Chương 13 Những Lối Rẽ Của Hạnh Phúc .
Văn án : 3610 từ .
Chap cuối rồi đọc hết nhé .
Sau khi ngồi xuống, Yến gọi món và họ bắt đầu thưởng thức bữa ăn. Những món ăn được mang ra, mùi hương thơm ngọt của tôm nướng, cá hấp lá chuối, và rau rừng luộc chấm mắm kho lan tỏa khắp không gian, khiến cả hai không thể không ngạc nhiên về sự tinh tế của món ăn.
Hương lặng lẽ nhìn Yến, cô gái đối diện mình với sự cẩn trọng, mỗi động tác của Yến đều mang lại cho nàng cảm giác ấm áp lạ thường. Yến chăm chú sắp xếp từng món ăn, đẩy đĩa cá hấp về phía Hương.
"Chị Hương, thử món này đi, em nghĩ chị sẽ thích," Yến nói, mắt cô sáng lên như đứa trẻ chờ được khen.
Hương mỉm cười và gắp một miếng cá. "Ngon lắm, em chọn món rất hợp." Nàng nhấm nháp và gật đầu hài lòng.
Yến cười nhẹ, đôi má phớt hồng vì lời khen của Hương. Cả hai tiếp tục ăn và trò chuyện. Từng câu nói của Yến như giọt nước mát lành, len lỏi vào tâm hồn Hương. Nàng không biết mối quan hệ này sẽ đi đâu, nhưng vào lúc này, nàng chỉ muốn giữ mãi cảm giác bình yên mà Yến mang lại.
____________
Sau khi kết thúc bữa tối, Yến đề nghị đi dạo thêm một chút để thư giãn. Họ bước dọc theo con đường nhỏ dẫn ra bờ biển, tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng bên tai. Yến đi bên cạnh Hương, đôi chân nhỏ bé của cô bước nhanh để theo kịp nhịp bước dài của Hương.
"Chị Hương," Yến lên tiếng, ánh mắt cô hơi bối rối, như thể có điều gì muốn nói nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Sao?" Hương hỏi, ánh mắt của nàng hướng ra biển xa, nơi ánh trăng trải dài như một dải lụa bạc.
"Em không nghĩ chị sẽ đồng ý đi với em như vậy. Chị... không phải kiểu người dễ gần mà," Yến thổ lộ.
Hương bật cười, giọng nàng ấm áp và thoải mái. "Em nghĩ chị là người thế nào?"
Yến nghiêng đầu, đôi mắt to tròn khẽ nheo lại, rồi nhẹ nhàng trả lời: "Chị giống như biển vậy. Đẹp, sâu thẳm, nhưng cũng rất khó đoán."
Câu trả lời của Yến khiến Hương khựng lại. Nàng quay sang nhìn cô gái nhỏ đang nhìn mình với ánh mắt đầy sự chân thành. Yến chỉ nhỏ hơn Hương vài tuổi, nhưng sự ngây ngô trong cách nói chuyện của cô khiến nàng cảm thấy Yến như một thế giới hoàn toàn khác so với những người nàng từng gặp.
"Còn em thì sao?" Hương hỏi, nụ cười thoáng qua khóe môi, mắt nàng không rời khỏi Yến.
Yến bật cười, tay vờ che mặt. "Em à? Em chắc giống mấy con còng biển nhỏ thôi. Nhìn tưởng yếu ớt, nhưng khi cần cũng nhanh lắm!"
Hương cười lớn, sự nhẹ nhõm lan tỏa trong lòng nàng. Đây là lần đầu tiên trong lâu lắm, nàng cảm thấy thoải mái đến vậy.
Khi họ tiếp tục đi dọc bờ biển, Yến chỉ vào một góc cảnh đẹp, nơi ánh sáng vàng từ đèn đường bắt đầu lấp lánh.
"Chị Hương, nơi này đẹp quá. Chị có thể chụp một tấm hình cho em được không?" Yến nhìn vào Hương, đôi mắt tràn ngập sự kỳ vọng.
Hương gật đầu, mỉm cười. Cô lấy máy ảnh ra và bắt đầu điều chỉnh.
"Chị có thể chụp cả em và chị không?" Yến thêm vào, ánh mắt hơi e thẹn nhưng đầy mong muốn.
Hương nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. "Một tấm thôi nhé."
Cả hai đứng gần nhau, Hương chỉnh lại góc chụp và nhấn nút chụp. Yến cười, khoảnh khắc đó thật tự nhiên, ánh sáng đèn vàng rọi xuống tạo ra một bức ảnh tuyệt đẹp. Hương nhìn vào máy ảnh, sau đó quay sang nhìn Yến.
"Chắc chắn em sẽ thích bức ảnh này," Hương nói.
Yến nhìn vào màn hình, cô nở nụ cười mãn nguyện. "Cảm ơn chị, chị thật sự rất giỏi."
Khoảnh khắc ngọt ngào và đơn giản đó khiến Hương cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn bao giờ hết. Mặc dù vẫn chưa rõ mối quan hệ này sẽ đi đâu, nhưng ít nhất, lúc này, nàng biết rằng cảm giác bình yên là điều mà Yến đã mang lại cho nàng. Cảm giác ấy mới là thứ mà nàng cần, không phải là quá khứ hay những cảm xúc phức tạp khác.
______________
Khi họ rời khỏi bờ biển, bầu trời đã tối hơn, và những ngôi sao bắt đầu xuất hiện trên nền trời đêm. Yến đề nghị đi bộ thêm một đoạn nữa, dọc theo con đường dẫn đến khu nghỉ dưỡng. Hương đi bên cạnh Yến, cả hai không nói gì, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng và hơi gió mát mẻ thổi qua.
"Chị Hương," Yến lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh. "Chị nghĩ sao về chuyến đi này? Em thấy chúng ta vừa gặp nhau thôi, nhưng em lại cảm thấy rất gần gũi với chị."
Hương mỉm cười nhìn Yến, không trả lời ngay lập tức. Nàng có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Yến, và trong một khoảnh khắc, nàng cũng cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ mà nàng chưa từng trải qua với bất kỳ ai.
"Em là người đặc biệt," Hương cuối cùng cũng lên tiếng. "Chị không nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy như thế này. Nhưng có lẽ là, em mang lại cho chị một cảm giác bình yên."
Yến dừng lại, quay sang nhìn Hương, đôi mắt cô sáng lên. "Chị thật sự cảm thấy vậy à?"
Hương gật đầu, nhưng nàng không biết phải nói gì thêm. Mặc dù nàng không hứa hẹn điều gì về tương lai, nhưng sự hiện diện của Yến trong những giờ qua đã làm cho tâm hồn nàng dịu lại, không còn những cảm giác hỗn loạn mà nàng luôn mang theo. Hương nhìn vào mắt Yến, và một phần trong nàng, dù có chút bối rối, vẫn muốn giữ lấy cảm giác này lâu hơn.
"Ừ," Hương nói, giọng nàng nhẹ nhàng, "Chị nghĩ, dù thế nào đi nữa, chuyến đi này đã rất đáng nhớ."
Yến mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt cô ẩn chứa một chút lo lắng nhưng cũng đầy hy vọng. "Em chỉ muốn, nếu có thể, được ở bên chị lâu hơn. Em biết là chúng ta chỉ mới gặp nhau, nhưng em cảm thấy chúng ta có thể có một điều gì đó thật sự đặc biệt."
Câu nói của Yến khiến Hương lặng người. Nàng không thể phủ nhận sự chân thành trong ánh mắt của Yến, nhưng nàng cũng không biết liệu mình có sẵn sàng để mở lòng như vậy, nhất là sau tất cả những tổn thương mà nàng đã từng trải qua. Tuy nhiên, vào khoảnh khắc này, với bầu không khí yên bình và sự gắn kết giữa hai người, Hương chỉ biết thở dài, rồi nhẹ nhàng trả lời:
"Em thật đặc biệt, Yến. Chị không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng ít nhất, lúc này, chị vui vì đã gặp em."
Yến mỉm cười rạng rỡ, và cùng Hương tiếp tục bước đi, không còn vội vã, mà cứ thế, hòa mình vào khoảnh khắc này, nơi chỉ có hai người và những cảm xúc chân thành.
Khi họ trở lại khu nghỉ dưỡng, không gian xung quanh đã vắng vẻ hơn, những ngôi sao trên bầu trời sáng rõ. Yến nhìn vào Hương, một ánh nhìn đong đầy sự trìu mến. Cả hai dừng lại trước cửa phòng của Hương, nơi một bầu không khí nhẹ nhàng nhưng cũng chứa đựng một chút căng thẳng vì những gì vừa trải qua.
Yến ngập ngừng một chút rồi lên tiếng: "Chị Hương, em... cảm ơn chị vì đã dành thời gian cho em. Chuyến đi này thật sự rất đặc biệt với em."
Hương mỉm cười, ánh mắt có chút mơ màng, như thể nàng đang nghĩ về một điều gì đó xa xôi. "Không cần cảm ơn đâu, Yến. Chị cũng thấy vậy. Em khiến chị cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều."
Yến gật đầu, rồi nhẹ nhàng nói: "Chị có thể cho em biết... nếu có thể, em muốn làm gì để giúp chị cảm thấy thoải mái hơn. Em biết chị đã trải qua nhiều điều, nhưng em muốn trở thành một phần trong đó, dù là nhỏ thôi."
Hương ngạc nhiên, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của Yến, những cảm xúc lạ lùng và phức tạp trào dâng trong lòng nàng. Nàng không thể phủ nhận, Yến đã mang lại cho nàng một cảm giác bình yên mà nàng đã rất lâu không cảm nhận được. Nhưng sự chân thành trong lời nói của Yến lại khiến nàng cảm thấy có chút lo lắng.
"Em không cần phải làm gì cả, Yến. Chị chỉ cần thời gian để suy nghĩ, để cảm nhận mọi thứ một cách rõ ràng hơn," Hương trả lời, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
Yến nhìn nàng một lúc, rồi cuối cùng mỉm cười, dù có chút thất vọng, nhưng vẫn giữ vững vẻ chân thành. "Em hiểu. Em chỉ muốn nói rằng, em sẽ luôn ở đây nếu chị cần."
Câu nói đó khiến Hương cảm thấy một làn sóng ấm áp trong lòng. Dù chưa biết mối quan hệ này sẽ dẫn đến đâu, nhưng ít nhất lúc này, nàng cảm thấy mình không đơn độc. Yến không ép buộc, không đòi hỏi gì thêm, mà chỉ đứng đó, như một người bạn chân thành, sẵn sàng hỗ trợ khi cần.
"Chị sẽ nhớ điều đó, Yến. Cảm ơn em," Hương nói, ánh mắt đầy cảm kích.
Yến gật đầu, rồi quay lưng bước đi, nhưng không quên nhìn lại một lần nữa. Hương đứng đó, cảm giác nhẹ nhõm và bình yên tràn ngập trong lòng nàng. Dù chưa biết tương lai sẽ ra sao, nhưng vào khoảnh khắc này, nàng cảm thấy như mình đã tìm thấy một phần an yên trong cuộc sống.
Khi cửa phòng đóng lại, Hương ngồi xuống giường, trong lòng còn vương lại những suy nghĩ về Yến. Nàng không thể phủ nhận rằng cô gái này đã khiến nàng cảm thấy những điều mà nàng đã quên mất. Nhưng liệu Yến có phải là người sẽ mang lại cho nàng sự thay đổi mà nàng cần? Hay chỉ là một phần trong chuyến đi này mà nàng sẽ sớm rời xa?
Những câu hỏi đó cứ xoay vần trong tâm trí Hương, nhưng nàng biết một điều chắc chắn - chuyến đi này đã thay đổi nàng theo cách mà nàng chưa từng nghĩ tới. Và ít nhất, vào thời điểm này, nàng có thể để những cảm xúc ấy nhẹ nhàng trôi qua mà không vội vàng tìm kiếm câu trả lời.
_____________
Hương đưa tay gỡ chiếc áo mỏng xuống, nhẹ nhàng đặt sang một bên, rồi cúi đầu nhìn đôi bàn tay mình. Nàng khẽ bật cười-một tiếng cười lặng lẽ mà bản thân nàng cũng không rõ vì sao. Có lẽ là vì Yến, vì những cảm xúc mới mẻ mà cô gái ấy mang lại, hoặc cũng có thể là vì chính nàng-người luôn mải miết chạy trốn mọi thứ nhưng giờ đây lại lạc lối trong một sự bình yên đến lạ kỳ.
Nàng mở túi xách , lấy ra chiếc máy ảnh. Nhẹ nhàng lật lại những tấm ảnh đã chụp trong ngày, Hương dừng lại ở khoảnh khắc Yến vô tình nhìn về phía nàng, ánh mắt trong trẻo pha chút tinh nghịch. Dù chỉ là một bức ảnh thoáng qua, nhưng nó khiến Hương nhận ra rằng Yến không chỉ là một người qua đường. Cô ấy có thể là người giữ chìa khóa để mở ra điều gì đó sâu thẳm bên trong nàng-một phần mà Hương tưởng chừng đã mất mãi mãi.
Hương đặt máy ảnh xuống bàn, đứng dậy kéo rèm cửa, để ánh trăng len lỏi vào căn phòng nhỏ. Nàng đứng yên lặng nhìn bầu trời, cảm nhận không khí mặn mòi của biển khơi và sự tĩnh lặng của đêm. Trong giây phút ấy, Hương hiểu rằng nàng không cần vội vàng. Dù Yến có trở thành ai trong cuộc đời nàng, hay liệu chuyến đi này có để lại những điều gì đáng nhớ, thì cũng không quan trọng.
Đêm nay, nàng chỉ cần cho phép mình được thả lỏng, được sống thật với chính mình, để cảm xúc dẫn dắt mà không cần tìm câu trả lời. Hương mỉm cười, tự nhủ: "Có lẽ, chỉ cần một chút bình yên này thôi cũng đã đủ rồi."
Khi gió biển thổi qua khe cửa sổ hé mở, mang theo chút lạnh buốt của đêm khuya, Hương chậm rãi nhắm mắt lại. Nàng đứng trước cửa sổ, đôi tay đặt trên khung gỗ cũ, cảm nhận từng làn hơi mặn mòi phả vào da thịt.
Bất chợt, Hương quay người, nhìn quanh căn phòng nhỏ. Đống hành lý vẫn nằm gọn trong góc, chiếc máy ảnh đặt trên bàn, và ánh đèn ngủ vàng nhạt vẫn lặng lẽ soi sáng. Tất cả dường như tĩnh lặng, chỉ có trái tim nàng là đang thổn thức.
Hương cầm chiếc điện thoại lên, mở ra rồi lại tắt, nhưng lần này, nàng không do dự. Ngón tay lướt trên màn hình, soạn một tin nhắn ngắn gọn:
"Cảm ơn vì hôm nay, Yến. Ngủ ngon nhé."
Nàng gửi đi, không chờ đợi hồi đáp. Rồi Hương quay lại giường, nằm xuống, mắt nhắm hờ. Đầu óc nàng chẳng còn nghĩ ngợi gì nữa, chỉ đơn giản để bản thân thả mình vào sự tĩnh lặng.
Đêm nay, Hương không cần biết ngày mai sẽ ra sao. Chỉ cần cảm giác hiện tại-một chút ấm áp, một chút nhẹ nhàng mà Yến mang lại-là đủ. Có thể chuyến đi này sẽ kết thúc, và Yến cũng chỉ là một ký ức thoáng qua, nhưng ít nhất, ở khoảnh khắc này, Hương cảm thấy bình yên, thật sự bình yên.
______________
Trong căn phòng nhỏ, Hương ngồi tựa lưng vào giường, đôi mắt hướng ra khung cửa sổ nơi ánh sáng của thành phố mờ nhạt giữa đêm. Tin nhắn nàng vừa gửi cho Yến vẫn hiện trên màn hình điện thoại, không dài, không quá đặc biệt, nhưng đủ để khiến nàng mỉm cười. Yến mang đến cho nàng một cảm giác mới, nhẹ nhàng như làn gió, nhưng Hương không dám chắc điều đó là nhất thời hay sẽ mãi mãi. Chuyến đi này có thể là khởi đầu, hoặc chỉ là một chương nhỏ trong cuộc đời nàng. Hương nằm xuống nghiêng qua 1 bên giường, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Cảm xúc trong lòng nàng không rõ ràng-vừa thoải mái lại vừa có chút lo lắng. Yến khiến nàng nhớ rằng thế giới không chỉ có những mối quan hệ phức tạp và đau đớn. Nhưng nàng cũng không biết liệu mình có đủ dũng cảm để bước tiếp hay chỉ là một kẻ chạy trốn, tìm tạm một nơi nương náu.
______________
Ở một nơi khác, giữa lòng thành phố náo nhiệt, Phương lặng lẽ bước đi trên con phố đông người. Đám đông qua lại, tiếng cười nói rộn ràng, nhưng chẳng thứ gì chạm được đến cô. Phương như kẻ đứng ngoài thế giới, đắm chìm trong sự cô đơn mà chính mình tạo ra. Hương đã rời xa, và Phương biết rằng nàng đang tìm thấy một hướng đi khác, một người khác. Nhưng điều đó không ngăn được hình bóng Hương mãi quẩn quanh trong tâm trí cô, như một vết thương chưa bao giờ lành. Phương dừng lại ở một quán rượu, cô ở trên cao nhìn xuống dòng người đang hối hả bên dưới. Cô cầm trên tay ly rượu vang đã vơi một nửa, nhưng tâm trí lại chìm trong một vùng ký ức. Hương từ bây giờ là ánh sáng trong cuộc đời cô, nhưng ngày hôm nay , ánh sáng ấy đã hướng về một nơi mà cô chẳng thể nào với tới. Dù biết mình chẳng thể quay lại, Phương vẫn không thể ngừng nhìn theo bóng hình ấy từ xa, một cách tự giày vò chính mình.
______________
Còn Yến, cô ngồi bên bàn hướng ra biển , tay khẽ xoay chiếc điện thoại với tin nhắn từ Hương vừa đến. Một nụ cười nhẹ thoáng qua môi cô, cảm giác mới mẻ này thật khó diễn tả. Yến không vội vàng, nhưng trái tim cô lại đang thầm mong chờ điều gì đó từ người con gái ấy. Hương giống như một làn sóng, không dữ dội nhưng đủ sức làm lay động mặt nước phẳng lặng trong lòng cô.Yến ngồi trên chiếc ghế tựa bên cửa sổ phòng của mình, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt thanh thoát. Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Hương-một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng lại toát ra chút yếu đuối. Cảm giác mới lạ này không giống với bất kỳ mối quan hệ nào Yến từng trải qua. Cô tự hỏi: "Liệu đây có phải là dấu hiệu cho một điều gì đó lớn lao hơn?"
_____________
Và ở đâu đó, trong bóng tối lặng lẽ, Thy đứng từ xa, dõi theo từng bước đi của Hương. Cô biết, tình cảm mà mình dành cho Hương là một giấc mơ chẳng bao giờ thành sự thật. Nhưng Thy không trách Hương, cũng chẳng trách mình. Được yêu Hương, dù chỉ là từ xa, là đủ để cô tự an ủi bản thân. Mỗi nụ cười, mỗi ánh nhìn của Hương đều là một món quà, dù cô biết mình sẽ chẳng bao giờ có được một chỗ đứng trong trái tim nàng. Thy, cô gái nhỏ bé ấy, lặng lẽ ngồi bên bàn học, đôi tay mân mê chiếc khung ảnh cũ. Trong ảnh là Hương, mỉm cười giữa những bông hoa rực rỡ. Thy chưa bao giờ có đủ dũng cảm để nói ra tình cảm của mình, nhưng mỗi ngày cô đều tự thuyết phục bản thân rằng nhìn Hương hạnh phúc, dù với ai, cũng là điều khiến cô mãn nguyện. Nhưng sâu thẳm trong tim, mỗi lần nghĩ về việc Hương đang cười với ai đó không phải mình, Thy lại cảm thấy đau nhói.
______________
Một người bắt đầu bước vào hành trình mới. Một người chôn vùi mình trong nỗi cô đơn và những ký ức không cách nào quên. Một người đang thầm mong chờ một mối liên kết chớm nở. Và một người tiếp tục yêu trong thầm lặng, dù biết chẳng bao giờ được đáp lại.
Bốn người, bốn tâm trạng khác nhau, mỗi người đều mang trong mình những cảm xúc chẳng thể nói thành lời. Một khởi đầu mơ hồ, một sự cô độc đầy tổn thương, một cảm giác mới mẻ, và một tình yêu đơn phương không hồi đáp-những sợi dây vô hình ấy vẫn đang kết nối họ lại, dù ở những khoảng cách không bao giờ chạm đến nhau.
______________
Thời gian dần trôi, mỗi người bước tiếp trên con đường riêng, nhưng những cảm xúc ấy vẫn đan xen như một bức tranh không trọn vẹn.
Hương kết thúc chuyến đi của mình, mang theo cảm giác yên bình mà Yến đã để lại. Nàng không biết liệu mình có thể yêu Yến hay không, nhưng nàng chọn giữ liên lạc, để xem liệu cảm giác mới mẻ này có thể trở thành điều gì đó bền vững.
Yến, dù không vội vàng, vẫn mở lòng hơn với Hương. Cô tin rằng đôi khi, những thứ chậm rãi sẽ mang lại điều đẹp đẽ nhất. Và trong từng tin nhắn qua lại, từng cuộc trò chuyện, Yến cảm nhận rõ hơn sự kết nối giữa họ.
Phương, sau bao đêm tự làm tổn thương mình bằng ký ức, cuối cùng đã quyết định buông bỏ. Cô chuyển đến một thành phố mới, để lại những nỗi đau cũ phía sau. Nhưng trong lòng, Hương vẫn là một dấu ấn sâu sắc, một mảnh ghép không thể nào xóa nhòa.
Còn Thy, cô vẫn tiếp tục dõi theo Hương từ xa. Tình cảm đơn phương ấy như một ngọn lửa nhỏ, không đủ để cháy bùng nhưng cũng chẳng bao giờ tắt. Thy biết mình không thể có được Hương, nhưng cô chấp nhận điều đó, bởi yêu Hương là điều khiến cô thấy mình sống động.
Khi thành phố bước vào một buổi sáng mới, mỗi người đều bắt đầu một hành trình riêng. Không ai biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tất cả đều hiểu rằng, những mảnh ghép này, dù không trọn vẹn, đã tạo nên một bức tranh đáng nhớ trong đời họ.
Một người tiến về phía ánh sáng của mối quan hệ mới. Một người buông bỏ để tìm lại chính mình. Một người đón chờ điều mới lạ. Và một người, dù mãi chỉ yêu trong thầm lặng, vẫn chọn yêu với tất cả chân thành.
_______________
Cảm ơn mọi người đã đọc và có lẽ đây là cái kết tốt nhất , mà sốp có thể nghĩ ra .
Và có thể 1 ngoại truyện sẽ được mở ra .
Chap cuối rồi cảm ơn mọi người đã đồng hành cũng Hân nha , tạm biệt hẹn 1 ngày không xa .
Phần mô tả truyện "Nhìn vào mắt em tôi đã biết em là định mệnh của đời tôi . " Nhưng định mệnh ấy không phải lúc nào cũng dịu dàng. Có người bắt đầu với tình yêu mới, có người mắc kẹt trong nỗi cô đơn tự tạo, có người thầm lặng dõi theo trong vô vọng, và có người chỉ vừa chạm vào cảm giác mới mẻ. Liệu những trái tim lạc lối này sẽ tìm thấy nơi thuộc về mình, hay chỉ là những dòng sông mãi chảy về những hướng khác nhau?
Những ngọn lửa của tình yêu ấy đều bắt đầu từ những ánh mắt đầu tiên .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip