1.người họa sĩ


Trên con đường tấp nập tại thành phố Tokyo hoa lệ , bên vệ đường một cậu họa sĩ trẻ đang chăm chú phác họa những tác phẩm của mình. Nagi Seishiro - anh là một họa sĩ đường phố ,anh thường đi đến khắp nơi vẽ những gì anh cảm thấy trái tim mình rung động thôi thúc tâm hồn hội họa của anh hoặc anh sẽ vẽ theo yêu cầu của khách để kiếm thêm chút thu nhập .
Nagi là một họa sĩ nghèo , cha anh chỉ là thợ mộc suốt ngày chỉ biết quanh quẩn ở nhà làm việc , còn mẹ anh đã trút hơi thở cuối cùng trên bàn mổ ngay sau khi sinh anh ra. Nhưng anh không hề than trách ông trời tàn nhẫn, anh luôn là một người lạc quan, hòa đồng với mọi người, mang theo đam mê hội họa bất tận của bản thân, dũng cảm bước ra khỏi vùng an toàn, đi đến khắp nơi trong nước. Anh hằng ngày lang thang trên những con phố đông nghịt người, ngồi tạm một nơi nào đó để phác họa tác phẩm của mình, mỗi lần anh trổ tài, mọi người lúc nào quay quanh anh trầm trồ khen ngợi, những ai ưng ý với tác phẩm của anh sẽ tự đề nghị anh vẽ tranh riêng cho mình và trả phí,mỗi ngày như vậy tầm hai đến ba người là đã đủ bữa ăn của anh trong ngày,với anh chỉ cần thế là đủ.

Cuộc sống nhàn hạ cứ thế trôi qua , đến một ngày trái tim anh bỗng xao xuyến bởi một con người mang màu sắc khác , chàng trai ấy sở hữu đôi mắt màu oải hương xinh đẹp như chứa đựng cả bầu trời , mái tóc tím bồng bềnh bay trong gió , khuôn mặt hài hòa diễm lệ ,anh chưa bao giờ thấy một nhan sắc nào như thế trước đây, em ấy thật xinh đẹp....

Một ngày không nắng cũng chẳng mưa , không biết cơn gió nào đã đưa em đến mảnh đất Tokyo này , em vô tình bước đến bên anh , làm trái tim anh đập liên hồi ,thứ cảm xúc mãnh liệt này anh chưa bao giờ trải qua, rốt cuộc nó là gì chứ.

"Chào anh, tôi muốn đặt vẽ một bức tranh " - Reo mỉm cười nói với anh.

"Được, cậu muốn vẽ gì"

" Vẽ tôi, được chứ?"

" à đương nhiên "- được khắc họa một nhan sắc mĩ miều như thế này đúng là vinh dự của Nagi

Reo ngồi lên chiếc ghế phía trước để làm mẫu , Nagi ngồi phía đối diện từ từ quan sát kĩ lưỡng mới bắt đầu những nét vẽ đầu tiên, anh tỉ mỉ từng li từng tí, anh chưa bao giờ thấy việc vẽ lại áp lực như thế này. Anh muốn tạo ra một tác phẩm đẹp nhất trao cho người con trai đẹp nhất trong lòng anh.

"Xong rồi thưa cậu" sau một tiếng đồng hồ trôi qua bức tranh cũng đã hoàn thành, Reo trầm trồ thán phục nhìn tác phẩm của anh với sự hài lòng.

"Anh vất vả rồi tôi mời anh ly cà phê nhé"

Giọng nói ngọt ngào của em cất lên , còn anh cứ nghệt mặt ra mà ngắm nhìn em, lúc này nhìn anh cứ như thằng ngốc. Cũng phải thôi, từ nhỏ đã sống trong môi trường không có điều kiện, lần đầu được tiếp xúc với một thứ xa hoa diễm lệ như thế này khiến anh không thể rời mắt. Em mặc trên người bộ đồ toát ra mùi tiền , chiếc áo lông bào được thiết kế cầu kì , vải vóc chất lượng cao, một chất liệu mà anh chưa bao giờ được chạm vào.

"Đây, cà phê của anh" em mỉm cười đưa cà phê cho anh sau đó cũng ngồi cạnh anh trò chuyện.

"Anh đến nơi này lâu chưa"

"Cũng lâu rồi, tầm hơn 1 tháng"

"còn tôi thì vừa mới chuyển đến đây, rất vui được làm quen"- em đưa tay ra vui vẻ nhìn anh, theo thói quen anh cũng bắt tay lại với em , cảm giác mềm mại nơi đầu ngón tay khiến đầu anh lâng lâng cứ như trên mây , ngược với đôi bàn tay rám nắng chai sần của anh, đôi bàn tay em lại trắng hồng thon thả,từng đốt ngón tay thẳng dài trông thật xinh đẹp.

"Nhà cậu ở khu nào "

"Nhà tôi đối diện với cửa hàng thời trang Uniqlo" đó là cửa hàng của công ty ba tôi vừa mở thêm chi nhánh tại Tokyo, tôi định cư ở đây để quản lí".

Nagi kinh ngạc, em là cậu ấm của tập đoàn Mikage nức tiếng về mảng thời trang đấy sao , anh trầm mặt,cảm thấy mình thật nhỏ bé , em như vì sao tỏa sáng trên bầu trời rộng lớn, còn anh chỉ là một hòn đá lăn long lóc trên đường ,làm sao có thể với tới cạnh em, có lẽ được làm quen với em là vinh hạnh lớn nhất cuộc đời anh rồi .

"Cậu còn trẻ mà giỏi thật"

"Anh cũng giỏi mà tranh của anh thực sự rất đẹp, sao anh không thử mang đi đấu giá"

" đấu giá sao, nghe có vẻ phiền phức ,tôi thật sự không am hiểu về mấy chuyện đó đâu tôi chỉ biết vẽ thôi"

"Um..vậy tiếc thật đó, anh kiếm tiền bằng cách vẽ cho khách sao"

" ừm...tôi chỉ muốn sống với đam mê của mình một cách nhàn hạ thôi , còn việc đâm đầu vào để kiếm tiền tôi không hứng thú ,có lẽ cậu sẽ thấy tôi thật rẻ mạt nhưng đối với tôi vậy là đủ rồi.."

"Không.. ..tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó cả , tôi chỉ muốn nhiều người hơn biết tới một tài năng như anh thôi"

Cả hai cứ ngồi bên vệ hè mà trò chuyện, chẳng hiểu sao chỉ mới gặp nhau nhưng hai người lại nói chuyện rất hợp , em chơi đến quên luôn cả giờ giấc đến khi nhận ra thì em mới giật mình, lật đật chạy đi.

"T..tạm biệt anh gặp lại sau nhé , về trễ như này ba tôi sẽ rầy la tôi mất..."

Chớp mắt một cái em đã chạy mất hút, tựa như nàng lọ lem giật mình khẩn trương chạy về trước 12h đêm trong câu chuyện cổ tích - anh thầm nghĩ, nếu em là lọ lem vậy anh có thể làm hoàng tử không?

Anh thở dài thườn thượt, được gặp em cứ như một giấc mộng đẹp thoáng qua trí óc , anh mơ màng đứng dậy vươn vai một cái, thu dọn lại đồ đạc quay về căn phòng trọ cũ kĩ của mình.

Về lại "ngôi nhà" hiu quạnh, trái tim anh trở nên trống rỗng, chỉ có khi hòa mình vào nghệ thuật anh mới thấy cuộc đời có ý nghĩa , còn những lúc một mình như này anh hoàn toàn cô đơn, đến nơi đất khách quê người không một người thân quen , đi đâu làm gì cũng chỉ lủi thủi một mình. Anh còn người cha già ở quê nhà cũng không biết còn nhớ đến mình không, Nagi gửi thư về cho cha cũng đã hơn 1 tuần vẫn chưa thấy phản hồi, không biết bây giờ ông đang sống ra sao.
Anh gác tay lên trán suy nghĩ về tương lai , liệu cuộc sống của anh còn điều gì mới mẻ hơn không, anh chẳng thể thay đổi số phận của mình, chẳng thể chọn nơi mà mình sinh ra ,có lẽ cuộc sống phải có người này người kia mới gọi là một xã hội.

Lúc này anh mới chợt nhận ra mình đã không xin số liên lạc của em, bây giờ thì làm sao có thể gặp lại đây, thật đúng là lơ đãng mà. Được gặp em cứ như một giấc mộng dài , một khi đã tỉnh lại thì chẳng thể nào có thể nhìn thấy nữa , cuộc sống của hai người quá khác nhau, dù muốn dù không thứ tình cảm này chỉ có thể mãi mãi là đơn phương.

------------
Ánh sáng mặt trời chiếu nhẹ qua khung cửa sổ,báo hiệu cho một ngày mới bắt đầu. Nagi nheo mắt , ngáp ngắn ngáp dài , anh lơ mơ ngồi dậy , chiếc giường cũ kĩ theo chuyển động của anh kêu cót két.

Như mọi ngày anh lót dạ bằng một ổ bánh mì ngọt, việc ăn uống quả thật phiền phức chỉ làm tốn thời gian vẽ tranh của anh.

Nagi vô thức lang thang trên con đường đến tiệm thời trang nọ , tiệm thời trang mà Reo đã nói do cậu quản lý. Nagi ôm mộng có thể gặp lại em , anh cứ đứng thấp thỏm trước cửa tiệm ngó vào trong tìm kiếm mái đầu tím nhưng lại chẳng đâu, bỗng có người đàn ông đi ra thân hình cao to vạm vỡ, nhìn đăm đăm vào anh.

"Cậu đứng ở đây làm gì đấy, định ăn cắp hay gì mà thấp thỏm ngoài này"

"Kh...không tôi muốn gặp Reo" -Nagi nhẹ giọng trả lời, có lẽ chú này là bảo vệ ở đây.

"Reo? Ý cậu là chủ tịch Mikage Reo sao, cậu là ai mà đòi gặp chủ tịch"

"T...tôi là bạn.."

Chưa kịp nói hết câu , ông bảo vệ đó liền phụt cười , một nụ cười đầy châm biếm.

"Chủ tịch Mikage mà có loại bạn như cậu sao"

Nagi chết lặng , đứng trầm ngâm không lên tiếng , anh tự nhìn lại bản thân mình , quần áo thì xộc xệch, dính đầy màu sơn , chân mang đôi giày sờn cũ , tay xách nách mang cả đống đồ vẽ tranh, mặt mũi đâu mà đến gặp Reo chứ.

Nagi cuối đầu xin lỗi rồi lẳng lặng đi , anh ngồi trên bờ hồ ở công viên , anh khá thích nơi này, yên tĩnh , mát mẻ những gợn sóng lăn tăn khiến anh cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

Anh luôn nghĩ cuộc sống của mình chỉ cần như này là ổn , đủ ăn đủ mặt không nghĩ ngợi nhiều ,lần đầu tiên anh bị khinh rẻ đến thế. Có lẽ anh không đủ khả năng có thể bước chân vào cuộc sống của Reo , chỉ là gặp mặt qua đường sao lại khiến anh xiêu lòng đến thế. Nagi thở dài não nề , anh cầm chiếc bút chì lên phác họa gì đó , đúng hơn là một chân dung của ai đó.

"Nagiiii...anh đây rồi tôi tìm anh mãi"

Nagi ngẩng đầu lên , thật bất ngờ vì người tìm anh là Reo , anh giấu đi bức tranh đang vẽ vào tệp giấy , niềm nở chào đón em.

"Sao...cậu lại tìm tôi"

"Tôi nghe chú bảo vệ nói có người đến tìm tôi , người có mái đầu trắng tuyết , tay còn cầm theo tranh vẽ nên tôi nghĩ ngay đến anh"

"À...tôi không nghĩ cậu lại đến đây chỉ để gặp tôi đấy"

"Sao lại không chứ" em tươi cười nhìn anh, vẫn là nụ cười đó , nụ cười làm anh nhớ nhung đêm ngày.

"Hôm nay tôi rảnh anh muốn đi đâu đó với tôi không "

"Được sao..."

"Vậy đi với tôi đến một quán cà phê nhé"

Reo gật đầu đồng ý , dù sao cũng mới chuyển đến đây , em cũng nên đi nhiều chút để quen đường ngõ ở đây.

Cả hai tản bộ trên con đường tấp nập người qua lại , vừa đi vừa trò chuyện, Reo cứ huyên thuyên mãi thôi ,anh vẫn kiên nhẫn lắng nghe em mặc dù anh chẳng nhớ hết những gì Reo đã nói, nếu là ai khác anh sẽ cho rằng việc này thật phiền phức nhưng em là ngoại lệ.

"Tới nơi rồi"

Reo dừng lại câu chuyện đang dở dang của mình, ngước mắt lên nhìn quán cà phê mà anh dẫn tới, quán khá vắng vẻ được xây ở góc phố nơi ít người qua lại, Nagi đẩy cửa bước vào , em liền giật mình vì nhân viên ở đây đón tiếp quá nồng hậu, là một đám mèo con và cún con đang quay quanh em quẩy đuôi nhiệt tình.

"Cậu thích động vật chứ , tôi thấy chúng khá dễ thương nên mới đưa cậu tới đây...."

"Hmm...đương nhiên là thích rồi"
Em thích thú bế một bé cún lên vuốt ve chúng , Nagi cảm thấy thật ghen tị với nó ước gì mình là bé cún đó , tuy cái suy nghĩ này nơi vô tri nhưng anh thật sự đã muốn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip