Chap 4 : Tỉnh giấc

Cuối cùng..

Cuối cùng tôi cũng tìm thấy được nó.

Con quái vật kinh tởm đã giết chết Yu.

Nó đang sừng sững đứng trước mặt tôi. Vẫn dáng vẻ to lớn ấy, vẫn là cơ thể đầy những mảnh tua sắc bén đó. Chính nó đã khiến tôi mất đi người tôi yêu, người tôi hi vọng.

Và, chỉ vừa thấy nó thôi. Dòng máu trong tôi sôi đến mức làm não tôi muốn nổ tung vì căm giận.

Chỉ khoảng vài giây ánh sáng, tôi dùng hết sức của mình lao nhanh đến và thực hiện một cú chém làm nổ tung cả một khu vực lớn đến mức hơn cả một vùng quốc gia.

Tuy nhiên, cái con quái thú đó chỉ mất mỗi cái đuôi khiến nó kêu gào đau đớn mà vẫn chưa nhận ra là mình mới bị tấn công bởi thứ gì.

Nó bắt đầu la hét dữ dội hơn, vùng quẩy những mảnh tua xung quanh và di chuyển điên loạn khiến khu vực xung quanh chấn động, khói cát bay mịt mù.

Bọn quái vật khác xung quanh thì đã bỏ chạy, còn nếu không thì chắc bọn chúng cũng đã chết hết rồi cũng nên.

Vì mới vận hết sức nên tôi cần 1 vài giây để có thể ra đòn tiếp theo. 

Có vẻ tôi muốn nhìn nó đau đớn hơn là việc giết chết nó một cách nhẹ nhàng. Nó phải trả giá vì đã cướp đi Yu khỏi tôi.

Và sau khi nó nhận ra tôi. Ngay lập tức con quái vật khè một chất dịch nhầy nhụa từ miệng nó đến nơi mà tôi vừa đáp chân xuống đất.

Ngay lập tức, tôi chém một đường thẳng từ dưới lên theo hình dạng của thanh kiếm tạo ra một lực gió xuyên thấu khiến chẻ đôi cái chất dịch đó ra hai bên.

Nhưng cuộc chiến vẫn chưa dừng lại. Con quái vật cùng lúc dùng hàng trăm cái tua phóng đến và quất qua quất lại.

Nếu tôi chỉ bị dính một trong hàng trăm cái tua đó thôi cũng đủ để linh hồn này tan biến mà không thể trả thù được.

Nên, tôi đã cố gắng tránh né mấy cái tua đó. Thậm chí thừa cơ hội cắt đi từng cái tua khiến nó đã đau giờ còn đau đớn hơn gấp bội phần.

Máu của nó giờ đâu chảy ra một lúc một nhiều từ cái đuôi bị cắt. Có vẻ nó đã nhận ra nó đang gặp bất lợi nên liền tìm cách để có thể câu giờ bỏ chạy.

Nhưng làm sao tôi cho phép điều đó diễn ra chứ. Tôi đã mất hơn một ngàn năm chỉ để trả thù. Làm sao để mất cơ hội được chà đạp đến con quái vật kinh tởm này.

Và sau khi hồi phục được một phần 10 sức mạnh thôi. Tôi đã tiếp tục thực hiện cú đâm lao đến và ghim đầu nó xuống nền đất.

Máu của nó bắt đầu phụt ra như mưa. Cơ thể thì bắt đầu giãy giụa nhiều hơn. Sự đau đớn ngấm dần và cơ thể bắt đầu chết đi.

Tôi chỉ đứng nhìn con quái vật đó chết dần, miệng nở nụ cười vô hồn. Nước mắt chảy dài khi đã báo thù được cho Yu.

Tôi tiếp tục đâm vào cơ thể nó, hả tất cả mọi cơn giận mà tôi có được. Cho dù nó có chết rồi thì tôi vẫn tiếp tục hành động đó như một tên mất trí vậy.

Càng đâm, tôi càng thỏa mãn. Càng đâm, nước mắt tôi càng chảy dài. Và càng đâm tôi càng nhớ về Yu nhiều hơn.

Tôi hận bản thân mình vì lúc đó quá yếu mà không thể bảo vệ được Yu. Nêu tôi mạnh như bây giờ, có lẽ Yu đã không biến mất.

--------------------------------------------------------------------------------------

Một hồi sau. Cơ thể con quái vật đó tan rã. Từ trong người nó xuất hiện một viên ngọc khá kì lạ.

Đó đơn giản chỉ là một viên đá, nhưng nó lại phát sáng làm tôi cảm thấy tò mò. 

Chính vì thế mà tôi liền đến mà nhặt viên đá đó lên. Nhưng ngay lập tức nó phát sáng mạnh hơn và làm tôi chói mắt.

Bỗng một giọng nói phát ra.

[Này linh hồn tội lỗi kia, giờ ngươi đã có được một cơ hội mới. Hãy chứng tỏ bản thân của mình ở thế giới này đi. Để xem, ngươi sẽ làm gì đây, hahahaha, chúng ta sẽ luôn theo dõi người đấy. Đừng quên]

Khi âm thanh biến mất. Tôi đã bị bất tỉnh và chìm trong giấc ngủ không biết từ khi nào.

------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi tôi tỉnh lại. Trước mắt tôi bây giờ thật kì lạ. Không còn là một màu tím, không còn những cái cây ăn thịt xung quanh và không khí lại không mang một chất độc nào.

Giờ đây, bầu trời màu xanh, ánh nắng khẽ xuyên qua khe lá. Gió thổi từng đợt lên nền đất tôi đang nằm. Xung quanh đều là cây cối bình thường.

Một số động vật nhỏ xung quanh như sóc và khỉ đang lén nhìn tôi, trong mắt chúng nó cứ như đang tự hỏi.

"Tên này tại sao nằm đây lâu thế nhỉ ?"

Đúng thế, từ lúc nhìn thấy cảnh vật rất đỗi bình thường này. Tôi đã sốc, sốc đến mức cơ thể gần như bất động theo thời gian.

Tôi thật sự còn không tin đây là mơ hay thật. Những thứ này, cứ như rất rất lâu rồi tôi mới dám mơ đến. 

Nhưng bây giờ, không phải là mơ. Mọi thứ đều là sự thật và cơ thể tôi đã nói lên điều đó.

Rất lâu sau tôi mới có thể đứng dậy.

Khi đó, cái bảng thông báo lúc trước hiện ra với một dòng trạng thái.

[Cấp độ level 2, xóa bỏ khả năng bất tử. Nhận được kĩ năng mới " Có thể sử dụng ma thuật" cần lên cấp để học thêm. Các chỉ số bị ẩn, chỉ số thật vẫn được giữ]

Tôi chẳng quan tâm đến mấy cái ma thuật hay pháp thuật vớ vẩn, cũng chẳng bận tâm đến chỉ số hay không. Nhưng có vẻ như tôi giờ đã không còn sống một cuộc đời không thể chết.

Nếu nói về ma thuật. Thật sự mấy con quái vật trong hư giới đã thể hiện cho tôi thấy đến hoa cả mắt. Chỉ cần tôi còn sức mạnh thì mấy cái đó cũng chẳng nhằm nhò gì.

Có vẻ như là tôi giờ đây nên đi ra khỏi cái khu rừng này. Tuy nhiên, mấy cái cây thật là chướng tầm nhìn. Hay tôi nên phá luôn cái khu rừng này để đi cho nhanh nhỉ.

Nhưng tôi phải làm gì bây giờ. Nếu như một tên anh hùng nào đó chắc đã được chỉ dẫn như đi giết ma vương hay gì đấy đại loại. Còn tôi thì chẳng còn hứng thú khi đã lang thang quá nhiều tại hư giới.

Đúng rồi, tôi sẽ sống một cuộc đời bình thường tại nơi này vậy. Hoặc thậm chí phiêu lưu để có thể chết già như một người bình thường cũng đã hạnh phúc lắm rồi.

Với những suy nghĩ đó. Tôi tiếp tục di chuyển theo đường thẳng, nơi mà tôi nghe thấy những tiếng vỗ ào ạt của thác nước.

Đến nơi, đây đúng là một cái thác khá sâu. Có vẻ như tôi có thể uống được nước ở đây.

Nhìn xuống mặt hồ, phản chiến một hình bóng của chàng trai trẻ tầm 17 18 tuổi. Khuôn mặt khá ưu tú với mái tóc đen nâu. Nhưng đôi mắt lại có một màu xanh của nước biển.

Đó chính là tôi, nhưng không ngờ tôi lại có một dung mạo như thế này.

Mà có lẻ tôi đã quên đi dung mạo mình từ rất lâu rồi. Cũng đúng thôi, hư giới làm gì có gương.

Sau khi thỏa mãn cơn khát. Tôi lần theo thác nước và con sông để tìm lối ra. Nếu may mắn tôi có thể thấy một ai đó.

Nếu có hỏi tại sao tôi không phá hủy khu rừng này như tôi đã suy nghĩ. Đơn giản mà nói là tôi không thể thực hiện nó vào lúc này.

Vì sao ư ?

Đúng là tôi rất mạnh, nhưng không phải không có điểm yếu.

Cứ mỗi một tháng thì luôn có hai ngày bất kì mà tất cả gần như mọi sức mạnh của tôi đều bị hạn chế và không thể sử dụng. Đúng hơn là tôi trở thành một tên vô dụng toàn tập vào những ngày đó.

Và hôm nay chính là ngày như vậy. Tôi chỉ mới nhận ra thôi, chính vì thế nên tôi cần cẩn trọng trong những lúc như thế này.

Nói là hạn chế sức mạnh. Nhưng tôi vẫn có thể chiến đấu nếu như  có nguy hiểm đến.

Ví dụ như lúc này đây. Một con Goblin đang lao đến chỗ tôi cùng một cây gậy với sát ý hiện rõ trên khuôn mặt cùng với một cô gái đang chay theo sau và cố gắng hét lên 2 chứ.

[CẨN THẬN !!!!]



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip