Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh


Sau khi tái lập phong ấn tại ngôi đền cổ, Trung Anh và Bảo quay trở về Sài Gòn. Cả hai đều kiệt sức, nhưng tinh thần lại vô cùng sảng khoái. Trung Anh đã học được một bài học quý giá: sức mạnh của "Người Kết Nối" không chỉ đến từ sự dũng cảm mà còn từ lòng thấu cảm. Anh đã không chiến đấu với oán hận, mà đã dùng tình thương và sự thấu hiểu để hóa giải nó. Chiếc trâm của Nghi An, giờ đây, đã trở thành một biểu tượng cho sự thanh tẩy, và anh trân trọng nó hơn bao giờ hết.

, cuộc sống yên bình không kéo dài được lâu. Mấy ngày sau, khi đang đi dạo trên một con phố sầm uất ở Quận 1, Sài Gòn, Trung Anh bỗng cảm thấy một luồng năng lượng kỳ lạ. Nó không phải là oán khí nặng nề hay linh khí thanh khiết, mà là một cảm giác bồn chồn, luyến tiếc và cô đơn. Luồng năng lượng này mạnh đến mức khiến Trung Anh phải dừng lại, nhíu mày.

Bảo đi bên cạnh, thấy vẻ mặt anh, cũng lập tức cảnh giác. "Anh Trung Anh, anh cảm nhận được gì à?"

Trung Anh gật đầu, nhìn xung quanh. "Có một linh hồn... ở gần đây. Rất mạnh. Nhưng không phải là oán hồn. Năng lượng của cô ấy rất trong sáng, nhưng lại đầy sự cô độc và buồn bã."

Họ đi theo cảm giác của Trung Anh, đi qua những cửa hàng thời trang lộng lẫy, những quán cà phê sang trọng, rồi dừng lại trước một ngôi nhà cổ kính, nằm khuất mình giữa những tòa nhà cao tầng hiện đại. Ngôi nhà này mang một kiến trúc đặc trưng của thời Pháp thuộc, với những ban công sắt uốn lượn và cánh cửa gỗ sơn màu xanh ngọc đã bạc phếch. Đây là một di sản kiến trúc của Sài Gòn xưa, giờ đã trở thành một viện bảo tàng nhỏ.

Trung Anh cảm thấy luồng năng lượng mạnh nhất từ đây. Anh tiến lại gần, và trong khoảnh khắc đó, anh thấy một cô gái đứng trên ban công tầng hai. Cô ấy mặc một chiếc áo dài trắng đơn giản, mái tóc dài buông xõa. Khuôn mặt cô ấy rất xinh đẹp nhưng lại thoáng nét u buồn. Cô ấy không phải là một cái bóng mờ ảo, mà hiện ra rõ nét, như một người bằng xương bằng thịt. Ánh mắt cô ấy dõi theo dòng người tấp nập dưới phố, với một sự hoài niệm và tiếc nuối khó tả.

"Linh hồn cô ấy... vẫn còn bị trói buộc ở đây," Trung Anh thì thầm. "Cô ấy không muốn siêu thoát."

Bảo nhìn lên ban công, mắt cậu ta sáng lên. "Anh Trung Anh, đó là một linh hồn cấp cao. Rất hiếm khi một linh hồn có thể giữ được sự trong sáng sau ngần ấy năm."

Khi Trung Anh và Bảo chuẩn bị bước vào, một cô gái khác bất ngờ chạy vọt ra từ trong viện bảo tàng. Cô ấy mặc một chiếc áo dài cách tân màu hồng, mái tóc cắt ngắn cá tính, và trên tay cầm một chiếc máy ảnh chuyên nghiệp. Cô ấy vội vã, va phải Trung Anh, làm rơi chiếc máy ảnh.

"Ôi, em xin lỗi anh!" Cô ấy cuống quýt nói, cúi xuống nhặt chiếc máy ảnh lên.

Trung Anh mỉm cười, giúp cô ấy nhặt chiếc ống kính đã bung ra. "Không sao đâu."

Khi anh chạm vào tay cô gái, một cảm giác kỳ lạ chạy dọc cánh tay anh. Một luồng năng lượng mạnh mẽ, nhưng không phải tâm linh, mà là năng lượng của sự sống, của sự sáng tạo. Anh nhìn vào cô gái, và trong giây lát, anh thấy một vệt sáng mờ ảo bao quanh cô, một màu sắc ấm áp, rực rỡ.

Cô gái đó nhìn vào Trung Anh, đôi mắt cô ấy thoáng nét ngạc nhiên. Cô ấy cảm nhận được một điều gì đó khác thường từ anh, một sự tĩnh lặng và mạnh mẽ. "Cảm ơn anh. Em tên là Linh. Em là một nhiếp ảnh gia, đang làm việc ở đây."

Bảo, nãy giờ vẫn đứng yên, chợt lên tiếng, ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào Linh với một sự tò mò. "Này, cô... cô là người đặc biệt à?"

Linh nhướng mày, có vẻ hơi bối rối. "Đặc biệt? Ý cậu là sao?"

"," Bảo nói, "cô có thấy những thứ không nên thấy không?"

Linh nhìn Bảo, rồi nhìn sang Trung Anh, và cô cười nhẹ. "Cậu nói chuyện kỳ lạ thật. Nhưng nếu ý cậu là những điều bất thường trong ngôi nhà này... thì có lẽ là có đấy."

"Nói xem, cô thấy gì?" Trung Anh hỏi, giọng anh đầy sự quan tâm.

"Em thường cảm thấy có ai đó đứng sau lưng em khi em chụp ảnh," Linh kể, ánh mắt cô hướng về phía ban công. "Và khi em chụp những bức ảnh cũ, những bức ảnh về ngôi nhà này, em luôn cảm thấy như có một luồng năng lượng thôi thúc em chụp theo một góc độ nhất định, như có ai đó đang chỉ dẫn em vậy."

Trung Anh và Bảo nhìn nhau, họ hiểu. Cô gái này cũng có khả năng đặc biệt, một dạng trực giác mạnh mẽ về thế giới vô hình, nhưng cô không nhận ra. Có lẽ, cô cũng là một "Người Kết Nối", nhưng theo một cách hoàn toàn khác.

Linh thấy sự im lặng kỳ lạ của hai người, cô ấy bật cười, xua tay. "Thôi, em lại nói những chuyện kỳ quái rồi. Dù sao cũng cảm ơn hai anh. Em phải quay lại làm việc đây."

"Khoan đã, cô Linh!" Trung Anh gọi lại. "Chúng tôi cũng đang tìm hiểu về ngôi nhà này. Chúng tôi có thể... giúp cô một vài chuyện không?"

Linh ngạc nhiên nhìn Trung Anh, rồi nhìn Bảo. Cô thấy sự chân thành và nghiêm túc trong ánh mắt họ. "Hai anh... cũng là những người đặc biệt à?"

"Chúng tôi chỉ là những người muốn giúp đỡ," Trung Anh đáp, mỉm cười.

Linh dẫn họ vào bên trong. Cô kể cho họ nghe về ngôi nhà, về lịch sử của nó. Ngôi nhà này thuộc về một gia đình giàu có gốc Hoa vào thời Pháp thuộc, và đã trải qua rất nhiều biến cố lịch sử. Linh đang thực hiện một dự án ảnh về những vết tích của quá khứ trong ngôi nhà này, và cô cảm thấy có một sợi dây liên kết vô hình với nó.

Khi vào sâu bên trong, Trung Anh càng cảm nhận rõ hơn sự hiện diện của linh hồn cô gái trên ban công. Cô ấy tên là Mai, con gái của chủ nhà, và cô ấy đã chết một cách bí ẩn trong chính ngôi nhà này vào những năm 1960. Linh hồn cô đã bị trói buộc, nhưng không phải bởi oán hận, mà bởi một sự luyến tiếc sâu sắc về cuộc sống, về một tình yêu dang dở.

"Cô ấy muốn gửi gắm một điều gì đó," Trung Anh nói khẽ. "Thông qua những bức ảnh của cô."
Linh ngạc nhiên nhìn Trung Anh, đôi mắt cô mở to. "Sao anh biết?"

"Anh có thể cảm nhận được," Trung Anh đáp. "Cô ấy không muốn siêu thoát, cô ấy muốn mọi người biết về câu chuyện của cô, muốn mọi người nhớ đến cô."

Bảo lấy ra một chiếc la bàn và một vài lá bùa nhỏ, bắt đầu kiểm tra năng lượng xung quanh. "Không có dấu hiệu của tà ác ở đây. Chỉ có sự buồn bã và nỗi cô độc. Anh Trung Anh, có vẻ như chúng ta đã tìm thấy thành viên đầu tiên của nhóm rồi."

Linh nhìn Trung Anh và Bảo, cô vẫn còn bối rối trước những gì họ nói, nhưng lại cảm thấy một sự tin tưởng lạ kỳ. Cô đã cảm nhận được những điều này từ lâu, nhưng chưa bao giờ có ai giải thích cho cô một cách rõ ràng như vậy.

"Vậy... hai anh có thể giúp Mai không?" Linh hỏi, giọng cô ấy đầy sự tha thiết. "Giúp cô ấy tìm thấy sự bình yên."

Trung Anh nhìn lên ban công, nơi linh hồn Mai đang đứng đó, vẫn dõi theo dòng người dưới phố. Anh gật đầu, nở một nụ cười ấm áp. "Chắc chắn rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #linhgi