chương5: Sợ nàng làm "chuyện xấu" p2
Chờ khi hai chân chạm tới mặt đất lạnh lẽo, xác nhận ngốc nữ nhân đích xác sẽ không nhìn lén mới duỗi tay cởi quần áo trên người.
Bộ quần áo rách này hắn mặc sau khi bị bắt, mặc đã hơn hai tháng vẫn chưa từng đổi qua. Mùi mồ hôi lẫn mùi máu tươi trên người hắn hỗn hợp ở bên nhau liền chính hắn cũng không muốn ngửi. Nhưng hắn có thể làm gì đâu, hắn trốn cũng không thoát, còn bị đánh một trận... ...
Đem quần áo dính ở máu đã đóng vảy kéo xuống, Cổ Mặc cắn chặt khóe miệng vì đau, lúc đụng trúng miệng vết thương càng đau đến run rẩy chân. Hắn ngồi xổm xuống dưới, cắn môi im lặng nức nở.
Chờ đến khi cơn đau qua đi, hắn mới đỡ ghế đẩu đứng lên, duỗi tay sờ sờ độ ấm của thùng nước, có chút nóng nhưng lại không phỏng tay.
Hắn do dự một chút, mới chống thùng lui thân người ra, đầu ngón chân duỗi hướng trong thùng. Chờ đến khi nước bao phủ mắt cá chân, hắn tựa như bị kim châm lập tức đem chân thu trở về, một chân nhảy vài bước mới dừng lại được.
' không được, đau.'
Hắn đỡ thùng gỗ, đứng tựa một chân, nhìn mắt cá chân càng hồng sau khi dính nước mà buồn rầu. Chân không thể dính nước, này phải tắm như thế nào đây.
Chẳng lẽ phải đứng ở bên ngoài chùi chùi? Nhưng mà vừa rồi ngốc nữ nhân nói không thể làm nhà ở ướt nước.
Cổ Mặc cảm thấy nhất định là ngốc nữ nhân cố ý làm khó dễ hắn. Nhưng mà nghĩ lại cẩn thận, nàng cũng không biết chính mình trên chân có thương tích, bởi vì vừa rồi hắn chưa cho nàng xem.
Hắn ngồi trên ghế đẩu buồn rầu nhìn thùng gỗ nóng hôi hổi trước mặt, đối với hắn nó tựa như một chảo dầu, nhảy vào thể nào cũng bị lột da.
Cuối cùng Cổ Mặc vẫn chọn khả năng nghe mắng hoặc là bị ăn đánh, chỉ dùng khăn lông chấm nước đứng bên ngoài thùng xoa xoa thân mình, chết sống cũng không dám vào thùng để tắm.
Chờ hắn mặc vào quần áo Khúc Ẩn đưa cho, cổ tay cổ chân đều cuốn vài cái mà vẫn có vẻ lỏng lẻo. Quần áo tuy rằng hơi lớn một chút, nhưng so với đống vải rách của hắn thì thoải mái dễ ngửi hơn nhiều.
Lê đôi giày mà nàng tìm cho hắn, trộm vén rèm hướng bên ngoài nhìn nhìn. Sắc trời đã đen hoàn toàn, trên bàn ở nhà chính điểm ngọn nến, ngốc nữ nhân đang cong eo bưng cơm đặt lên bàn.
"Tắm rồi hả? Bôi thuốc chưa?" Khúc Ẩn vừa quay đầu lại liền thấy hắn duỗi cái đầu ở sau rèm trộm nhìn nàng.
Bị phát hiện. Cổ Mặc chỉ có thể không tình nguyện bước ra, gật gật đầu.
"Cơm đã làm tốt," Khúc Ẩn xoa tay vào tạp dề nói: "Tới ăn cơm đi, ta đem nước đi đổ."
Nhìn nàng đi vào buồng trong, Cổ Mặc lo lắng đề phòng ngồi ở cái bàn bên cạnh, tay chặt chẽ nắm chặt cổ tay áo, cũng không dám dễ dàng cầm đũa ăn cái gì. Trộm nghe động tĩnh trong phòng.
Mặc kệ hắn cẩn thận như thế nào, đứng ở bên ngoài tắm thể nào cũng làm ướt chung quanh thùng. Vì để đền bù, hắn còn đem đống đồ rách đặt trên mặt đất để hút bớt nước. Tuy rằng vải bố hút nước hiệu quả cũng không phải thật tốt.
Cổ Mặc nghe động tĩnh trong phòng mà tâm nhấc lên tới cổ họng, lúc nhìn thấy ngốc nữ nhân bê thùng từ trong phòng ra dọa hắn thiếu chút nữa là phóng chạy ra cửa.
Lúc Khúc Ẩn vào nhà xu dọn đương nhiên có thể thấy bên cạnh thùng nước là một vũng nước to, bên trên còn có đống đồ rách của hắn. Xem ra là hắn không nghe thấy chính mình nói, nàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, tìm một khối vải bông không dùng đến đặt ở trên mặt đất đem nước hút khô.
Chờ nàng đem thùng nước ra ngoài, lại lau khô nước trên mặt đất xong ngồi trở lại bàn mới phát hiện hắn ngồi câu nệ, cũng không có động chiếc đũa.
"Không cần chờ ta, ăn cơm đi." Khúc Ẩn múc cho hắn một chén cháo nóng, cháo là cải trắng cắt nát. Phương Nam lấy gạo là món chính, nàng cũng không biết hắn từ đâu đến, ăn có quen hay không. Dù sao khi nàng vừa tới là ăn không quen.
Cổ Mặc thấy bộ dáng nàng không có một chút tức giận mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, khi tâm đã thả lại xuống bụng thì các cảm quan khác mới chậm rãi thức tỉnh. Tỷ như hắn tức khắc ngửi thấy mùi cơm trước mặt cùng tiếng dạ dày rỗng tuếch kháng nghị.
Hắn cầm lấy đũa và liên tiếp ba lần vào miệng mới ngừng lại được, hắn đã hai tháng không được ăn đồ nóng.
Khúc Ẩn thấy hắn đem mặt chôn vào trong chén liền đầu cũng không nâng lên, liền khẳng định hắn bị đói lả. Nếu sớm biết vậy thì hôm nay khi ở chợ mua ít thịt heo, coi như cho hắn khai khai trai.
"Đừng nóng vội, đều là của ngươi." Nhìn hắn vui vẻ ăn, Khúc Ẩn khó được sinh ra một tia cảm giác thành tựu. Trù nghệ của nàng là nhận không ra người, này vẫn là nàng cùng Hà Trân học khi mới tới đây, cũng là món ăn được nhất trong các món. Nghĩ thì cũng đúng, ngày qua ngày trong hai năm tối nào cũng ăn cơm này, có thể không nấu ngon sao?
Cổ Mặc ăn liền hai chén mới ngừng lại, thỏa mãn sờ sờ cái bụng nhỏ hơi phồng, mắt nheo lại.
Khúc Ẩn thấy hắn buông chén, xác định hắn không muốn ăn thêm mới đứng dậy xu dọn chén đũa. Cổ Mặc sửng sốt một chút, duỗi tay muốn giúp nàng thu dọn, lại bị nàng lấy tay đẩy ra, "Ngươi không biết phải đặt ở chỗ nào, vẫn là để ta làm đi."
Cổ Mặc nhìn nàng bưng chén đi vào phòng bếp trong lòng bắt đầu hoảng loạn. Nàng mua chính mình trở về đến tột cùng là để làm gì? Không cần hắn làm việc, cũng không hề muốn hắn ( cái này hắn cảm thấy còn chờ xác định ), nấu nước tắm cho hắn, còn không hề đánh chửi hắn... ...Chẳng lẽ nàng thật muốn dưỡng hắn như sủng vật?
Nhưng mà làm gì có một nữ nhân bình thường hơn hai mươi tuổi sẽ dưỡng một cái mười lăm tuổi nam tử làm sủng vật?
Cổ Mặc cảm thấy hắn không thể thiếu cảnh giác, nhất định phải phòng bị nàng, vạn nhất nàng muốn đối với hắn làm chuyện xấu, hắn liền tính chạy không thoát cũng không thể để nàng thực hiện được.
Ở trong phòng bếp rửa chén, Khúc Ẩn tự nhiên không biết chính mình ở trong lòng Cổ Mặc trừ bỏ là ' ngốc nữ nhân ' còn bị hắn dán thêm ' muốn làm chuyện xấu ' nhãn.
Nàng rửa chén xong còn ở phòng tắm sắp xếp đồ rồi mới trở về buồng trong, chờ nhìn đến người ngồi ở ghế đẩu lúc sau lại bắt đầu buồn rầu. Buổi tối hắn nên ngủ ở chỗ nào?
"Buổi tối ngươi muốn ngủ cùng ta chung một giường hay là muốn..." Nàng còn chưa có nói xong, người trên ghế đẩu liền chỉ chỉ trên mặt đất.
' ngủ dưới đất. '
Hắn ý tứ rất rõ ràng, Khúc Ẩn lập tức liền hiểu ra.
Suy nghĩ một chút, Khúc Ẩn gật gật đầu. Không phải nàng không săn sóc, mà là bản thân nàng không yêu cầu cái gì, chỉ có ngủ là yêu cầu rất cao, bằng không nàng cũng chẳng cố ý đặt làm giường từ tận đằng xa.
Lại nói ngày mai nàng muốn ra biển đánh cá, cần thiết dưỡng đủ tinh thần. Hơn nữa nếu nàng để hắn ngủ trên giường, phỏng chừng hắn càng cảm thấy nàng có ý đồ gây rối.
Vì sợ hắn ngủ trên mặt đất lạnh, Khúc Ẩn hơi suy tư một chút liền đem khối ván cửa trong kho hàng khiêng lại đây đặt trên mặt đất, lại đem chăn bông phủ lên trên. Bởi vì trực tiếp ngủ trên mặt đất thì có phủ bao nhiêu lớp chăn bông khí lạnh đều sẽ từ mặt đất len vào.
Khúc Ẩn cơ hồ là lấy hết chăn bông trong nhà phủ lên cho hắn. Đống chăn này đều là làm từ năm trước, còn mới nguyên, ngủ rất ấm áp rất thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip