Chương 4: Tôi không cần anh thương hại
Châu Kha Vũ về nhà liền thu xếp hành lý, nói không vui thì là nói dối, nhưng anh không dám để niềm vui đó lấn át quá nhiều bởi vì anh sợ rằng mình cao hứng bao nhiêu thì đối diện với Lưu Vũ sẽ đau buồn bấy nhiêu, anh hèn nhát như thế đấy, nhưng lần này anh muốn trở nên can đảm hơn, tới gần em ấy một chút, chỉ một chút thôi là anh cũng vui rồi.
Thu xếp xong, thì anh liền lái xe đến biệt thự của Lưu Vũ. Khi quản gia ra mở cửa, ông cũng rất ngạc nhiên vì chẳng nghĩ tới Châu Kha Vũ sẽ đến ngay trong đêm vậy.
"Đại thiếu gia sao không đợi sáng rồi hẳn sang." Bác Chu nhận lấy một phần hành lý từ tay Châu Kha Vũ mang lên phòng giúp cậu.
"Do cháu thấy cũng còn sớm ạ nên qua luôn."
Bác Chu nhìn chằm chằm Châu Kha Vũ, ông không nói hiện tại đã gần 1 giờ sáng rồi đâu.
Thấy bác Chu nhìn chằm chằm mình Châu Kha Vũ cũng có chút xấu hổ, anh liền nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Bác Chu, Tiểu Vũ có biết cháu sẽ tới chăm sóc em ấy không ạ?"
"Sau khi tôi gọi điện thì tôi có nói với ngài ấy."
"Em ấy có nổi giận với bác không? Nếu em ấy phản đối thì cháu sẽ về, cháu sẽ thường xuyên ghé thăm và tìm người khác cũng không sao?" Châu Kha Vũ mặc dù rất muốn ở cùng Lưu Vũ, nhưng cậu rất không muốn Lưu Vũ phải khó chịu, mà không muốn nhất là Lưu Vũ khó chịu vì mình.
"Tiểu thiếu gia không nổi giận, ngài ấy chỉ nói là tuỳ tôi sắp xếp, đại thiếu gia đừng lo lắng."
"Thật sao?"
"Đại thiếu gia không tin lời tôi sao" Bác Chu cười hỏi.
"Do cháu hơi ngạc nhiên."
Châu Kha Vũ khá ngạc nhiên, vốn tưởng lần này bác Chu chỉ là muốn giúp đỡ mình nên sẽ gạt Lưu Vũ, anh còn nghĩ nếu như khi em gặp mình mà quyết liệt không cho phép mình ở lại thì sẽ thuận theo ý muốn của em, ai ngờ lẫn này Lưu Vũ lại dễ dàng chấp thuận như thế, hồi chiều em ấy còn hung hăng bảo bác Chu tiễn mình về kia kìa.
"Không sao. Nếu tôi là ngài chắc cũng sẽ như thế thôi. Hành lý đã sắp xếp xong, nếu không có việc gì khác thì đại thiếu gia mau nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng vất vả rồi."
"Vâng, bác cũng nghỉ ngơi đi, giờ này làm phiền bác chắc bác cũng mệt rồi."
"Chúc ngài có một giấc mơ đẹp." Nói rồi bác Chu cung kính rời khỏi phòng.
Cánh cửa phòng ngủ khép lại, Châu Kha Vũ nằm oạch xuống giường, gác tay lên trán bắt đầu suy nghĩ về ngày hôm nay.
Tiểu Vũ em ấy nói mình rất giả dối, em ấy thật sự nghĩ mình như thế sao?
Tiểu Vũ, lần này em ấy có đẩy mình ra xa nữa không?
Tiểu Vũ sống với mình có khó chịu không?
Tiểu Vũ sẽ cười với mình trở lại chứ, lâu lắm rồi không nhìn thấy em cười.
Tiểu Vũ...
Những câu hỏi như thế cứ liên tục xuất hiện trong đầu Châu Kha Vũ và dừng lại cho đến khi anh chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Có lẽ do hôm nay là cuối tuần không phải đến công ty và sự mệt mỏi vào ngày hôm qua nên Châu Kha Vũ dậy hơi muộn so với thường ngày. Anh bước vào nhà vệ sinh việc đầu tiên làm là dùng nước lạnh rửa mặt để khiến bản thân mình tỉnh táo, anh nhìn vào gương rồi bỗng chốc nở nụ cười.
"Thật may, không phải là mơ..."
Sau khi làm vệ sinh cá nhân và tắm rửa thơm tho, lên đồ thật đẹp thì Châu Kha Vũ mới xuống phòng bếp ăn sáng, đừng hỏi anh vì sao phải thơm tho và ăn mặc đẹp khi chẳng ra ngoài, vì đơn giản Lưu Vũ thích như thế. Tiểu thiếu gia Lưu Vũ xưa nay có bệnh sạch sẽ. Nhớ hồi lúc cả hai còn thân thiết, có lần Châu Kha Vũ lười biếng không tắm rồi ăn mặc nhếch nhác, Lưu Vũ thấy thế liền ghét bỏ kéo anh vào nhà tắm ngay lập tức, bảo là phải chỉnh chu và sạch sẽ như thế mới cho phép anh tới gần.
Bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, đều là món anh thích. Chỉ có điều trên bàn anh ngoài anh ra thì không có ai. Anh xoay sang hỏi dì giúp việc:
"Tiểu Vũ dùng bữa rồi sao?"
"Vâng, tiểu thiếu gia đã dùng bữa rồi đi ra ngoài rồi ạ"
Châu Kha Vũ gật đầu biểu thị đã biết và tiếp tục dùng bữa sáng rồi đợi Lưu Vũ về. Nhưng kỳ lạ, anh đợi suốt một buổi sáng rồi tới tận chiều mà vẫn không thấy Lưu Vũ đâu, bình thường Lưu Vũ rất ít ra ngoài, công việc cũng chỉ giải quyết ở nhà, anh bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Đợi thêm một lát tới 9 giờ tối mà vẫn không thấy Lưu Vũ đâu, liền gọi điện nhưng điện thoại lại báo là không liên lạc được. Lúc này Châu Kha Vũ đã hoảng lên, sợ Lưu Vũ đã xảy ra chuyện liền choàng áo đi ra ngoài tìm. Nhưng chưa kịp ra mở cửa rời đi thì cánh cửa đã được mở ra, mà người mở chính là Lưu Vũ, trái tim treo cao nãy giờ của anh cuối cùng cũng được thả xuống.
Lưu Vũ thấy bộ dạng Châu Kha Vũ hoảng hốt cũng ngạc nhiên, nhưng cũng không phản ứng gì, chỉ nhìn rồi mặc kệ, đi thẳng vào trong.
Châu Kha Vũ vội nắm lấy tay của Lưu Vũ lại, có chút nóng nảy hỏi:
"Em đã đi đâu? Sao điện thoại em anh không gọi được?"
Lưu Vũ bàn tay nắm lấy tay mình một chút rồi nhanh chóng rút tay ra đáp.
"Tôi đi gặp bạn, điện thoại hết pin."
"Bạn? Là ai?" Châu Kha Vũ cau mày, vì lý do an toàn của Lưu Vũ thì Lưu gia luôn phái người bảo vệ cậu, các mối quan hệ xung quanh cậu cũng sẽ được báo lên, mà người nhận báo cáo đó chính là anh. Theo hiểu biết của anh thì Lưu Vũ có rất ít bạn bè, lúc còn ở cao trung cũng có kết bạn với vài người, nhưng tất cả bọn họ hiện tại đều không có ở trong nước. Sau khi lên đại học thì cũng không kết bạn với bất kỳ ai, ngoại trừ có một người, một tên hoa hoa công tử chính hiệu, Cam Vọng Tinh. Tên đó đã từng theo đuổi Lưu Vũ, tuy không thành công nhưng lại trở thành người bạn duy nhất khi Lưu Vũ học đại học, tên đó cũng là kẻ giúp Lưu Vũ che giấu tung tích suốt một tháng trời trốn nhà đi. Phải nói rằng đây chính là người mà Châu Kha Vũ ghét cay ghét đắng, hận không thể kéo hắn ra băm thây vạn đoạn.
"Không liên quan đến anh."
Câu này Châu Kha Vũ nghe cũng quen rồi nên cũng không cảm thấy gì nhiều, chỉ hỏi lại Lưu Vũ một câu:
"Là Cam Vọng Tinh phải không?"
Nghe Châu Kha Vũ hỏi thì Lưu Vũ cũng không trả lời ngay, chậm rãi gật đầu coi như thừa nhận.
"Đừng tiếp xúc quá nhiều với hắn ta."
Bỗng nhiên Lưu Vũ cười khẩy một tiếng.
"Đừng tự tiện cho rằng anh mới là kẻ biết nhìn người còn tôi thì không, Vọng Tinh ra sao tôi đều biết, anh không cần nhắc nhở."
"Tiểu Vũ, anh chỉ muốn tốt cho em."
"Châu Kha Vũ, tốt hay không tôi tự biết, đừng quản tôi. Anh cứ an ổn mà sống phần của anh đi, không cần quan tâm đến tôi, tôi rất phiền, không biết nghe lời lại còn sống không được lâu, anh cần gì..."
"Lưu Vũ!!!!"
Lưu Vũ còn chưa nói dứt lời thì đã bị Châu Kha Vũ quát một tiếng cắt ngang.
"Em đừng nói bậy nữa được không" Châu Kha Vũ hiện tại vừa đau vừa giận, anh có thể nhân nhượng Lưu Vũ tất cả, nhưng anh rất tức giận mỗi khi nghe thấy Lưu Vũ nói ra những lời xem thường sinh mạng của chính bản thân cậu.
Lưu Vũ không có phản ứng, cũng không giận dữ khi bị cắt ngang, cậu chỉ xoay người đưa lưng về phía Châu Kha Vũ, khiến anh không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của cậu.
"Châu Kha Vũ, đừng bày ra vẻ mặt đau lòng đó, rất giả dối, tôi...cũng không cần anh thương hại." Nói rồi cậu rời khỏi phòng khách, quay trở về phòng ngủ, bỏ lại Châu Kha Vũ đứng lặng người nơi đó.
____________
Bonus cho chị em một cái art tối qua em nhặt được🤤
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip