123-124

CHƯƠNG 123 : ĐẢM ĐƯƠNG KỴ

Nhìn Lạc Ngạo Kỳ khó chịu rời đi, Linh Dịch rất buồn cười, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ này của Lạc Ngạo Kỳ , sau đó hình như cậu nhớ tới gì đó, nghi hoặc nhìn Kỳ Thụy.

“Cậu thật muốn người phụ nữ kia?”

Cậu có chút không tin, tuy rằng trên người Kỳ Thụy toàn là hơi thở lưu manh, cà lơ phất phơ, nhưng bên trong lại là một kẻ máu lạnh, Kỳ Thuỵ ở trong căn cứ hai năm cũng chưa chạm qua cô gái nào, sao có thể đang yên đang lành mà nảy sinh khát vọng chứ.

Kỳ Thụy hài hước cười cười: “Tiểu mẫu ngưu kia không dễ dàng thuần phục vậu đâu.”

“Tiểu mẫu ngưu?” Linh Dịch sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt hưng phấn nhìn Kỳ Thụy: “Thành thật khai ra đi! Tối hôm qua cậu cùng cô gái kia đã xảy ra chuyện gì? Nghe khẩu khí này hình như cậu rất thích thú.”

Kỳ Thụy tùy ý nhún nhún vai, lười biếng nói: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ, không phải như cậu nghĩ.”

“Vậy thì là loại nào?” Kỳ Thụy càng không nói, Linh Dịch càng thêm tò mò.

“Chính là cái gì cũng không xảy ra.” Kỳ Thụy nở ý cười sâu xa.

Linh Dịch nghi ngờ nói : “Vậy vừa rồi vì sao cậu lại nói như vậy, có rất nhiều người nghe được đấy, không chừng bây giờ tất cả mọi người đều đã biết cô gái kia là người của cậu rồi, sau này nhất định không có ai dám trêu chọc cô ấy, cậu đây là đang giúp cô gái kia sao, tại sao vậy?”

Ánh mắt Kỳ Thụy hơi hơi lập loè một chút, ngay sau đó cười nói: “Xem như thù lao của cô ấy đi, người lưu manh như tôi cũng muốn nếm thử cảm giác làm kỵ sĩ.”

Linh Dịch giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, lập tức cười ầm ầm lên : “Ôi thiên a! Kỳ Thụy của chúng ta cũng có ngày làm kỵ sĩ sao, kỳ tích …… Kỳ tích a……”

Kỳ Thụy đánh một quyền đánh qua : “Tiểu tử ngươi ngứa mồm ?!”

Đối mặt một quyền vui đùa của Kỳ Thụy , Linh Dịch cười nói: “Đừng đừng đừng! Tôi không dám đánh với cậu, ai mà không biết tôi ở trong căn cứ chỉ là thứ ba, kêu tôi đánh với người đứng đầu , tôi sẽ thiệt thòi lớn a.” Nói trực tiếp xoay người chạy.

Kỳ Thụy bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiểu tử Linh Dịch vô cùng xảo quyệt.

Nhìn về bóng dáng tinh tế đang huấn luyện cách đây không xa, đáy mắt hắn có chút hoảng hốt, không nghĩ tới Kỳ Thụy hắn trong bất tri bất giác lại vào vai kỵ sĩ, cô gái này thật đủ may mắn……

-----------

Trong một lâu đài cổ của gia tộc Thánh Mặc La Á, một chàng trai non nớt đang thong thả dùng bữa tối, bên cạnh có một người đàn ông ước chừng hai mươi lăm tuổi đang báo cáo những tin tức thu được.

“Chủ tử, trong căn cứ truyền đến tin tức, Hạ Miều bị một vị hoàng tử nước E nhìn trúng, người trong đó không ai dám trêu chọc cô ấy."

Thánh Mặc La Á Qua Lạc chầm chậm nhấm nuốt đồ ăn trong miệng, gương mặt trắng nõn có vẻ vô cùng đáng yêu, đặc biệt là khóe môi còn đang phác hoạ ra ý cười, càng khiến cho người xem yêu thích không thôi.

Đợi nhai hết đồ ăn trong miệng xong mới chậm rãi mở miệng : “Anh Ba thân ái của tôi đã biết chưa?”

“Đã biết.” Người đàn ông gật gật đầu nói.

Người này tên là Tư Phất, là thủ hạ của Thánh Mặc La Á Qua Lạc.

Ý cười trên môi Thánh Mặc La Á Qua Lạc càng thêm rõ ràng : “Vậy anh ta có hành động gì hay không ?”

Tư Phất hơi hơi nhíu mày: “Tạm thời không có, nhưng hắn ta sai người nói với căn cứ, muốn ba tháng sau Hạ Miều phải ra ngoài.”

“Ha hả ~ xem ra Anh Ba thân ái của tôi thật sự rất thích Hạ Miều a, mới chỉ nghe được tin tức này mà đã đứng ngồi yên.”

Thánh Mặc La Á Qua Lạc cầm khăn lên xoa miệng, sau đó nói một cách công đạo : "Kêu người chú ý từng hành động của Anh Ba, hắn nhất định sẽ có hành động khác, nếu Anh Ba đã để ý người phụ nữ kia đến vậy, thì phận làm em trai như tôi cũng nên chăm sóc chị dâu có phải không ? Truyền tin tức đến cho hai vị anh trai tốt của tôi, nói không chừng bọn họ còn có thể cho tôi một chuyện vui khác ……”

Thanh âm rõ ràng rất ngây ngô, nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được một mùi chết chóc, Tư Phất lập tức nghe hiểu ý trong lời Thánh Mặc La Á Qua Lạc , gật gật đầu.

“Thuộc hạ biết nên làm thế nào.”

Tư Phất đi rồi, Thánh Mặc La Á Qua Lạc đứng dậy đi đến bên sô pha, trên ghế có một con rắn nhỏ bằng ngón tay, một màn kỳ lạ cũng theo đó mà phát sinh.

Chỉ thấy con rắn nhỏ vươn lưỡi liếm liếm ngón tay Thánh Mặc La Á Qua Lạc, rồi sau đó ngoan ngoãn bò lên lòng bàn tay hắn.

“Tiểu Võng, để cho người khác chạm vào người phụ nữ kia tôi thấy rất đáng tiếc, hay là ngươi đi thử xem? Thay tôi thử nghiệm một chút, nếu không tồi thì giữ lại, đừng để cho người khác chạm vào, dù sao cũng là phụ nữ Anh Ba coi trọng, tôi cũng muốn nếm thử xem cô ta có hương vị gì a……”

Lời nói thân mật lại lộ ra một chút lạnh lẽo, khiến những người hầu xung quanh run lên, ngay sau đó đã bình thường trở lại.

Tiểu Võng thân mật liếm liếm lòng bàn tay Thánh Mặc La Á Qua Lạc, rồi sau đó chỉ thấy một bóng xanh hiện lên, bàn tay Thánh Mặc La Á Qua Lạc đã rỗng tuếch.

Một cô người hầu thấy vậy sợ tới mức kêu lên, sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì vội vàng quỳ trên mặt đất hướng về Thánh Mặc La Á Qua Lạc xin tha.

“Thiếu gia tha mạng…… Thiếu gia tha mạng……”

Thánh Mặc La Á Qua Lạc nhướng mày, tiếng cười non nớt chậm rãi vang lên: “Gần đây cũng chưa có người phạm sai, các bảo bối của tôi đều đói bụng rồi, hầu gái nhỏ đây đúng là tri kỷ a.”

Không cần Thánh Mặc La Á Qua Lạc phân phó, quản gia đã sai người đem cô người hầu kéo xuống.

---------

Hai ngày này Hạ Miều cảm giác được hạng mục huấn luyện tăng thêm rất nhiều, thậm chí còn có mục sinh tồn nơi đất hoang cùng mục đấu hạng.

Lúc đi vào rừng Hạ Miều đã biết phía sau có người đi theo cô, xem ra kẻ đó nhẫn nại được hai ngày rốt cuộc không nhẫn nại thêm được nữa.

Đi đến một chỗ rộng rãi, Hạ Miều xoay người quát to : “Đi ra !”

Qua nửa ngày, ở lúc Hạ Miều sắp hết kiên nhẫn thì sau cây mới nhốn nháo đi ra sáu người đàn ông.

“Phản ứng của cô em không tồi, nếu đã bị em phát hiện thì mấy anh đây cũng không chơi trốn tìm với em nữa, mấy ngày nay Kỳ Thụy đều không đi tìm em, chắc em gái đây cũng rất tịch mịch đi, không bằng để mấy người bọn anh thỏa mãn em, em thấy thế nào?”

Một người trong đó dâm uế nói, đáy mắt là nồng đậm tình dục.

CHƯƠNG 124 : ĐẢM ĐƯƠNG KỴ SĨ

Ngày đầu tiên người phụ nữ này bước vào trong căn cứ hắn đã muốn chơi cô ta, muốn đến mức bảo bối của hắn không lúc nào mà không phát đau, trên người cô gái này có một loại hơi thở khác với người thường, hơi thở này có thể khơi dậy khát vọng chinh phục của đàn ông.

Nhưng cô ta lại bị Kỳ Thụy lưu manh kia coi trọng, thế lực của hắn không lớn như hắn ta, vũ lực cũng không bằng, đương nhiên không dám có suy nghĩ không an phận, nhưng hôm qua phía trên truyền lời xuống, muốn hắn 'chăm sóc' cô gái này cho tốt, nếu làm tốt chuyện này hắn có thể được rời khỏi căn cứ.

Đây là chuyện vô cùng tốt, nếu được rời khỏi cái chỗ quỷ quái này, vậy hắn sẽ là người của gia tộc Thánh Mặc La Á rồi, đến lúc đó còn sợ không có người chống lưng sao? Vì thế hắn bàn kế sách với đồng bạn cùng nhau vây đổ nữ nhân này, bây giờ là huấn luyện dã ngoại, bảy ngày sau mới tập hợp, vừa lúc tiện để bọn họ ra tay.

“Đúng vậy, huynh đệ của tôi rất nhớ thương em, muốn muội muội phía dưới của em đến đau rồi, không tin em sờ thử ?” Một người khác nói xong liền đi về phía Hạ Miều, lều trại phồng lên kia ánh vào đáy mắt Hạ Miều.

Nhìn vẻ mặt ghê tởm của bọn họ, đáy mắt Hạ Miều hiện lên một tia lãnh ý, một bàn tay cầm lấy cây chủy thủ bên eo, đây là lần đầu tiên cô nổi lên sát ý muốn giết người.

Thiện lương và nhân từ đều là nhữmg thứ toi mạng , phương diện này không phải người khác chết thì chính là cô chết , đối với loại người ác độc này không nên có cái gọi là nhân từ, huống chi một tháng huấn luyện này Thiệu Lê đã để cô giết qua vài người.

Hạ Miều cười có chút ngả ngớn: “Ồ? Phải không? Tiếc là sự coi trọng của các người tôi đây không có hứng thú.”

Nói xong, cánh tay không hề dự triệu đâm về phía người đàn ông, gã này đương nhiên không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên ra tay, vội vội vàng vàng né sang một bên, thân ảnh chật vật đến cực điểm.

Hạ Miều đang nổi lên sát ý sao có thể để hắn né tránh, huống chi mấy ngày nay Kỳ Thụy thường thường so chiêu với cô, vũ lực của cô tăng lên rất nhiều.

Một tay thành thục nắm lấy cổ người đàn ông, hung hăng bẻ gãy.

Năm người còn lại đều ngây ngẩn cả người, bọn họ không nghĩ tới ả đàn bà này tàn nhẫn đến vậy, vừa ra chiêu đã trực tiếp lấy mạng người, trong lúc nhất thời năm người cảnh giác nhìn chăm chăm Hạ Miều, đáy mắt tình dục cũng tiêu tán một chút, nhưng không hoàn toàn biến mất, phụ nữ như vậy càng khiến bọn họ thêm hưng phấn.

“Nếu tiểu mỹ nhân thích thô lỗ, vậy mấy anh đây cũng không khách khí nữa.” Một người trong đó cười tà nói, rồi sau đó năm người đồng thời ra tay.

Thân thủ năm người này so với những người lúc trước thì mạnh hơn rất nhiều, Hạ Miều có chút bó tay ,nhưng muốn làm cho bọn họ bị thương một chút cũng không phải vấn đề.

Chủy thủ sắc bén xẹt qua một người, trực tiếp làm gân tay hắn chảy máu, tiếng gầm rú lập tức vang lên: “Xú kỹ nữ đáng chết! Lão tử nhất định phải đem cô thao chết!”

Gã đàn ông bày ra một bộ mặt vặn vẹo tức giận, đau đớn ở cổ tay làm trên trán hắn đổ đầy mồ hôi, phẫn nộ đánh về phía Hạ Miều, mà người bên cạnh cũng phối hợp kiềm chế cô.

Hạ Miều nghiêng người tránh thoát , đá một cú vào bụng gã đàn ông, nhưng cô cũng bị một quyền bất ngờ đánh vào ngực, cô bị đau nên đành lui về phía sau hai bước, mà gã đàn ông bị thanh chủy thủ của cô làm chảy máu tay kia lại đá một quyền làm cô lăn trên mặt đất, một gã đàn ông khác tiến tới kiềm chặt tay cô.

“Làm tốt lắm, bắt lấy cô ta! Hôm nay lão tử muốn thao tao huyệt này !” Gã đàn ông bị thương ở tay sảng khoái nói.

Hạ Miều thấy vậy, đá thẳng vào hạ thể gã đàn ông đang kiềm trụ tay cô, lập tức tiếng hét thảm vang tận trời xanh, gã ta còn chưa kịp hồi thần, Hạ Miều cầm cây chủy thủ hung hăng đâm vào ngực gã đàn ông đang ôm hạ thể kia, cúi đầu tránh thoát một quyền đằng sau, chỉ là cô lại bị chân một người đàn ông khác đá vào sườn eo, cổ họng cô có chút mùi vị của máu.

Hạ Miều nhanh chóng rút chủy thủ ra, lui về phía sau hai bước.

“Đáng chết xú kỹ nữ! Cư nhiên giết hai người của chúng tôi, lão tử muốn đem cô tiền dâm hậu sát*!” Gã đàn ông bị thương ở tay đánh về phía Hạ Miều, ba người còn lại cũng cùng ra tay, Hạ Miều không kịp chống lại nên bị một quyền đá văng lên mặt đất.
(Tiền dâm hậu sát: gian dâm trước giết sau)

Máu theo khóe môi cô chảy xuống, một người đàn ông thuận thế đá rơi thanh chủy thủ trong tay cô, một người còn lại dẫm lên tay cô.

“Ân……” Hạ Miều kêu lên một tiếng, nhấc chân đá gã ta một cái, chuẩn bị nhanh nhẹn đứng lên , nhưng cô đã chậm một bước, bị một gã đàn ông từ phía sau đánh bổ nhào lại trên đất.

“Đánh đi?! Tôi xem cô còn đánh được nữa không!” Hắn không chút lưu tình nào đem cánh tay Hạ Miều vòng ra phía sau , toàn thân cô bị ấn ở trên mặt đất.

Rồi sau đó hung hăng xé áo của cô ra, cái lưng tuyết trắng bại lộ dưới ánh mắt bốn người, càng làm cho đáy mắt bọn họ nảy ra nồng đậm dục vọng, đặc biệt là hình xăm sói sinh động kia càng làm cho mấy người bọn họ có xúc động muốn làm nhục.

Hạ Miều không phản kháng. Cô đang chờ đợi thời cơ, càng những lúc này đầu óc Hạ Miều càng tỉnh táo.

Nhưng cô còn chưa kịp chờ tới thời cơ thích hợp, gã đàn ông đang áp chế cô bỗng nhiên hét lên một tiếng, cảm giác được nặng nề biến mất, Hạ Miều nhanh chóng xoay người đứng lên, chỉ thấy trên cái gáy gã đàn ông kia có một thanh chủy thủ sắc bén.

Ba gã đàn ông còn lại cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, lúc nhìn thấy một người cách đó không xa đang dựa vào trên cây, đáy lòng bọn họ sợ hãi vô cùng.

“Kỳ…… Kỳ lão đại tha mạng! Chúng tôi không dám nữa……”

Những người khác cũng sôi nổi xin tha nói: “Xin Kỳ lão đại tha mạng, chúng tôi cũng không dám nữa……”

“Tha mạng?” Kỳ Thụy dời tầm mắt nhìn về Hạ Miều, cởi áo ra ném cho cô : “Vậy phải xem thân ái nhà tôi có đồng ý hay không đã.”

Hạ Miều tiếp nhận áo mặc vào, bây giờ là giữa tháng hai nên thời tiết vẫn còn hơi lạnh, người trong căn cứ đều mặc nhiều lớp áo, thế nên Kỳ Thụy cởi áo ra cũng không phải lột sạch.

Nhưng câu nói 'thân ái' kia của Kỳ Thụy lại làm Hạ Miều ngây ngẩn cả người, trong đầu đột nhiên hiện lên một gương mặt quyến rũ vũ mị, người đó vẫn luôn dùng hai chữ này để gọi cô……

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip