[NTPN] 94. Ông nội biết.
/94/. Ông nội biết.
Đợi không khí tang sự dần dần phai nhạt, mọi việc lại trở về bình thản, Liêu mẹ cũng lén lút tìm hỏi Vương Mân ý của Vương gia gia trong phòng bệnh ngày hôm đó, Vương Mân thản nhiên nói với bà quan hệ của mình và Tiếu Lang, khiến Liêu mẹ thật khiếp sợ.
Vương Mân lãnh tĩnh nói: "Tư Tinh vẫn luôn biết chuyện này, chị ấy không nói với cô sao?"
Liêu mẹ trầm mặc thật lâu, sau đó nói: "Ông nội ủng hộ hai đứa?"
Vương Mân gật đầu: "Xem bộ dáng là vậy."
Liêu mẹ thở dài: "Không thể ngờ được..."
Vương Mân: "Cô, là con thích em ấy trước."
Liêu mẹ cười khổ: "Từ nhỏ đến lớn, con chưa từng che chở một người như vậy, cho là cô nhìn không ra hay sao? Thôi, con là đứa hiểu chuyện, cũng có chính kiến của mình, nếu ông nội đã đồng ý, cô có gì mà phản đối chứ, chẳng qua, ba con bên kia..."
Vương Mân: "Con biết, con sẽ thuyết phục ông ấy."
Qua không lâu, Vương ba quả nhiên hỏi chuyện hôn sự của Vương Mân: "Qua năm cũng 29 tuổi rồi, đã có đối tượng nào vừa ý chưa?"
Vương Mân ngẩn ra, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ba mình, liền cũng nghiêm túc mà trả lời: "Ba, con không kết hôn."
"Hồ đồ!" Vương ba nói: "Ba nghe cô của con nói, con có lẽ không có tâm tư lập gia đình, người đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không biết chịu trách nhiệm với bản thân như vậy! Chẳng lẽ con muốn sống cô độc cả đời sao?"
Vương Mân: "Ba, nếu ba lo lắng chuyện người thừa kế, các anh đều sẽ có con cái."
Vương ba nổi giận: "Khốn kiếp, ba là đang quan tâm con!"
Vương Mân thở dài: "Con không muốn kết hôn với người mình không thích, tuy rằng không muốn nói, nhưng ba hiện tại không phải cũng sống một mình sao?"
Vương ba bị con trai phản kích đến phẫn nộ: "Ít nhất ba có hai đứa con là con với Vương Kỳ! Con không kết hôn, chờ con già, rồi, già rồi..." Đều nói nuôi con để dưỡng già, một người không thể sống không nổi, nhưng nếu thật sự sống một mình cả đời, không có bạn đời không có con cái, sẽ vô cùng cô
độc gian nan. Con trai của mình, Vương ba đương nhiên không muốn nó đi con đường sai lầm như mình, nhưng cũng không thể mở mắt trừng trừng mà nhìn nó cả đời sống cô đơn.
Vương Mân kiềm chế sự thiếu kiên nhẫn trong lòng, trầm tư một lúc, thẳng thắn nói với ba mình: "Ba, Tiếu Lang sẽ cùng con."
Cậu đã không còn là cậu học sinh trung học vì ba mình quở trách mà sinh hờn dỗi làm mình làm mẩy như năm đó nữa, cậu cũng không phải là cậu sinh viên tự phụ không có tư tưởng.
Vương Mân gần 30 tuổi, đã có thể tự mình độc lập mà gánh vác rất nhiều trách nhiệm, trong ngoài không hổ thẹn với bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì.
Vì ngày hôm nay, cậu đã chờ đợi thật lâu, ép buộc bẩn thân không ngừng kiên cường, ẩn nhẫn, vì thứ bản thân muốn mà chấp nhận hy sinh.
Hiện tại, cậu đã chuẩn bị tốt.
Vương ba không hiểu nói: "Tiếu Lang?"
Vương Mân gật đầu: "Vâng, chúng con cùng một chỗ đã lâu rồi."
Trên mặt người đàn ông lướt qua một tia biểu tình khó có thể tin được, tựa như hoài nghi đối với những gì mình vừa nghe, nhưng mà, vẻ mặt của Vương Mân lại vạn phần nghiêm túc, tuyệt không giống như đang vua đùa, hơn nữa bản thân Vương Mân cũng không phải là người thích nói đùa.
Cậu không phải đang thỉnh cầu ông đáp ứng, mà là đang trần thuật một sự thật: Cậu cùng Tiếu Lang - - Cùng một chỗ với một người đàn ông.
Sửng sờ đi qua chính là tức giận, nhưng một câu kế tiếp của con trai lại tựa như rót thẳng một bình nước lạnh lên đầu ông, "Ông nội cũng biết." Vương Mân tự tin nói.
Vương ba: "&$#@..."
Khi Tiếu Lang biết được Vương Mân đã come out với người trong nhà thì khẩn trương vạn phần: "Ba của anh có tức giận không?"
Sao có thể không tức giận chứ? Chuyện lớn như vậy, giấu diếm mười mấy năm, còn khư khư cố chấp, nhưng mà, "So với tình huống anh dự tính thì tốt hơn rất nhiều." Vương Mân thấy vậy.
Chẳng những tức giận, còn mắng cậu một trận, nhưng Vương ban vẫn chưa tỏ thái độ là ủng hộ hay là phản đối, cũng không buộc cậu làm chuyện mà mình không muốn làm, kế tiếp chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, để thời gian cho bọn họ câu trả lời là được.
Tiếu Lang nói: "Anh nói với ba anh như thế nào."
Vương Mân cười cười: "Anh kéo ông nội vào luôn."
Tiếu Lang: "..."
Trước khi ông nội lâm chung, trong phòng bệnh lưu lại một câu ý vị sâu xa như vậy, khiến hai người đều sợ đến choáng váng. Sau đó Tiếu Lang hỏi Vương Mân đã nói những gì với ông nội, có phải đã nói chuyện của hai người bọn họ cho ông nội biết hay không, Vương Mân lại đáp cái gì cũng không nói, chỉ mới nhắc đến tên Tiếu Lang, ông nội đã muốn gọi Tiếu Lang đi vào.
Ông nội rốt cục đã biết cái gì, quan hệ giữa mình và Vương Mân sao? Nếu như vậy, câu nói cuối cùng kia của ông hẳn là đại biểu ông ủng hộ bọn họ. Nếu không phải, câu nói kia lại có ý gì chứ? Có trời mới biết...
"Đừng suy nghĩ miên man." Vương Mân vỗ vỗ lưng Tiếu Lang, "Ba của anh nếu làm khó dễ em, em liền nói, ông nội đã biết." "..." Chiêu này quá độc!
Tiếu Lang không ngờ bên nhà Vương Mân lại thuận lợi qua cửa như vậy, nhưng mà bởi vì như vậy, lại cảm thấy trở nên nóng lòng. Vương Mân đã hoàn toàn giao bản thân cho mình, nhưng mình lại còn do dự có nên thẳng thắn cùng ba mẹ hay không, thậm chí còn muốn lừa gạt bọn họ cả đời. Nếu như vậy, thân phận của Vương Mân cả đời cũng không thể công khai, cậu vĩnh viễn phải cùng mình trốn trốn tránh tránh.
Tiếu Lang không khỏi phiền não trong lòng, đúng lúc mấy ngày nay Tiếu mẹ thường xuyên gọi điện thúc giục cậu về nhà, phỏng chừng lại là đi xem mắt. Cuối năm trước, Tiếu mẹ còn tự mình đưa tư liệu của Tiếu Lang đến tham gia một tiết mục thân cậu do đài truyền hình C thị tổ chức, nếu không có Liêu Tư Tinh tọa trấn, Tiếu Lang phỏng chừng không còn được gặp mặt Vương Mân.
"Cơ quan của con rốt cục bận rộn thế nào vậy, mấy tuần lễ còn không được trở về nhà!" Tiếu mẹ oán giận qua điện thoại, "Cuối tuần này phải trở về nhà cho mẹ một chuyến! 28 tuổi rồi, đối tượng cũng không chịu tìm, con xem em trai con kìa, con trai cũng sắp 2 tuổi luôn rồi!"
Ngữ khí của mẫu thân đại nhân không cho thương lượng, cái gì gọi là phong thủy xoay vần? Tiếu Lang cũng lĩnh hội được tư vị bị mẹ thuyết giáo đến nuốt lệ vào lòng!
Buổi tối đi ngủ, Tiếu Lang nằm sấp trên giường than thở, Vương Mân ôm cậu hỏi: "Làm sao vậy?"
Tiếu Lang: "Mẹ lại thúc giục em kết hôn, thật phiền phức."
Vương Mân nhíu mày, cũng không đáp lại, Tiếu Lang cọ cọ cánh tay cậu, Vương Mân nói: "Ngủ đi."
Tiếu Lang không ngủ được, cậu muốn làm chút gì đó, trong lòng có một loại sức mạnh kỳ quái, lúc nào cũng có thể bùng nổ, khiến cậu có xúc động muốn chạy về come out luôn với ba mẹ. Nhưng cậu rất sợ hãi, sợ ba mẹ thất vọng, tức giận, thậm chí sợ bọn họ đoạn tuyệt quan hệ với mình, kỳ thật mẹ đã bắt đầu thất vọng rồi, bản thân chẳng những không tìm bạn gái, còn thường xuyên trốn tránh bọn họ...
Tiếu Lang thở dài, Vương Mân ôn nhu nói: "Còn thở dài nữa sẽ biến thành ông già."
Tiếu Lang cười khẽ: "Em là ông già, vậy anh cũng là ông già rồi."
Vương Mân vỗ mông cậu: "Ha ha..."
Trước khi rơi vào mộng đẹp, Tiếu Lang bỏ cuộc mà nghĩ: Cùng với việc trải qua những ngày kinh hồn tang đảm, không bằng cho một đao thống khoái đi!
Cuối tuần, Tiếu Lang mua một đống quà và đồ chơi cho trẻ em trở về nhà. Tiếu Mông hay năm nay có chút mập ra, hai an hem đứng chung một chỗ, khiến người ta phân không ra ai mới là em trai, nhưng Tiếu mẹ vẫn lo lắng: "Nhanh chóng tìm đối tượng kết hôn, qua 30 tuổi, không có phụ nữ chiếu cố, tốc độ già đi so với em trai con còn nhanh gấp đôi đó!"
Tiếu Lang cười cười, cho dù mẹ dùng lí do gì để dụ dỗ mình, cậu cũng sẽ không kết hôn.
Ăn xong cơm chiều, Tiếu Lang vừa ngồi nói chuyện phiếm với Tiếu Mông, vừa ngồi chơi cùng cháu trai, giống như bình thường. Bản thân cậu vốn đã có tâm tính trẻ con, rất dễ dàng cùng cháu trai nháo loạn thành một đoàn, vui đùa bất tận, hâm mộ và tiếc nuối cũng không ít, đời này cậu sẽ không bao giờ có cơ hội có được con nối dòng của mình...
Nghĩ như vậy, lại càng thương Tiếu Việt, gần như xem bé trở thành con trai của mình.
Buổi tối ngày hôm sau, Tiếu Mông cùng vợ ăn xong cơm chiều liền ôm con trai trở về nhà mình, chờ bọn họ đi rồi, Tiếu Lang vẻ mặt nghiêm túc nói với Tiếu mẹ: "Mẹ, con có việc muốn nói với mẹ."
Tiếu mẹ đang thu dọn đồ đạc: "Đợi mẹ chút."
Tiếu Lang một mình ngồi trên ghế sopha chuẩn bị tâm lý, mấy phút sau, Tiếu mẹ ngồi xuống bên cạnh cậu hỏi: "Xảy ra chuyện gì, nghiêm túc như vậy?"
Tiếu Lang nắm ngón tay mình, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: "Mẹ, con thích Vương Mân."
Tiếu mẹ còn cho là mình nghe lầm: "Gì?"
Tiếu Lang lặp lại: "Con thích Vương Mân, con thương anh ấy." Liếc nhìn mẹ mình đang hóa đá, Tiếu
Lang cắn răng tiếp tục, "Mẹ, con sẽ không kết hôn."
Tiếu mẹ hoàn toàn mờ mịt: "Con nói chậm một chút, con với Vương Mân là xảy ra chuyện gì?"
Tiếu Lang cúi đầu, đem chuyện mình và Vương Mân gặp nhau hồi trung học đến lúc học đại học ở Bắc Kinh, đến bây giờ trở về C thị sống chung, toàn bộ thẳng thắn hết với Tiếu mẹ.
Tiếu mẹ bình tĩnh một hồi, bỗng nhiên cuồng loạn hét lên: "Hai đứa phải tách ra!" Bà biết con trai mình sẽ không vui đùa loại chuyện này với bà, việc này là sự thật!
Bà nghĩ tới đồng tính luyến ái, nghĩ tới đó là loại người không được xã hội dung thứ, bị gắn lên đầu đủ loại tiếng xấu, không khỏi mặt xám tro nhứ màu đất.
Tiếu Lang hoảng sợ, nhưng mà ngay sau đó, cậu cũng ngây dại, chỉ thấy mẹ mình một giây sau đó hốc mắt đỏ lên, rồi nước mắt cũng tựa như vòi nước ào ào chảy ra.
Tiếu mẹ vừa khóc vừa nói: "Con một người đàn ông sao lại thích người đồng tính giống như mình vậy chứ hả! Đây là bất thường... Là mẹ không tốt, để con học ở Hoa Hải luôn ở trọ trong trường, lên đại học cũng không quan tâm con, mới để con đi lên con đường sai lệch như vậy, nếu con không thay đổi, mẹ sẽ không sống nữa! Mẹ thật có lỗi với ba của con mà ~~~~!"
Tiếu Lang nghe tiếng khóc của Tiếu mẹ, cả trái tim đều đau nhói, tựa như bị từng dao từng dao đâm vào, cậu muốn phản bác: Không phải như thế, mẹ, chúng con là yêu thương lẫn nhau!
Nhưng nhìn mẹ khóc đến thương tâm như thế, hốc mắt của cậu một trận chua xót, cũng không tự chủ được mà chảy nước mắt...
Hai mẹ con ngồi trên ghế sopha, từng người rơi lệ, không khí cực độ bi thương.
Con trai vẫn luôn mềm lòng lại nghe lời lần đầu tiên chấp nhất như vậy, một câu cũng không nói... Làm sao bây giờ, việc này tuyệt đối không thể để ba sắp nhỏ biết, nếu không ông ấy nhất định sẽ hỏng mất! Bên này Tiếu mẹ suy nghĩ lung tung, tìm đủ phương pháp làm thế nào để âm thầm lặng lẽ khiến con trai sửa đổi tật xấu này, lại không thể ngờ được, Tiếu Lang lại mang theo quyết tâm đập nồi dìm thuyền, lặp đi lặp lại những lời mà cậu vừa nói...
Buổi nói chuyện cùng mẹ tan rã trong không vui, Tiếu Lang nằm trên giường, vẫn mất ngủ như trước.
Phòng bên ngoài Tiếu mẹ cũng đồng dạng đầy bụng tâm sự, vô pháp đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm 5h, Tiếu mẹ dậy thật sớm, định làm chút điểm tâm cho con trai, mới từ từ tâm sự lại với cậu.
Rửa mặt xong, Tiếu mẹ cảm thấy có chút kỳ quái, chờ kịp phản ứng, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một tiếng. Toilet của Tiếu gia gần huyền quan, mà chỗ huyền quan, giày của Tiếu Lang đã không nhìn thấy đâu!
Tiếu mẹ nhah chóng chạy đến phòng ngủ của Tiếu Lang, vừa mở cửa ra, thây trong phòng trống rỗng, chăn mền xếp gọn gàng chỉnh tề, lại chẳng thấy bóng dáng Tiếu Lang đâu!
...
Tiếu Lang đi rồi, cậu để lại cho người nhà một phong thư, liền suốt đêm rời đi.
Trong thư chỉ có ngắn ngủi mấy dòng --
"Mẹ, thực xin lỗi, là con không tốt, con bất hiếu, nhưng mà con cả đời cũng không thay đổi được. Cám ơn em trai, giúp anh dấu giếm lâu như vậy, mọi người biết ngàn vạn đừng trách em ấy, cũng đừng trách Vương Mân, là con thích anh ấy trước, con sẽ sống tốt, cũng sẽ gởi tiền về nhà. Ba, mẹ, con yêu mọi người."
Không biết sau khi ba mẹ nhìn thấy lá thư này sẽ phản ứng như thế nào, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Tiếu Lang không dám xuất hiện trước mặt bọn họ. Cho dù cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý bị chúng bạn xa lánh, nhưng khi chân chính đối diện với hiện thực, đau đớn trong lòng gần như lấy mất nửa cái mạng của cậu.
Tình trạng kiệt sức mà trở về bên cạnh Vương Mân, Tiếu Lang khóc lớn một trận, Vương Mân đau lòng ôm lấy cậu, cái gì cũng không hỏi, chỉ là một lần lại một lần hôn cậu, ghé sát vào lỗ tai cậu thì thào: "Có anh ở đây."
Tiếu Lang dùng hết khí lực toàn thân ôm ngược lại cậu, tựa như một đứa trẻ cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Chỉ có Vương Mân biết, Tiếu Lang thoạt nhìn vô tư tới vô tâm xem trọng mối ràng buộc thân tình đến cỡ nào. Em ấy rốt cục lại vì mình, làm ra hy sinh lớn như thế...
Một tháng sau, Tiếu Lang tạm thời rời khỏi cương vị công tác, lên máy bay đến Los Angeles.
Dụ Niên và Dương Gia Dược đến sân bay đón cậu, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau sau 7 năm kể từ khi tốt nghiệp, bộ dáng của 3 người đều thay đổi, duy nhất không thay đổi, là tình bạn trải qua tháng năm gọt giũa.
Ôm chầm nhau xong, Dương Gia Dược cười hỏi: "Come out rồi?" Tiếu Lang hít sâu một hơi, hình dung tiều tụy.
Dụ Niên: "Nếu đã đến đây, liền ở đây chơi cho đã đi, đừng nghĩ những chuyện trong nước nữa."
"Đúng vậy." Dương Gia Dược vỗ vỗ vai cậu, "Một cửa này sớm muộn gì cũng phải qua, chịu đựng qua rồi chuyện gì cũng xong."
Buổi tối đến một nhà hàng thịt nước gần đó ăn, Tiếu Lang liền hỏi thăm tình hình của hai người gần đây.
Dụ Niên làm việc cho một công ty chứng khoán tại địa phương, Dương Gia Dược vẫn ngồi ở nhà như trước...
"Dương Gia Dược!" Tiếu Lang xem thường nói, "Đã qua mấy năm rồi, anh muốn cả đời ăn cơm trắng của Dụ Niên sao!"
Dương Gia Dược phản bác: "Đừng nói bậy, tôi kiếm được cũng không ít hơn so với Tiểu Niên đâu." Tiếu Lang không hiểu: "Hả?"
Dụ Niên công nhận: "Ừm, anh ấy viết chuyên mục cho một tạp chí trong nước, cái gì du lịch, văn hóa, nhiều lắm, thỉnh thoảng cũng có viết thông cáo báo chí, còn xuất bản một quyển sổ tay du lịch, nghe nói ở trong nước bán rất chạy."
Dương Gia Dược nhướng mày, một bộ biểu tình 'Thấy anh mày lợi hại không'.
Tiếu Lang quả nhiên kinh ngạc không ngớt: "Anh còn ra sách?! Tên là gì?"
Dương Gia Dược: "Tên <Cùng bạn du hành>, còn có một tập văn xuôi, <Từ sa mạc đến đại dương>, bút danh là Tư Âm, cuối năm sẽ xuất bản."
Bản thân Tiếu Lang không giỏi văn học, học cũng là chuyên ngành thuần kỹ thuật, cho nên đối với thân phận mới kim quang lấp lánh của Dương Gia Dược liền sợ hãi than không thôi: "Nghe thiệt trâu bò ha, đại tác gia!"
Dụ Niên: "Trong cuốn sách đó còn để đầy hình chụp của anh ấy, toàn là để quảng cáo!"
Bị người yêu dìm hàng, Dương Gia Dược một chút cũng không tức giận, ngược lại mỉm cười nói: "Có ảnh chụp mới bán nhiều tiền."
Dụ Niên: "Lưu lạc đến mức bán đứng nhan sắc để kiếm tiền, anh còn dám lấy ra khoe khoang?"
Tiếu Lang nhìn hai người bọn họ từ khi ăn được một nửa đã bắt đầu ồn ào, mãi cho đến khi ăn xong tính tiền vẫn chưa dừng lại, càng về sau mặt Dương Gia Dược đều đen hết cả rồi, trên đường trở về, Dương Gia Dược lái xe qua một đèn giao thông, một ông cụ đột nhiên băng qua đường, Dụ Niên khẩn trương hô một tiếng: "Cẩn thận!" Dương Gia Dược nhẹ giọng cười nói: "Anh có nhìn mà." Trong giọng nói đầy ôn nhu, không giống như vừa mới cãi nhau xong.
Hai người đàn ông đã từng vô cùng xuất chúng, giờ phút này bỏ hết hào quang thiên chi kiêu tử, làm bạn với nhau, tại một nơi được mệnh danh là City of Angels này định cư lâu dài, hưởng thụ sự ôn nhu bình thường nhất nhưng cũng trân quý nhất thế gian.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip