Chương4: Sợ nàng muốn làm "chuyện xấu" p1
Khúc Ẩn theo tầm mắt của hắn nhìn về phía mắt cá chân gầy yếu lộ ra bên ngoài, mí mắt không thể ức chế mà nhảy nhảy. Hắn hẳn sẽ không cho rằng nàng lấy cớ mở khóa chân cho hắn để theo mắt cá chân hướng lên trên sờ đùi hắn đi!
Khúc Ẩn đầu đầy hắc tuyến, tức khắc xem lại chính mình, rốt cuộc nhìn nàng có nơi nào giống như muốn sàm sỡ hắn?
"Chìa khóa ta để ở nơi này, tự ngươi mở ra đi." Để hắn bớt phòng bị, Khúc Ẩn đem chìa khóa đặt ở bên chân hắn, sau đó đi đến một bên, mở ra cái ngăn kéo bên trái ngăn tủ thứ nhất.
Trong ngăn kéo để thuốc nước, ngày thường khi nàng đánh cá, tay hoặc chân có khi cũng bị đồ vật sắc nhọn đâm trúng, vì để ngừa vạn nhất nàng liền đến nhà Vương đại phu trong thôn lấy bình thuốc nước này.
Trừ bỏ dùng qua một hai lần khi mới vừa lấy về, nàng cất đi không có dùng nữa, không nghĩ tới hôm nay rồi lại đem ra.
Cầm cục bông chấm nước thuốc màu nâu bôi lên khóe miệng, Khúc Ẩn dư quang thoáng nhìn "Tiểu dã miêu" đang trộm đánh giá nàng. Chờ khi nàng quay đầu lại nhìn, hắn lại vụt quay đầu, vùi vào cánh tay đang ôm chân.
"Ngươi ở đây đợi một chút, ta đi đun nước ấm cho ngươi tắm rửa, tắm xong tự ngươi bôi thuốc này vào chỗ bị thương." Khúc Ẩn thắp sáng đèn phòng, nói xong liền vén rèm vải đi ra ngoài.
Chờ nghe được tiếng bước chân của nàng đi xa, Cổ Mặc lúc này mới duỗi tay lấy chìa khóa đặt bên chân, tự mình mân mê nửa ngày mới đem khóa mở ra.
Đem khóa chân ném xuống đất, Cổ Mặc xoa xoa mắt cá đã sớm rách da chảy máu. Trước kia hắn còn biết đau, sau lại đau nhiều rồi cũng liền chết lặng. Hắn phát hiện chỉ cần không động nó, không chạm vào thì cũng liền không đau như vậy.
Hắn chuyển đầu nhìn chung quanh nhà ở, dưới ánh đèn nhà ngắn gọn sạch sẽ. Tầm mắt dạo qua một vòng lại dừng ở khóa chân nằm trên mặt đất. Hiện tại khóa mở ra cũng vô dụng, hắn bây giờ một thân bị thương, cho hắn chạy hắn cũng chạy không ra thôn này, nhỡ đến lúc đó bị ngốc nữ nhân phát hiện, nói không chừng còn đánh hắn một trận rồi đem hắn nhốt lại.
Ngay lúc hắn đang nghĩ nên chạy như thế nào, rèm vải bị xốc lên. Khúc Ẩn đi đến, cổ tay áo cuốn đến cánh tay, nàng nhặt lên khóa chân mà hắn ném xuống đất rồi đi ra ngoài.
Không trong chốc lát, nàng lại mang cái thùng gỗ lớn đi vào. Kế tiếp nàng ra ra vào vào dùng thùng đổ rất nhiều nước, còn cho tay vói vào thùng, tựa hồ đang kiểm tra độ ấm.
"Gian ngoài buổi tối vẫn có chút lạnh, ngươi liền ở buồng trong tắm đi " Khúc Ẩn vẩy vẩy nước trên tay, như nhớ tới cái gì lại nhắc nhở một câu, "Đừng để nước bắn khắp nơi, nếu không buổi tối không có chỗ ngủ đâu."
Tóm lại đây là chỗ ngủ, đừng có biến nó thành cái Thủy Liêm Động. Nàng cũng không phải là khỉ.
Nhìn hắn một thân quần áo cũ nát, Khúc Ẩn suy nghĩ một chút, mở tủ quần áo lấy ra vài kiện trung y tương đối nhỏ, lại lấy thêm một cái áo vải bông dài, đặt ở trên ghế đẩu cạnh thùng nước cho hắn, đối thượng với ánh mắt nghi hoặc của hắn mà nói: "Trong nhà không có nam tử, không có xiêm y thích hợp cho ngươi mặc, ngươi cứ mặc tạm quần áo của ta, trời sáng ta lại đi mua cho ngươi hai bộ."
Nói xong Khúc Ẩn liền tự giác đi ra ngoài, đi tới cửa chuẩn bị vén rèm lại quay đầu nói với hắn một câu, "Yên tâm mà tắm đi, ta đi làm cơm chiều." Sẽ không nhìn lén ngươi tắm rửa. Nàng lại yên lặng nói một câu như vậy dưới đáy lòng.
Cổ Mặc chờ nàng đi rồi mới thử vươn một chân xuống giường, thấy mành cửa đích xác không có động tĩnh gì lại duỗi một chân khác ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip