Chương 37

Jimin và Ami sau khi biết chuyện đương nhiên đồng ý đến gặp cô trước. Cả hai còn cảm thấy mình không đủ tinh tế nhìn ra cô có vấn đề.

Ami : Em chơi với cậu ấy lâu như vậy, bây giờ cậu ấy ốm em còn nói nặng lời. Đúng là điên mất thôi.

JM : Anh là anh trai của con bé.

Chỉ một lời này liền có thể nhận ra anh ấy đang thất vọng về bản thân thế nào.

Ami : Anh đừng buồn.

JM : Ừ. Không buồn. Không có thời gian để buồn.

Anh đứng dậy, Ami cũng chạy theo sau.

Ami : Anh đi đâu?

Chân vẫn bước, miệng vẫn nói.

JM : Đi làm vài món con bé thích.

Ami : Chờ em với.

Sau khi nói được những lời trong lòng, gia đình nhỏ của cô đã không còn căng thẳng. Ngược lại cô lại cực kì bám hắn. Tuy nhiên vẫn không thể ngủ, 2 mắt trở nên thâm quầng.

JK : Em ôm con, anh ôm em, em có thể yên tâm ngủ một lúc.

Y/n : *lắc đầu*

Hắn vuốt ve gò má gầy xọp đi trông thấy của cô, xót xa thở dài.

JK : Nghe lời anh một chút được không?

Y/n : Hễ...hễ em cứ nhắm lại, thì bên tai lại rất kì lạ.

JK : Vậy anh kể chuyện cho hai mẹ con nghe, Như thế thì lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng của anh được không?

Cô do dự một lúc cũng đồng ý. Thật may là cách này khá hiệu quả. Đã có lúc cô chìm vào giấc ngủ. Nhưng cũng giật mình đến vài ba lần.

Hắn vì ở bên cho cô yên tâm mà bữa tối cũng không có thời gian chuẩn bị. Đang lúc tính đưa hai mẹ con ra ngoài ăn thì chuông cửa vang lên. Người đến là anh Jimin và Ami.

Junghee : A! Mẹ Miiiiiii.

Junghee chạy ào tới, Ami cũng bế bổng cô bé lên.

Ami : Nhớ mẹ không?

Junghee : Dạ có.

Ami : Ngoan quá. *thơm má*

Cô thấy anh trai và Ami đến thì ngay lập tức rụt rè không dám tiến tới gần. Hắn biết ý liền tới nắm tay, cô thụt lùi nấp sau người hắn.

Ami chua xót nhìn cô rồi lại quay qua nhìn anh. Chỉ thấy anh sau đó thả bịch đồ xuống. Dang rộng vòng tay gọi một tiếng.

JM : Anh đến rồi.

Như một đứa trẻ nhìn thấy điểm tựa duy nhất, cô chạy ào vào lòng anh trai oà khóc.

JM : Không sao rồi, mọi chuyện đã qua rồi. Em giỏi lắm. Thực sự đã rất giỏi.

Cô chỉ biết khóc, ngoài khóc ra thì không làm được gì cả. Từ ngày có hắn, chính xác hơn là từ ngày hắn yêu cô thì bản thân cô yếu đuối hơn nhiều. Mọi việc dựa vào hắn, mấy thứ áp lực gì đó đều không cần nghĩ đến.

Anh Jimin và hắn vào bếp soạn sửa đồ ăn, cô và Ami ngồi chơi với Junghee bên ngoài. Trong lòng Ami áy náy rất nhiều vì nặng lời với cô.

Ami : Này.

Y/n : Hửm.

Cô vừa giúp con lắm đồ chơi vừa trả lời.

Ami : Cậu buồn tớ lắm đúng không?

Y/n : *lắc đầu*

Ami : Cậu phải nói thật cho tớ biết. Đừng có tha lỗi cho tớ.

Y/n : Tớ không có.

Ami : Con nhỏ điên này.

Ami đánh vào tay cô, mắt thì rưng rưng, một chút đã không cầm được mà chảy xuống.

Y/n : Là do tớ mà. Cậu đâu có làm gì sai.

Ami : Đã ngủ được chưa?

Ami nức nở hỏi han, nhìn bạn thân của mình gầy xọp đi, xót xa vô cùng.

Y/n : Chập tối đã ngủ một lúc.

Ami : Cậu và Jungkook đều còn trẻ. Sớm thôi sẽ lại có một đứa nữa. Hôm đó cũng không phải lỗi của cậu. Nếu là người mẹ khác cũng sẽ hoảng loạn như vậy thôi.

Ami nắm chặt tay cô. Cô cúi mặt, nhớ đến đứa trẻ tội nghiệp mà thấy mình quá đỗi tồi tệ.

Ami : Tớ tin đứa nhỏ biết cậu thương nó nhiều thế nào. Nhất định sẽ trở về bên cậu, trở về là con của cậu. Nhất định sẽ như thế.

Ami ôm cô. Trong đầu cô hiện tại chỉ có một câu hỏi duy nhất :" Liệu con có quay về bên cô một lần nữa không?"

Tối hôm đó cả nhà ăn với nhau một bữa cơm. Về cơ bản cũng vui vẻ. Anh Jimin cũng tiết lộ anh và Ami đang quen nhau. Cô bất ngờ, nhưng cũng rất vui. Những người thương mình đều ở cạnh bên mình, trở thành người một nhà, đó là điều tuyệt vời nhất.

Trước khi về Ami còn lưu luyến ôm dặn dò cô phải ngủ cho thật ngon. Ngày mai sẽ qua đưa hai mẹ con đi mua sắm cho khuây khoả.

Đêm đó, hắn dỗ con ngủ xong thì về phòng. Thấy cô ngồi đờ đẫn trước gương, trên tay còn cầm một nạm tóc. Mãi sau cô ý thức hắn đi vào thì vội vàng giấu đi.

Cô muốn giấu thì hắn nhất định sẽ xem như không biết. Ân cần đi đến với lấy cái lược tròn.

JK : Anh chải tóc cho em.

Y/n : Không cần đâu.

Cô sợ hắn phát hiện ra gì đó, vội càng đứng lên chạy ra xa.

JK : Anh chỉ là...

Y/n : Em vừa chải xong rồi. Đi ngủ thôi, em muốn đi ngủ.

Hắn nghe cô nói muốn ngủ thì cũng cảm thấy yên tâm. Lên giường cầm tạm cuốn truyện của Junghee đọc cho cô nghe. May mắn chỉ một lúc sau gọi nhỏ thì cô không nghe nữa, đã êm giấc được rồi.

Vươn tay luồn qua gối, muốn xoa đầu cho cô dễ chịu lại cảm thấy sai trái. Hắn nhổm người dậy, tăng sáng đèn ngủ lên một chút.

Tâm can dắn dội đến một cơn đau. Mặt ngoài của tóc hẵng còn không sao nên tưởng rằng không có vấn đề gì. Nhưng bằng cách nào đó chỉ vài hôm ngắn ngủi bên trong đã rụng để lộ mảng trắng. Tuy không quá lớn nhưng điều này chính là hồi chuông cảnh báo.

Hắn xót đến mức nhăn mặt, ôm chặt cô vào lòng, không ngừng hôn lên tóc.

Đêm nay cô ngủ khá yên, cứ mỗi lần giật mình, mở mắt ra lại thấy hắn bên cạnh thì có thể yên tâm ngủ tiếp.

Hắn có báo cho Ami về tình trạng của cô. Biết cô vì sợ hắn lo nên giấu, hắn đành phải nhờ khéo Ami lúc đưa cô đi chơi thì tiện thể đưa cô đến viện khám sức khoẻ.

Về cơ bản cơ thể không có bệnh gì. Chỉ tâm lý không ổn định, stress dẫn đến rụng tóc. Hắn thở phào, không có bệnh là may mắn lắm rồi,  Tâm lý từ từ sẽ cải thiện.

Buổi trưa cả 2 ghé qua tiệm anh Jimin, khách rất đông, Ami cũng phải ra tay bưng bê dọn dẹp. Cô sợ lạc mất con, cả buổi chỉ ngồi một góc ôm Junghee, không dám để con tới gần ai hết.

Mãi khi vãng khách mới dắt con vào bếp, hai mẹ con vào giúp bác rửa bát đũa.

Y/n : Em ngồi nhìn mẹ làm thôi nhé. 

Junghee : Nhưng mà em cũng muốn giúp mẹ cơ.

Y/n : Tay em rất nhỏ đó, không có bao tay vừa, động vào xà phòng sẽ bị rát đó.

Junghee : Rát đau đau ạ?

Y/n : Đúng rồi, đau đau đó.

Junghee : Mẹ cũng đau đau ạ?

Y/n : Mẹ không đau chút nào *cười*

Junghee : Nhưng mà hôm trước em ngủ dậy em thấy mẹ khóc khóc đó. Mẹ đau thì em nói ba thổi cho mẹ nhá.

Con bé không biết thấy cô khóc lúc nào mà nói vậy. Sợ con lo nên cô phải cười tươi nhất có thể.

Y/n : Thế em không thổi cho mẹ à?

Junghee : Có ạ.

Vừa dứt lời liền nhổm mông khỏi ghế, lại hôn chùn chụt lên môi cô.

Y/n : Oà, tốt quá, mẹ hết đau rồi. Mẹ cảm ơn em.

Junghee : Dạ hong có chi.

Cô bé được mẹ khen lại ngượng ngùng ôm túi ngoan ngoãn trở về ghế rồi. Sau đó miệng không ngừng hát hò động viên mẹ. Hai mẹ con đang vui vẻ thì Ami gọi vọng vào.

Ami : Jungkook tới này. Y/n, Junghee ơi!

Y/n : Con chạy ra với ba đi.

Được sự cho phép của cô thì cô bé mới dám rời khỏi. Vui vẻ ra đón ba nhưng lại không biết ba đến chỉ để đón mẹ.

Y/n : Sao lại không cho con đi cùng.

JK : Chỗ này không thích hợp cho con.

Cô tò mò, nhưng cũng chẳng biết làm sao. Một mạch lái xe đến một nơi bí mật.

Y/n : Chỗ này...

Đây là bờ biển ngày trước họ từng đến. Cũng chính tại nơi đây cô đã muốn buông xuôi bản thân vì không nhận được tình yêu của hắn. Lần đó cô muốn mình chìm thật sâu xuống đáy biển, đem theo đoạn tình cảm hắn xem là dư thừa để nước cuốn đi. Lần này hắn lại đưa cô đến đây một lần nữa.

JK : Lần đó thật may mắn vì anh đã cứu em lên. Nếu không hiện tại sẽ thực sự hối hận.

....

JK : Lần đó đưa em đến đây nhưng trong lòng lại có người khác. Hiện tại đưa em đến đây vì yêu em.

Y/n : Jungkook...

JK : Lần đó cảm thấy cái chỗ này vô vị hết sức. Hiện tại lại nhìn ra đầy kỷ niệm. Đặc biệt là kỷ niệm với em.

....

JK : Em nói rằng nếu bản thân không biết tìm em ở đâu, vậy chỉ cần đi ngược lại ánh mặt trời thì có thể tìm thấy. anh đã nói rằng cái kiểu đó ngược nắng như vậy rất khó nhìn. Nhưng hiện tại đã hiểu ra rồi.

....

JK : Nếu thực sự yêu nhau thì trong hàng vạn tiếng ồn ngoài kia vẫn có thể nghe được nhịp đập của đối phương. Người ta nhận ra nhau bằng trái tim, cho dù ngược nắng hay không, đều không quan trọng. Kể cả hai mắt bị mặt trời thiêu đốt, cũng có thể tìm thấy đối phương.

Cô nhìn hắn, lời nói hay ánh mắt đều chất chứa hàng vạn chân thành.

JK : Anh hi vọng mình là điểm tựa vững chắc cho em. Càng hi vọng sẽ là người đầu tiên được em chia sẻ nỗi lòng. Bản thân nghĩ rằng em không nói thì sẽ không hỏi. Nhưng có những chuyện, nếu anh không hỏi, em sẽ giữ một mình mà đau khổ.

Y/n : Em...

JK : Anh thừa nhận thiếu sót, thừa nhận mình đến với em khi còn quá trẻ và nông cạn. Nhưng có một điều em có thể tin ở anh, rằng anh hiện tại và tương lai, anh có thể làm bất cứ điều gì vì em.

Y/n : Em biết.

Cô nhìn hắn thật lâu, có lẽ cô cũng muốn nói ra điều gì đó.

Y/n : Em biết anh là người như thế nào. Biết rằng anh một khi đã yêu ai sẽ bất chấp tất cả. Vì thế nếu làm tổn thương anh, em thực sự không chịu được.

JK : Em đâu làm gì tổn thương đến anh. Đừng nghĩ như thế.

Y/n : Em nghĩ là mình rất tệ, không biết bao giờ mới thoát khỏi cái mớ hỗn độn này nữa. Lúc nhìn anh biết tin sắp có đứa nhỏ, nhìn anh vui và hạnh phúc nhường nào. Nhưng rốt cuộc em lại làm mọi chuyện trở nên rối tung.

JK : Không phải đâu. *nắm chặt tay cô*

Y/n : Anh là một người cha tuyệt vời. Thật tốt nếu như anh có thêm cho mình một đứa nhỏ. Nhưng hiện tại cơ thể vẫn chưa thể mang thai lại một lần nữa. Em sợ, em thực sự rất sợ nếu như anh gặp được người tốt hơn em thì em biết phải làm sao đây? Nếu người ta sinh con cho anh thì em phải làm sao đây? Em không muốn mất anh, mặc dù ích kỷ nhưng em không muốn đâu, thật đấy.

Cô càng nói càng mất bình tĩnh. Hoá ra điều kiến cô lo lắng và sợ hãi nhiều như vậy. Ấy thế là một mình ôm lấy không dám chia sẻ cho bất cứ ai. Sóng biển nhẹ nhàng, hắn ôm lấy cô thật chặt

JK : Anh sẽ đợi, đợi khi em bình phục, chúng ta sẽ lại có con. Cả đời này chỉ có con với một mình em. Chỉ một mình em thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip