Hồi 7 : Ác mộng
" Ăn nhiều nhai sẽ không nát , suy nghĩ cũng vậy , chịu đựng quá nhiều cũng không thể quên đi . "
Chính Quốc nằm trên giường , không ngừng suy nghĩ , tay xoa xoa lên bụng , chợt nhớ ra còn bọc thuốc mới mua , vội vội vàng vàng ăn chút bánh ngọt giấu trong hốc bàn học , rồi một hơi uống hết viên thuốc .
" Chính Quốc , mày không muốn ăn thì cũng đừng để tao chết đói . "
Dưới tầng lại vọng lên tiếng chửi mắng của bố , Chính Quốc lại bật dậy , đi xuống nhà .
" Không phải là dì sẽ nấu ăn cho bố sao ạ ? "
" Cô ấy bận rồi , mày một chút việc cỏn con cũng không làm nổi hả ? Tao nuôi mày không công chắc ?"
" Con chỉ hỏi vậy chứ đâu có nói không nấu ."
Làm xong bữa tối , Chính Quốc lại đi lên phòng , để lại bố ngồi ăn cơm một mình , bóng đèn cầu thang cũng chập cháy từ lâu nhưng vẫn chưa được thay thế , Chính Quốc chính là quá quen rồi nên dù di chuyển vẫn rất thành thạo .
Chính Quốc thương bố , phải , kể cả bố có hành hạ cậu như nào chăng nữa , ở trần thế hiện tại chỉ có bố là ruột thịt duy nhất với cậu .
" Tiểu Quốc , em đang làm gì vậy ? "
Lại là tin nhắn từ Kim Tại Hưởng , anh luôn quan tâm cậu tới vậy , nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức bạn bè , không hơn không kém .
" Là đang nghĩ về anh , đang nhớ anh.."
Chính Quốc lẩm nhẩm , đưa tay tắt điện thoại , rốt cuộc , người yêu nhiều hơn vẫn là người thua cuộc .
Vả lại , ngay từ đầu Tại Hưởng đã không yêu cậu , người ta là trai thẳng , chắc chắn nếu biết được tình yêu ngang trái này , sẽ không muốn tiếp xuc với cậu nữa .
Tại Đại Hàn dân quốc , đừng mơ tưởng về tình yêu đồng giới thì hơn .
_________________________
Tại Hưởng cũng nằm trên giường , nhưng là trong một căn phòng được trang trí rất đẹp mắt , bàn học ngay ngắn .
" Cậu ngủ chưa ? " Tại Hưởng nhắn đến thuê bao có biểu tượng " 💜 "
" Tớ sắp rồi , cậu ngủ sớm đi mai còn đi nữa , hẹn gặp lại vào ngày mai . Ngủ ngon , Tại Hưởng . "
" Cậu cũng vậy ! "
Lời nói của người ấy như tia nắng trong buổi đông tuyết , tia nắng thì ngọt ngào , làm cho tâm hồn ta thoải mái , ở bên cạnh người thực sự rất thoải mái .
Tại Hưởng vắt tay trên trán , không hiểu sao lại nhớ đến Chính Quốc , tim lại thắt lại , thường thì vẫn vậy , khi cậu nghĩ đến Chính Quốc , khi cậu thực sự thương Chính Quốc , nhưng Chính Quốc vẫn mãi chỉ là một người em trai , ít nhất là trong mắt Tại Hưởng .
" Chính Quốc , đừng mà , làm ơn dừng lại . "
Tại Hưởng hét một tiếng , ba mẹ từ phòng bên cạnh chạy sang , mồ hồi thấm ướt lưng áo , trán cũng lấm tấm vài giọt , lại là ác mộng , ác mộng về Chính Quốc .
Ba mẹ trở về phòng , Tại Hưởng nhìn đồng hồ , mới có 2h sáng , giấc mơ vừa rồi kinh khủng thật , cậu thấy Chính Quốc người toàn máu , liên tục dùng chai rỗng đập vào đầu , từ đầu cũng chảy ra rất nhiều máu tươi , ướt sũng áo phông trắng , miệng thì vẫn cười , nhưng nụ cười thì méo mó .
" Có lẽ mình đã quá lo lắng cho em ấy rồi . "
Lại tự an ủi bản thân , Tại Hưởng ngủ tiếp .
Sáng sớm , Tại Hưởng thức dậy trước báo thức 20 phút , từ lúc tỉnh dậy ban đêm , chợp mắt cũng không hề ngon , lại nhớ đến Chính Quốc , Tại Hưởng lấy điện thoại gọi cho người kia .
" Huh...e..m..đây " Đầu dây bên kia bắt máy , giọng vẫn uể oải .
" Anh đợi em dưới cửa , chuẩn bị xong cùng đi ."
" Được.."
" Dậy luôn đó . "
" Uh...10 phút nữa thôi . "
" Em mà trễ là anh sẽ đi trước đó ! "
" ......."
" Hừ...Điền Chính Quốc thật là . "
Tại Hưởng bật cười , lấy ra bộ đồ đã chuẩn bị trước , mẹ đứng ở cửa không ngừng khen con trai của bà thực sự rất soái .
Điền Chính Quốc sau đó 10 phút cũng tỉnh ngủ , đứng trước gương sửa soạn , sau đó rời nhà , trước khi đi còn chu đáo chuẩn bị bữa sáng cho bố , nói gì đi chăng nữa , ông ấy vẫn là bố cậu .
" A Chính Quốc , em biết anh đã đứng đây bao lâu rồi không , đáng lẽ anh nên bỏ đi trước mới phải ."
Tại Hưởng đưa tay lên vò lấy tóc Chính Quốc.
"Aaaaais..tóc em . "
Chính Quốc né qua một bên .
" Em không lạnh sao ? Mặc mỗi áo mỏng như vậy ?"
" Lỡ mất rồi , dù sao cũng không kịp mà , chúng ta đi thôi . "
" Em ăn sáng chưa ? "
" Lát em sẽ ăn cùng Chí Mẫn ."
" Dạo này em có bị mệt ở đâu không ? "
Chính Quốc dừng bước , lông mày cau lại , không lẽ Tại Hưởng biết gì đó rồi ?
" Sao anh hỏi vậy ? "
" À không có gì đâu , tại thấy em có vẻ không thoải mái lắm . "
Sân trường đông đúc học sinh các khối , các lớp , đến cổng đã thấy Chí Mẫn đứng đợi sẵn , thấy Chính Quốc liền lập tức chạy lại , vui vui vẻ vẻ đưa cho Chính Quốc bánh kẹp và nước ép mà thím Chu đã chuẩn bị .
" Cảm ơn cậu ! Tại Hưởng , em qua chỗ lớp trước ."
" Ừ , em đi đi . "
Tại Hưởng nhìn theo Chính Quốc , rồi lại nhìn sang Chí Mẫn , Chí Mẫn đứng trước Chính Quốc , ánh mắt đó cũng chẳng khác gì khi anh đối mặt với Hiểu Chi , là cùng một loại xúc cảm .
( Vui quá mng ơi , góp mặt trong top rồi mặc dù đứng ở vị trí khá xa nhưng mình vẫn rất vui đó ạ🥰
mong rằng mng vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ tớ nhé , và nhân tiện ạ , mình muốn gửi tới những bạn đã dõi theo mình từ những ngày đầu đó là những thể loại fic do mng yêu cầu , nên mong mng có thể bỏ ra một chút thời gian cmt cho mình biết nhé , đến mỗi cuối tuần mình sẽ kiểm tra và chọn ra một thể loại được chọn nhiều nhất và thử sức🥳 Yêu mng nhiều ạ )
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip