twelve
Họ cụng ly sau đó uống cạn đáy để hơi men dần dần trôi xuống dạ dày, Reo tâm sự với anh về chuyện ở trường, đa số là những chuyện trên trời dưới đất thôi chẳng có ý nghĩa gì cả nhưng anh vẫn nghe rất chăm chú, anh nhìn không rời mắt đôi môi hồng ngọc của em.
"Anh....anh Nagi sao anh nhìn em dữ vậy " em cười gượng nói với anh.
"Tại người yêu anh đẹp quá đó" anh chồm tới hôn nhẹ lên môi em như con chuồn chuồn đáp cánh.
Em ngại ngùng che miệng, hai bên má đỏ ửng một phần vì men rượu, em lúc này trông dễ thương chết đi được, chỉ muốn ôm vào lòng mà cưng nựng thôi.
Đang chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào, bỗng tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, anh cầm điện thoại lên thì giật mình với số điện thoại đang hiện trên màn hình, là ba mẹ anh liên lạc tới sau hơn 4 năm bỏ mặt anh. Nagi căm ghét hai người họ đến tận cùng, họ quên họ đã đẩy anh vào con đường cùng như thế nào rồi ư, còn mặt mũi để gọi đến cho anh à, bây giờ cuộc sống của anh đang yên ổn còn gọi tới làm gì nữa chứ, anh thở dài rồi cúp máy.
"Ai gọi mà anh có vẻ căng thẳng vậy"
"Thôi em đừng bận tâm chúng ta ăn tiếp đi" anh gắp cho em một miếng bò cho vào chén em, dù quyết định không nghe điện thoại nhưng trong lòng anh vẫn bồn chồn không thôi và đương nhiên em nhìn thấu được điều đó. Số điện thoại vừa nãy lại tiếp tục vang lên, anh bực bội ra chỗ khác nghe máy, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của Reo.
- hai người còn nhớ đến thằng con này sao
- C...con Nagi, cuối cùng cũng bắt máy rồi, ba...mẹ nhớ con...
- hai người im lặng đi, đủ rồi, tiền của hồi môn năm đó không đủ cho hai người an dưỡng tuổi già hay sao mà còn gọi làm phiền tôi.
- mẹ...thật sự muốn gặp con, ngày mai ba mẹ có thể lên thăm con không với cả cũng có chuyện quan trọng cần nói.
- tôi với hai người không có gì để nói với nhau nữa đâu, tốt nhất là đừng lên.
Anh cúp máy ngay sau đó, anh cau mày vừa khó chịu vừa khó hiểu, sau khoảng thời gian dài không liên lạc, họ gần như là vứt bỏ anh, bây giờ lại bảo là muốn gặp, dù không muốn chạm mặt bố mẹ mình nhưng anh cũng tò mò lắm, không biết họ lại bày ra trò gì.
Anh quay lại bàn ăn, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể nhưng ánh mắt anh chẳng thể tập trung vào bữa ăn, đầu óc cứ mông lung nhìn xa vô định.
"Anh có chuyện gì mau nói cho em biết đi" em trầm trọng lên tiếng với vẻ mặt nghiêm túc . Quá khứ của anh là nơi mà không có sự hiện diện của em, em không biết anh đã trải qua những gì em chỉ thắc mắc tại sao anh không bao giờ kể về ba mẹ anh dù chỉ một lần.
"Em thật sự muốn nghe?"
"Vâng"
Nagi nốc một ly bia rồi thở dài não nề, anh im lặng vài giây sau đó cất tiếng.
"Anh từng bị ép cưới với một cô tiểu thư tên Nako....đứa bé là ngoài ý muốn của cả hai, cô không chịu nổi áp lực nên mới bỏ trốn để lại Yuri cho anh..."
Kể tới đây như em cũng đã hiểu một phần hoàn cảnh của anh, em nắm lấy tay anh an ủi. Nagi lại tiếp tục nói.
"Ba mẹ anh có tư tưởng trọng nam khinh nữ, từ khi Yuri được sinh ra đã bị ông bà vứt bỏ không thương tiếc cuối cùng chỉ có mỗi anh kiên quyết giữ lại đứa bé bên mình "
"Sao họ cứ thể làm như thế chứ , bé gái thì có tội tình gì " nước mắt em rưng rưng, ẩn sâu trong đó có chút căm phẫn.
"Và họ vừa mới gọi cho anh là muốn gặp anh và đương nhiên là anh từ chối rồi"
Nagi cảm nhận được hơi ấm của ai đó đang bao bọc lấy mình, Reo đang ôm anh, em thương anh hơn gấp bội lần, chắc hẳn anh đã đau khổ lắm, khi đó anh cũng chỉ là sinh viên mới ra trường, em không dám tưởng tượng anh đã phải trải qua những khó khăn đó bằng cách nào.
"Từ bây giờ anh đã có em, nếu có chuyện gì em phải là người biết đầu tiên đấy"
"Ừm cảm ơn em" anh kéo Reo ngồi lên đùi mình, đối diện với khuôn mặt của anh, người yêu em đúng là phong độ thật mặc dù đã gần 30, em thầm cảm thán. Lúc nào nhìn vào mắt anh, em đều cảm thấy trái tim mình như trật đi một nhịp, không kiềm chế nổi bản thân mà em chạm vào môi anh một cái nhẹ. Anh nào để em rời đi nhanh như thế, đặt tay sau gáy em, nhấn chìm em vào nụ hôn kiểu pháp. Cả hai trong cơn đê mê chỉ nhìn thấy hình bóng của đối phương. Nếu không có tiếng gọi của Yuri không biết họ đã làm tới bước nào.
Em ngại ngùng che mặt sau khi kết thúc nụ hôn, Nagi tạm để em ngồi xuống ghế bên cạnh, tiến về phía bé con đang nghịch vài món đồ chơi của mình.
"Em đưa Yuri đi ngủ giúp anh, còn lại để anh dọn cho"
"Vâng" em bế Yuri vào lòng, khẩn trương chạy lên phòng, hai bên má ửng đỏ như muốn bốc hỏa, có Yuri gần đó mà anh dám làm ra hành động này.
-------------
Sáng hôm sau, trong lúc còn đang say giấc nồng, Nagi bị làm phiền liên tục bởi những cuộc điện thoại của ba mẹ mình. Sau hai lần tắt máy, lần này anh quyết định nghe thử xem họ lại đang muốn bày ra trò gì.
"Mẹ lên đến trị trấn rồi, con cho mẹ số nhà đi"
"Bà lên thật à" anh vò đầu bứt tóc, còn đang mớ ngủ mà nghe phát tỉnh hồn.
"Nắng lắm đó con trai...con mau cho số nhà lẹ đi..."
Hận đến đâu thì cũng là mẹ mình, nghe bà than mệt than nắng anh cũng có chút mủi lòng. Thở hắt ra một hơi bất lực, anh cất tiếng.
"Chung cư đối diện quán ăn Xx, số nhà 24, tầng 2"
Dù sao hôm nay anh cũng không đi làm, có lẽ sẽ báo cho Reo nên nghỉ một hôm, anh có linh cảm không lành về sự xuất hiện đột ngột của hai người họ , sợ em thấy được thái độ lòi lõm của ba mẹ anh, em lại suy nghĩ nhiều, em vốn là người lo cho người khác còn hơn cả bản thân mình mà.
Em có thắc mắc hỏi anh tại sao hôm nay lại cho em nghỉ thì anh lại bảo em học vất vả nên cho em nghỉ một ngày để dưỡng sức, em lại thấy cái lí do này quá vô lý, từ lúc ba mẹ anh gọi điện anh cư xử rất lạ, nhưng anh đã nói khéo không muốn em đến thì em cũng đành ậm ừ đồng ý, hôm sau phải gặng hỏi anh chuyện hôm nay cho ra lẽ mới được.
Cốc cốc- ting ting
Tiếng gõ cửa, tiếng bấm chuông vang lên liên tục, anh thừa biết ai đã tới, đi ra mở cửa nhìn họ với con mắt thờ ơ.
Ba mẹ anh bước chân vào nhà, anh lịch sự mời họ ngồi lên ghế sofa, anh cũng ngồi xuống phía đối diện. Ba anh không dám nhìn thẳng vào mắt anh cứ do dự điều gì đó. Ông nhâm nhi tách trà nóng hổi, gượng gạo lên tiếng.
"Nagi à....ba biết nói điều này con sẽ khó chịu nhưng mà...đã có tung tích của tiểu thư Nako...cũng như vợ cũ của con, đây là lúc để hai đứa tái hợp với nhau"
"Con và cô ấy đã li hôn nên không còn liên quan gì đến nhau nữa cả, đừng nói ba chỉ đến đây để nói việc này thôi đấy nhé?"
--------
Vô năm hc r nên đương nhiên mik sẽ bận rộn hơn hè rất nhiều, nên mn đừng hóng nhiều ạ, rất khó để mình ra đều chap,có lẽ 2 tuần 1 hoặc 2 chap thôi, vừa hc xa nhà vừa hc ctrinh mới nên có lẽ mình sẽ dành thời gian cho việc học nhiều r đó.
Cảm ơn sự chờ đợi của các readers ạ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip