Chương 3

132.

"Bạc Cận Ngôn."

"Ừm?"

"Nếu như em nói sức khỏe em không tốt, có phải là anh sẽ ở bên cạnh em nhiều hơn đúng không?"

"Đừng nói mấy lời linh tinh đó nữa. Đi ngủ sớm đi."

"Em chỉ nói đùa thôi. Vài ngày nữa nghe nói sẽ có cực quang ở Lưu Lộ, em muốn đi coi một chút."

"Đợi anh sắp xếp thời gian rồi đưa em đi."

"Được."

Bạc Cận Ngôn, chúc ngủ ngon.

131.

Anh ấy yêu chiều tôi, cũng là muốn rời xa tôi. Càng nhanh càng tốt.

130.

Tôi sắp chết rồi nhưng anh ấy không biết, ai cũng không biết.

Thêm một người hay bớt một người, chung quy cũng không thể gây ra náo động gì.

Vậy cũng tốt.

129.

Mấy con mèo nhỏ đi đến dụi vào chân tôi sau đó bắt đầu đuổi nhau chạy khắp nhà, nhìn bọn chúng nô đùa cũng là một loại hưởng thụ, nghịch một lúc thì mệt rồi nên lại cuộn tròn ngủ trong ổ của mình. Tôi đột nhiên ganh tị với chúng.

128.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về Bạc Cận Ngôn là người anh ấy rất cao, da cũng trắng, dáng vẻ vừa ấm áp vừa dịu dàng, hơn nữa trên người còn có hương thơm nhàn nhạt khiến người khác yêu thích, sau vài lần đụng mặt ở sân trường lúc còn học cấp ba thì hai người bọn cũng không gặp lại nhau nữa, mãi cho đến khi học kỳ đầu tiên của năm nhất kết thúc, tôi mới vô tình gặp lại Bạc Cận Ngôn trong một buổi diễn thuyết của khoa, người đứng dưới ánh sáng rực rỡ năm đó cùng với nhiệt huyết của tuổi trẻ khiến cho tôi nhung nhớ suốt một đời.

Sau cùng cũng không nhớ rõ khi đó mình và Bạc Cận Ngôn làm thế nào quen nhau, suốt một đoạn thời gian dài anh ấy dính tôi như sam, bình thường đi học hay về nhà đều chủ động đi cùng tôi, hơn nữa còn là đưa tôi về đến nhà trọ sau đó mới về nhà của mình mặc dù nhà của anh ấy nằm dãy phố khác. Thời gian này tôi ở chỗ nào thì Bạc Cận Ngôn chắc chắn cũng có mặt ở chỗ đó.

Thành tích học tập của anh ấy thực sự rất tốt, hơn nữa từ dáng vẻ đến gương mặt đều rất đẹp cho nên trong trường không thiếu nữ sinh thích Bạc Cận Ngôn, chỉ là Bạc Cận Ngôn từ đầu đến cuối đều không thích bị người khác quyết định. Anh ấy tham gia câu lạc bộ bóng rổ trong trường, còn là chủ chốt của đội, đa phần học sinh trong trường đều biết đến cái tên này.

Lúc đó Bạc Cận Ngôn gần như trở thành tượng đài vĩ đại trong lòng Hạ Dực.

Năm đó người theo đuổi Hạ Dực là Bạc Cận Ngôn, sau này người khiến cậu ấy đau lòng cũng chỉ có Bạc Cận Ngôn.

127.

"Bạc Cận Ngôn, hứa với em một chuyện!"

"Sau này cho dù em với anh có mâu thuẫn đến mức nào, chỉ khi em và anh cùng nhau làm một trăm điều thì mới được chia tay, nếu không cho dù em làm ma cũng sẽ không tha cho anh, sẽ bám theo anh đến khi anh chết mới thôi!"

"Được, tôi hứa với em."

Bạc Cận Ngôn ngồi trên ghế xoay trong phòng làm việc ở công ty, tâm trí từ sâu trong mộng mị mà tỉnh lại. Người hắn nhễ nhại mồ hôi, sắc mặt cũng trở nên khó coi, đoán chừng là vừa gặp phải ác mộng.

126.

Dạo gần đây tôi rất có hứng thú với mấy bộ phim truyền hình nhạt nhẽo trên TV, thường vừa ngồi ăn mì vừa coi, hiển nhiên cũng có lúc vì đau quá mà ăn không nổi, khi đó tôi sẽ vồ vập lấy đống thuốc mà nhét vào miệng.

125.

Hôm nay Huân Tưởng đến nhà đưa cho tôi cái khăn choàng cổ của Bạc Cận Ngôn, sau đó còn không quên khuyên nhủ tôi mau mau cuốn gói rời khỏi cuộc đời tươi đẹp của anh ấy. Tôi muốn cãi lại một chút, nhưng đến sức cầm cái khăn từ tay cậu ta còn chẳng có, đừng nói là nói thêm mấy câu nặng nhẹ.

Dù sao thì tôi cũng sắp chết rồi, đeo bám thêm một chút, sau này có làm ma cũng không hối hận.

124.

Tôi bắt đầu suy nghĩ lại mấy năm gần đây, đem một quyển sổ tay ra ghi chép lại những điều mà tôi và anh ấy đã từng làm cùng nhau.

Nhiều quá, tạm thời không ghi lại hết được, cũng không muốn nhớ lại nữa.

Đau đầu quá, uống thuốc rồi lại tính vậy.

123.

Tôi muốn trồng một cây sồi nhỏ trên ban công, đợi lúc nó lớn sẽ đem ra trước sân vườn để trồng.

122.

Cây sồi nhỏ được trồng trong một cái chậu màu xanh lam, tôi nhìn đi nhìn lại mấy lần, không uống công mất cả ngày để lựa chậu cây, nhìn rất thuận mắt.

121.

Hôm nay tôi và Bạc Cận Ngôn cùng nhau đi ngắm cực quang ở Lưu Lộ, cực quang rất đẹp, cũng rất chói mắt.

Chúng tôi còn ba mươi ba điều nữa có thể làm cùng nhau.

120.

Hôm nay Thư Huyên mang đến cho tôi bánh hoa quế mà người nhà cậu ấy gửi từ nhà lên, là loại bánh tự làm, hương vị thanh mát, vừa ăn đã tan ngay trong miệng, nhưng tiếc là bây giờ tôi ăn lại chẳng cảm nhận được gì ngoại trừ cơn đau âm ỉ từ mấy ngày trước.

Nhìn chỗ bánh hoa quế đó tôi đột nhiên lại cảm thấy hơi nhói. Kể từ lúc ba mẹ biết chuyện của tôi và Bạc Cận Ngôn, bọn họ đã không còn cần đứa con là tôi nữa, mà tôi trong lúc nông nổi cũng đã đi khỏi căn nhà ấy. Dù sao thì thứ mà họ cần chỉ là một đứa con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện, học hành giỏi giang lại lễ phép, nghe lời, sau này nối nghiệp gia đình, cười vợ và sinh vài đứa cháu trai, thế là đủ.

Nhưng tôi lại không làm được.

Cứ như vậy đã hơn mười bảy năm nay. Tôi sống chết phải bám lấy Bạc Cận Ngôn, muốn chứng minh cho ông ấy thấy ông ấy đã sai, tôi và Bạc Cận Ngôn nhất định sẽ bên nhau đến già.

119.

Cây sồi nhỏ hôm nay nảy mầm rồi, không uổng công tôi chăm sóc nó mấy ngày nay. Lúc chiều tôi đã quyết định đem nó xuống ban công phòng ngủ, nếu cứ phải đi lên sân thượng thì tôi sợ vài tháng nữa mình đến sức bò lên tưới nước cho nó cũng không còn.

Mấy con mèo nhỏ rất hiếu kỳ với chậu cây mới, thường chạy qua chạy lại ngó mấy cái.

Buổi chiều có người đem đồ tới, tôi cố gắng nhớ một chút xem mình đã đặt đồ gì, cuối cùng vẫn là nghĩ không ra.

Tôi đem dao cắt phần băng keo, hóa ra là một bộ đồ chơi cho mấy con mèo, tuy nhiên chưa lắp ráp.

Đau quá, không muốn làm. Để mai vậy.

Uống thuốc.

Đột nhiên thấy buồn ngủ quá.

Ngủ một giấc.

118.

Lúc tôi tỉnh dậy đã là ba giờ sáng, trong nhà lạnh lẽo, bụng bừa đau vừa đói. Tôi nôn một trận, nhưng mà trong bụng không có thứ gì, nôn ra chỉ toàn là máu, miệng cũng đày máu, mùi rất khó ngửi.

Cũng may trong nhà không còn ai, nếu không bị người khác nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này thì tôi thà chết sớm một chút còn hơn.

Tìm thuốc giảm đau uống, một bọc lớn hôm trước mới lấy từ bệnh viện về bây giờ chỉ còn lại năm viên. Uống tạm cũng được.

Đói quá, không còn sức bò dậy.

Rất muốn gọi cho Bạc Cận Ngôn.

Thôi bỏ đi, không muốn bị anh ấy chê là phiền phức.

117.

"Cậu Hạ, đã suy nghĩ kỹ rồi sao?"

"Tôi muốn xin thêm thuốc."

"Cậu vẫn còn trẻ, bệnh này không thể dùng thuốc để kéo dài thêm nữa, tốt nhất nên làm phẫu thuật. Dùng quá nhiều thuốc thì cũng không tốt."

"Gần đây tôi cứ luôn nôn ra máu, nếu không uống thuốc thì tôi sẽ đau lắm..."

"Bác sĩ, tôi không muốn chết trong bệnh viện, cũng không chịu nổi đau đớn..."

Nhưng mà tôi sắp chết rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip