Phiên ngoại 2
Anne
Anne mang thai.
Người hầu nữ bưng thịt hầm và bánh mì tới cho cô, sau đó chải mái tóc dài màu đỏ của cô, cuộn thành một búi tóc thật đẹp.
Anne cũng đã từng làm qua những việc như vậy. Trước đây cô làm người hầu nữ trong một trang viên xinh đẹp, hầu hạ chủ nhân nơi đó, mà bây giờ chính cô lại biến thành nữ chủ nhân. Anne có phòng ốc của mình, có người hầu nữ riêng, đáng mừng nhất là cô cũng sắp có đứa con của mình.
Anne chưa bao giờ tưởng tượng chính mình cũng có ngày trở thành phu nhân. Cô chỉ là con gái một người nông dân, có năm anh chị em. Cha mẹ cô đều là người lương thiện, cũng vô cùng cần cù lao động, cho nên gia đình bọn họ tuy rằng chỉ miễn cưỡng đủ ăn, nhưng cũng kiên trì sinh sống trên mảnh đất này, may mắn cả năm đứa trẻ đều lớn lên khỏe mạnh.
Năm Anne bảy tuổi, chị gái Alicia của cô lấy một người nông dân trong làng, không đến một năm liền mang thai, từ đó về sau sinh con liên tục. Tuy chỉ mới qua vài năm nhưng trong trí nhớ của cô, gương mặt trẻ trung xinh đẹp kia đã già nua giống như mẹ mình.
Anh rể cô là một người đàn ông nhát gan lại yếu đuối, hắn không có bản lĩnh gì, mà việc nuôi sống những đứa trẻ kia quả thật là chuyện khó khăn, cuộc sống của bọn họ càng ngày càng túng quẫn.
Cuộc sống nghèo khó sẽ mang đến đau khổ, cũng bắt đầu từ khi đó, Anne thường xuyên nhìn thấy những vết thương trên mặt chị gái. Người đàn ông vô dụng kia chỉ biết đánh vợ của mình để trút giận.
Nhưng mà có biện pháp nào đâu?
Thượng đế tạo ra phụ nữ, đồng thời lại xác định bọn họ phải phụ thuộc vào đàn ông.
Sau đó gia đình chị cô thật sự không giữ được nữa, bọn nhỏ có đứa đã chết, đứa nào đưa được liền đưa đi, cũng không biết có thể sống thêm bao nhiêu năm. Anh rể nghiện rượu nặng, chị cô lại thường xuyên thương tích đầy mình. Cha của Anne không chịu nổi, yêu cầu tên đàn ông kia ly hôn với chị cô. Ban đầu hắn ta không chịu, cha cô liền tìm người đến đánh hắn, hắn lúc này mới gật đầu, nhưng đổi lại phải đưa tiền cho hắn.
Anne thủy chung vẫn nhớ rõ chuyện đã xảy ra hôm đó.
Tại hội trường mua bán, cổ chị cô bị cột dây thừng, đầu dây do anh rể nắm lấy, sau đó hắn đem dây thừng giao cho một người đàn ông khác.
Người đàn ông này là người chồng mới mà cha cô tìm cho chị, hắn ta là một thợ rèn, đã khá lớn tuổi, còn có hai đứa con.
Hắn ta nhận lấy sợi dây thừng, về sau chị cô liền trở thành vợ của hắn.
Không có nhà thờ, không có mục sư, chỉ có một sợi dây thừng, chị cô giống một con trâu bị chồng mình mang ra buôn bán.
Đây là cách ly hôn duy nhất của người nghèo.
Bởi vì sau khi đàn ông và phụ nữ kết hôn với nhau, dựa theo ý muốn của Thượng đế, chỉ có cái chết mới có thể chia lìa họ, ngay cả các quý tộc cũng không thể ly hôn, mỗi một lần xảy ra, thậm chí sẽ trở thành tiêu đề báo chí.
Anne khi đó từng suy nghĩ, không biết lớn lên cô sẽ kết hôn với người đàn ông như nào?
Câu hỏi này đã sớm có đáp án, năm mười bốn tuổi Anne và con trai người nuôi nhiều bò nhất trong làng yêu nhau.
Hắn ta tên là Andre, là một chàng trai trẻ đẹp, tính tình trầm mặc, lại yêu thích hội họa.
Hắn nói với cô: "Em thật đẹp, giống như nữ thần trong tranh thần thoại, đều có một mái tóc đỏ đẹp xinh."
Lúc nói những lời này, hắn mê luyến vuốt ve mái tóc đỏ của Anne, sau đó nhẹ nhàng tiến đến, bọn họ đã có nụ hôn đầu tiên.
Hắn cho cô những bức tranh của hắn, trong đó tất cả đều chỉ có một người là cô.
Hắn quên hết tất cả mà yêu Anne.
Anne biết, đây là tình yêu, là một loại tình cảm thực kỳ diệu, cho dù cô bận rộn vất vả cả một ngày, chỉ cần nghĩ đến hắn, mọi mỏi mệt liền tan biến, trong đáy lòng giống như sinh ra rất nhiều dũng khí, cho dù có khổ có mệt cũng không sao cả, chỉ cần có hắn bên cạnh, tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.
Nhưng khi hắn nói muốn kết hôn với Anne, người nhà hắn liền phản đối.
Cha mẹ Andre bỏ nhiều tiền để cho hắn đến trường nghệ thuật học tập, là mong hắn có thể trở nên nổi bật, chứ không phải để hắn quay về cưới con gái một người nông dân.
Cha mẹ Anne cũng phản đối, cha nói với cô: "Đừng giống như chị gái con, hãy tìm một người đàn ông mang lại cảm giác an toàn, có thể khiến cho con và con cái con được ăn uống no đủ."
Vì thế Anne cùng Andre bỏ trốn.
Hắn vốn là một người trầm mặc, nhưng hắn nói với cô: "Anh không bất cất cứ thứ gì cả, anh chỉ cần em."
Bởi vì câu nói này, Anne cảm thấy tất cả đều đáng giá, cho dù sau này phát sinh chuyện gì, vĩnh viễn cô đều đi theo hắn.
Thậm chí về sau, khi Andre đem mình chôn trong men rượu, cả ngày sống mơ mơ màng màng, Anne cũng không hối hận.
Cô có thể làm người hầu nữ để nuôi sống hắn, ủng hộ hắn tiếp tục vẽ tranh.
Nhưng mà trong những ngày đó, Anne vô số lần nhớ tới cảnh tượng khi còn bé, hình ảnh chị cô đã biến thành cô, cổ của cô cột một sợi dây thừng, còn Andre giao chiếc dây thừng cho một người đàn ông có bộ mặt mơ hồ.
Tại trang viên Momon, cuộc sống của Anne thực yên tĩnh.
Cô là người hầu nữ cấp thấp, vốn không thể ra ngoài, cho nên thường xuyên không gặp Andre trong thời gian dài, chỉ trừ một ngày cố định mỗi tháng về đưa tiền cho hắn.
Ở trong trang viên, Anne gặp được một chàng trai trẻ tuổi tên là Dunk Natachai.
Cậu ta quả thực rất đẹp trai, là người đàn ông đẹp nhất trong những người cô đã từng gặp, người hầu nữ đều thích lén lút tụ thành nhóm nói về cậu ấy. Nghe nói cậu ta rất chịu khó, cũng rất cầu tiến, tiền lương mỗi tháng cũng không dùng phung phí, đều gom lại gửi cho mẹ và các em ở nhà...
Thật là một người đàn ông tốt, tựa như cha đã nói, cậu ta nhất định là một người đàn ông mang lại cảm giác an toàn, có thể đem đến cho vợ và con mình một cuộc sống no đủ.
Chủ nhân trang viên phá sản, người hầu bọn họ bị đuổi đi, Anne cũng mất việc.
Sau khi về nhà, Anne lại phát hiện trong các bức tranh của Andre xuất hiện một người phụ nữ khác, cô ta cũng giống như cô, có một mái tóc đỏ xinh đẹp.
Một khắc kia, cõi lòng Anne tan nát.
Nhưng mà cô lại không nói gì, giả vờ rằng mình căn bản chưa phát hiện gì hết, ngược lại còn đề nghị với hắn: "Chúng ta kết hôn đi."
Anne vốn tưởng rằng hắn sẽ cự tuyệt, không ngờ Andre sau khi dại ra trong chốc lát, liền gật đầu.
Bọn họ cử hành hôn lễ trong một nhà thờ nhỏ, không có khách khứa, không có hoa tươi, thậm chí cả thức ăn cũng không có, nhưng từ giờ cô đã là vợ của hắn...
Anne cũng không biết tại sao mình lại đề nghị kết hôn, có lẽ là thói quen, cũng có lẽ là bởi vì đã trả giá quá nhiều, nếu buông tha cô chỉ còn hai bàn tay trắng.
Sau đó, Anne đến làm việc ở xưởng dệt.
Mỗi ngày cô làm việc mười mấy giờ, kiếm tiền mua màu vẽ cho Andre. Hắn lại càng ngày càng hư hỏng, quả thực rượu không rời khỏi người, mỗi ngày đều đến cái ngõ nhỏ dơ bẩn kia, cả đêm cũng không trở về nhà.
Trong nhà không còn một bức tranh nào của cô, tất cả đều là người phụ nữ kia.
Nếu hắn đã không còn yêu cô, vì sao còn muốn kết hôn với cô? Anne không rõ, chẳng lẽ là vì tiền? Vậy hắn vì sao không trở về nhà? Về đến nhà, chỉ cần nói đã bỏ cô, cha mẹ hắn sẽ không bỏ rơi hắn, nhưng hắn vẫn kết hôn với cô, cùng nhau cột vào một sợi dây vĩnh viễn không thể chia lìa.
Làm việc ở xưởng dệt rất mệt mỏi, Anne cảm thấy ánh mặt trời trong cuộc sống của mình đang dần dần trở nên mờ nhạt. Mãi cho đến một ngày, cô gặp lại một gương mặt quen thuộc.
"Anne..." Dunk mỉm cười đi về phía cô: "Là cô sao?"
Cô nhiệt tình ôm chầm lấy cậu ấy, bọn họ cùng nhau nói chuyện phiếm, giống như những ngày xưa trong trang viên, đã lâu Anne không được vui vẻ như vậy.
Cô chủ động giúp Dunk tìm chỗ ở, chỉ cho cậu những công việc trong xưởng dệt, cô cảm thấy tiếng cười của mình quá lớn, nhưng Anne lại khống chế không được.
Không ngờ tối hôm đó Andre ở nhà, hắn đứng ở cửa âm trầm gọi cô.
"Xong việc còn lêu lổng bên ngoài, con mẹ nó cô còn biết đường về nhà sao?"
Về đến nhà, hắn tát cô một cái, đây là lần đầu tiên hắn đánh cô, không biết vì cái gì, Anne nghĩ tới chị gái của mình.
Cô cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy bản thân mình cũng chỉ giống như chị cô mà thôi.
Andre không về nhà nữa, bọn họ còn thiếu tiền của ngân hàng, bởi vì Andre mua giấy vẽ và màu đắt tiền. Bọn họ tìm tới cửa muốn đòi, Anne thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.
Cô phải tìm được Andre, nhưng cô lại không thể đêm khuya tìm đến ngõ nhỏ đó, cuối cùng Anne đành phải đi tìm Dunk, cậu ta bây giờ đã là quản gia của ngài Gabriel, nhưng không nói hai lời liền giúp cô.
Nhưng mà cậu ấy không mang được Andre trở về, hắn ta ở lại nơi của ả gái *** đó, để một mình cô đối mặt với tất cả mọi việc...
Không tưởng được chính là, Dunk không bỏ rơi cô, cậu ấy nghĩ ra một cách, bọn họ ăn mặc thành nhân viên của cửa hàng may quần áo, đến nhà những người giàu bán ren vụn.
Bọn họ chỉ trong một ngày liền kiếm được ba đồng tiền, đã gần bằng một tháng tiền lương của Anne.
Anne rất muốn khóc, bởi vì bờ vai của người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này có vẻ thật rắn chắc, nếu cô đồng ý, cô liền có thể dựa vào.
Nhưng mà không được, cô đã kết hôn rồi.
Cô sẽ không cho phép Andre đem bán cô như một con trâu cho người đàn ông khác, càng không cho phép bất cứ kẻ nào làm nhục mình như vậy, cô cũng không cho phép gương mặt mơ hồ của người đàn ông trong mộng biến thành Dunk Natachai.
Cô không phải con trâu, không có bất luận kẻ nào có thể dắt cô như vậy. Nói cô cố chấp cũng được, tuy rằng bần cùng, nhưng cô vẫn có tôn nghiêm của mình...
"Tôi là vợ của Andre, cả đời này đều là như vậy, tôi thương hắn, cho nên sẽ không yêu một người đàn ông nào khác..." Anne nói với Dunk.
"Không, cô hiểu lầm rồi, tôi đã có người mình thích." Người trước mặt ngại ngùng nói: "Tôi... yêu một người có thân phận rất cao quý."
Anne nắm tay Dunk, nhìn chiếc trâm vàng trong tay cậu, có một chút mất mát.
"Cô ấy yêu anh sao?"
"Đúng vậy, cô ấy yêu tôi... Đáng tiếc chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại, tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, có lẽ cô ấy đã không còn yêu tôi nữa..." Dunk giống như đang lâm vào hồi ức, trên mặt có chút bi thương.
Anne nghĩ, không cần biết người đã đưa chiếc trâm vàng cho cậu ấy là ai, nhưng cô ấy đừng nên làm Dunk buồn như vậy, bởi vì cậu là một người đàn ông tốt.
"Đừng khổ sở, Dunk, tình yêu là thứ rất khó để giải thích, chúng ta đều giống nhau..."
Sau Dunk thì lại đến Nam tước Joong Archen tới gặp cô.
Hắn cảnh cáo Anne không thể tiếp tục cùng Dunk buôn bán ren nữa, nhưng lại đề xuất giúp cô giải quyết tiền nợ ngân hàng, còn nói sẽ mua tranh của Andre.
Dunk rời đi cùng với Nam tước Joong Archen, bọn họ đi rất vội vã, cậu ấy thậm chí còn chưa kịp nói lời từ biệt với cô.
Sau đó không lâu, thật sự có người đến mua tranh của Andre.
Cuộc sống của bọn họ dần trở nên tốt đẹp hơn.
Theo đuổi nghệ thuật là một nghề nghiệp rất kì lạ, hoặc là đến một bức tranh cũng bán không được, hoặc là chỉ cần có nhà bình luận viết một hai bài tán dương văn vẻ, lập tức liền cung không đủ cầu.
Rất nhiều người hâm mộ tìm đến, bọn họ dùng nhiều tiền mua tranh của Andre.
Andre lập tức được người khác gọi là ngài, hắn thủy chung không biết là ngài Joong Archen giúp hắn. Hắn chỉ thấy phấn chấn vì bản thân mình rốt cục cũng được thưởng thức. Hắn mua nhà ở, thuê người hầu, mua cho Anne những bộ váy xinh đẹp cùng châu báu.
Theo tất cả những thay đổi này, Andre giống như lại trở về năm mười mấy tuổi.
Hắn lại bắt đầu nói yêu Anne, khen cô xinh đẹp, hắn lại vẽ mỗi mình cô trong các bức tranh lần thứ hai.
Biết tin Anne mang thai, hắn vui đến mức cả một đêm không ngủ, suốt đêm tìm rất nhiều tên, thậm chí bọn họ còn bàn bạc tương lai sẽ tìm trường học thật tốt. Hắn nói hắn muốn dùng thật nhiều tiền, đưa con trai bọn họ đến học ở học viện nghệ thuật hoàng gia, còn muốn tích góp từng tí một của hồi môn cho con gái, để tương lai con bé có thể gả cho một vị quý ông.
Nhưng mà Anne lại không thấy quá vui vẻ.
Cô không chỉ một lần nhớ tới Dunk, không thể ức chế tưởng tượng, nếu cô được gả cho Dunk, như vậy con của bọn họ tương lai sẽ là người hầu, nhưng mà làm người hầu cũng không có gì không tốt, chỉ cần sống thật đàng hoàng như cha nó là tốt rồi.
Có một ngày, người hầu nữ đến báo với cô. "Phu nhân, bên ngoài có một người đàn bà thấp hèn, đuổi như thế nào cũng không đi. Ả ta còn lớn tiếng ồn ào, nói mình là tình nhân của ông chủ, phu nhân có muốn gọi cảnh sát đến không?"
"Không cần, tôi đi ra ngoài xem." Anne nói.
Anne nhìn thấy người đàn bà kia ở cửa, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng mà Anne liếc mắt một cái liền nhận ra ả, bởi vì cô ta đã xuất hiện trong tranh của Andre vô số lần.
Andre ra giá những bức tranh đó trên trời, có ai biết người mẫu trong tranh là một ả gái *** đâu?
Mọi người đều cho rằng, người mẫu Andre vẽ là vợ của hắn, là một người phụ nữ đứng đắn, ra sức làm việc để cho chồng theo đuổi đam mê hội họa.
Kẻ có tiền sẽ không đem bức tranh vẽ một ả gái *** treo trong nhà mình.
Nhưng mà ả gái *** này lại rất giống Anne, hai người đều có một mái tóc đỏ, Anne cảm thấy như đang nhìn chính mình trong gương, nhưng cô lại may mắn hơn ả gái *** này vô số lần.
Người đàn bà kia tuy rằng ồn ào nói muốn gặp cô, nhưng sau khi nhìn thấy Anne lại im lặng.
Cuối cùng, ả ta hỏi. "Andre đâu? Tôi muốn gặp anh ấy."
"Anh ấy đến học viện nghệ thuật, nói là muốn dạy học sinh ở đó, cô có thể vào nhà đợi." Anne nói.
Người hầu nữ kinh hô một tiếng: "Phu nhân, sao có thể cho phép loại người này vào nhà chứ, tuyệt đối không được! Tuyệt đối không được! Nếu bị người khác biết sẽ mất hết mặt mũi đó!"
"Chỉ cần cô im miệng thì sẽ không ai biết." Anne nói, sau đó cô mời người đàn bà kia vào phòng khách, bảo người mang thức ăn và trà đến cho ả.
"Tôi không cần những thứ đắt tiền này của phu nhân, chỉ cần cho tôi ly rượu là được rồi." Ả ta không dám cùng ngồi lên ghế sô pha, thực rõ ràng là đang mất tự nhiên, lại có chút khẩn trương.
Anne vốn cho rằng, hai người sẽ vung tay đánh nhau, tựa như những người phụ nữ trong xưởng dệt lúc trước. Nếu ai ngủ với chồng của người khác, họ sẽ nắm tóc nhau mà giựt, giống như chó dại cắn xé lẫn nhau.
Nhưng mà không có, Anne cảm thấy không có gì, thậm chí nếu Andre vẫn tiếp tục qua lại với người đàn bà này cũng không có gì quan trọng.
Cô giống như đã quen với việc không quan tâm Andre ở với ai, đi qua chỗ nào, chuyện này bắt đầu từ bao lâu? Là từ khi hắn bắt đầu say rượu, khi hắn lần đầu tiên đánh cô, hay khi hắn để cho cô một mình đối mặt với người đòi nợ của ngân hàng? Cô cũng không nhớ rõ...
"Cô thật là một người phụ nữ may mắn." Người đàn bà kia bỗng nhiên cười, ả ta tự giễu cười, càng cười càng lớn tiếng, thậm chí cười ra nước mắt.
Ả ta vò mái tóc lộn xộn xơ xác, nước mắt phá hỏng lớp trang điểm trên mặt ả, chỗ trắng chỗ đen...
"Anh ấy yêu tôi, cô biết không! Anh ấy yêu tôi!" Ả ta gào thét lớn: "Người anh ấy vẽ là tôi, mỗi một bức tranh đều là vẽ tôi, anh ấy có từng vẽ cô sao? Anh ấy có vẽ cô sao?"
Anne không trả lời vấn đề này, cô chỉ hỏi ả: "Vì sao cô tìm tới nơi này? Andre không đến gặp cô nữa sao?"
Ả ta dại ra nửa ngày, cười lạnh nói: "Đúng vậy, cô hẳn là vui vẻ, nhưng cô cảm thấy mình là người chiến thắng sao?"
"Tôi cho cô biết anh ấy yêu tôi nhiều như thế nào, lúc anh ấy ở bên cạnh tôi, chúng tôi quấn lấy nhau triền miên một chỗ, anh ấy nói yêu tôi, yêu muốn chết! Anh ấy sở dĩ còn ở một chỗ với cô, chẳng qua là bởi vì cuộc hôn nhân chết tiệt này, anh ấy đã sớm không còn yêu cô, trong lòng anh ấy chỉ có tôi, là cô hại chúng tôi không thể ở cùng nhau, chính là cô!"
Anne nhìn người đàn bà điên cuồng trước mắt, trong lòng lần đầu sinh ra một loại ý tưởng mãnh liệt.
Nếu thật sự có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân như vậy, so với Andre cô còn vui vẻ hơn.
Cô có thể đi làm người hầu nữ, có thể đi làm công nhân, cô không quan tâm công việc vất vả như thế nào, đáng tiếc...
Hiện tại muốn cô bị dắt đi như dắt một con trâu, là việc không có khả năng.
Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở rộng ra, Andre quay về.
Hắn dùng một loại ánh mắt lạnh như băng trừng người đàn bà kia: "Cô đến nơi này làm gì?"
"Andre..." Ả ta kinh hoàng nhìn hắn.
"Cút khỏi đây đi!" Hắn lạnh lùng nói.
"Andre đừng đối xử với em như vậy, em yêu anh..." Ả chảy nước mắt nói.
"Tôi chưa từng yêu cô, xin cô đừng hiểu lầm. Tôi chỉ là tìm cô làm người mẫu, hơn nữa mỗi lần xong việc đều thanh toán tiền, trừ cái này ra, chúng ta không có quan hệ gì khác!"
Ả ta còn muốn nói điều gì, Andre đã kéo cánh tay ả, đem ả đẩy ra cửa.
"Cô ta không có nói bậy cái gì chứ, đừng nghe lời cô ta, anh với cô ta cái gì cũng không có." Andre cúi đầu giải thích.
"Anh yên tâm đi, em không quan tâm những gì cô ta nói." Anne nói, đây là lời nói thật lòng.
"Anne, thực xin lỗi, anh đã từng làm rất nhiều chuyện vô liêm sỉ, em có thể tha thứ cho anh sao? Anh chỉ vì làm cái gì đều thất bại, không có cách nào cho em một ngày tốt đẹp, chỉ có thể khiến em chịu khổ, cho nên mới sợ hãi đối mặt em. Người đàn bà kia... Anh chỉ là đem cô ta trở thành em."
"Em còn yêu anh sao?" Andre đột nhiên hỏi.
Yêu, Anne há há mồm, muốn giống như trong quá khứ mà trả lời hắn.
Không có đáp án thứ hai, bọn họ là vợ chồng, có Thượng đế chứng giám cho cuộc hôn nhân này, vĩnh viễn tương thân tương ái, chỉ có cái chết mới có thể chia lìa bọn họ.
"Chúng ta đã sắp có con rồi, đừng nói những lời nói ngu ngốc vậy nữa." Anne nói, cô chung quy vẫn không trả lời vấn đề kia.
Andre rõ ràng vô cùng mất mát, hắn đối xử với cô càng ngày càng tốt, mua hết thảy những đồ vật quý giá đến để khiến cho cô vui vẻ. Anne cũng tưởng mình lại một lần nữa yêu thương hắn, nhưng mà cái cảm giác xúc động lúc tuổi còn trẻ tựa hồ đã biến mất không còn.
Không lâu sau, Anne nghe nói ả gái *** kia đã chết, ả ta cả người đều thối rữa, chết vì bệnh tình yêu.
Đó là loại bệnh truyền nhiễm thực sự đáng sợ, phàm là những người đàn ông đã làm tình với ả ta, ai cũng không thoát khỏi.
Andre lại rất khỏe, hắn không có bị lây bệnh, có lẽ thật sự giống hắn nói vậy, hắn cùng ả gái *** kia không có phát sinh chuyện gì, hắn chỉ là tiêu tiền thuê ả làm người mẫu mà thôi.
Nhưng mà tin tức này cũng không khiến Anne cảm thấy vui vẻ.
Căn phòng lớn, người hầu trong phòng, quần áo xinh đẹp, thức ăn sang quý, có lẽ trong mắt rất nhiều người, điều này làm họ hâm mộ không thôi, rất nhiều phụ nữ nguyện ý dùng hết thảy đến trao đổi.
Nhưng không có Anne.
Cô vuốt ve bụng, hài tử sắp ra đời rồi.
Cô là quý phu nhân, cha mẹ cô đều xem cô là niềm tự hào, cho rằng cô thật tinh mắt, gả cho một người đàn ông tốt có tiền đồ.
Những người phụ nữ khác khen ngợi cô, bởi vì cô biết ăn dùng tiết kiệm, vất vả làm việc để trợ giúp chồng trở nên nổi bật.
Anne bình tĩnh đón nhận tất cả, thể hiện trên mặt giống như người phụ nữ có cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng mà trong mơ, cô ngẫu nhiên vẫn còn nhớ tới hình ảnh kia, cô biến thành con trâu bị cột dây thừng, vĩnh viễn bị trói lại.
Anne cảm giác, những ngày như vậy thực dày vò.
Mãi đến có một ngày, cô nghe được một nhóm quý phu nhân nói chuyện phiếm.
"Vị phu nhân kia đòi ly hôn với chồng mình, cũng bởi vì ông ta ở bên ngoài có tình nhân."
"Hiện tại cô ta thật đáng thương, con trai và con gái đều bị chồng mang đi, không cho phép cô được gặp lại chúng. Chồng cô ta cướp con đi chỉ vì muốn làm cho cô ta khó chịu, ông ta đem bọn nhỏ đến nhà họ hàng, còn mình thì sống chung với ả tình nhân."
"Biết gì không? Phu nhân kia tự mình viết sách nuôi sống bản thân, nhưng mà chồng của cô lại tố cáo lên toà án, muốn lấy thù lao viết sách của cô ta. Cô có biết không, phụ nữ không được phép có tài sản, cho dù chính mình kiếm tiền cũng là thuộc về chồng..."
Anne sau khi nghe xong, bỗng nhiên tiêu tan ý niệm trong đầu.
Đúng vậy, có thể làm như thế nào đây? Tới phụ nữ quý tộc còn tránh không được, huống chi là cô... Phụ nữ đều là những con trâu, đều bị trói lại.
Có lẽ có một ngày thế giới này sẽ thay đổi, nhưng chắc là cô không thể nhìn thấy.
______
Quản Gia
Làm một vị quản gia, Hilton coi như cũng có đủ tư cách.
Từ đời ông nội của ông cho tới giờ, cả gia tộc họ đều làm công việc này, cha của ông, anh em ông hay thậm chí là anh em họ cũng đều là quản gia.
Ông tiếp thu những tinh hoa của nền giáo dục Latin, sau đó kế thừa chức vụ của cha mình, đi theo phục vụ một vị Nam tước, về sau đương nhiên cũng tiếp tục phục vụ cậu chủ nhỏ.
Những ân oán của gia tộc Aydin không đến phiên người hầu lên tiếng, Hilton hiểu rất rõ đạo lý này.
Chủ nhân vĩnh viễn chỉ cần những người làm việc cho họ, ông không nên đặt quá nhiều tình cảm vào những quý tộc này.
Nhưng cả đời Hilton không kết hôn, cũng không có con cái, cho nên khó tránh khỏi việc lo lắng cho đứa trẻ kia.
Đó là Joong Archen, con trai độc nhất của Nam tước, là một đứa trẻ vừa an tĩnh lại mẫn cảm, rất thông minh cũng thật lương thiện, suốt ngày chỉ một mình trốn trong phòng đọc sách. Cậu còn nhỏ như vậy, lại vô hại như vậy, vốn là không nên có ai đến nhẫn tâm làm tổn thương hắn.
Nhưng trên thế giới này luôn có những con người tàn nhẫn, giống như đã đánh mất ý nghĩa cuộc sống, chẳng những giày vò bản thân mình, mà còn giày vò người khác. Có lẽ động lực sống duy nhất của bọn họ là cảm thấy vui vẻ khi người khác đau khổ.
Vào một ngày trời đông giá rét tuyết rơi dày đặc, cậu chủ nhỏ bị tình nhân của Nam tước phu nhân tuyệt tình đuổi ra khỏi cửa. Chờ đến khi Hilton phát hiện, đứa trẻ kia đã lạnh cóng đến phát sốt. Tên tình nhân uống rượu say, lắc lư thân mình chỉ vào bọn họ mà cười to, tiếng cười tàn nhẫn kia đến giờ Hilton vẫn còn nhớ rõ.
Cậu chủ nhỏ phải nằm trên giường hơn một tháng, mặc dù cuối cùng có thể xuống giường nhưng sống lưng lại trở nên vô cùng yếu ớt, cứ như vậy mà trở nên tàn tật.
Cơ thể tàn tật như thể là án chung thân của một con người, mọi người vốn không có ai tốn thời gian đi tìm hiểu người khác, mà đơn giản chỉ đánh giá tất cả qua vẻ bề ngoài.
Thế giới này đối xử với những người không bình thường tàn khốc hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng.
Nhưng cậu chủ nhỏ là người không dễ dàng bị số mệnh đánh bại, cậu an tĩnh lớn lên, giấu kỹ đôi cánh của mình như đang ngủ đông. Chờ đến khi cậu đủ lông đủ cánh, liền trả thù mạnh mẽ những kẻ đã từng tổn thương đến cậu.
Lần thứ hai cậu quay về vị trí của mình, trở lại là Nam tước Joong Archen tôn quý và giàu có. Cậu khiến cho mọi người phải kính sợ, không còn dám xem thường cậu vì vẻ bề ngoài kia.
Cuộc sống trong trang viên Delman thực yên tĩnh, yên tĩnh như một ông già, chỉ có những người cần bàn công việc với Nam tước mới thỉnh thoảng lui tới. Người náo loạn nhất lại là phu nhân Alice, chỉ có khi nào thiếu tiền bà ta mới nhớ tới con trai mình.
Cuộc sống yên tĩnh như vậy thật tốt đẹp, nhưng thỉnh thoảng Hilton lại chợt nghĩ, ông và cậu chủ không giống nhau. Ông đã già rồi, qua vài năm nữa có lẽ sẽ xuống mồ, nhưng cậu chủ chỉ mới hai mươi mấy tuổi đầu, còn cả đoạn đường dài phía trước để đi.
Đến một ngày khi ông phải rời xa cậu chủ, đến lúc đó còn có ai ở bên cạnh cậu đây?
Từ đó Hilton bắt đầu tích cực nhắc nhở bên tai cậu chủ về việc kết hôn.
Ông đôi khi sẽ vờ vô ý nói về một vị tiểu thư xinh đẹp trong một gia đình quý tộc thượng lưu, hay có đôi khi lại nhắc tới người hàng xóm mới vừa đón người thừa kế mới sinh.
Cậu chủ rất thông minh, nhanh chóng hiểu được ý tứ của ông, nhưng cậu lại chưa bao giờ nói rõ. Mãi đến một lần ông lại nhắc đến đề tài này, cậu chủ liền nói với ông một câu ý vị sâu xa.
Cậu nói, cậu không muốn khiến cho người vợ tương lai của mình trở nên bất hạnh.
Hilton vẫn luôn không hiểu rõ ý tứ những lời này, sao cậu chủ lại làm cho vợ tương lai của mình bất hạnh chứ?
Cho đến vài năm sau, khi cậu chủ đưa người hầu trẻ đẹp kia về trang viên, Hilton mới bỗng nhiên nghĩ thông suốt hết tất cả, những thứ không hiểu đều trở nên rõ ràng.
Đó là một cậu người hầu vừa trẻ trung lại đẹp trai, có một mái tóc đen mềm mại, có một đôi mắt màu nâu, cùng với thân thể cao ngất, tuấn mỹ như một bức tượng điêu khắc trong bảo tàng. Cậu ta vừa đến đã khiến đám người hầu nữ xôn xao, ông thậm chí còn phải ra lệnh cho nữ quản gia cảnh cáo bọn họ nhiều lần.
Có lẽ người khác nhìn không ra, nhưng Hilton đã chăm sóc Joong Archen từ nhỏ chỉ cần liếc mắt đã nhận ra, cậu chủ thích người hầu kia. Mỗi ánh mắt của cậu đều dõi theo mọi chuyển động của cậu ta.
Ánh mắt đó quả thật giống khi hắn chờ mong mẹ đến thăm mình lúc còn nhỏ.
Ánh mắt đen láy kia như phát sáng, lại mang theo nét chờ mong, là thứ đã trở nên ảm đạm khi cậu thất vọng về phu nhân Alice nhiều năm trước, vậy mà hiện giờ ánh sáng ấy đã trở lại.
Cậu lẳng lặng nhìn ngắm, chờ đợi, sự nóng bỏng trong ánh mắt ấy, ông vừa thấy liền hiểu ngay.
Hilton cực kỳ lo lắng, ông hẳn là nên khuyên nhủ cậu chủ, kết hôn sinh con mới là con đường đúng đắn, cậu không nên đâm đầu vào con đường gập ghềnh kia, đối với bất cứ ai mà nói cũng là chuyện vô cùng gian nan.
Huống chi, ông căn bản không biết được tên nhóc Dunk Natachai kia có chủ ý gì. Trên đời này có muôn vạn loại người, những kẻ mặt người dạ thú nhiều đếm không hết. Nếu cậu ta chỉ lợi dụng Nam tước thì sao? Dùng tuổi trẻ và gương mặt xinh đẹp của mình lừa gạt nội tâm đơn thuần của cậu chủ, để đạt được quyền thế và tiền tại, hay thậm chí là khiến cậu thân bại danh liệt.
Nam tước và Dunk Natachai càng lúc càng gần gũi, Hilton biết ông cản không được. Đã rất nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên ông thấy ánh sáng hạnh phúc trong mắt cậu chủ.
Nếu cậu ta thật sự có thể làm Nam tước hạnh phúc, có lẽ tất cả mọi chuyện cũng không quá khó để chấp nhận. Ở sâu trong nội tâm, Hilton hy vọng đứa trẻ mà ông chăm sóc nuôi lớn có thể tìm được hạnh phúc thật sự, chứ không phải giống như tòa trang viên này, còn chưa có mùa xuân đã trở nên mục nát.
Đáng tiếc... cậu người hầu kia không thể khiến ông bớt lo lắng. Cậu ta tựa hồ vẫn luôn đùa giỡn tình cảm của Nam tước, nhiều lần ông nghe được tiếng đàn u buồn vang vọng từ phòng Joong.
Sau một lần cậu ta lại chọc giận Nam tước, Hilton quyết định phải dạy dỗ tên nhóc không biết trời cao đất dày này một chút.
Hilton muốn cho Dunk biết, nếu không phải do Nam tước coi trọng, cậu ta căn bản chẳng là gì, muốn dựa vào sự yêu thích của Nam tước mà tự cho mình là đúng, thật đúng là nằm mơ.
Ông ra lệnh cho những người hầu cấp thấp chèn ép cậu ta, những chuyện vừa bẩn vừa mệt đều giao hết cho cậu. Ông còn lệnh cho nhà bếp chậm trễ việc đưa thức ăn, đẩy cậu ra xa khỏi lâu đài.
Sau đó khi một vị luật sư anh tuấn đến làm khách, ông gặp mặt răn dạy Dunk.
"Đừng tự cho rằng cậu đã nắm được nhược điểm của Nam tước là có thể lợi dụng ngài. Không cần biết cậu muốn tiền hay muốn thứ gì, nếu để tôi biết cậu có tâm tư không thể nói cho người khác biết mà nguy hại đến Nam tước, tôi nhất định sẽ không để cậu yên ổn."
Chàng trai trẻ tuổi như bị đá một cú thật mạnh, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy.
Hilton có chút do dự, có lẽ ông đã hơi nặng lời, nhưng ít ra phải khiến cậu ta hiểu được thân phận của mình, để cậu ta sau này làm tròn bổn phận, không tiếp tục ỷ vào sự yêu thích mà khiến cậu chủ khó chịu.
Ai ngờ cậu ta vì vậy mà bỏ đi, vào ngày lễ hội, biến mất trong một đêm mưa gió.
Khi Hilton nhặt được chiếc đèn của cậu ta ngoài cửa sổ phòng Nam tước, ông bỗng nhiên hối hận. Có lẽ tên nhóc này cũng không bỉ ổi như ông tưởng tượng, cậu ta cũng có tình cảm với Nam tước, chứ không phải chỉ trêu đùa cậu chủ.
Nam tước như nổi điên mà tìm Dunk Natachai khắp nơi, Hilton chưa từng thấy bộ dáng này của cậu chủ bao giờ, cậu tận dụng hết thảy mọi quan hệ để tìm kiếm.
Hilton hiểu được, cậu chủ đã vô cùng yêu thương người kia rồi.
Có lẽ cậu ta là người Nam tước luôn chờ đợi. Có lẽ cậu ta không thể cho hắn một gia đình, không thể cho hắn người thừa kế, nhưng có thể làm cho Joong hạnh phúc. Nếu có một ngày ông rời khỏi Nam tước, có lẽ cậu ta sẽ là người làm bạn bên cạnh cậu chủ sau này.
Hilton nghĩ, ông không nên dùng phán đoán của mình mà áp đặt lên cuộc sống của người khác. Nếu Nam tước vì ông mà mất đi người yêu, như vậy ông sau này làm sao đối mặt với chủ nhân đây.
Cũng may, Nam tước tìm được người kia trở về.
Cậu ta có chút chật vật, lại luôn cúi đầu, giống như rất ngại phải nhìn mặt những người ở đây.
Nhưng mà cậu chủ cuối cùng cũng lộ ra nét mặt tươi cười.
Hilton cảm thấy chỉ cần Nam tước vui vẻ là được, những chuyện khác sẽ luôn có cách giải quyết.
Tuy nhiên chuyện Nam tước tìm ông để đòi chìa khóa phòng Dunk lại có chút kỳ lạ.
Hilton còn nhớ rõ chuyện ngày đó.
Nam tước bình thường luôn trầm ổn bình tĩnh hôm đó đột nhiên gọi ông đến phòng làm việc, nhìn ngó xung quanh, sau khi chần chừ do dự mới đỏ mặt nói với ông, hắn muốn chìa khóa phòng của người hầu.
Ông sững sờ một chốc lát, Nam tước đến tai cũng đỏ hết cả lên.
Hắn ngập ngập ngừng ngừng giải thích: "Tôi cảm thấy... tôi nên lấy chìa khóa trước... phòng khi... phòng khi sau này dùng đến..."
"À, vâng, thưa ngài." Hilton lưu loát lấy một chùm chìa khoá ra.
Khi Nam tước vội vàng muốn đến nhận lấy, Hilton lại thu tay, gỡ ra một chìa trong đó đưa cho hắn.
"Tôi nghĩ cái này là đủ rồi," ông nói. "Những chìa khác ngài cũng không dùng đến."
Nhìn bộ dạng Nam tước á khẩu không trả lời được, Hilton đột nhiên cảm thấy rất thú vị. Nhưng mà vốn là một người quản gia nghiêm túc, ông không thể dễ dàng biểu lộ cảm xúc trước mặt chủ nhân, cho nên chỉ có thể tận lực nhịn cười.
Ngẫu nhiên trêu đùa Nam tước một chút rất thú vị, nhưng mà người trẻ tuổi thật không biết tiết chế.
Hilton cũng có một thời tuổi trẻ, ông biết người trẻ tuổi khi yêu cuồng nhiệt sẽ như thế nào, càng biết khi bọn họ đã xúc động lên thì cái gì cũng không quan tâm.
Nhưng mà hơn nửa đêm phòng bên cạnh truyền đến âm thanh ái muội, tiếng rên rỉ khó nhịn cùng tiếng giường động vào vách tường, đến hai ba giờ đồng hồ còn chưa ngừng thì thật là quá đáng.
Nam tước nhà ông vẫn luôn là thân sĩ cẩn trọng bảo thủ, nếu không phải do tên nhóc xinh đẹp không có giáo dục kia quyến rũ cả ngày, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện hoang đường mất thể diện như vậy.
Bọn họ nên cảm thấy may mắn vì người ở phòng sát bên cạnh là ông chứ không phải ai khác, nếu không mọi chuyện đã sớm bị phát hiện rồi.
Để nhắc nhở bọn họ một chút, sáng hôm sau Hilton không thể không ngăn Dunk lại, chẳng cần ngôn ngữ ám chỉ, cậu ta thật thông mình, chỉ cần ông liếc mắt một cái đã hiểu được, gương mặt liền đỏ lên như say rượu, xấu hổ chạy đi còn nhanh hơn cả thỏ.
Từ đó trở đi, Hilton rốt cuộc không còn nghe thấy những thanh âm kỳ quái nửa đêm nữa. Ông có thể không phải kinh hồn tang đảm mà yên tĩnh nghỉ ngơi. Phải biết là ông vẫn luôn lo lắng có người hầu ban đem tỉnh lại sẽ phát hiện chuyện này.
Ông thậm chí còn chuẩn bị kỹ càng trước, nếu cậu ta không quan tâm lời ông, ông sẽ không cố kỵ gì mà gặp mặt trách cứ bọn họ. May mắn là hai người vẫn còn chút lý trí, không đến mức đầu óc nóng lên cái gì cũng quên hết.
Nụ cười trên mặt Nam tước ngày càng nhiều, ai cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc trên người hắn, giống như cả thế giới đều thay đổi.
Lâu đài của bọn họ cũng không còn tĩnh lặng giống phần mộ như trước, bởi vì chủ nhân nơi này đang hạnh phúc, khiến cho cảnh xuân cũng trở nên ấm áp.
Nhưng mà thỉnh thoảng vẫn có những chuyện tế nhị xảy ra, vẫn còn cần người quản gia này theo dõi bọn họ.
Cho nên, Hilton cảm thấy, thời điểm mình về hưu vẫn còn lâu lắm.
_______
Phiền Não Của Joong Archen
Tử tước Joong Archen gần đây có phiền não nho nhỏ.
Người yêu của hắn đã không chịu cùng hắn thân thiết rất nhiều ngày rồi, nhưng hắn lại không biết được nguyên nhân.
Bị người yêu giận dỗi chút chuyện nhỏ nhặt cũng là một loại tình thú, cậu ấy không thèm để ý hắn liếc mắt đưa tình, cũng coi như là thay đổi chút khẩu vị, cho nên bị cự tuyệt một hai lần hắn cũng không quá để ý.
Nhưng mà lần nào cũng cự tuyệt, vậy thì có hơi cứng đầu rồi.
Cũng có lẽ là chính hắn đã chọc Dunk thật sự nổi giận vì chơi đùa quá trớn trong phòng làm việc, cho nên cậu ấy mới ngại ngùng.
Joong có chút oán giận lại có phần ngọt ngào nghĩ, Dunk sao có thể trách hắn chứ? Rõ ràng là do nhóc con hư hỏng này quyến rũ hắn, kết quả là chỉ hơi chút quá trớn cậu ấy liền tức giận, làm thế nào cũng không dỗ dành được.
Tối nay nhất định phải làm cho bằng được, Joong kiên quyết nghĩ.
Chờ đến buổi tối, khi Dunk giúp hắn thay quần áo, Tử tước liền cẩn thận ôm lấy đối phương, vừa mới muốn lại gần hôn đã bị cậu né tránh.
"Rốt cuộc em làm sao vậy?" Joong hỏi: " Tức giận lâu như vậy rồi vẫn chưa tha thứ cho tôi sao?"
Người tình thở dài một hơi, hình như muốn nói gì lại nói không nên lời, rối rắm nửa ngày mới mở miệng: "Ngài chẳng biết gì cả..."
"Tôi nên biết cái gì? Em nói cho tôi biết đi, tôi sẽ giải quyết giúp em." Joong lo lắng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng khiến cậu ấy phiền não như vậy sao.
Chẳng lẽ là phía cha cậu ấy có vấn đề?
Cha của Dunk vốn cũng không phải người tốt, ông ta đã lừa gạt cậu, lợi dụng bọn họ để đạt được mục đích, kết quả là bọn họ đành bước lên cùng một chiếc thuyền với ông. Chẳng những Dunk không có cách nào khuyên giải, ngược lại còn vì giúp ông mà dính líu tới pháp luật. Thật là một người đàn ông đáng sợ, ông ta đã bày ra âm mưu ngay từ đầu, mọi người đều bị ông ta đùa bỡn.
Dunk không thể tha thứ cho những hành vi đó, cho nên cậu đã đoạn tuyệt quan hệ với ông ta.
Joong vẫn luôn lo lắng cha cậu sẽ đến làm phiền họ, cho nên vẫn luôn theo dõi đối phương sát sao, nhưng mà gần đây cũng không thấy bên kia có động tĩnh gì.
Dunk trầm mặc nửa ngày, thủy chung cũng không chịu nói chuyện gì đã xảy ra. Hơn nữa không chịu cùng hắn thân thiết thì thôi đi, cậu lại còn thở ngắn than dài cả ngày. Mỗi ngày cậu đều bận rộn bên ngoài, nếu không phải là chạy lên chạy xuống theo quản gia thì cũng là theo dõi việc đồng áng của trang viên, so với chủ nhân nơi này là hắn thì còn bận rộn hơn.
Joong bị ném sang một bên vô cùng bất bình.
Mỗi lần Dunk muốn, cho dù là bất kỳ nơi nào lúc nào hắn cũng đều thỏa mãn cậu, dựa vào cái gì mà mỗi lần hắn muốn, đối phương đều ra sức khước từ?
Để giải quyết vấn đề này, Tử tước Joong quyết định tung ra tuyệt chiêu.
Hắn thừa dịp ban ngày lẻn vào nơi ở của người hầu, khóa cửa phòng Dunk lại.
Để xem buổi tối em không có chỗ ngủ, còn không phải thành thành thật thật đến phòng ngủ của tôi sao.
Buổi tối Joong bọc kín mình trong chăn, cái gì cũng không mặc, ôm tâm tình ngọt ngọt ngào ngào chờ người yêu đến.
Trái chờ không đến, phải chờ không thấy.
Đến khi hết kiên nhẫn, Joong bưng giá nến đi tìm người, kết quả thấy Dunk đang nằm ngủ trên ghế sa lông trong phòng khách.
"Em... em sao lại ở đây?" Joong kinh ngạc hỏi: "Ở đây lạnh lắm, em không sợ sinh bệnh sao?"
Dunk mơ mơ màng màng ngủ trên ghế salông, đứng lên sửng sốt một hồi lâu mới nói: "Sao ngài còn chưa ngủ?"
"Tôi đương nhiên không ngủ, tôi đang chờ em." Joong tức giận nhíu mày: "Em nhất định không thèm đến phòng của tôi sao? Cho dù không có chỗ ngủ cũng thà ngủ ở đây?"
"Thì ra là ngài khóa cửa phòng em, em còn tưởng là có người trêu chọc mình."
Joong bất mãn bắt lấy tay Dunk, kéo cậu trở về phòng ngủ, vừa đi vừa oán giận nói: "Sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn, nếu em còn làm như vậy, tôi sẽ thật sự tức giận."
Trở về phòng, Joong yêu thương xoa xoa gương mặt lạnh lẽo của cậu, sau đó ôm cậu chui vào ổ chăn.
Hắn vừa ủ ấm cơ thể đối phương vừa nói: "Em rốt cuộc là tức giận chuyện gì, nói ra đi, tôi sẽ xin lỗi em."
Dunk nhìn Tử tước, có chút cảm động nói. "Em không có giận ngài."
"Vậy sao lại không thèm để ý tới tôi lâu như vậy?"
"Bởi vì..." Mặt Dunk cơ hồ nhăn thành một đống, cuối cùng nói: "Trời ạ, em không thể nói được."
"Vì sao lại không thể?" Joong tò mò nhìn cậu.
Dunk thật sự là nói không nên lời, ban ngày ban mặt làm ra hành vi phóng đãng, kết quả bị quản gia gặp mặt răn dạy, cho dù da mặt cậu dày tới đâu cũng thật sự chịu không nổi.
"Em còn không nói..." Joong nhíu mày, bắt đầu sờ soạng trong chăn.
Chỉ chốc lát sau, Dunk bị đối phương khiến cho thở hồng hộc, gương mặt đỏ bừng, thật sự là khó chịu không nhịn nổi, lúc này mới cầu xin khoan hồng mà ăn ngay nói thật.
"Chỉ vì chuyện này..." Vẻ mặt Joong khó có thể tin.
"Cái này còn chưa đủ sao?" Dunk tức giận nói: "Nếu không phải do ngài, em cũng sẽ không mất mặt như vậy."
Joong thầm nghĩ, sao lại do tôi, rõ ràng là do em tự mình mặc cái áo khêu gợi kia, chạy đến phòng làm việc quyến rũ tôi.
Nhưng mà hắn vô cùng sáng suốt không tranh cãi với cậu, chỉ trấn an: "Đừng lo lắng, tôi sẽ xử lý."
"Ngài định xử lý như thế nào?" Người bị đặt dưới thân hắn không yên tâm hỏi.
"Tôi sẽ nói chuyện với Hilton." Joong đương nhiên nói.
Kết quả người bên dưới trong nháy mắt liền mặc kệ tất cả mà giãy dụa phản kháng, gương mặt đỏ lên chẳng khác gì hoa hồng.
"Ngài điên rồi! Sao lại nghĩ ra ý tưởng 'tốt' như vậy chứ!" Dunk nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chuyện này có gì mà ngại, Hilton đã chăm sóc tôi lớn lên, không có chuyện gì ông ấy không biết." Joong nói. "Tôi sẽ nói với ông ấy, ông ấy không cần quản lý chuyện của chúng ta."
"Ngài đừng có đi làm chuyện xấu hổ đó!" Mắt Dunk trong lúc nhất thời đỏ lên, rưng rưng nói: "Nếu ngài dám làm chuyện dọa người như vậy, em liền... em liền... em liền đánh ngài."
Joong bị chọc cười, cố ý nói: "Em ngược lại cứ thử xem, nhìn xem là em đánh tôi, hay là tôi đánh em."
Tựa hồ là thật sự lo Tử tước sẽ tìm quản gia Hilton nói chuyện, người yêu nhỏ rối rắm trong chốc lát, cuối cùng đành cầu xin. "Ngài đừng đi nói hươu nói vượn, buổi tối em sẽ đến đây ngủ, nhưng mà ban ngày chúng ta đừng làm chuyện hoang đường như thế..."
Joong đột nhiên phát hiện không ngờ da mặt người yêu mình mỏng như vậy, hơn nữa so ra cậu còn để ý Hilton nhiều hơn cả hắn.
"Khụ khụ, không thể, Hilton mặc dù là quản gia, nhưng mà ông ta cũng không thể can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của chủ nhân, tôi phải tìm ông ấy nói chuyện." Joong bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Đừng, xin ngài đừng mà." Bộ dạng Dunk như trời sập, khẩn cầu: "Cầu xin ngài đừng làm như vậy."
"Nhưng mà ông ấy đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta, chẳng những ban ngày tôi không thấy được bóng em, buổi tối em cũng mệt mỏi tới mức không còn sức lực thân thiết với tôi. Cho nên tôi không thể bỏ qua như vậy. Tôi phải cảnh cáo ông ấy đừng kiểm soát chúng ta."
Dunk có chút bối rối đáng thương, như thể nhất thời không tìm được cách nào để trả lời. Vì vậy sau khi nhăn nhó chốc lát, cậu liền bày ra một tư thế hút hồn chưa từng sử dụng, đung đưa thắt lưng, đỏ mặt nói: "Ngài... Ngài không phải oán giận em vài ngày nay không thân thiết với ngài sao? Mau tới đi..."
Trong đầu Joong bùm một tiếng, chờ đến khi hắn khôi phục lý trí đã là hơn một giờ sau.
Người trong ngực còn chủ động thân mật sờ sờ, rồi lại cọ xát lấy lòng, sau đó ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng ai oán nói: "Ngài đừng đi nói lung tung về việc riêng tư của chúng ta, ngài muốn như thế nào em liền như thế nấy, vậy còn không được sao?"
Joong không tự giác nuốt ực, ôm người yêu bắt đầu đợt sóng tiếp theo, suy nghĩ trong lòng chính là, Hilton, ông thật sự hữu ích đó.
Nhưng mà Tử tước đại nhân còn đang vênh váo đắc ý vì cử chỉ yêu thương nhung nhớ của người yêu, rất nhanh đã gặp báo ứng.
Ngày hôm sau, quản gia Hilton xuất hiện tại trong phòng làm việc, nói với Joong: "Thưa Tử tước, cậu Boonprasert gần đây học tập các công việc trong trang viên rất có tiến bộ, tôi cảm thấy có thể để cậu ấy chính thức quản lý việc thu hoạch trong làng, chuẩn bị thật tốt để trở thành quản gia tương lai của trang viên."
"Được, Hilton, cứ làm theo ý ông." Joong gật gật đầu nói.
"Như vậy ngày mai tôi sẽ bảo cậu ấy đi vào làng, học tập chuyện thu hoạch." Hilton cúi chào, chuẩn bị ra ngoài.
"Chờ một chút, đi bao lâu?" Joong vội vàng hỏi.
"Thưa ngài, đến khi mùa thu hoạch chấm dứt." Quản gia ngẩng đầu ưỡn ngực, không nhanh không chậm trả lời.
"Cũng phải, đến một tháng..."
"Đúng vậy, thưa ngài, có vấn đề gì sao?" Quản gia bày ra gương mặt nghiêm túc như mọi khi hỏi.
Đối mặt với vấn đề đứng đắn như vậy, Tử tước Joong bỗng nhiên cảm thấy yết hầu ngưa ngứa, cũng rất khó nói ra nguyên nhân.
Hắn và người yêu chỉ cần tách ra một ngày thôi đã khó chịu, đằng này hơn một tháng, vậy sẽ... khó chịu chết mất.
Hai tay đan vào nhau theo bản năng, Tử tước nghĩ muốn đàm phán với vị quản gia đã giao tiếp với mình từ nhỏ.
Người bình thường nhìn thấy Tử tước đan hai tay vào nhau, chỉ biết hắn tức giận, chỉ sợ cũng không còn dám tranh luận với hắn nữa, nhưng trong đó tuyệt đối không bao gồm quản gia Hilton.
Quả nhiên hắn còn chưa mở miệng, đã bị Hilton ngăn chặn: "Cậu Boonprasert nhất định sẽ vô cùng vui vẻ đồng ý với đề nghị của tôi, trong khi cậu ấy không ở đây thì Billy sẽ phục vụ ngài. Ngài cũng có thể nhân lúc này mà xử lý một chút công việc của trang viên và nhà xưởng, đồng thời gặp một ít khách khứa bởi vì ngài trước đây 'bận rộn' cho nên không rảnh tiếp đãi."
"Hilton, ông có biết..." Tử tước đại nhân không chịu đi vào khuôn khổ, còn muốn dựa vào điểm quan trọng mà kháng nghị.
"Chờ sau khi kỳ thu hoạch kết thúc, trời liền trở lạnh, sẽ không có khách khứa nào tới đây, ngài có thể an an tĩnh tĩnh đọc sách nghỉ ngơi, nhất định không có ai tới quấy rầy ngài. Đến lúc đó tôi sẽ bảo cậu Boonprasert tiến hành tổng vệ sinh phòng làm việc và phòng ngủ của ngài, mọi ngóc ngách đều phải quét tước sạch sẽ, chỉ sợ sẽ mất cả mùa đông. Tôi sắp xếp như vậy, ngài thấy thế nào?
Trải qua vài giây đấu tranh tư tưởng.
Tử tước Joong đứng đắn gật gật đầu: "Hilton, ông sắp xếp rất tốt, cứ theo đó mà làm đi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip