Chap 8 : Lời hứa
Không thấy Rin đâu, tôi vội chạy đi để tìm, nhưng chỉ vừa mới quay đầu tôi đã thấy Rin cách mình không xa là mấy.
Rin đang cố gắng chôn những phần thi thể mà cô ấy gom được. Dùng một cái xẻng nhỏ để có thể tạo nên một ngôi mộ hoàn chỉnh.
Khuôn mặt lắm lem bùn đất, đôi tay cố gắng đào bới và những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Trời cũng đã tối rồi, chỉ có ánh trăng là nguồn sáng duy nhất giúp cho việc đắp mộ có thể hoàn thành. Từng chút từng chút một, Rin cuối cùng cũng đã chôn xong những người đồng đội của cô ấy.
Tôi chỉ có thể đứng một bên mà nhìn. Nếu tôi có lại giúp thì chắc sẽ chạm thêm nỗi đau mất mát của Rin mất. Tôi hiểu cảm giác mất đi một ai đó mà, đơn giản là sự cô độc.
Sau khi công việc được hoàn thành, Rin quỳ xuống trước mộ họ và chắp tay cầu nguyện. Khuôn mặt trắng bệch lúc trước giờ đã phần nào trở nên hồng hào trở lại.
Dưới ánh trăng mờ ảo đó. Hình ảnh của một cô gái nhỏ bé đã khơi gợi cho tôi nhiều kí ức về Yu.
Tôi bước đến nhẹ nhàng. Nhận thấy tôi, Rin nở một nụ cười hiền hậu.
[Vậy là cậu đã chiến thắng đúng không. Thật may mắn, mình biết là cậu rất mạnh mà]-Rin
Cô ấy đứng lên, cuối đầu và cảm ơn tôi một cách chân thành.
[Cảm ơn cậu về tất cả,Rito]
[Giờ cậu định làm gì]-Hirito
Tôi bất giác hỏi một câu hỏi. Nó chỉ xuất hiện trong đầu tôi nhưng thốt ra lúc nào không hay.
Đáp lại câu trả lời, Rin nhìn lên bầu trời đêm. Một cái nhìn xa xăm, ánh mắt lắp lánh phản chiếu những ánh sao sáng.
[Mình vẫn chưa thể hình dung, một ngày nào đó lại mất đi tất cả mọi người. Những dự định cùng họ trong tương lai, giờ đây đã biến mất. Có vẻ như trước mắt là nên ra khỏi khu rừng này. Sau đó mình mới có thể quyết định con đường tiếp theo]
Rin nhìn sang về phía tôi.
[Vậy còn Rito, cậu tính làm gì tiếp theo. Mà đúng là cậu thật bí ẩn. Không chỉ có một sức mạnh lớn đến mức đánh bại một con quỷ mà còn giúp đỡ một người xa lạ như mình đây]
[Không có gì, tôi chỉ làm những gì tôi thích]
[Vậy sao]-Rin gượng cười.
--------------------------------------------------
Vì trời khuya dần rồi. Chúng tôi cũng nhanh chóng tìm vài khúc gỗ xung quanh để làm trại.
Tôi thì chắc chắn không thể làm ra lửa rồi, nhưng Rin chỉ bùm một cái. Từ tay cô ấy liền bốc cháy một ngọn lửa đỏ đủ nóng để đốt cháy số củi khô.
Ọt......!!!!!
[Ể !!]
Rin lấy hai tay che mặt khi má đang ửng đỏ vì xấu hổ. Miệng cứ lắp bắp.
[Không phải mình đâu, không phải]
Cái hành động đó làm tôi xem chút đã phì cười.
[Tôi sẽ đi kiếm thứ gì đó để ăn, cậu cứ ngồi đây chờ đi. Nếu có nguy hiểm cứ la lên, tôi sẽ đến ngay lập tức]
Rin chỉ gật đầu, cô nàng vẫn xấu hổ sau tiếng kêu ở bụng cô ấy phát ra.
"..."
Không lâu sau, tôi bắt gặp một con gấu. Dường như nó cũng đang đi tìm thức ăn.
Không nghĩ ngợi gì thêm, một cú chém từ thanh kiếm của tôi. Đầu con gấu đứt lìa, hành động của tôi nhanh đến mức tôi nghĩ con gấu cũng chẳng hiểu tại sao nó chêt.
Cũng không mấy khó khăn để đem cái xác con gấu về bên trại.
Đến nơi, tôi thấy Rin đang ngồi đung đưa hai chân trên thanh gỗ cô ấy ngồi và ngân nga một bài nhạc nào đó.
Vừa thấy tôi, Rin liền chạy đến như đứa trẻ thấy đồ chơi mới vậy.
Nhưng mà thứ Rin thấy khiến cô phải há hốc mồm như chưa thế tin vào mắt mình.
[Làm sao mà cậu...]
Chưa nói hết câu, Rin quay đi 180 độ.
[À mà thôi, nếu là Rito thì chắc chuyện này rất bình thường rồi]
Tôi không nghĩ Rin có thể chấp nhận nhanh đến như vậy.
-------------------------------
Sau một hồi mổ xẻ thịt gấu và nướng chúng để ăn.
Chúng tôi cũng có một bữa no nê. Đây là lần đầu tiên tôi được ăn món thịt gấu như thế này. Hồi trước toàn nếm vị dở tệ của bọn quái vật mà thôi.
Rin ngồi ngay ngắn, tựa đầu vào một gốc cây. Đôi mắt hướng về tôi, nhìn chằm chằm mà chẳng rời mắt.
[Tôi dính gì trên mặt sao ?]
Rin lắc đầu
[Không đâu, tôi chỉ nghĩ là mình thật may mắn khi gặp được Rito]
[Vậy sao]
Tôi tiếp tục ăn món thịt gấu còn dang dở.
[Nè ! khi thoát ra khỏi đây. Cậu tính đi đâu Rito. À, mà cậu từ đâu đến.]
[Không đâu cả]
Tôi trả lời cộc lốc, nhưng cô nàng cũng không thấy khó chịu vì điều đó.
[Mình thì chẳng còn nơi nào để đi, cũng không có chỗ để về. Nếu rời khỏi nơi này, chúng ta sẽ tạm biệt nhau đúng không. Thế nên mình sẽ cô đơn lắm đây]
Nói đến đó, tôi dừng ăn. Nhìn vào Rin, tôi cảm nhận được một nỗi sầu thấp thoáng.
Cảm giác cô đơn sao, tôi rất hiểu về nó.
[Cô không còn gia đình sao ?]
Rin gật đầu
[Gia đình cuối cùng chính là những đồng đội mà mình mới đánh mất. Còn hiện tại, mình chỉ là người cô độc. Mà không đúng nhỉ, tạm thời mình còn có cậu mà đúng không. Haha, đùa thôi]
Một nụ cười nhí nhảnh vang lên khi cô nàng nói câu nói đùa đó, nhưng nó lại vô cùng chua chát khiến tôi bật thành lời trong vô thức.
[Không phải tạm thời đâu]
Rin bất ngờ trước câu nói đó. Hình như cô nàng đã thật sự bị sốc.
[Ý cậu là sao Rito]
Tôi đứng lên và đến gần Rin. Đưa bàn tay phải tôi ra đằng trước và nhìn thẳng vào cô nàng.
[Tôi sẽ bảo vệ cô nếu cô theo tôi. Tôi sẽ thay thế những người đồng đội đã mất của cô. Từ giờ trở đi cô sẽ không bao giờ cô đơn nữa, tất nhiên sẽ không có ràng buộc. Nếu cô muốn]
Nhưng không biết vì lí do gì, Rin bật khóc.
Giọt nước mắt lăn xuống khiến tôi bối rối.
[Cô... cô không sao chứ. Không phải là tôi é...p buộc đâu... nên]
Kì lạ thay, Rin bật cười trong khi nước mắt vẫn chảy. Bàn tay cô nàng đưa đến tôi. Đôi bàn tay nhỏ nhắn và vô cùng mềm mấy nắm chặt bàn tay phải của tôi đang đưa ra.
[Vâng !!]
Rin chỉ nói như thế.
Tôi cũng hơi lặng người.
[Vậy từ hôm nay, cô cứ đi theo tôi. Ít nhất tôi rất mạnh nên sẽ không chết đâu..]
Tôi gãi đầu, cảm giác cứ hơi ngại ngùng
"Chết thật, mình mới làm gì thế này"
Tim tôi cứ đập nhanh liên tục.
Và cuối cùng, Rin đứng lên. Chấp hai tay phía sau, nhìn tôi với nụ cười hạnh phúc.
[Sau này nhờ cậu vậy, Rito]
Trong cái khung cảnh ấy. Tôi lại nhớ về lần đầu tiên mà tôi gặp Yu. Thật hoài niệm
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip