Phần 108


"Thẩm gia tiêu rồi..."

Đột nhiên phía dưới truyền đến tiếng hét của 1 vài quan khách, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy Thẩm Thiên Quân đã ngã lăn trên đất, cả người co quắp như một bộ xương khô.

Trên tế đàn màu đen, hoàng cung đại điện cũng đã biến đi đâu mất. Toàn bộ người ở dưới cũng trở nên ngây ngốc, bởi những gì họ chứng kiến đêm nay đã khiến họ quá sốc. Thẩm Tôn Chân chết rồi, hơn nữa còn tan thành mây khói, Thẩm gia cũng tự nhiên tàn đời.

Lúc này tôi mới sực nhớ ra ông nội, nên vội vã quay đầu tìm, cuối cùng thì phát hiện hình bóng ông nội cũng đã không còn nữa, ngay cả Vô Ngân đại sư cũng không còn, làm cho tôi tự nghi ngờ rằng có phải mình đã nằm mơ không?

"Ông ơi, ông ơi..."

"Bọn họ đi rồi..." Vô Tâm đáp.

"Đi rồi? Sao ông tôi có thể đi như thế được? Tôi còn chưa kịp nói câu nào với ông kia mà."

Nhưng vào chính lúc này, những người được cử bởi quan chức cấp cao Hoa Hạ cuối cùng cũng đến, dẫn đầu chính là Cục trưởng cục tuần tra của Kinh đô, một vị trung đội trưởng và một người đàn ông khoác áo choàng đen. Tất cả bọn họ đều có súng, vừa bước vào đã bao vây tất cả những người trên khán đài.

Tôi nghe Triệu Vô Tâm nói, người đàn ông khoác áo choàng đen kia là người của tổ chức bí mật. Mấy tổ chức bí mật kiểu này có rất nhiều, chỉ là tôi chưa biết hết.

Những người được phái đến chính là nhằm vào gia đình Thẩm gia, bởi sự tồn tại của tên lão tổ đó, mà nhà Thẩm gia đã làm biết bao nhiêu điều ác, cả cái Hoa Hạ này ai ai cũng muốn sớm tiêu trừ hắn. Thế nhưng bọn họ lại đến chậm 1 bước, nó giống như những bộ phim truyền hình gay cấn khác, đến giây phút cuối cùng thì những kẻ xấu xa sẽ bị 1 thế lực khác diệt trừ, sau ấy mới có cảnh sát xuất hiện.

Và tên lão tổ Thẩm gia cũng vậy, hắn đã bị tiêu diệt.

Còn những vị cảnh sát mang súng kia, họ cũng tuân theo mệnh lệnh, đem tất cả những người liên quan đến Thẩm gia cùng những tên đã cùng hợp tác với gia tộc này đem đi hết, suy cho cùng đã đến lúc bọn họ phải trả giá.

Bên cảnh sát cũng không làm khó dễ bọn tôi, bởi có thể bọn họ đã biết thân phận thật sự của chúng tôi rồi. Rất nhanh sau Long Vương cũng gọi tới, bảo chúng tôi mau chóng trở về.

Khi chúng tôi về đến căn cứ thì trời cũng đã sáng. Ngồi trong văn phòng của Long Vương, không khí vô cùng ngột ngạt, ông ấy không ngừng hút thuốc làm cho cả căn phòng nghi ngút khói, cô thư ký Tiểu Diệp vẫn đang đứng cạnh, cúi thấp đầu xuống không dám nói gì.

"Ông chủ..." Triệu Vô Tâm cố khẽ phá vỡ bầu không khí nặng nề đó, cậu ta vừa nói hai chữ thì Long Vương chợt ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu ta.

"Tên lão tổ Thẩm gia đã bị bại rồi, cũng xem như là chuyện tốt. Thẩm gia biến mất, cả cái Hoa Hạ này coi như cũng mất đi một mầm mống tai họa, chỉ đáng tiếc là Gia Luật A Đóa đã chết."

"Được rồi, ta muốn nói với các ngươi 1 vài chuyện, trước đó ta đã phái 5 đội để đi diệt song long tứ yêu, trong đó đội đầu tiên đi đến mộ cổ thôn Ngọa Long, đúng là không làm ta thất vọng, họ đã diệt được ác long, cả thi quỷ, đi xuống minh âm, phá được đại âm cung điện, ngăn chặn được chiến tranh minh giới."

"Hả? Vậy là bọn họ thành công rồi sao?" Cả tôi và Triệu Vô Tâm khấp khởi vui mừng.

"Nhưng... người của chúng ta cũng phải trả một cái giá rất đắt." Long Vương nghiêm giọng.

"11 người được phái đi, thì có 7 người thiệt mạng, 1 người bị trọng thương, hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh, còn 1 người thì tàn phế suốt đời..."

Nghe đến đây thì đầu tôi bắt đầu ong ong, bởi chú hai cũng là thành viên trong đội 1 đó.

"Chú hai tôi thì sao?" Giọng tôi nghẹn lại.

Long Vương nhìn tôi không nói, gương mặt ông ấy trông rất khó coi.

"Chẳng lẽ... chú ấy... chết rồi sao?" Tôi run rẩy gặng hỏi.

"Chưa chết." Long Vương nghiêm giọng nói 2 từ này. "Nhưng... nhưng ông ta..."

"Ông ấy bị làm sao?"

Long Vương lại nhìn tôi thêm 1 cái, sau đó nghẹn ngào trả lời.

"Phế rồi."

"Cái gì?"

"Một cánh tay của ông ta bị thi quỷ nhai đứt, nên đã... tàn phế rồi."

Long Vương vừa nói xong thì cả người tôi đờ đẫn, vụt một cái, tôi suýt nữa thì ngã lăn ra đất, may mà Triệu Vô Tâm đứng cạnh đỡ được lấy tôi.

"Cậu em, cẩn thận..."

Tôi cố gắng để bản thân đứng vững.

"Chú hai tôi đâu? Tôi muốn gặp ông ấy."

"Hiện giờ cậu vẫn chưa thể gặp ông ấy được."

"Tại sao? Giờ ông ấy đã thành người tàn phế rồi, tại sao tôi không thể gặp được chứ?"

"Lý Trường Sinh, hãy nghe ta nói, sau khi chú hai cậu bị quỷ thi cắn, vết thương đã bị nhiễm trùng, có thể đã bị nhiễm độc của quỷ thi, vì vậy bây giờ phải đưa ông ta đi cách ly khẩn cấp, vì quỷ khí hoàn toàn có thể gây lây nhiễm."

"Cái gì? Lây nhiễm? Chú hai tôi sắp chết rồi, các người vẫn còn sợ bị nhiễm bệnh sao, ông ấy bị mất 1 cánh tay, đau đớn hơn cả bị giết, các người nghĩ gì còn để ông ấy một mình cách ly, các người nghĩ gì vậy hả?" Tôi điên tiết gào lên.

"Cậu em, cậu bình tĩnh, bình tĩnh đi." Vô Tâm cản lại.

"Đủ rồi."

Long Vương cũng quát lớn rồi đập mạnh tay xuống bàn, rồi chỉ tay vào mặt tôi mắng.

"Tên nhãi ranh này chửi cái gì hả, chú hai ngươi bị như vậy, ngươi tưởng rằng ta muốn lắm sao? 11 thành viên của đội đó đều là thiên binh kiện tướng của ta, đều là những người tài ta đích thân tuyển chọn, bây giờ phần lớn đều đã chết hết cả, ai mới là người đau khổ nhất?"

Tôi chợt thấy hụt hẫng, ông ấy nói đúng, so với những người đã chết kia thì chú hai tôi vẫn còn rất may mắn.

"Trận chiến đấy quá quyết liệt, ác long trong mộ cổ, và có cả Tiêu Uyên Minh biến thành thi quỷ, cùng những âm hồn, âm binh trong đại âm hoàng cung, tất cả chúng đều được nhóm 1 đánh bại, quả thực là quá khủng khiếp."

"Vậy... Gia Luật A Kỳ thì sao?"

"Con thi sống đó, chạy rồi."

"Cái gì? Chạy rồi?" Chúng tôi đờ đẫn.

"Cô ta là người của yêu tộc, người của chúng ta thì sống chết đi tiêu diệt Tiêu Uyên Minh, trong lúc đó, họ đã để Gia Luật A Kỳ chạy mất."

"Vậy những người ở đội khác thì sao? Bọn họ vẫn ổn hết chứ?"

Long Vương trả lời: "Nhóm số 2 đi đến hồ Thiên Trì của núi Côn Lôn, mặc dù cũng có chút mất mát nhưng Thiên yêu cũng bị tiêu diệt. Nhóm 3 đi tới sông Hoàng Hà, thuận lợi diệt được Thủy yêu, không có thương vong gì cả, chỉ có 1 người bị trầy xước nhẹ. Còn các ngươi cũng đã tiêu diệt được Nhân yêu Thẩm Tôn Chân."

"Có điều, nhóm số 4 đi đến thôn Phong Môn, lúc giết Địa Yêu đã gặp một chút vấn đề, may mà không ai bị mất mạng, ta đã kịp thời đến ứng cứu cho họ, nhưng địa yêu vẫn chưa được diệt trừ, con yêu tinh này đã trốn vào lòng đất, không tìm thấy nữa."

"Nếu Gia Luật A Kỳ chưa bị tiêu diệt, nhiệm vụ của chúng ta vẫn không thể xem là hoàn thành." Long Vương hút một hơi thuốc, rồi chầm chậm thở dài.

"Ông chủ, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?" Vô Tâm hỏi.

"Trước mắt cứ nghỉ ngơi vài ngày đi đã, còn hành tung của Gia Luật A Kỳ, chúng ta sẽ tiếp tục phái người đi thám thính."

Sau đó Long Vương quay lại nhìn tôi.
"Chờ hai ngày nữa là tình hình của chú hai ngươi ổn định rồi, đến lúc đó ngươi có thể gặp ông ấy."

Tôi không nói gì, nhưng trong lòng thì rất buồn rầu, nhớ trước kia tôi và chú hai rong ruổi khắp nơi, tự do tự tại bao nhiêu, vậy mà từ khi gia nhập vào tổ chức, thì phải chấp hành biết bao mệnh lệnh, giờ đây chú hai đã tàn phế, tôi thực sự không chấp nhận nổi sự thật này.

"Ta hiểu tâm trạng của cậu..." Long Vương nói. "Mỗi người tham gia vào Long Tổ đều có thể hi sinh vào bất kì lúc nào, mỗi khi chấp hành nhiệm vụ, họ đều phải chuẩn bị cho những điều tồi tệ nhất, thực sự là không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta là Long Tổ cơ chứ?"

"Nhưng cậu yên tâm, chúng tôi sẽ cho chú hai cậu một số trợ cấp, cả những đội viên đã hi sinh lần này."

Trợ cấp? Tôi chỉ biết cười nhạt, tất cả những trợ cấp mà Long Vương nói chỉ có thể là tiền. Nhưng tiền thì có tác dụng gì chứ? Tiền đổi được mạng người sao?

"Mặc dù phải điều chỉnh vài ngày, nhưng thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều, vì Gia Luật A Kỳ đã biết được sức mạnh thần bí đó, bước tiếp theo, có thể cô ta sẽ nghĩ cách phá tan sức mạnh ấy, rồi mở cánh cửa cấm, đến khi yêu tộc ồ ạt tràn vào, loài người thực sự sẽ gặp tai họa..."

"Vì vậy ta quyết định, 3 ngày sau, cậu và Giang Đại Thanh .... phải động phòng hoa chúc."

"Gì?" Tôi đơ người.

"Với tình hình hiện tại, thì chỉ cho cậu và Giang Đại Thanh dung hợp, mới có thể kích thích sức mạnh ấy, Gia Luật A Đóa chẳng phải đã nói như vậy sao? Cả ông cậu nữa, vì vậy chúng ta phải chặn trước Gia Luật A Kỳ."

"Nhưng ông vừa nói là động phòng hoa chúc sao?"

"Đúng, phải cho 2 ngươi dung hòa vào nhau, không phải động phòng hoa chúc thì là gì? Hai đứa các ngươi, người thì nam thanh, người thì nữ tú, đẹp đôi quá còn gì, may sao lại có cơ hội này để thắt chặt và tìm hiểu lẫn nhau, quả là không tồi chút nào. Hơn nữa đây cũng là ý của ông nội ngươi."

"Ông gặp ông nội tôi rồi sao, giờ ông tôi đang ở đâu rồi?" Tôi vội hỏi.

"Đúng là đã gặp rồi, còn nói chuyện vài câu. Ông ngươi ấy à, sau khi sống lại thì hoàn toàn khác, ta có thể cảm nhận rất rõ ràng hồn thể của ông ta mang sức mạnh cực lớn, cả Vô Ngân đại sư cũng vậy."

"Nhưng rốt cuộc ông tôi đang ở đâu?"

"Đi rồi, cả hai người họ đều đi rồi, những bán tiên như bọn họ sẽ không thể ở cạnh người phàm như chúng ta. Tất nhiên họ là người tốt, theo phe chính nghĩa, chỉ cần Long Tổ gặp phải nguy hiểm hay khó khăn gì, thì bọn họ sẽ xuất hiện, cho nên trong lần chiến đấu với Thẩm gia, nếu không có bọn họ thì chắc hai tiểu tử ngươi đã không đứng đây rồi."

"Còn nữa, chuyện của tộc quỷ ta nghĩ vào thời khắc then chốt họ cũng sẽ ra tay, vì vậy Lý Trường Sinh, ngươi cũng không cần vội, ông nội ngươi chưa xuất hiện là có lí do của ông ấy. Lúc nói chuyện với ta, ông ấy cũng chỉ dặn 1 điều, rằng ngươi bây giờ cũng đã đến giai đoạn trưởng thành quan trọng nhất, ông ấy không muốn tâm trạng của ngươi bị xao động, ngươi hiểu chưa?"

Đương nhiên là tôi đã hiểu.

"Ta mong ngươi có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ông ấy, cũng mong ngươi không phụ lòng mong mỏi của ông ngươi... Đúng rồi, Lý Thiện Đường cũng bảo ta nhắn ngươi 1 câu?"

"Câu gì?"

Long Vương không đáp ngay, mà lại nhìn vào Triệu Vô Tâm và Tiểu Diệp.

"Hai người tạm thời lui xuống trước, có vài lời ta cần nói riêng với Trường Sinh."

Bọn họ cũng nhanh chóng gật đầu, rồi bước ra ngoài, trong phòng làm việc bây giờ chỉ còn lại tôi và Long Vương.

"Ông ngươi bảo ta cảnh cáo ngươi, hãy cẩn thận với chú hai."

Nghe đến câu này, lòng tôi như hẫng lại, hai mắt cứ mở trừng.

Lời nói đó rốt cuộc có ý gì?

"Ông tôi nói vậy là sao? Ông ấy có nói gì nữa không?"

Nhưng Long Vương lại lắc đầu.

"Ta cũng không biết, Lý gia các người chẳng lẽ có nội chiến à? Sao ông ấy lại phải đề phòng với Lý Nhị như thế? Ta thấy chú hai ngươi hi sinh rất nhiều cho ông ấy mà?"

"Tôi không biết, thực sự cũng không biết nữa?" Tôi lắc đầu lia lịa, trong lòng có một loại cảm giác rất khó nói.
"Ông thử nói đi, tại sao ông nội tôi lại bảo tôi cẩn thận với chú hai như vậy chứ?"

Long Vương đưa mắt xa xăm nghĩ một hồi rồi bảo.

"Trước mắt, chú hai ngươi không phải là người xấu, hơn nữa ông ấy cũng là chú hai ngươi đúng không, nói đi nói lại, con người đều có hai mặt, lòng người sâu thẳm, ngươi vĩnh viễn không thể nhìn thấu con người họ, có thể thứ ngươi thấy hiện giờ là cái ông ta muốn cho ngươi thấy mà thôi."

Long Vương nói mơ hồ vài lời này xong thì xua tay.

"Chuyện trong nhà các ngươi ta sẽ không xen vào, chú hai và ngươi đều là người của Long Tổ, chỉ cần các người nghe lời, chấp hành tốt các nhiệm vụ, thì những chuyện khác đều không nằm trong phạm vi giải quyết của ta, có điều... Lý Thiện Đường nhờ ta cảnh cáo ngươi câu nói đó, nhất định là có lý do của ông ấy, cho nên ngươi cũng phải chú ý một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip