Chap 3 : Chia ly
Trước khi mọi chuyện diễn ra, tôi đã có một cuộc sống như một con người thực sự mà ngỡ đã đánh mất từ bao giờ rồi.
Hôm ấy, khung cảnh như mọi ngày. Vẫn là câu nói, tiếng cười của riêng hai chúng tôi.
Như thường lệ, vì đã đến giờ đi săn quái nên tôi chào tạm biệt Yu trước khi đi.
[Đúng rồi, hôm nay Rito nhớ về sớm nhé, Yu có một bất ngờ muốn nói cho Rito biết đấy]-Yu
Thật sự tò mò khi mà Yu lại muốn tạo một bất ngờ gì đó cho tôi. Nhưng nụ cười của cô ấy khiến tôi cảm thấy mình có thể chờ đợi được.
Tôi chỉ gật đầu và mỉm cười, cô ấy cũng vậy. Nụ cười hồn nhiên khiến lòng tôi thật ấm áp mỗi khi rời xa cô ấy.
Vừa đi, tôi vừa suy nghĩ về những lời mà Yu nói. Không biết Yu muốn làm gì nhỉ. Một món ăn mới chẳng, hay là một gia vị gì mới. Thật khó mà suy nghĩ, và cứ thế tôi cứ đi một mạch tìm kiếm vài con quái vật có thể săn được cho hôm nay.
Trên người tôi chỉ có một vũ khí duy nhất đó chính là ngọn giáo mà tôi tự làm khi mài dũa một khúc xương của con cự đà, một con quái vật khá to nhưng thực tế nó rất yếu và dễ bị đánh bại.
Trong lúc săn quái, tôi còn cố gắng nhìn xung quanh xem có thứ gì để tặng cho Yu không. Một đóa hoa nào đó chẳng hạn. Nếu tôi cũng tạo bất ngờ cho cô ấy thì sao nhỉ. Chắc hẳn là mọi thứ thú vị lắm đây.
Và cứ như thế, trong tôi tràn ngập hạnh phúc mà không biết rằng mình sắp sửa đánh mất nó.
Sau khi vác một vài quái vật nhỏ, trên đường về nhà, bỗng xuất hiện một trận động đất rất lớn.
Ở hư giới, động đất thì không phải là một điều gì đó quá hiếm, thậm chí là nó còn xảy ra thường xuyên. Nhưng với trận động đất lúc đó tôi cảm nhận, nó thật khác thường. Khác đến mức khiến tôi có một cảm giác vô cùng lo sợ.
Sau khi trận động đất dừng lại, tôi tiếp tục duy chuyển. Tất nhiên, đó là lúc mà tôi hối hận nhất cuộc đời mình.
Tuy hơi lo lắng vì trận động đất vừa rồi, nhưng tôi cứ đinh ninh chắc nó chỉ là một hiện tượng bình thường, vì thế mà tôi vẫn thản nhiên vác lê những xác quái vật từng bước.
Cho đến khi trận động đất thứ 2 xuất hiện.
Cùng với một tiếng la !!
Không nghi ngờ gì nữa. Vừa nghe thấy âm thanh đó. Tôi bỏ tất cả mọi thứ ở lại phía sau và chạy một mạch ngay về nhà.
Phải nói làm sao nữa cơ chứ. Cái cảnh tượng mà tôi không muốn thấy nhất, không muốn nó diễn ra nhất lại xuất hiện ngay trước mắt tôi.
Yu !!!...
YU
Yu bị đâm xuyên người bởi một con quái vật to lớn. Lớn đến mức chỉ chuyển động của nó thôi cũng đủ đã khiến chấn động một vùng xung quanh.
Con quái vật đó. Hình dạng không khác gì một con bò cạp. Và, cái đuôi kinh tởm đó đã đâm xuyên người của Yu.
Ngay lập tức, tôi đã lao đến như một thằng điên. Dùng hết khả năng chỉ để cứu Yu. Nhưng
Nhưng nó quá mạnh, đây là con quái vật mạnh nhất mà tôi từng được gặp
"Không không không, mình không muốn, phải cứu Yu, nhất định"
Tràn ngập suy nghĩ của tuyệt vọng, tôi cứ thế lao vào con quái vật dù cho nó đánh tôi đến thân tàn.
Vì cơ thể bất tử nên tôi không hề gì, nhưng đối với Yu thì không như thế.
Bơi, cánh con quái vật đó ăn chính là linh hồn của những con khác. Chính vì thế mà Yu còn bị nó đâm xuyên bao lâu thì cô ấy sẽ tan biến đi mất.
"Đúng rồi, mình phải chặt đứt đuôi của nó trước"
Với suy nghĩ như thế. Tôi dùng cây giáo lao đến với một vận tốc kinh khủng. Gần như toàn bộ sức mạnh mà tôi có được đều dồn vào 1 chiêu đó.
Tuy nhiên, chỉ với một cái tay của nó thôi. Ngay lập tức đã chẻ đôi cơ thể tôi ra làm hai.
Nhưng thật may mắn, có lẽ tôi cũng đã làm nó thấy khó chịu vì nó cũng bị thương nên liền thả Yu ra và bỏ đi nơi khác.
Tôi bất tỉnh sau đó.
Khi cơ thể tôi hồi phục nhờ cơ chế bất tử. Tôi cuối cùng mở mắt được.
Chỉ vừa tỉnh dậy, tôi đã bật người lên để nhìn xung quanh. Con quái vật đó thật sự đã bỏ đi. Nhưng, một giọng nói ấm áp như ngày nào vang lên sau lưng tôi.
[Cuối cùng Rito cũng tỉnh lại rồi nhỉ, Yu rất sợ đấy Rito à]-Yu
Tất nhiên rồi, Yu vẫn sống, cô ấy vẫn giữ một nét hồn nhiên ngồi ngay ngắn phía sau tôi.
Vậy thì tạo sao, tại sao cơ thế Yu giờ đây đang dần trong suốt và cứ như sắp biến mất đi vậy.
[Yu ! em không sao chứ, cơ thể em ]-Hirito
Yu lắc đầu, miệng vẫn mỉm cười khích lệ. Nhưng mà, đôi mắt cô ấy đã bắt đầu rơi những giọt nước mắt.
[Không sao đâu, không sao đâu mà, chỉ là]-Yu
Giờ đây cô ấy đã bật khóc nhiều hơn.
[Chỉ là, có lẽ như Yu không thể ở bên cạnh Rito được nữa rồi]-Yu
Khuôn mặt tôi bắt đầu méo mó, miệng nói không nên lời. Tôi thậm chí còn không thể chạm được vào người Yu lúc này, cô ấy gần như là sắp biến mất.
[Không, không phải, là lỗi tại anh đúng không, nếu như về sớm hơn, anh đã bảo vệ được em rồi]-Hirito
Thế là, Yu tiến đến gần tôi, trao tôi nụ hôn đầu tiên lên môi kể từ khi tôi gặp Yu. Nhưng tại sao, số phận lại nghiệt ngã đến mức.
Tôi không thể cảm nhận được nụ hôn đó, hơi ấm của Yu gần như đã biến mất. Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài không thể kìm nén được nữa.
[Đừng đi mà.... Yu...... anh hứa sẽ làm mọi thứ cho em vì thế nên]-Hirito
Vứa nói vừa khóc, tôi còn chẳng quan tâm đến hình dáng lúc này của mình như thế nào. Không khác gì một đứa con nít đang khóc thút thịt vậy. Trái tim tôi thắt lại, cổ tôi đau ran. Tay chân bủn rủn.
Sau đó, Yu ngồi ngay ngắn một lần nữa, giờ đây đối với tôi Yu chính là một thiên sứ.
Không, Yu luôn là một thiên sứ đối với tôi.
[Trước khi đi, Rito có nhớ Yu có một bất ngờ muốn dành cho Rito không]-Yu
Tôi chỉ biết gật đầu, bởi lẽ tôi không thể nói được nữa. Nước mắt giờ đã tràn vào khe miệng.
[Bất ngờ mà Yu muốn nói đó chính là, Em Yêu Anh ? anh có đồng ý làm bạn trai em không ?]-Yu
Vừa nói xong, tôi sững người. Thì ra bất ngờ mà Yu muốn dành cho tôi là điều này.
Kể ra, từ khi gặp Yu. Chúng tôi luôn ở vai trò là 2 người cùng giúp đỡ nhau, nhưng chưa một lần nào dám đụng chạm nhau cả. Vì thế nên cả 2 luôn có một khoảng cách nhất định dành cho nhau.
Tuy nhiên, lần này. Yu đã là người ngỏ lời. Nhưng số phận lại chia rẽ chúng tôi ngay lúc này. Thật sự, tôi không biết nên vui hay buồn.
Tuy vậy tôi đã lắc đầu.
Cái lắc đầu khiến Yu lần đầu tiên thể hiện gương mặt u buồn. Sau đó, cô ấy gắng một nụ cười.
[Đúng rồi nhỉ, nên như Rito chấp nhận, nhưng làm sao có thể được chứ, vì Yu không còn ở bên Rito nữa mà]
Thế là tôi cố gắng ôm lấy Yu
[Không đâu, ngược lại mới đúng, Em có đồng ý làm vợ anh không ?]-Hirito
Thế là, Yu khóc nức nở, khóc hơn cả một đứa trẻ. Cô ấy gật đầu, gật đầu và gật đầu nhưng không thể nói thành lời.
Yu tiếp tục khóc, nhưng đó là những giọt nước mắt trong hạnh phúc.
Và rồi, chuyện gì đến cũng sẽ đến. Yu biến mất ngay trên bàn tay tôi, ngay trước mắt tôi và rời đi với nụ cười hồn nhiên ấy.
Ngay lúc đó, tôi đã gào thét đến tuyệt vọng. Đau đớn tràn khắp cơ thể. Tôi đã khóc đến mức mình không còn nước mắt để có thể khóc.
Cuối cùng, tôi ngồi thẫn thờ như tôi tên mất hồn. Đôi mắt vô hồn giờ đây chỉ còn với một tâm niệm.
"Giết,Giết,Giết,Giết,Giết,Giết,Giết,Giết,Giết,Giết,Giết,Giết...."
Phải, tôi phải giết hết bọn quái vật. Giết bọn chúng, tôi mới trả thù được cho Yu. Và tôi sẽ truy tần, diện tận cái con súc sinh đã lấy đi sự sống của Yu.
Cứ thế, ngày qua ngày. Tôi đi khắp cái hư giới này, giết tất cả bọn quái vật dù mạnh hay yếu. Giết bọn chúng nhiều đến mức, thanh chỉ số của tôi gần như lên cao đến vô hạn.
Giờ đây, tôi còn chẳng nhớ mình đã giết bao nhiêu con quái rồi. Thậm chí là đã trải qua rất nhiều ngày, không nhiều năm mới đúng. Có lẽ đã là 1000 năm rồi cũng nên.
Tâm trí tôi luôn trống rỗng, thay thế sự nhàm chán và cô độc chỉ bằng việc giết chóc.
Giết xong, tôi luôn uống máu và ăn tươi chúng. Chẳng có gì làm tôi sợ hãi nữa. Ngỡ rằng tôi đã là sinh vật mạnh nhất cái hư giới này.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Cuối cùng chúng ta cũng tìm ra cậu ta]
[CÁI GÌ, không thể nào. Làm sao một linh hồn bất hạnh như thế khi đã rơi xuống đáy vực lại có thể tồn tại được trong cái hư giới này chứ. Rõ ràng ở đó có rất nhiều sinh vật có khả năng hút mất sinh lực và mạnh đến mức ngang tầm hoặc hơn mấy thằng ma vương ở mấy cái thế giới điên khùng. Thế bất nào, linh hồn này vẫn có thể tồn tại được thì thật quá kinh khủng]
[Đúng là không thể tin được. Nhưng nhiệm vụ mà ngài ấy giao là tìm ra 3 mảnh linh hồn bị lạc trong cái hư giới này. Hình như 1 linh hồn đã biến mất, một vẫn chưa xác định còn tồn tại không và một đã tìm thấy]
[HM. !!! chúng ta tìm ra linh hồn này trong bao lâu rồi ?]
[Theo lịch nhân giới là 1 tháng. nhưng cứ một ngày ở nhân giới bằng một 1 trăm năm ở Hư Giới. Thế nghĩa là, linh hồn này đã có thể tồn tại được rất lâu rồi đấy.]
[Vậy chúng ta nên làm gì với hắn ta đây. Có nên bắt về để xét xử tại 18 tầng địa ngục nữa không]
[Chẳng cần đâu, đối với linh hồn đó mà nói. Tồn tại lâu như thế cũng đã là cực hình. Thậm chí còn cao hơn cả việc đem đi xử lí ở 18 tầng địa ngục rồi]
[Vậy thì theo như luật của thường lệ, chúng ta sẽ đem linh hồn đó sang một thế giới khác. Và để xem linh hồn đó có thể tạo nên kì tích không. Nhất là việc cuộc chiến giữa ngũ giới sắp bắt đầu. Tại sao chúng ta không cá cược vào tên này nhỉ]
[Được thôi, chuẩn bị một thân xác cho tên này đi, hahahaha]
(Và thế là một sự bắt đầu mới đã được diễn ra với sự quyết định của của những người quản lý tại tử giới lúc này. Liệu rằng Rihito sẽ như thế nào nếu bỗng dưng tiếp tục bị đưa sang một thế giới khác đây)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip