six

Bây giờ cũng đã 7h chiều , Nagi vừa mới tắm rửa xong, còn đang vắt chiếc khăn trên đầu mà chẳng buồn lau tóc. Lượn lờ chơi với bé con, bỗng có tiếng thông báo điện thoại vang lên.

Tin nhắn từ Mikage Reo

- em vừa tìm được chỗ khách sạn cao cấp này anh xem thử ổn không?

Nagi bấm vào link thông tin của khách sạn , liền không khỏi kinh ngạc với giá tiền của nó trong một đêm , thật sự khá đắt so với anh nghĩ, ở 2 đêm là gần hết số tiền lương của anh rồi, anh là người rủ em đi chơi không thể để em trả tiền được .

                      -còn cái nào khác không

-em thấy ổn mà ạ, dù chi phí hơi cao nhưng dịch vụ ở đây rất tốt ,khách sạn này uy tín bao đời nay rồi.

Anh chỉ xem không trả lời lại , cắn móng tay suy nghĩ, không phải anh không muốn hào phóng với em, chỉ là vấn đề kinh tế là một chuyện tế nhị anh không thể nói thẳng với Reo được.

"Không phải Reo chỉ là sinh viên thôi sao, lấy đâu ra mà nhiều tiền đến vậy "

Nagi ngẫm nghĩ một hồi chợt giật mình nhận ra em mang họ Mikage.

"Giống với họ của chủ tịch, không lẽ là dòng họ...không thể nào nếu là con cháu của nhà Mikage làm sao mà đi làm thêm được, chắc chỉ là trùng hợp thôi " nagi tự trấn an bản thân mình, anh không nghĩ con cháu tập đoàn Mikage lại làm việc ở nhà anh đâu.

Reo thấy đầu dây bên kia mãi không phản hồi, em dường như nhận ra sự do dự của anh liền nhắn thêm một tin.

- anh đừng lo ạ, em sẽ chia tiền với anh, anh không phải ngại đâu, lâu lâu anh mới có ngày nghỉ mà xả hơi vài ngày đi nè

Thông báo tin nhắn lại đến, Nagi cầm điện thoại lên check, thấy em nhìn thấu được sự bận tâm của mình đầu óc anh lại rối bời hơn.

-em cứ để anh trả, anh là người rủ em mà.

- để anh trả hết em cũng ngại lắm ạ, em thừa biết khu này giá cao mà, anh mà không để em trả cùng anh là em giận đó 😠

Nagi bật cười trước loạt tin nhắn ngây ngô của Reo.

- rồi rồi nghe theo nhóc, anh 2 phần em 1 phần nhé.

- anh này, em đã bảo chia đôi rồi mà.

- chốt kèo , không bàn cãi nữa.

(Nagi đã offline)

Reo bên này cười khúc khích, lăn qua lăn lại trên giường, em rất thích kiểu con trai ga lăng như Nagi, dù số dư của anh là có hạn nhưng vẫn không tiếc tiền với người lạ như em.

-----------
"Ồ chào em"

"Dạ chào anh" như thường lệ đúng 7h em có mặt tại nhà anh để trông Yuri, nhưng sáng nay em tay xách nách mang một đống đồ gì đó.

"Em mang đồ ăn sáng đến cho anh và Yuri"

"Anh ra ngoài ăn cũng được mà,không cần khổ em vậy đâu" Nagi cười trừ, nhưng tay vẫn chủ động tiến đến xách đồ vào để trên bàn giúp em.

"Người ta dạy sớm nấu cho anh mà còn chê hả" Reo bĩu môi,quay lưng lại vờ như giận anh.

"Tôi nào dám chê, thôi vào ăn chung luôn đi" Nagi khều  tay em ra hiệu hãy vào trong bếp với anh, Reo thôi diễn kịch, tươi cười chạy lon ton theo anh, Nagi tiện tay kéo ghế ra cho em ngồi.

"Mời người đẹp ngồi"

"Hả, anh kêu em là cái gì vậy chứ " em đá nhẹ vào chân anh, môi thì cười nhưng miệng lại mắng anh, ngại quá hóa thẹn.

"Tôi đùa thôi"

"Anh nay mà cũng biết đùa đó hả, ngày đầu em gặp anh nhìn anh như con cá đông lạnh vậy"

"Không đến mức đó đấy chứ, thôi cậu ăn trước đi để tôi lên gọi Yuri dậy"

Anh biết trước Reo sẽ chuẩn bị ngăn anh và lại nói đây là trách nhiệm của em nên anh không để Reo kịp thốt ra bất cứ câu nào, liền gắp miếng cà rốt đút vào miệng em, còn bản thân chạy vụt lên phòng.

Reo ngậm miếng cà rốt trong vòm họng chỉ biết ú ớ vài tiếng. Vỗ ngực mình cẩn thận nuốt xuống, xém tí là nghẹn.

Trên phòng, anh nhẹ nhàng gọi bé con thức dậy, vệ sinh cá nhân và thay quần áo cho bé xong xuôi, biết Reo đã đến Yuri không đợi Nagi thêm một giây nào, khẩn trương chạy xuống nhà.

"Oa....an....anh Reo" yuri chạy tới ôm lấy cẳng chân em bằng đôi bàn tay bé tí.

Dù không đi làm nhưng anh quyết tâm hôm nay đến phòng tập gym thay cho buổi chiều , Nagi ngó qua đồng hồ  thấy không còn nhiều thời gian, lật đật nhồi miếng bánh mì cà ri vào miệng.

"Ăn từ từ thôi không nghẹn đó" reo rót nước để sẵn cho anh.

"Cảm ơn cậu, tôi đi đây" nagi tu một hơi hết ly nước, Reo lắc đầu bất lực, dù anh là kiểu người chăm chỉ trong công việc nhưng lại một con người cực kì ham ngủ, ngủ là chân ái ngủ là sự sống , vì thế mà lúc nào cũng ngủ dậy sát giờ để phải nôn nóng như vậy.

"Lại đây nào anh đút em ăn nhé"
-----------
Sau bữa ăn no nê, hai anh em cùng nhau chơi đùa trên phòng khách. Bỗng bé nhớ ra gì đó, chập chững chạy lại cái tủ gỗ, chỉ tay vào một quyển album.

"L...lấy quyển đó"

Reo dù không biết trong đó có gì nhưng vẫn chiều theo ý Yuri.

"Là album của Nagi" em nghĩ đây quyền riêng tư của anh nên không có ý định lật ra xem, chưa kịp cất vào chỗ cũ thì Yuri đã chộp lấy.

Bé ôm quyển album nho nhỏ ấy rồi trèo lên ghế, tay nhanh nhẹn mở ra.

"Đ.....đây là baba Seishiro " bé cười tươi chỉ vào thanh niên tóc trắng nọ. Đây có lẽ là hình ảnh Nagi năm 18 tuổi . Người con trai sở hữu khuôn mặt siêu điển trai cùng chiều cao vượt trội so với những bạn bè đồng trang lứa

"Là Nagi sao, đẹp trai quá " em đỏ mặt, không kiềm chế nổi mà cầm lấy  album của anh. Nghĩ kĩ lại thì, Nagi cũng không khác xưa quá nhiều, chỉ là có nét trưởng thành hơn và đôi mắt ấy có vẻ đầy rẫy những u sầu được ẩn sâu dưới những quầng thâm.

"Cũng không khác gì nhiều chỉ là nét hồn nhiên của thời niên thiếu đã không còn nhỉ" Reo tiếc nuối thanh xuân rạng ngời của người ấy, em ước cả hai có thể gặp nhau sớm hơn, nếu được như thế chắc hẳn trong kí ức tuổi trẻ tươi đẹp của cả hai sẽ luôn in lên hình bóng của đối phương, nhưng em biết đó chỉ là điều ước vớ vẩn, tay em vuốt ve những tấm hình của anh, lật qua vài trang tiếp theo, xuất hiện một tấm ảnh anh chụp với một người phụ nữ và một người đàn ông đứng tuổi , họ đang dự lễ tốt nghiệp đại học của anh, em đoán ngay là bố mẹ anh.

"Đây là ông bà nội em sao" em chỉ vào hai người trong ảnh quay qua nói với Yuri.

"Em không biết, baba không bao giờ cho em  coi những tấm ảnh đằng sau" Yuri lắc đầu ngây ngô, thể hiện bé không hề quen biết hai người này.

Reo ngớ người khó hiểu, nếu là ba mẹ của Nagi sao Yuri lại không biết được, liệu gia đình của anh có biến cố gì sao.

Em biết anh là bố đơn thân, lúc đầu em chỉ đoán chắc là anh và vợ  có mâu thuẫn với nhau nên mới ly hôn nhưng có vẻ là không đơn giản như vậy rồi, quá khứ của anh không hề có sự  hiện diện của em, em cũng muốn chia sẻ tâm sự với anh nhưng em không biết phải làm thế nào cả. Nếu giờ hỏi thẳng thì cũng không nên,em hiểu rõ điều đó, Reo trầm ngầm nhìn vào tấm hình rồi nhìn qua Yuri bé nhỏ. Con bé không có mẹ, đến cả ông bà nội lẫn ông bà ngoại cũng không biết đến, vậy chỗ dựa duy nhất của Yuri chỉ có Nagi và ngược lại.

Chẳng  biết em có phải suy đoán nhiều quá rồi không , bỗng em cảm thấy  khóe mắt mình có chút cay nhẹ, giọt lệ long lanh rơi xuống phiến má hồng của em, Reo vội đưa tay lau đi giọt nước mắt trong vô thức ấy, lắc lắc đầu để bình tĩnh lại. Reo cất cuốn album vào nơi cũ, tiến tới ôm Yuri chặt vào  lòng, nếu hai ba con không có chỗ dựa, vậy em có thể trở thành một phần cuộc sống của Seishiro và Yuri bé nhỏ không?
------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip