng mình ôm ôm, cười không nói gì.

Bọn họ khoe ân ái cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng mọi người cứ luôn cảm thấy, quan hệ giữa hai người sao mà càng ngày càng 'diễn giả thành thật' luôn rồi?

Sau đó, Tiếu Lang nhận được email Dương Gia Dược gởi về, mấy năm qua bọn họ vẫn chưa từng gián đoạn liên hệ.

Sau khi Dụ Niên đến Mỹ, vẫn ngăn cách hai nơi cùng Dương Gia Dược, Dương Gia Dược vừa học vừa làm học xong thạc sĩ, tìm một công việc tạm thời, trước Dụ Niên một bước bắt đầu đi làm. Đầu năm ngoái, Dụ Niên được một công ty kế toán quốc tế nổi tiếng ký hợp đồng, xác định phát triển lâu dài tại Mỹ, Dương Gia Dược mới chuyển đến thành phố Dụ Niên đang sống, hai người cùng thuê một phòng ở.

Hiện tại, Dương Gia Dược tạm thời ở nhà để Dụ Niên nuôi...

"Cái gì? Hiện tại anh không đi làm?" Tiếu Lang online QQ cùng Dương Gia Dược nói chuyện phiếm.

Dương Gia Dược: "Ừm, làm một người đàn ông của gia đình ^_^"

Tiếu Lang: "... Chúc mừng anh được bao nuôi ~ Dương học trưởng!"

Dương Gia Dược: "Không có biện pháp, Tiểu Niên hiện tại quá bận, hơn nữa miệng của em ấy bị tôi nuôi thành kén ăn rồi, ăn cái gì cũng rất xoi mói, không chiếu cố em ấy cho tốt, tôi sợ em ấy lao lực quá độ ^_^"

Tiếu Lang: "Là 'làm' quá độ thì có = =|||" Hai người đã quen với việc nói mấy câu trêu chọc 18+.

Dương Gia Dược: "Bingo ^_^!"

Tiếu Lang: "..."

Dương Gia Dược: "Em ấy hiện tại kiếm tiền đủ cho hai người bọn này xài ^_^~"

Tiếu Lang: "Anh của tui kiếm tiền đủ cho mười tui xài, à không, một trăm luôn ~\(▽≦)/~" Khoe khoang hả, tui cũng biết! Hừ ~

Dương Gia Dược: "Cậu lăn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #danmei