Chương 9
Sáng hôm sau là một ngày trời lạnh đến thấu tận tâm can. Hắn mặc áo dạ, muốn chọn một cái khăn kết hợp cùng.
" Em tự đan cho anh đấy, Sợ anh bị viêm họng, em đan dày một xíu. Cũng lựa màu anh thích rồi, anh nhất định phải dùng nha. Em đan khăn rồi sau này nhất định sẽ làm một người vợ hiền đan áo cho anh. "
Nhìn cái túi đựng khăn vẫn còn nguyên vẹn từ lúc cô tặng, hắn lần đầu chạm vào. Trước đây không xem trọng, cũng không muốn để ý, thấy nó cực kì ấu trĩ. Nhưng cái thời tiết này dùng đến, đúng là may mắn, thực sự rất ấm áp.
Lúc định vứt cái túi đi thì phát hiện bên trong còn có găng tay nữa. Trên còn đan hình con thỏ đáng yêu. Cô nói thích nhất là răng thỏ của hắn.
Chuẩn bị đâu vào đó, hắn ung dung lái xe đến trường. Đến nơi cũng vừa hay thấy cô ở nhà để xe đối diện.
Trời lạnh như vậy, đồ mặc phong phanh, tất tay khăn quàng cũng không dùng đến. Anh trai cô đâu phải không đủ tiền mua cho cô mấy thứ đơn giản đó.
Có lẽ là do cô không thấy lạnh, với cô bây giờ còn gì lạnh hơn trái tim vụn vỡ kia.
Vào lớp các bạn vẫn còn nhìn cô bàn qua bàn lại việc ngày hôm qua. Cô cũng không quan tâm nữa, không có thời gian.
Đến nơi liền đã lôi bài vở ra cặm cụi. Ami hôm nay nhà có việc nên đã báo với cô nghỉ. Vậy là cái bàn lớn cũng chỉ có một mình cô.
Dù vậy Ami vẫn lo cho cô nhiều nên đã nhờ anh trai NamJoon là thầy giáo tiếng anh để sẵn đồ ăn sáng dưới ngăn bàn cho cô.
Vừa uống sữa vừa ôn bài. Đang tập trung hết sức thì hắn thình lình đến ngồi bên cạnh.
Cởi khăn ra quàng, sau đó lại xé miếng dán nhiệt dán vào lưng cho cô.
Y/n : Tôi không phải LeeAn.
JK : Biết rồi.
Y/n : Đúng vậy, là khăn tôi đan, tôi phải lấy về chứ. Cảm ơn cậu hôm nay đã mang tới, nếu không tôi sẽ quên mất.
JK : Đã ăn sáng chưa?
Y/n : Tôi không có anh vẫn sống tốt. Bạn bè tôi rất yêu thương tôi.
JK : Đã hỏi học bổng cho em rồi. Có còn muốn đi Mỹ với....
Y/n : Anh đã đánh tôi.
....
Y/n : Ngày hôm qua anh vừa đánh tôi. Chúng ta cũng chia tay rồi. Tôi không có lý do.
JK : LeeAn....
Y/n : sao? muốn mượn cái mặt tôi cả đời hả? chê tôi chưa đủ đáng thương?
JK : Hôm nay trời lạnh, gửi xe ở lại anh đưa về.
Y/n : Khỏi.
JK : Em không đi Mỹ cũng được. Nhưng nhất định không chia tay.
Y/n : Lại bị bệnh thần kinh gì?
JK : chúng ta không được phép chia tay
Nói xong hắn trở về chỗ của mình, mặc cô ngơ ngác không hiểu hắn muốn gì.
Cô không muốn đi cùng hắn, nhưng là hắn âm thầm giấu xe đạp của cô đâu mất tăm, còn ép buộc bế cô lên xe.
Y/n : Mở cửa.
Cô đập bùm bụp vào xe, muốn thoát ra khỏi cái ràng buộc vô cớ này. Hắn vẫn chỉ im lặng tập trung lái xe, đưa cô về nhà.
Nhưng không phải nhà cô, mà là nhà hắn.
Cô không hiểu hắn muốn cái gì nữa, 2 hàng người cúi rạp xuống chào đón cậu chủ đưa bạn về nhà. Bác quản gia tử tế cúi chào, cô cũng lễ phép cúi chào lại.
Một vài người làm chạy tới xách cặp cho 2 người. Trong đầu cô nghĩ có cần phải rình rang thế không?
Y/n : Đưa tôi đến đây làm gì?
JK : Bàn chuyện đi du học với ba mẹ một chút. Mời em một bữa cơm.
Y/n : Tôi không muốn.
JK : Chỉ như một người bạn cũng không được?
Sao thế? Tại sao lại nhìn cô bằng ánh mắt đó. Ánh mắt cầu xin, ánh mắt của kẻ bị bỏ rơi đang muốn vớt vát lại. Tại sao hắn lại như thế?
Trong bàn ăn thịnh soạn, ông Jeon ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, bà Jeon khí chất quý phái ngồi bên cạnh, hắn và cô ngồi cùng hướng.
Ông Jeon : Cháu cứ tự nhiên.
Bà Jeon : Jungkook ít khi đưa bạn về nhà.
Y/n : À, dạ vâng ạ. Cháu là bạn cùng lớp của Jungkook. Tên là Park Y/n ạ.
Bà Jeon : Ta biết.
Y/n : Vâng... vâng ạ.
Bà Jeon : Cũng biết thành tích của cháu rất tốt, điểm thi ietls 7.0 nhỉ, tới đây 2 đứa sẽ đi du học cùng nhau.
Y/n : Cháu....
JK : Đúng vậy.
Ông Jeon : Cháu có anh trai, có phải là chủ tiệm Samsam.
Y/n : Vâng ạ.
Ông Jeon : Con đã tìm được căn hộ nào ưng ý chưa?
JK : Có vài căn, hôm nay con cũng muốn để Yn chọn cùng.
Bà Jeon : Ăn cơm xong Y/n gặp ta một chút nhé.
Cứ như vậy, ngồi ăn trong lo lắng, không biết bà ấy sẽ nói gì với cô.
Bà Jeon : Con ngồi xuống đi.
Y/n : Dạ.
Cô run ngồi xuống ghế sofa phòng sách, bà Jeon cầm một cái hộp gỗ đem đến trước mặt cô.
Bà Jeon : Ta biết 2 đứa chia tay rồi, con là người đề nghị.
Cô cúi mặt, không biết nên nói gì cho phải. con trai họ tệ quá, tệ với cô quá cho nên cô không có cách nào khác.
Bà Jeon : Làm tốt lắm.
Bà Jeon đang khen cô, vẻ mặt vừa hài lòng vừa thương hại.
Bà Jeon : Con trai ta, ta hiểu hơn ai hết, con ở bên càng lâu tổn thương lại càng nhiều. Làm tốt lắm.
Nụ cười hiền dịu của một người mẹ, ánh mắt đồng cảm của một người phụ nữ. Bà ấy rõ ràng muốn nhắc nhở cô.
Bà đẩy hộp gỗ về phía cô, bằng sự tò mò của mình, cô lại mở.
Bà Jeon : Nếu Han LeeAn quay lại, con sẽ thực sự rơi xuống vực. Cô bé ngoan, ta biết con cũng đã lâu, kì thực con đúng là cô bé khiến ta hài lòng. Nhưng con ạ, thằng bé nhất định sẽ làm con tổn thương. Chỉ là sớm hay muộn thôi.
Y/n : Cái này... Jungkook thực sự muốn như vậy sao ạ?
Bà Jeon : Chưa một ngày từ bỏ. Thằng bé nói sao được nhỉ. Chung tình đến đần độn rồi.
Bà Jeon dắt cô đến một căn phòng khác. Hắn cũng không hề hay biết đã bị mẹ phát hiện. Cô đưa tay chạm vào, một thoáng sợ hãi hiện ra.
Giống thật quá, thực sự giống như một cơ thể sống. Đến cả da và móng tay đều y như thật.
Y/n : Còn thiếu.
Bà Jeon : Phải, đôi mắt vẫn còn chưa hoàn thành. Ta cũng không tìm thấy bản thiết kế nào về đôi mắt của LeeAn này.
Cô nhìn lại cái hộp gỗ, cầm lấy tấm ảnh cận mặt của LeeAn. Cổ họng nghẹn cứng, trái tim thắt chặt.
Y/n : Liệu có thể là con không?
Bà Jeon buông lỏng 2 tay, nhìn cô bất ngờ.
Y/n : Anh ấy không chịu chia tay, có thể là vì lý do này không ạ?
Bà Jeon : Con gái à...
Y/n : Bác, có thể đưa con rời khỏi đây được không. Con không thở được, thực sự không thở nổi nữa.
Bà Jeon đỡ lấy cô đang dần suy sụp trở lại phòng sách. Chờ cô hoàn hồn mới có thể trở lại phòng khách.
Ông Jeon ra hiệu với bà Jeon, bà liền hiểu ý bịa ra lý do để 2 ông bà rời đi.
JK : Mẹ nói gì với em?
Y/n : Không có gì. Anh đưa em về được không? Em mệt, em muốn nghỉ ngơi.
JK : Được.
Hắn lái xe đưa cô về, cả quãng đường cô tựa đầu nhìn qua cửa sổ. Trời đẹp thật, và mọi thứ luôn xảy ra vào một ngày đẹp trời.
Xe dừng ở cổng, cô không xuống ngay. Thở dài cởi dây an toàn rồi quay sang nhìn hắn.
JK : Sao vậy?
Y/n : Anh ôm em được không?
Hắn không biết cô nghĩ gì, nhưng vẫn với người sang ôm lấy cô.
Y/n : Anh nói không chia tay, vậy thì không chia tay nữa.
Mới vừa sáng cô nằng nặc đòi không quen không biết, vậy mà giờ lại một lần nữa yếu đuối. Hắn khó hiểu nhìn đáp lại. Cô quẹt nước mắt, cười thống khổ.
Y/n : Em hèn lắm. Em lúc nào cũng không bỏ được anh mà. Thật là.
....
Y/n : Yêu được anh là phúc phần to lớn, làm sao có thể nói chia tay là chia tay. Em đúng là bị ngu rồi. Vừa ngu vừa hèn.
JK : Tự dưng lại như thế.
Y/n : Em là Park Y/n.
.....
Y/n : Anh hãy nhớ tên em nhé. Là Park Y/n.
JK : Chuyện của LeeAn....
Y/n : Em vào nhà đây.
Cứ mỗi lần hắn định nói gì đó về LeeAn cô lại lảng tránh. Lần này cũng không ngoại lệ.
Tại sao cô lại quyết định ở lại bên hắn vậy. Biết rõ hắn ở bên mình không chút tình yêu, chỉ là vật thế thân, tại sao cô lại đưa ra quyết định khó hiểu đó?
Kì thi cuối kì nhẹ nhàng trôi qua, thành tích của cô rất tốt. Cả lớp ai cũng thắc mắc lý do nào mà sau khi bị ăn cái tát trời giáng, cô vẫn có thể ở bên Jungkook một cách vui vẻ.
Y/n : Em có làm Tiramisu anh thích đó, tối em mang qua cho anh nhé.
JK : Anh tập bóng chày xong sẽ ghé qua nhà em lấy.
Y/n : Vậy hả, anh Jimin lại đi kiểm tra đầu cung ứng ở tỉnh rồi. Em nấu cơm tối, anh qua ăn luôn nhé.
JK : Ừm.
Y/n : Jungkook của em muốn ăn gì nào?
Cô vẫn yêu chiều hắn như vậy, mọi thứ đều làm theo ý thích của hắn. Chỉ cần hắn nói muốn, cô cái gì cũng làm bằng được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip