41-45

Chương 41: 41: Chính Là Ngươi Nói Muốn Nhổ Tận Gốc Chúng Ta

Tần Uyển Uyển dậy từ rất sớm để hóa trang cho mình, sau khi chắc chắn tướng mạo không giống Tần Vãn cho lắm rồi lại đeo mạng che mặt vào, quay đầu nhìn Giản Hành Chi đứng ở một bên: "Thế nào? Có thể nhận ra ta là Tần Vãn không?"

"Chỉ bằng nốt ruồi đột nhiên xuất hiện trên trán của ngươi này." Giản Hành Chi chăm chú nói: "Không nhận ra được."

Tần Uyển Uyển thỏa mãn gật đầu.

Quay đầu nhìn về phía Nam Phong: "Chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị xong." Nam Phong nhấc bọc hành lý theo: "Có thể xuất phát bất cứ lúc nào."

Tần Uyển Uyển trả lời xong liền dẫn Giản Hành Chi và Nam Phong cùng đi ra ngoài, đi theo đệ tử Thiên Kiếm Tông đến một khối đất trống ở phía sau núi.

Thật xa còn chưa có xuống núi nàng đã thấy đám người tấp nập trên khối đất trống, đệ tử đưa bọn họ nhận được chỗ trống rồi lập tức đi tìm những người khác.

Tần Uyển Uyển đánh giá bốn phía trong chốc lát, chợt nhìn thấy Bách Tuế Ưu đứng ở bên cạnh đang nói chuyện với người khác, Tần Uyển Uyển vội vàng chào hỏi: "Bách đạo hữu!"

Bách Tuế Ưu nghe vậy, quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ của Tần Uyển Uyển chợt sửng sốt, giả vờ không nhìn ra cái gì, cười lên nói: "Tần đạo hữu."

"Bách đạo hữu đến từ lúc nào? Khi nào chúng ta có thể tiến vào mật cảnh?"

"Vừa đến không lâu." Bách Tuế Ưu nói xong, liếc mắt nhìn ngọn núi cách đó không xa, giơ tay chỉ về phía sau núi: "Nơi đó chính là lối vào mật cảnh, có người nói một lúc nữa Tạ đạo quân sẽ đến mở cửa lớn mật cảnh."

"Tạ đạo quân mở mật cảnh?" Tần Uyển Uyển tò mò: "Hắn sẽ đi vào cùng chúng ta sao?"

"Đó là đương nhiên." Bách Tuế Ưu cười: "Thiên Kiếm Tông không thể so sánh với Quỷ thành, Quỷ thành chắc sẽ không quản sự sống chết của chúng ta những người này, Thiên Kiếm tông nhưng là danh môn đại phái, cho dù là người đến Kiếm Mộ của bọn họ tìm kiếm thì cũng sẽ được bảo vệ thật tốt."

"Thật sự là phong thái của danh môn đại phái..."

Tần Uyển Uyển trò chuyện với Bách Tuế Ưu câu được câu không, khi nghe được một tiếng chiêng vang: "đông", tất cả mọi người nhìn về một chỗ, đã thấy ở giữa không trung cách đó không xa, chẳng biết Tạ Cô Đường xuất hiện từ lúc nào, ngự kiếm đứng ở giữa không trung.

Theo ở phía sau hắn là hai đệ tử trẻ tuổi, một vị là nữ tử, tướng mạo thanh lệ, có một loại cao ngạo lạnh lùng như khắc cùng khuôn mẫu với Tạ Cô Đường, quần trắng hơn tuyết, nhìn qua chính là một mỹ nhân tượng bằng khiến người ta khó dời đi ánh mắt.

Một vị khác mặc trường bào cẩm đoạn màu xanh nhạt, một em bé đứng sát ở bên cạnh, trong tay cầm một cái chiêng, ý cười trong trẻo nhìn mọi người.

"Chủ nhân." Nam Phong biết Tần Uyển Uyển không biết mấy người này, ở phía sau nhỏ giọng giới thiệu cho Tần Uyển Uyển: "Nữ tử kia chính là con gái của chưởng môn Thiên Kiếm Tông, mỹ nhân số một của giới Tu Chân Tô Chẩm Tuyết. Còn bên cạnh là sư đệ của Tạ đạo quân Chu Xích."

Tần Uyển Uyển gật đầu, liếc mắt nhìn bốn phía, có không ít nam tu đều đang lén lút đánh giá Tô Chẩm Tuyết, xem ra thật sự nhân khí* cực cao.

*nhân khí: sự yêu thích của mọi người với một người, nó giống độ nổi tiếng á.

"Hoan nghênh chư vị đến Thiên Kiếm Tông tham gia đại hội thử kiếm." Sau tiếng chiêng vang, mọi người yên tĩnh lại, Chu Xích nhìn thấy đại đa số người quay đầu lại, trên mặt mang theo nụ cười: "Lần đại hội thử kiếm này sẽ do sư huynh Tạ Cô Đường của ta chủ trì, một đường này Thiên Kiếm Tông sẽ cung cấp sự bảo vệ cơ bản nhất, một khi gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, chỉ cần bóp nát danh bài là có thể rời đi mật cảnh, nhưng điều này cũng mang ý nghĩa nhiệm vụ thất bại, mời chư vị thận trọng.

Bên trong mật cảnh nguy hiểm tầng tầng, tình huống phức tạp, xin mời chư vị nên nghe theo sự nhắc nhớ của sư huynh, chớ hành động tự do."

Nói xong, Chu Xách thu cái chiêng vào trong túi càn khôn, lại lấy ra một cuốn danh sách, dùng một tay trải ra.

"Sau đây ta sẽ đọc tên, kính xin người được đọc đến tên đi lên tiến vào mật cảnh, sau khi tiến vào mật cảnh tức là bắt đầu thi đầu, có thể lập tức rời khỏi chỗ, quy tắc thắng lợi sẽ được tuyên bố sau khi tiến vào mật cảnh." Chu Xích một bên nói, một bên nhìn danh sách, ngẩng đầu: "Vấn Tâm Tông, mười hai người, ra khỏi hàng."

Vừa nghe đến Vấn Tâm Tông, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi lập tức nhìn sang, chỉ thấy trong đám người có mười hai tu sẽ trẻ tuổi từ kỳ Kim Đan trở xuống đừng ra, Tần Uyển Uyển nhìn lướt qua, phần lớn đều không quá quen biết, nàng thoáng yên tâm, lại giơ tay kéo khăn che mặt của mình.

Chu Xích kiểm tra lại người, tiếp tục môn phái kế tiếp.

Nghe xong chốc lát, Tần Uyển Uyển liền đi ra, Thiên Kiếm Tông xếp hạng dựa vào số người báo sanh, đặt tán tu hoặc là những người đơn đọc báo danh một mình ở đằng sau.

Càng ngày càng ít người, chờ lúc người trên đất trống không còn thừa bao nhiêu, cuối cùng Tần Uyển Uyển cũng nghe được: "Vô Môn Vô Phái, Tần Uyển Uyển, Long Ngạo Thiên, Nam Phong."

Vừa nghe lời này, mấy người còn sót lại đều nhìn lại đây.

Nhất thời Tần Uyển Uyển có chút lúng túng.

Nàng muốn giải thích một chút bọn họ không tên là Vô Môn Vô Phái, nhưng vì không làm lỡ thời gian, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ.

Nàng nhanh chóng dẫn Giản Hành Chi và Nam Phong cùng tiến vào mật cảnh, vừa vào mật cảnh, nàng liền phát hiện hình như nơi đây là một cánh rừng, chỉ là càng kỳ quái hơn cánh rừng bình thường, tất cả mọi thứ ở nơi này, bất kể là cây, cỏ, dây leo đều phải lớn hơn rất nhiều so với cây, cỏ, dây leo bình thường nhìn thấy.

Ba người chỉ đánh giá bốn phía trong chốc lát, đột nhiên cảm giác được có đồ vật rơi từ trên trời xuống, ba người bắt lấy, cầm được một cái quyển trục.

Trên đó viết: "Chi tiết nhiệm vụ."

Tần Uyển Uyển mở chi tiết nhiệm vụ ra, nhìn lướt qua, trước tiên xác nhận không phải nhiệm vụ hung ác tàn sát lẫn nhau mới yên lòng, bắt đầu đi đến một bên chậm rãi xem.

Nhiệm vụ mật cảnh này nhìn qua cũng không có, chính là bắt linh thú, hái linh thảo, những linh thú và linh thảo khác nhau sẽ có điểm khác nhau, một trăm điểm trở lên là có thể đi ra bí cảnh, mười vị trí đầu lấy được một trăm điểm chính là người thắng năm nay.

Thiên Kiếm Tông làm nhiệm vụ rất tỉ mỉ, đặc tính của linh thú và linh thảo khác nhau đều được đánh dấu đến rõ rõ ràng ràng, còn có các loại điều khoản hòa bình tương tự với: "không được giết người", "không phải tự vệ không được giết hại sinh mệnh" nhìn qua vô cùng đơn giản.

Nhưng Tần Uyển Uyển luôn cảm thấy có mấy phần không đúng, đại hội thử kiếm, nhiều người như vậy lại làm nhiệm vụ cơ bản như vậy thôi sao?

Tần Uyển Uyển tự hỏi, đồng thời cũng nghĩ phương án tối ưu cho tình huống trước mắt.

Linh thảo bình thường một cây một điểm, linh thú bình thường một con năm điểm, linh thảo trung cấp một cây năm điểm, linh thú cấp trung một con mười điểm, linh thảo cấp cao một cây mười điểm, yêu thú cấp cao một con hai mươi điểm.

Còn có linh thú hoặc linh thảo đỉnh cấp, một con/ một cây năm mươi điểm.

Muốn đi ra bí cảnh nhanh nhất, trọng điểm không chỉ có tìm đủ, còn phải rất nhanh.

Nếu như thực lực đủ, đương nhiên là trực tiếp đi bắt một con linh thú, đi tìm một cây linh thảo là nhanh nhất.

"Chó nhỏ thấy thế nào?" Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn về phía Giản Hành Chi, trước tiên xác nhận một chút xem hắn có thu được nhiệm vụ kỳ kỳ quái quái gì hay không.

Giản Hành Chi vừa nghe được hai chữ "chó con" đã hiểu Tần Uyển Uyển đang hỏi cái gì: "Hiện tại vẫn chưa có gì."

Tần Uyển Uyển gật đầu, Giản Hành Chi cũng xem xong quyển sách rồi, trực tiếp đưa là quyết định: "Vậy ta đi bắt linh thú đỉnh cấp, ngươi đi hái linh thảo đỉnh cấp, nửa giờ sau đến nơi này hội hợp."

Tần Uyển Uyển: "Hả?"

Vừa dứt lời, Giản Hành Chi đã nhanh chân bước đi, chỉ là vừa mới bước đi, trong đầu đã có một tiêu đề nhắc nhở màu đỏ sáng choang đang nhấp nháy.

Nhắc nhở: không được đi kịch bản của nữ chính! Không được cướp nhiệm vụ của nữ chính! Nằm ngửa là tốt rồi!

Giản Hành Chi: "..."

666 có chút hốc hác thở dài: "Chủ nhân, đừng quá càn rỡ, nhớ kỹ thiết lập của ngài."

Giản Hành Chi nghĩ lại, lại quay trở lại, quay đầu nhìn về phía Tần Uyển Uyển: "Đi, ngươi đi bắt linh thú, hái linh thảo."

"Ngạo Thiên huynh quả nhiên có khí phách." Bách Tuế Ưu tiến vào mật cảnh không lâu trước đây nghe thấy Giản Hành Chi, cười cười thu quyển sách về: "Chỉ là linh thủ đỉnh cấp này, cho dù là thời điểm Kim Đan toàn thịnh muốn bắt giữ cũng không dễ dàng, huống chi là hai vị đã ép tu vi đến Trúc Cơ? Không bằng chúng ta chung sức hợp tác, cùng nhau bắt linh thú hái linh thảo?"

"Bách đạo hữu nói đúng lắm." Âm thanh của Bách Tuế Ưu vừa dứt, liền nghe được một âm thanh lành lạnh vang lên, Tần Uyển Uyển quay đầu lại đã thấy Tô Chẩm Tuyết khép quyển sách, quay đầu nhìn lại.

Nàng ấy vừa lên tiếng, Nam Phong đã dựng thẳng sừng ở trên đầu lên, nói theo: "Tô tiên nữ nói phải!"

Tô Chẩm Tuyết không để ý đến Nam Phong, bỏ quyển sách vào ống tay áo, đi đến trước mặt Tần Uyển Uyển: "Danh sách đi vào Kiếm Mộ có mười vị trí, những tông môn khác chắc cũng đã tổ đội rồi, mấy người chúng ta cùng tổ đội thì tốc độ càng nhanh hơn, càng nắm chắc hơn, đúng không?

"Không..."

Giản Hành Chi còn chưa kịp mở miệng, Tần Uyển Uyển đã cắt đứt lời nói của hắn, nói: "Không thành vấn đề, chúng ta cùng hợp tác."

Mấy người xác định công việc hợp tác, Tô Chẩm Tuyết và Tần Uyển Uyển bắt đầu lập phương án ra.

"Bằng vào trình độ của ta thì muốn bắt được linh thú đỉnh cấp có nguy hiểm quá lớn." Tô Chẩm Tuyết mở danh sách thảo thú ra, thương lượng với Tần Uyển Uyển: "Không bằng năm người chúng ta cùng vây quét một ít yêu thú cao cấp, bình thường xung quanh yêu thú đều có linh thảo sinh trưởng, thuận tiện hái, năm người chúng ta tổng cộng cần 500 điểm, ít nhất cần năm mươi con yêu thú."

"Đúng vậy." Tần Uyển Uyển giả vờ tâng bốc cao thâm: "Tô đạo hữu thực thông minh phi thường."

"Vậy chúng ta bắt từ gần đến xa, bắt đầu bắt yêu thú cao cấp đi." Tô Chẩm Tuyết ngẩng đầu nhìn về mọi người thương lượng, Tần Uyển Uyển lập tức đề nghị: "Nếu không hay là đi hái linh thảo trước?"

"Tại sao lại hái linh thảo trước?" Tô Chẩm Tuyết không rõ, Tần Uyển Uyển miễn cưỡng cười: "Mới vào mật cảnh còn chưa làm rõ tình huống, vậy đương nhiên tìm quả hồng mềm để nắm, tìm linh thảo không biết chạy trốn để hái trước."

Ngoại trừ Giản Hành Chi ra thì mọi người đều tán thành luận điểm này, mọi người lấy bản đồ ra, bắt đầu tìm kiếm vị trí linh thảo ở gần nhất xung quanh.

Tần Uyển Uyển vừa nhìn bản đồ, xác định vị trí và giống loài của linh thảo:

Tiên Nhân Chưởng.

Nhìn thấy cái tên quen thuộc này, Tần Uyển Uyển hơi xúc động, địa phương không giống, trình độ quý giá cũng khác nhau, ở giới Tu Tiên thì Tiên Nhân Chưởng cũng đều có thể lẫn vào trở thành linh thảo cap cấp rồi.

Nhìn thấy "Tiên Nhân Chưởng" này, Bách Tuế Ưu có chút lo lắng: "Không biết Tiên Nhân Chưởng này có chỗ đặc biệt nào, phải đối phó như thế nào?"

"Không có chuyện gì." Tần Uyển Uyển lời thề son sắt: "Cái này ta đã thấy, ta biết."

Nói xong, đoàn người cũng cảm nhận được sự biến hóa của linh khí quanh thân, Giản Hành Chi nhíu mày, lập tức lên tiếng: "Có trận pháp."

"Xem ra Tiên Nhân Chưởng này có linh thức, sẽ nghĩ cách bảo vệ mình." Bách Tuế Ưu quan sát xung quanh.

"Dù sao đây cùng là linh vật cao cấp Tiên Nhân Chưởng." Tô Chẩm Tuyết ngược lại cũng không kỳ quái.

Mà Tần Uyển Uyển thì lại khá là yên tâm: "Yên tâm." Nàng mở miệng: "Chỉ là Tiên Nhân Chưởng mà thôi."

Lời này vừa xong, đoàn người đã đi đến vị trí được đánh dấu trên bản đồ.

Kết quả phát hiện nơi này vậy mà lại là một tòa núi lớn, trên núi có một cái động to, trong động còn nghe được một ít âm thanh kỳ quái quen thuộc không rõ ràng.

Mọi người nhìn quanh một vòng, không có bất kỳ loại thực vật nào, Tô Chẩm Tuyết do dự nói: "Chỉ có thể đi vào động tìm thôi."

"Mấy người chúng ta cùng đi, lỡ như có mai phục, sợ là không thích đáng." Bách Tuế Ưu trầm tư trong chốc lát: "Tôi đi vào trước đi."

"Không cần!" Tần Uyển Uyển xung phong nhận việc: "Ta đi!"

"Ngươi dũng cảm như vậy?" Giản Hành Chi không thể tin tưởng, Tần Uyển Uyển đầy mặt tự tin: "Chỉ là Tiên Nhân Chưởng, ta có thể."

"Vậy thì Tần đạo hữu đi." Bách Tuế Ưu mang theo mấy phần lo lắng: "Cần phải cẩn thận."

Tần Uyển Uyển gật đầu, Giản Hành Chi không yên lòng nói: "Ta đi cùng ngươi."

Nói xong, hai người cùng nhau tiến vào sơn động.

Trong sơn động rất đen, không có một tia sáng, Tần Uyển Uyển móc viên dạ minh châu ra, soi sáng con đường dài, bởi vì bóng đêm có chút căng thẳng."

Giản Hành Chi khoanh hai tay trên ngực, nghiêng đầu nhìn nàng một chút: "Tại sao lần này lại tích cực mạo hiểm như vậy, lại làm tính toán nhỏ gì à?"

"Ngươi nói mọi người tổ đội cùng nhau thì loại nguy hiểm này chắc chắn sẽ rất nhiều." Tần Uyển Uyển nghe thấy âm thanh kỳ quái truyền tới từ sâu trong sơn động, căng thẳng nhích lại gần phía Giản Hành Chi, lặng lẽ nắm lấy tay áo của hắn, Giản Hành Chi nhìn động tác mờ ám của nàng một chút, cũng không nói chuyện, nghe nàng cẩn thận từng li từng tí nuốt nước bọt căng thẳng giải thích: "Khi đó mọi người sẽ thay nhau đi, Tiên Nhân Chưởng này không có lực sát thương gì, chính là bên ngoài có nhiều gai thôi, không có uy hiếp, thay vì tới phiên ta đi tìm mấy cái thứ gì đó thì không bằng hiện tại đạo đức tốt một chút, làm gương cho binh sĩ, lần sau sẽ không đến lượt ta."

"Không hổ là ngươi." Một chút Giản Hành Chi cũng không bất ngờ.

Hai người đến gần, âm thanh càng ngày càng rõ ràng, Giản Hành Chi cau mày: "Rốt cuộc là âm thanh gì?"

Tần Uyển Uyển cẩn thận nghe xong một lúc, có chút không xác định: "Chơi...Chơi mạt chược?"

"Chơi mạt chược?" Giản Hành Chi không thể tin được, trước mắt đã có ngọn đuốc chiếu sáng ở hai bên sơn động, lập tức một tấm cửa gỗ lớn cao hơn ba mét đập vào trước mắt.

Tim Tần Uyển Uyển đập nhanh hơn chút, nàng không tự chủ được đến gần Giản Hành Chi, bắt đầu nói chuyện tăng thêm lòng dũng cảm: "Vậy có lẽ là người sống ở nơi này, đợi lát nữa thái độ của chúng ta tốt một chút, ngươi đừng sợ, chúng ta chỉ hỏi đường, xem đến cùng Tiên Nhân Chưởng ở nơi nào."

Vừa dứt lời, âm thanh mạt chược bên trong ngừng lại, Tần Uyển Uyển quá lo lắng, không hề hay biết: "Lúc chúng ta đi qua liền tìm cái quốc, hoặc là cái xẻng, không phải ngươi rất biết đào đồ vật sao? Bắt đầu đào từ phía dưới, đem cả rễ của chúng nó nhổ lên, chúng nó đều mọc thành từng mảng từng mảng, chúng ta chia mỗi người một phần."

Nói xong, hai người đã đến cửa.

Hình như Giản Hành Chi dự liệu được cái gì, cong khóe miệng, nhìn Tần Uyển Uyển ở bên cạnh run rẩy kéo hắn, gần như muốn treo lên người hắn: "Gõ cửa đi."

Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí gõ gõ cửa, vô cùng lễ phép mở miệng: "Cái kia, ngươi khỏe, chúng ta đi ngang qua..."

Nói còn chưa dứt lời, cửa đã mở ra.

Một trận gió mát thổi tới, thứ đầu tiên Tần Uyển Uyển thấy chính là một đôi chân màu xanh lục, ngắn nhỏ, nhìn qua giống Tiên Nhân Chưởng mọc đầy gai, nàng sững sờ nhìn từ dưới lên trên liền phát hiện đứng trước mặt nàng là một cây Tiên Nhân Chưởng có vóc người to lớn, cơ bắp cường tráng, cần một cái Lang Nha bổng ở trong tay.

Không chỉ có một Cây Tiên Nhân Chưởng hình người, sau cánh cửa lớn kia, loáng thoáng còn có thể thấy được một phòng toàn Tiên Nhân Chưởng cầm vũ khí trong tay, mang một loại khí chất dữ tợn, khí thế hung hăng nhìn Tần Uyển Uyển.

"Vừa nãy." Tiên Nhân Chưởng ở cửa khiêng Lang Nha bổng lên vai, theo động tác của hắn, cơ bắp cường tráng đều nhô lên, nhìn vào khiến người ta sợ hãi vô cùng, hắn cúi đầu hung ác nhìn Tần Uyển Uyển: "Chính là ngươi nói, muốn nhổ tận gốc chúng ta?"

Tần Uyển Uyển nuốt một ngụm nước bọt, nàng giả vờ trấn định lui về phía sau, nghiêm túc áy náy: "Quấy rầy rồi."

Nói xong, nàng bỏ rơi Giản Hành Chi lại đằng sau, quay đầu bỏ chạy!

Còn không quên thông báo cho người đang ăn điểm tâm chờ bọn họ ở bên ngoài: "Tiên Nhân Chưởng này cực kỳ lớn, chạy mau a a!!"

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~.

***


Chương 42: 42: Nhân Duyên Và Tiền Đồ Của Cô, Ta Lo Hết

Tần Uyển Uyển chạy như điên ra ngoài hang động.

Giản Hành Chi giơ tay lên định tụ kiếm, bỗng thấy hệ thống sáng rực:

【Nhiệm vụ khẩn cấp: Trong một khắc đồng hồ, hỗ trợ Tần Uyển Uyển "mỹ nhân cứu anh hùng", ngẫu nhiên cứu giúp người đàn ông chỉ số nhan sắc bậc Thiên trở lên gần đó —— Điểm tích lũy +50】

【Cảnh cáo: Tôn trọng quy tắc thiết lập nhân vật, không được bứt phá trình độ trên kỳ Trúc Cơ, không được cướp suất diễn của nữ chính, không được chủ động đánh quái hơn nữ chính, không được mạnh hơn nữ chính!】

Đọc nhiệm vụ kèm theo một loạt cảnh cáo, Giản Hành Chi sững sờ.

Y còn phải phụ trách loại nhiệm vụ này nữa hả?!

Cũng chính lúc này, cây chuỳ của Tiên nhân chưởng hung hăng nện xuống.

Giản Hành Chi nghiêng người, gập lưng tránh thoát đòn đánh, quay đầu xông ra ngoài với Tần Uyển Uyển.

Mặc kệ nhiệm vụ gì, có điểm tích lũy là được.

Muốn mỹ nhân cứu anh hùng phải có nguy hiểm trước, y dụ đám Tiên nhân chưởng này ra tạo nguy hiểm.

Vừa nghĩ vậy, Giản Hành Chi càng dốc sức chạy, vọt tới bên cạnh Tần Uyển Uyển gọi: "Cô chạy cái gì, quay lại đánh đi chứ?!"

"Không đánh thứ này được!" Tần Uyển Uyển lắc đầu với Giản Hành Chi: "Tiên nhân chưởng này có vấn đề!"

Trong lúc nói chuyện, hai người nhảy một cái ra khỏi hang động.

Nam Phong đang gọi Bách Tuế Ưu và Tô Chẩm Tuyết cùng ngồi bên ngoài ăn cơm, bỗng ba người nghe thấy tiếng hét từ xa: "Tiên nhân chưởng này bự quá, chạy mau điiii!"

Sau đó, bọn họ cảm giác mặt đất chấn động ầm ầm.

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển đồng thời lao ra khỏi miệng hang, một đám Tiên nhân chưởng cực khủng giơ vũ khí nối gót theo sau, hò hét xông về phía họ.

Tô Chẩm Tuyết lập tức rút kiếm, nhưng bị Nam Phong bắt lấy: "Tô tiên tử chạy mau!"

Mà Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi chạy càng nhanh hơn.

Trong phút chốc, tại trận chỉ còn lại Bách Tuế Ưu ngây người nhìn đám Tiên nhân chưởng kia giương nanh múa vuốt, dáng vẻ không kịp phản ứng.

Giản Hành Chi nhìn Bách Tuế Ưu, thấy trên đầu hắn ghi một chữ "Thiên".

Y quay đầu túm lấy Tần Uyển Uyển: "Đi cứu người!"

"Tự người không..." Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển đã bị Giản Hành Chi kéo tay ném mạnh.

Nàng chỉ cảm thấy trời đất xung quanh quay cuồng, đập một cái "bốp" lên người Bách Tuế Ưu.

Chuỳ gai rít gào quét qua đỉnh đầu.

Tần Uyển Uyển bò lên người Bách Tuế Ưu, Bách Tuế Ưu ngơ ngác nhìn Tần Uyển Uyển.

Cũng chính lúc đó, Giản Hành Chi xông tới, giơ tay đỡ chuỳ sắt, đồng thời một chân đá vào hai người!

Tần Uyển Uyển và Bách Tuế Ưu kéo người còn lại lăn dưới đất theo bản năng, đụng mạnh vào cây đại thụ.

Lúc này, Giản Hành Chi đã chém bay một con Tiên nhân chưởng, quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển đang mặt mày ngỡ ngàng chấn kinh, lộ ra nụ cười thắng lợi.

Giống như tranh công: Xem đi, thấy ta làm được không?

Tần Uyển Uyển đần mặt nhìn y.

Y là ai? Y đang làm gì? Tại sao y muốn giày vò nàng như thế?

"Tần đạo hữu đi mau." Bách Tuế Ưu phản ứng nhanh hơn nàng, kéo nàng dậy: "Long đạo hữu không chống đỡ được bao lâu."

Dứt lời, Bách Tuế Ưu kéo Tần Uyển Uyển chạy ra ngoài.

Giản Hành Chi thấy bọn họ chạy, chém vào một con Tiên nhân chưởng rồi cũng chạy theo.

Bách Tuế Ưu nói không sai, nếu như không sử dụng vài thủ đoạn đặc biệt, bằng tu vi áp chế đến kỳ Trúc Cơ hiện nay vốn không phải đối thủ của đám Tiên nhân chưởng này.

Y cầm kiếm đuổi theo Bách Tuế Ưu và Tần Uyển Uyển, ba người cùng sóng vai chạy băng băng trong rừng.

Tiên nhân chưởng phía sau đòi đánh đòi giết.

Chưa được một lúc, ba người đã chạy ra khỏi ranh giới của Tiên nhân chưởng.

Đám Tiên nhân chưởng này thấy bọn họ chạy khỏi địa bàn của mình, rốt cuộc mới dừng lại.

Ba người mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.

Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn về phía Giản Hành Chi: "Người làm cái gì vậy?"

Giản Hành Chi hất cằm về phía Bách Tuế Ưu: "Không phải cô muốn cứu người sao?"

"Hả?" Tần Uyển Uyển sững sờ, Bách Tuế Ưu nhìn trời, lộ ra chút ưu thương: "Thì ra có người quan tâm là cảm giác thế này."

"Hả?" Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn hắn.

Bách Tuế Ưu nhận ra ánh mắt của Tần Uyển Uyển, dời mắt xuống người nàng, khuôn mặt khí chất thư sinh hơi ngại nùng: "Đa tạ Tần đạo hữu không màng sinh tử cứu giúp. Trước đây lòng người Quỷ Thành bạc bẽo, đa phần bọn họ sẽ không cứu giúp trong tình huống này. Không ngờ Tần đạo hữu lại quay về..."

Nghe vậy, Tần Uyển Uyển càng thấy bất thường.

Nhìn Giản Hành Chi nháy mắt với mình, nàng sực nhận ra.

Đây hẳn là nhiệm vụ của Giản Hành Chi.

Bỗng dưng Tần Uyển Uyển nảy sinh tò mò về đống nhiệm vụ linh ta linh tinh của Giản Hành Chi.

Nhưng nhớ Bách Tuế Ưu vẫn đang ở đây, nàng không tiện nhiều lời.

Sau một hồi nghỉ ngơi, nàng đứng dậy: "Đi tìm Nam Phong và Tô đạo hữu thôi."

Nam Phong và nàng có cảm ứng, Tần Uyển Uyển nhanh chóng dẫn nhóm Giản Hành Chi họp mặt Nam Phong.

Nhìn thấy Tô Chẩm Tuyết được Nam Phong săn sóc từ xa, Tần Uyển Uyển than thở: "Mỹ nữ thật sung sướng."

Giản Hành Chi nghe vậy ngẩng đầu, nhìn Tô Chẩm Tuyết ngồi dưới đất được Nam Phong quạt gió, không nói gì.

Tần Uyển Uyển không khỏi ngạc nhiên: "Người không cảm thấy cô ấy xinh đẹp à?"

"Chúng sinh đều xương trắng, có gì đặc biệt." Giản Hành Chi lạnh nhạt nhìn nàng: "Nghĩ mấy thứ này, chi bằng chăm chỉ tu luyện."

"Người đừng nói dối." Tần Uyển Uyển áp sát, nhỏ giọng hỏi: "Không thấy xinh đẹp thật à?"

"Người đẹp hơn cô ta, ta thấy nhiều rồi." Rốt cuộc Giản Hành Chi trả lời: "Cũng bình thường thôi."

Tần Uyển Uyển hơi bội phục thẩm mỹ của Giản Hành Chi.

Ngay cả Tô Chẩm Tuyết cũng coi là bình thường, vậy mỹ nữ y đã gặp đẹp đến cỡ nào?

Nhưng ngẫm nghĩ, người trên Tiên giới vốn sinh ra đã đẹp, mắt nhìn Giản Hành Chi cao cũng chẳng có gì lạ.

Ví dụ như nguyên thân của nàng vốn là tiên thai, sinh ra hưởng được phúc của mẫu thân, đúng là đẹp đến người khiêm tốn như nàng cũng phải tán thưởng.

Ba người đi tới bên cạnh Tô Chẩm Tuyết.

Nam Phong nhìn thấy Tần Uyển Uyển, nhanh chóng đứng dậy: "Chủ nhân."

Tần Uyển Uyển gật đầu với Nam Phong, sau đó quay đầu thương lượng với mọi người: "Hay là chúng ta hái linh thảo dọc đường, tìm nơi an toàn nghỉ ngơi một lúc rồi bàn bạc sau."

"Ta không có ý kiến." Tô Chẩm Tuyết lắc đầu, sắc mặt nàng ta vẫn còn hơi tái, không biết có phải bị Tiên nhân chưởng kia doạ hay không."

Bách Tuế Ưu mỉm cười: "Ta nghe theo Tần đạo hữu."

Tần Uyển Uyển đáp lời, quay đầu nhìn Giản Hành Chi và Nam Phong, rồi lại dời mắt đi.

Ý kiến hai người này không quan trọng.

Sau khi thống nhất xong, nhóm người đồng thời đi tới một nơi an toàn, vừa đi vừa hái một ít linh thảo, bắt một ít linh thú.

Đợi đến đêm, rốt cuộc nhóm người cũng tìm được một hang động.

Nam Phong tìm củi đốt sinh hoạt, lấy chút thức ăn trong túi Càn Khôn ra, chuẩn bị xong xuôi mới mời mọi người ăn.

Giản Hành Chi nhận thức ăn xong liền ra khỏi hang động.

Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi đi ra ngoài thì cũng đứng dậy đi theo.

Đến cửa hang, Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi ngồi đưa lưng về phía mình, nàng giơ chân đạp một phát.

Giản Hành Chi nghiêng đầu né tránh, nâng tay cầm hồ lô rượu ngăn động tác của nàng: "Cô làm gì đấy, đánh lộn à?"

Đương nhiên Tần Uyển Uyển sẽ không đánh nhau với y, nàng hậm hực ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng nghiến răng nói: "Hôm nay là lần thứ hai người ném ta, người muốn làm gì?!"

"Cô hỏi tiểu tinh linh ấy." Giản Hành Chi ném hạt đậu phộng vào miệng: "Đâu phải ta muốn tham gia náo nhiệt."

"Không phải đã nói phải bàn bạc rồi sao?"
Tần Uyển Uyển nhíu mày: "Sao người không giữ lời thế?"

"Đó là tình huống khẩn cấp, ta có cách nào đây?" Giản Hành Chi giơ tay, xoè năm ngón, nhích lại gần Tần Uyển Uyển: "Năm mươi điểm tích lũy đấy."

Tần Uyển Uyển nhìn dáng vẻ ham tiền của Giản Hành Chi, tự nói với mình "người chết vì tiền, chim chết vì mồi".

Nàng phải cảm thông cho tâm tính con người.

Tần Uyển Uyển ngồi bên cạnh Giản Hành Chi bình tĩnh lại.

Giản Hành Chi thấy nàng tức giận, bèn dỗ dành: "Cô đừng giận, lần sau ta sẽ bảo cô cứu người, để cô muốn làm gì thì làm cái đó, đảm bảo không ném cô, được chưa?"

"Lỡ như ta không muốn làm thì sao?" Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn y.

Giản Hành Chi nhún vai: "Vậy ta phải làm nhiệm vụ."

"Long Ngạo Thiên." Tần Uyển Uyển nghiến răng: "Sao người ngang ngược vậy?"

"Cô có bản lĩnh thì cũng ngang ngược đi." Giản Hành Chi uống một hớp rượu, nhìn Tần Uyển Uyển bị nghẹn họng, y bật cười.

"Thấy chưa." Giản Hành Chi tới gần nàng: "Đây chính là điểm tốt của tu luyện. Con người phải trở thành kẻ mạnh mới có thể lập ra quy tắc. Cô yếu, bị ta ăn hiếp là đáng đời, hiểu không?"

"Còn lâu." Tần Uyển Uyển trừng y.

Động tác uống rượu của y khựng lại, Tần Uyển Uyển nói một cách nghiêm túc: "Kẻ mạnh thật sự lập ra quy tắc là vì bảo vệ kẻ yếu, chỉ có người giả vờ là kẻ mạnh mới lấy việc ức hiếp kẻ yếu làm thú vui."

Giản Hành Chi không tiếp lời, y cầm hồ lô rượu.

Một lát sau, y lẩm bẩm: "Tự an ủi mình."

Tần Uyển Uyển không muốn thảo luận chuyện không đâu với y, quay đầu nói chuyện đàng hoàng: "Mục đích hôm nay của người là gì?"

"Không có mục đích gì." Giọng Giản Hành Chi lười nhác: "Tặng mỹ nhân cho cô đấy."

"Mỹ nhân?" Tần Uyển Uyển cau mày, Giản Hành Chi nghiêm túc gật đầu, nhìn nàng trêu: "Mỗi ngày ở Thiên Kiếm Tông ngắm nghía, ta tặng cô, chẳng lẽ cô không vui?"

Tần Uyển Uyển không đáp, Nàng suy nghĩ hàm ý câu nói của Giản Hành Chi.

Y tặng nàng?

Nếu như đây là nhiệm vụ của y, vậy nói cách khác Giản Hành Chi không những tìm cơ duyên cho nàng, mà còn phụ trách tìm đàn ông cho nàng?

Đúng là bình thường bên cạnh Đại nữ chính phải vây quanh đủ loại mỹ nam.

Nàng... cũng không ngoại lệ?

"Đừng nghĩ nhiều." Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển cau mày, vỗ bả vai nàng: "Tu luyện cho tốt, sau này nghe ta, đảm bảo cô được mỹ nam vây quanh, hoa đào đầy đoá, thuận lợi phi thăng.

Chỉ cần cô nghe lời, nhân duyên và tiền đồ của cô..." Ngón tay Giản Hành Chi chỉ vào chính mình: "Ta lo hết."

***

【 Vở kịch nhỏ 】

Về sau ——

Tần Uyển Uyển nhìn nam chính bị đánh văng: "Sao người bảo lo hết nhân duyên và tiền đồ của ta? Đầu nam chính cũng bị người đánh bay rồi, lo cái gì nữa?"

Giản Hành Chi: "Ta nói đúng mà, nhân duyên và tiền đồ của cô TA-LO-HẾT!"

***

Chương 43: Chẳng lẽ y yêu thầm mình?

Nghe lời hứa son sắt của Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển thỏa sức đắm chìm vào tưởng tượng đối với tương lai.

Mỹ nam vây quanh, thuận lợi phi thăng, nghe thôi đã thấy hấp dẫn cỡ nào.

Hấp dẫn nhất chính là...

"Sau khi ta phi thăng..." Tần Uyển Uyển bỗng nhiên có khát vọng: "Sẽ trở nên mạnh hơn sao?"

"Đương nhiên." Giản Hành Chi nhướng mày: "Thiên phú của cô rất tốt, nếu chăm chỉ cố gắng, tương lai phi thăng, dù là đệ nhất Tiên giới cũng không thành vấn đề."

Vì để khuyến khích nàng, Giản Hành Chi bắt đầu thổi phồng, Tần Uyển Uyển vừa nghe đã sáng mắt: "Lợi hại vậy sao?"

"Đúng vậy." Giản Hành Chi đáp lời, ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Cô nên biết ở thế giới của chú chó có một người tên là Giản Hành Chi."

Vừa nghe thấy tên này, Tần Uyển Uyển đã sáng mắt, gật đầu lia lịa.

Nàng biết người này, nàng quen người này, là kẻ thù lớn nhất từ khi lọt lòng đến nay của nàng!

"Y rất lợi hại, nhưng so với ta còn kém chút xíu." Giản Hành Chi lấy ví dụ cho nàng, Tần Uyển Uyển trầm mặc.

Người này bắt đầu khoác lác rồi.

"Chỉ cần cô chăm chỉ luyện tập, với tư chất của cô, sau khi phi thăng, cho dù là Giản Hành Chi đó cũng không thành vấn đề!"

"Được lắm!" Vừa nghĩ tới dáng vẻ giẫm Giản Hành Chi dưới chân, Tần Uyển Uyển chợt có động lực.

Nàng tựa như học sinh trong trường vừa trải qua một đợt diễn thuyết tẩy não, hừng hực ý chí: "Ta đây sẽ cố gắng!"

"Ta tin tưởng cô." Giản Hành Chi gật đầu: "Cô chắc chắn thành công."

Tần Uyển Uyển siết chặt nắm đấm nhỏ, bày tư thế "Cố lên", đứng dậy đi luyện kiếm.

Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển dưới trăng liên tục rút kiếm, nhẹ nhõm trong lòng.

Bắt đầu từ bây giờ, y tẩy não Tần Vãn mình mạnh cỡ nào.

Đợi sau khi phi thăng, chẳng biết nàng sẽ sùng bái mình đến mức nào.

Nghĩ tới chuyện này, Giản Hành Chi không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ.

Bỗng y nghe một tiếng "ting" vang lên, âm thanh tiền bạc va chạm truyền tới trong đầu Giản Hành Chi, 666 vui vẻ nhắc nhở:
"Ký chủ, điểm tích lũy của ngài đã vào tài khoản, tổng điểm tích lũy hiện tại là -350.

Hiện giờ nữ chính đã bắt đầu bước vào tiến trình tuyến tình cảm.

Tuyến tình cảm càng nhiều, cơ hội ngài lấy được điểm tích lũy càng nhiều, có muốn mở khóa không?"

"Mở, mở, mở!" Giản Hành Chi không hề lưỡng lự.

Một tiếng "Bính boong" vang lên, 666 tiếp tục hỏi: "Nhiệm vụ tuyến tình cảm của nữ chính đã mở khóa, hệ thống sẽ phát nhiệm vụ tuyến tình cảm bất kỳ lúc nào.

Vì đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, ta xin tổng đài một trang bị đặc biệt, có thể kiểm tra độ thiện cảm của người xung quanh đối với nữ chính bất kỳ lúc nào, tốn một trăm điểm tích lũy, nhưng tương lai phải trả nợ, ngài cần không?"

"Cần."

Nếu ném "Tần Vãn" một lần là có thể lấy được năm mươi điểm, chỉ một trăm điểm tích lũy nhỏ nhoi thì có khó gì?

Sau khi Giản Hành Chi đồng ý, tiếng tải trang "lạch cạch" xuất hiện trong đầu.

Chẳng bao lâu sau, 666 hào hứng nói: "Xong rồi."

Dứt lời, tấm bảng trong đầu y xuất hiện chữ số Ả Rập từ 1 đến 9.

"Đợi lát nữa trên đầu nhân vật liên quan sẽ xuất hiện chỉ số, điểm tuyệt đối là 100. Những chỉ số này đều là độ thiện cảm tình yêu của nhân vật đối với nữ chính, những tình cảm khác không được thống kê sẽ chỉ hiển thị '-'. Vì để ngài hiểu được chỉ số, mời ngài theo ta học tập chữ số Ả Rập.

Đây là '1'..."

666 bắt đầu dạy Giản Hành Chi học chữ số Ả Rập, Tần Uyển Uyển đang ở bên cạnh luyện kiếm.

Nàng dựa vào bảng hệ thống võ thuật mà 38 cung cấp, liên tục điều chỉnh chính xác tư thế của mình theo hình người trong đầu, rút kiếm xuất kiếm hết lần này đến lần khác.

38 đang ăn khoai tây chiên rột rột trong đầu nàng.

Hai người hai hệ thống vui vẻ hòa thuận, vì mục tiêu khác nhau mà cố gắng.

Qua nửa đêm đầu, Bách Tuế Ưu và Tô Chẩm Tuyết đi ra.

Bách Tuế Ưu thi lễ với Giản Hành Chi: "Long đạo hữu, chúng ta canh nửa đêm sau, hai người nghỉ ngơi đi."

Giản Hành Chi ngẩng đầu, nhìn thấy số "10" treo trên đầu Bách Tuế Ưu, "-" treo trên đầu Tô Chẩm Tuyết bên cạnh.

Giản Hành Chi gật đầu, gọi Tần Uyển Uyển đã mệt mỏi.

Y không muốn gọi nàng là chủ nhân, cũng không muốn gọi nàng Tần Vãn Vãn hoặc Vãn Vãn, càng không thể trước mặt mọi người gọi nàng là Tần Vãn.

Vì thế y gọi to: "Lão Tần."

Tần Uyển Uyển hết hồn ngẩng đầu, nhìn Giản Hành Chi thân thiết nói: "Đi, nghỉ ngơi thôi."

Tần Uyển Uyển luyện kiếm đến ngu người.

Nàng và Giản Hành Chi nằm bên đống lửa, mất một lúc mới khó tin mở miệng: "Người gọi ta là gì?"

Giản Hành Chi không để ý đến nàng, nhắm mắt ngủ.

Tần Uyển Uyển nhớ đến xưng hô "Lão Tần" kia.

Trong chớp mắt, nàng cảm giác nàng và Long Ngạo Thiên này dường như trở thành huynh đệ tốt.

Năm người nghỉ ngơi một đêm.

Đợi đến sáng hôm sau, Tần Uyển Uyển vẫn còn đang ngủ, bỗng nghe có người lay nàng: "Không hay rồi, không hay rồi! Chủ nhân, không hay rồi!"

Tần Uyển Uyển mơ màng mở mắt, dụi mắt: "Làm gì vậy?"

"Người của Vấn Tâm Tông thông qua năm người..." Nam Phong gào lên: "Ban nãy vừa thông báo rồi!"

"Cái gì?!" Tần Uyển Uyển ngồi bật dậy, nhìn thấy Tô Chẩm Tuyết và Bách Tuế Ưu đứng ở miệng hang, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài hang động, vẻ mặt rất khó coi.

Giản Hành Chi ở bên cạnh ngáp: "Đã sớm bảo các người trực tiếp đánh vào linh thú và linh thảo cao nhất, các người không nghe, đòi bắt cái gì mà Tiên nhân chưởng."

"Mới qua một ngày..." Tần Uyển Uyển khó tin: "Làm sao Vấn Tâm Tông thông qua được?"

"Bọn họ tới mười hai người." Tô Chẩm Tuyết nhíu mày: "Dựa theo thường lệ trước đây của những Tông môn này, trong mười hai người chỉ có vài người thật sự muốn vào Mộ kiếm, những người khác đều giúp đỡ những tinh anh kia. Ngày hôm qua hẳn bọn họ đều đã quét sạch yêu thú hoặc linh thảo bình thường."

"Vậy cũng không thể nào một ngày..." Tần Uyển Uyển nhớ đến mật độ phân bố những yêu thú và linh thảo kia.

Lời còn chưa dứt, Bách Tuế Ưu đã trầm giọng: "Vừa rồi thông báo, tối qua có năm mươi người bóp vỡ bảng tên, ra khỏi Mật cảnh."

Tần Uyển Uyển sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra.

Đúng là linh thảo yêu thú không dễ bắt, nhưng nếu bắt tu sĩ đã bắt giữ linh thảo yêu thú thì lại dễ hơn nhiều.

Mỗi người cần một trăm điểm tích lũy, Vấn Tâm Tông thông qua năm người.

Sau lưng năm người ngày là điểm tích lũy tổng cộng của năm mươi người.

Lòng Tần Uyển Uyển nặng nề.

Năm vị trí, chỉ cần bọn họ chậm một bước là sẽ thua.

"Hôm qua, chúng ta không thu hoạch được gì..." Tô Chẩm Tuyết suy nghĩ: "Hiện nay muốn lấy lùi làm tiến chỉ có một biện pháp."

Dứt lời, nàng ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh: "Trước khi vào Mật cảnh, sư huynh đã nói với ta trong Mật cảnh có một con linh thú không được liệt vào cột nhiệm vụ.

Nó là chủ nhân Mật cảnh, người chuyên nuôi dưỡng linh thú con và gây trồng linh thảo. Chỗ của nó hẳn có rất nhiều linh thú và linh thảo."

Nghe nói vậy, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi vội vã liếc nhìn nhau.

Tần Uyển Uyển cẩn thận hỏi: "Những con non và linh thảo kia hẳn không có lực công kích nhỉ?"

"Không có." Nam Phong đáp dứt khoát.

"Linh thú và linh thảo đều cần tu luyện, khi còn bé phải dựa vào phụ mẫu che chở."

"Có phải vị chủ nhân Mật cảnh này có chỗ nào khó đối phó không?"

Tần Uyển Uyển cảm thấy chẳng có chuyện dễ ăn như vậy, Tô Chẩm Tuyết gật đầu: "Đúng là nó có một chỗ khó đối phó."

"Cái gì?"

"Trong Mật cảnh, nó vô địch."

Tần Uyển Uyển: "..."

"Vậy nó có điểm yếu gì không?" Tần Uyển Uyển vẫn chưa từ bỏ.

Tô Chẩm Tuyết ngẫm nghĩ: "Nó... thích người đẹp."

"Vậy dễ rồi." Tần Uyển Uyển lập tức quyết định: "Chúng ta cử một người đẹp tới đó dụ dỗ nó, có thể khiến nó chủ động tặng đồ là tốt nhất. Nếu không thể, chúng ta nghĩ cách tách nó ra, những người khác ôm linh thú con đi, chia ra một người hai con."

"Đây cũng là biện pháp duy nhất." Bách Tuế Ưu gật đầu.

Dứt lời, hắn nhìn lướt một vòng: "Vậy ai đi dụ dỗ nó?"

Nhóm người rơi vào trầm mặc.

Tần Uyển Uyển suy nghĩ: "Chuyện dụ dỗ này đương nhiên phải tìm người đẹp nhất.

Chúng ta đếm một hai ba, cùng nhau bỏ phiếu, cảm thấy ai đẹp nhất thì chỉ người đó." Nói xong, Tần Uyển Uyển nhìn một vòng xung quanh: "Một, hai, ba."

Vừa dứt lời, Giản Hành Chi chỉ Tô Chẩm Tuyết, tất cả những người khác đều chỉ Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi sững người, tiếp đó gào lên: "Các người đui hả?"

Gương mặt hiện giờ của y đã được làm xấu hết mức, chỉ bằng 1/10 tướng mạo gốc.

Vậy mà bọn họ cũng thấy đẹp?

"Nếu bàn về sắc đẹp, ta không sánh bằng Long đạo hữu." Tô Chẩm Tuyết bình tĩnh lên tiếng.

Bách Tuế Ưu gật đầu: "Mặc dù Long đạo hữu là đàn ông nhưng đúng là rất đẹp."

Giản Hành Chi quay đầu nhìn về phía Nam Phong và Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển gượng cười: "Đều là vì mọi người."

Dứt lời, nàng giơ tay ấn lên bả vai Giản Hành Chi: "Ngạo Thiên, cũng chẳng phải lần đầu, người cứ dựa vào gương mặt này dụ dỗ chủ nhân Mật cảnh đi.

Ai biết trang điểm?"

Tần Uyển Uyển lập tức sắp xếp: "Mau mau sửa soạn."

Góp gió thành bão, Giản Hành Chi vốn không kịp từ chối đã bị Tần Uyển Uyển giữ chặt, một đám người xông lên trang điểm, sửa soạn, thay đồ cho y, chẳng bao lâu đã trang điểm xong.

Nhóm người dựa theo chỉ thị của Tô Chẩm Tuyết, bắt đầu chạy vào sâu trong rừng rậm.

***

Chương 44: Chẳng lẽ y yêu thầm mình? 2

Vấn Tâm Tông đã vào Mộ kiếm một lượt năm người, bầu không khí toàn bộ Mật cảnh trở nên khẩn trương.

Tu sĩ không dám đánh chính diện, gặp mặt là bắt đầu giành điểm tích lũy của nhau.
Năm người vượt qua tranh đấu, đi hai canh giờ, cuối cùng cũng đến vị trí Tô Chẩm Tuyết nói.

Còn chưa tới nơi, năm người đã khom lưng theo bản năng, làm vòng cỏ đội lên đầu, dán dưới đất, bò lên.

Đợi bò qua gò đất nhỏ, năm người cùng nhìn về trước.

Tô Chẩm Tuyết chỉ mặt hồ lăn tăn sóng nước: "Chính là chỗ này."

Bách Tuế Ưu nhíu mày nhìn mặt hồ, lo lắng hỏi: "Có phải nhầm lẫn rồi không?"

"Dùng thần thức thử xem." Giản Hành Chi nhắc nhở mọi người.

Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại, bắt đầu "kiểm tra" bằng thần thức.

Bấy giờ, nàng nhìn thấy phía trước vốn không phải là hồ, mà là một trang viên rất lớn, bên trong có rất nhiều linh thú con đang bò tới bò lui trên đồng cỏ.

Một con gà tây hùng dũng oai vệ, hiên ngang lẫm liệt tuần tra trên lãnh địa, chỉ vào những linh thú con kia mắng: "Tự học uống sữa đi! Không thì chết đói, ông đây cả thê tử còn chẳng có mà mỗi ngày phải chăm sóc lũ nhóc con chúng bây, phiền chết đi được!"

Dứt lời, nó kéo một bông hoa hướng dương đang uốn éo như điên: "Đừng ẹo nữa, lá cây đều rớt hết rồi! Hoa hướng dương mà có giấc mơ âm nhạc gì chứ?"

"Nhìn thấy không? Chính là con gà đó." Tô Chẩm Tuyết thấp giọng nhìn Giản Hành Chi "Huynh đến trước cổng làm dáng một chút, nó sẽ tới bắt chuyện với huynh. Sau đó, huynh dẫn nó đi tản bộ, chúng ta trộm con non."

"Người yên tâm." Tần Uyển Uyển trấn an y "Phần người, ta trộm giúp, ta lấy bốn con gấu trúc."

"Không thể đánh à?" Giản Hành Chi cau mày: "Ta thật sự không biết dụ dỗ."

Mọi người không nói, tất cả đều nhìn y.

Giản Hành Chi hít sâu một hơi: "Được rồi, ta sẽ cố gắng hết sức."

Dứt lời, Giản Hành Chi đứng lên, chạy xuống phía dưới gò đất, dừng ở ven hồ.

Y vừa xuất hiện, gà tây đã xoay đầu nhìn y, sau đó ngoảnh mặt đi giống như chẳng nhìn thấy thứ gì, cúi đầu kéo hai con khỉ con đang đánh lộn.

Giản Hành Chi quay đầu nhìn.

Tần Uyển Uyển đứng lên, bắt đầu uốn éo cơ thể, gợi ý y phải làm vài động tác.

Giản Hành Chi cau mày, ngẫm nghĩ, học theo động tác của Tần Uyển Uyển, uốn éo trước gà tây.

Động tác gà tây khựng lại, mọi người lập tức phấn khởi.

Giản Hành Chi lại nhìn Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển liền vén tóc, bắt đầu hồi tưởng động tác của nhóm nhạc nữ mà mình từng xem.

Hai tay mập mờ phác họa thân thể từ trên xuống dưới, uốn thành bánh quai chèo, cuối cùng đặt tay trước ngực thành hình đóa hoa khép nụ(*), bắn cho Giản Hành Chi một ánh mắt "quyến rũ".

(*) Mình đoán tác giả đang tả hai bàn tay hợp lại thành hình trái tim đặt trước ngực =))

Nhóm người Bách Tuế Ưu và Tô Chẩm Tuyết bên cạnh sửng sốt nhìn Tần Uyển Uyển, Giản Hành Chi rùng mình.

Vậy mà cũng được hả?

Thật muốn đánh người mà.

Nhưng nhớ tới lúc nãy con gà tây bị động tác Tần Uyển Uyển bày hấp dẫn, Giản Hành Chi đành học vặn vẹo theo động tác của Tần Uyển Uyển, đồng thời nháy mắt với gà tây.

Gà tây nheo mắt, thẳng người dậy, đầu cánh cuộn lại thành nắm đấm.

Giản Hành Chi thấy gà tây chú ý đến mình, y lập tức được khích lệ.

Giản Hành Chi bỗng cảm thấy nếu có thể không đánh mà khiến người khuất phục, đấy cũng là một dạng trí tuệ.

Giản Hành Chi hưng phấn quay đầu, đợi chỉ thị tiếp theo của Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển nghiêng người, học uốn lưng theo Marilyn Monroe, thổi một nụ hôn gió về phía Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi xoay đầu, nghiêng người, giữ cố định thân trước, bộ dạng giống như đau bụng tiêu chảy, khổ sở không chịu được, tặng một nụ hôn gió cho gà tây.

Cũng chính giây phút đó, gà tây chịu hết nổi.

Nó xuất hiện như gió trước mặt Giản Hành Chi, tung một cước vào người y, quát to: "Ta chịu hết nổi rồi!"

Giản Hành Chi cảm giác một sức lực đạp lên ngực mình, thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị gà tây đá bay, đập một cái "ầm" sau lưng nhóm Tần Uyển Uyển.

Nhóm Tần Uyển Uyển vội vàng chạy đến cạnh Giản Hành Chi, đào y từ dưới đất lên.

Giản Hành Chi còn chưa kịp thở đã bắt đầu vùng vẫy đứng dậy: "Buông ta ra, ta phải đi giết nó..."

Bách Tuế Ưu ấn Giản Hành Chi chữa thương, Tần Uyển Uyển vui mừng: "May mà không cố đấm ăn xôi, Long Ngạo Thiên còn bị đánh thành thế này, chúng ta hoàn toàn không có cơ thắng.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Long Ngạo Thiên mà nó còn chướng mắt, có khi nào tiêu chuẩn mỹ nhân của nó bao gồm cả giới tính?"

Tần Uyển Uyển nói xong, mọi người cùng nhìn về phía Tô Chẩm Tuyết bên cạnh.

Mặt Tô Chẩm Tuyết cứng đờ, lại thấy Tần Uyển Uyển nghiêm túc nhìn chăm chú nàng: "Tô đạo hữu, hay là cô thử xem?"

"Đúng, đúng, đúng." Bách Tuế Ưu vội gật đầu: "Mặc dù Long đạo hữu trông đẹp nhưng dù sao cũng là đàn ông.bTô đạo hữu là đệ nhất mỹ nhân, bắt con gà kia không thành vấn đề."

Tô Chẩm Tuyết nắm chặt kiếm, sắc mặt thay đổi liên hồi, cuối cùng mới nghiến răng gật đầu: "Ta đi thử xem."

Sau khi xử lý sơ lược thương tích Giản Hành Chi, nhóm người lại nằm úp xuống, nhìn Tô Chẩm Tuyết bạch y cầm kiếm, tao nhã rụt rè bước xuống.

Gà tây đang phơi nắng trong sân.

Tô Chẩm Tuyết hơi căng thẳng, hướng cổng hành lễ, nhỏ giọng nói: "Vãn bối Tô Chẩm Tuyết đã nghe danh tiền bối từ lâu, hôm nay vào Mật cảnh nhìn thấy tiền bối thì vô cùng vui mừng, muốn mời tiền bối đối ẩm..."

Lời còn chưa dứt, bọn họ đã thấy gà tây nhảy khỏi ghế nằm, xoay người, cánh gà to bự quạt Tô Chẩm Tuyết một phát bay luôn, đâm thẳng xuống cạnh vị trí Giản Hành Chi đáp vừa nãy.

"Tô đạo hữu."

Nhóm người Tần Uyển Uyển vội vã chạy tới, đào Tô Chẩm Tuyết từ dưới đất lên.

Tô Chẩm Tuyết dựa lên chân Tần Uyển Uyển, nôn từng ngụm nhỏ máu tươi.

Dường như nàng sợ dơ váy Tần Uyển Uyển, cố gắng đẩy Tần Uyển Uyển ra.

Tần Uyển Uyển ấn nàng lên chân mình: "Đã là lúc nào rồi, cô còn khách sáo làm gì!"

Tô Chẩm Tuyết bị Tần Uyển Uyển giữ chặt, đau khổ nhắm mắt lại, cứng ngắc dựa vào Tần Uyển Uyển, không dám nhúc nhích.

Giản Hành Chi ngồi xếp chân bên cạnh, chống đầu nhìn Bách Tuế Ưu chữa thương cho Tô Chẩm Tuyết, xỉa răng suy nghĩ: "Nữ cũng chướng mắt.

Tô đạo hữu, có phải tình báo của cô có vấn đề không?"

"Không có." Tô Chẩm Tuyết dần dần bình phục dưới sự giúp đỡ của Bách Tuế Ưu, nàng nhẹ nhàng kéo tay Tần Uyển Uyển ra, đứng dậy, điềm tĩnh giải thích: "Trước đây Tông môn ta đã có người bước vào Mộ kiếm như thế. Trước khi ta vào bí cảnh, sư huynh đã cố ý nói với ta, biện pháp này chắc chắn không có vấn đề."

"Vậy..." Giản Hành Chi cau mày: "Là do chúng ta không đủ đẹp?"

"Ta cảm thấy Tô tiên nữ rất đẹp mà." Nam Phong nhìn Tô Chẩm Tuyết đầy nghi hoặc.
Mọi người trầm mặc.

Qua một lát, Tô Chẩm Tuyết đề nghị: "Hay là Tần đạo hữu thử xem?"

"Hả?" Tần Uyển Uyển vừa nghe đã vội vã xua tay: "Không được, không được, ta trông xấu lắm.

Cô thấy nốt ruồi lông trên đầu ta không?"
Nàng chỉ vào chiếc khăn vô dụng che nửa mặt: "Ta sợ mình xấu quá, nó đánh ta."

"Không sao." Tô Chẩm Tuyết tiếp tục khuyên: "Vẫn có thể thử xem."

"Ta thật sự..."

"Đi!" Giản Hành Chi quyết định, Tần Uyển Uyển đột ngột quay đầu, nhìn Giản Hành Chi: "Ai đi?"

"Cô qua đây với ta." Giản Hành Chi đứng dậy kéo Tần Uyển Uyển sang một bên.

Tần Uyển Uyển thấy bên cạnh chẳng còn ai, vội mở miệng: "Ngay cả Tô Chẩm Tuyết mà con gà tây kia cũng chướng mắt, ta càng không được."

"Cô không được..." Giản Hành Chi lấy "Thiên diện" trong lòng ra: "Nhưng chẳng phải đổi khuôn mặt là xong rồi sao?"

Tần Uyển Uyển sững người, sau đó lập tức hiểu ra: "Vậy sao người không đổi? Võ nghệ người cao cường, đổi xong qua đó thích hợp hơn."

"Đám linh thú này đều cảm nhận được khí tức, nó từng gặp ta rồi." Dứt lời, Giản Hành Chi kéo tay Tần Uyển Uyển qua, dứt khoát nhanh nhẹn vạch một đường.

Tần Uyển Uyển đau đến nhăn mặt, Giản Hành Chi bóp tay nàng, nhỏ máu lên Thiên diện.

"Gần đây ta đã nghiên cứu rồi, chủ nhân không chết, Thiên diện không thể nào nhận chủ lần nữa, nhưng vừa rồi ta chợt nghĩ ra một cách khiến nó nhận hai chủ. Đến lúc đó ta là chính, cô là phụ, ta có thể giúp cô biến ra một khuôn mặt khác. Sau này, cô cứ đeo khuôn mặt đó là được."

"Vậy... được rồi." Tần Uyển Uyển miễn cưỡng mở miệng, sau đó nhắc nhở y: "Người phải biến đẹp một chút."

"Yên tâm." Giản Hành Chi trấn an nàng: "Ta còn hi vọng cô thu phục con gà tây kia, chắc chắn biến cô thành người đẹp nhất mà ta từng gặp."

Tần Uyển Uyển hơi không tin lắm.

Giản Hành Chi bảo nàng nhắm mắt lại, giơ tay chỉ vào giữa trán: "Cô đừng nghĩ gì cả."

Tần Uyển Uyển thấp thỏm gật đầu, nhắc nhở y: "Nhất định phải là người đẹp nhất đấy. Bất kể kẻ thù, người yêu, bạn bè, thân thích, người nhất định phải biến ra người đẹp nhất..."

Giản Hành Chi mặc kệ nàng, nhắm mắt lại, niệm một câu pháp chú, vô số khuôn mặt tiên nữ bắt đầu lướt qua trong đầu.

Nhưng y phát hiện thật ra đại đa số tiên nữ, y đều chẳng nhớ rõ, chỉ lờ mờ có ấn tượng.

Người duy nhất nhớ rõ...

Đột nhiên hình ảnh y đứng trước đạo cung Tịch Sơn, lần đầu tiên gặp mặt Tần Uyển Uyển lướt ngang đầu.

Dẫu sao đó cũng là tiên nữ với mỹ mạo được ca ngợi ở Tiên giới, vừa mạnh vừa đẹp, trong nháy mắt đã khắc sâu vào mắt y.

Y vừa mất tập trung, chợt nghe thấy Tần Uyển Uyển hỏi: "Xong chưa?"

Giản Hành Chi mở mắt, chỉ thấy một đôi mắt tựa cánh hoa đào ngẩng đầu nhìn mình chăm chú.

Giản Hành Chi ngập ngừng buông tay: "Xong rồi."

Dứt lời, y xoay người: "Đi thôi."

Tần Uyển Uyển gật đầu, vội vàng lấy gương trong túi Càn Khôn ra ngắm gương mặt mới của mình.

Kết quả khoảnh khắc nhìn người trong gương, nàng sửng sờ.

Đây không phải là chính nàng sao?!

Nàng chấn kinh ngẩng đầu, nhìn Giản Hành Chi bước đi phía trước có phần gấp gáp.

Nàng muốn y biến ra gương mặt đẹp nhất trong lòng y, Long Ngạo Thiên liền biến ra nguyên thân của nàng.

Lẽ nào lúc ở Tiên giới, Long Ngạo Thiên này đã quen biết nàng, lại rất có khả năng...yêu thầm nàng?!

Ý thức được điểm này, Tần Uyển Uyển rùng mình.

Nàng nhìn bóng lưng Giản Hành Chi, ánh mắt thay đổi.

Nàng thở chậm lại, cất gương soi vào lòng.

Sau khi bình tĩnh một lúc, ổn định tâm trạng, nàng mới quay trở về.

Giản Hành Chi đã trở lại cạnh nhóm Bách Tuế Ưu trước, giúp nàng dàn xếp: "Đợi lát nữa lão Tần đi dụ dỗ con gà kia, nếu cô ta không thành công, chắc chắn con nó đã đánh mất hứng thú với phụ nữ. Chúng ta không cần tiếp tục quanh co, ta trực tiếp ra tay, các người giành con non."

"Đây cũng là một cách." Bách Tuế Ưu nhăn mày: "Nếu Tô đạo hữu cũng không lọt vào được mắt con gà kia, với dáng vẻ của Tần đạo hữu, chỉ e rất khó. Chúng ta hẳn nên..."

Vừa nói tới đây, Bách Tuế Ưu đã sững người.

Hắn tròn mắt nhìn Tần Uyển Uyển đang chạy ra, Tần Uyển Uyển cười áy náy: "Thật ra đây mới là diện mạo thật sự của ta, vì quá thu hút nên không dám dùng mặt thật gặp người, sau này mong các vị đạo hữu giữ bí mật."

Dứt lời, Tần Uyển Uyển ngượng ngùng cúi đầu.

Bách Tuế Ưu bừng tỉnh, gương mặt tái nhợt chợt đỏ ửng, vội đáp: "Tần đạo hữu yên tâm, chúng ta sẽ không nhiều lời."

"Long đạo hữu." Bách Tuế Ưu quay đầu nhìn Giản Hành Chi: "Chúng ta không cần nghĩ nữa, Tần đạo hữu không thể nào thất thủ."

Giản Hành Chi không nói, y nhìn số "20" trên đầu Bách Tuế Ưu, cười châm chọc: "Ha."

Lão già háo sắc này, đúng là thấy sắc nổi lòng tham.

Vừa nghĩ, ánh mắt y vừa lướt sang bên cạnh, đột nhiên sửng sờ.

Y nhìn Tô Chẩm Tuyết đang nhìn Tần Uyển Uyển không chớp mắt, cứ dời mắt rồi lại nhìn, dời mắt rồi lại nhìn, lặp đi lặp lại, cuối cùng xác nhận ——

Đầu Tô Chẩm Tuyết đính chình ình số "20".

Một chuỗi dấu chấm hỏi chầm chậm nổi lên trong đầu Giản Hành Chi: "???"

Tô Chẩm Tuyết này sao thế?

***

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip