Estupendo-phần 2


Có vẻ từ lần đó , tôi ngày càng thay đổi theo chiều hướng "không chấp nhận được" theo lời bạn bè nói. Tôi đi đứng khuỳnh khoàng như 1 người đàn ông đã có vợ có con, quần áo thì rộng thùng thình , thay giày búp bê bằng giày thể thao đế bệt, chỉ có mỗi tóc là mẹ không cho cắt, tôi thấy vướng víu như đội cái váy trên đầu. Như thế này tôi cảm thấy thoải mái hơn khi làm mấy việc ga lăng. Tôi luôn luôn cư xử lịch thiệp với con gái: nhận xách đồ giùm, dắt bạn qua đường, nhường ô hay áo mưa cho bạn. Tôi cao lớn như con trai thật nên chẳng ai thấy ngại khi được tôi chăm sóc cả. Nhiều lúc nghĩ thật vừa vui vừa buồn, tôi phải tìm kiếm con người thật của mình bằng những điều nhỏ nhặt như vậy đấy.

Biết rằng con người ta nên chấp nhận và hài lòng với những thứ mình đang có, nhưng ngay từ khi nhận thức được vấn đề của bản thân , tôi đã ghét sự sắp đặt đầy vô duyên này của số phận rồi , nhất là khi lại có một thằng nào đó ẻo lả luôn luôn xuất hiện trước mặt như thể trêu người. Tôi quen Tùng khi tham gia câu lạc bộ của trường, nó "bèo nhèo" không khác gì 1 đứa con gái tiểu thư. Tại sao lại trớ trêu đến như thế, khi mà 1 người mạnh mẽ nam tính như tôi lại không thể có được cái thân xác như của nó. Ghen tức làm tôi ghét nó ra mặt, cứ có cơ hội là tôi lại bắt nạt nó. Tùng có vẻ sợ, tự nguyện gọi tôi là chị dù bằng tuổi. Nhưng từ khi nó gọi tôi là chị, tôi còn ghét nó hơn.

Mọi thứ diễn ra thật bừa bộn và chẳng có gì ăn khớp với cái gì, như chính tôi vậy. Nhưng tôi tự nhủ cuộc sống như vậy mới là đẹp, có vui có buồn, còn hơn là vô cảm. Tôi không định sống vô cảm, nhưng tôi tự nhắc nhở bản thân rằng bây giờ chưa phải lúc phân tâm vào thứ khác, nhất là tình cảm. Tôi ấp ủ nhiều kế hoạch, nhanh chóng gặt hái thành công, nhanh chóng tự lập, đến lúc ấy việc phán quyết về cuộc đời mình chỉ nằm trong tay tôi.

Nhưng người tính không bằng trời tính, có lẽ tình cảm là thứ mà trên đời này không ai có thể điều khiển được. Tâm trí tôi kiên quyết gạt phăng tình cảm ra rồi, nhưng bằng cpn đường nào đó từ sâu trong lòng ngực, nó vẫn len lỏi vào, khi tôi gặp em...

Tháng 5 trời nắng như thiêu, phượng xháy bùng lên chói mắt, bằng lăng tím cả lối đi, nói chung quang cảnh đẹp đẽ nhưng không khí thì như lò bát quái. Nhiệt độ ngoài đường nhảy lên trên mức 40, trong cái điều kiện nắng nóng chết người như thế, khi cái dòng xe cộ buổi trưa đang dồn thành cục như 1 quả bom, ai nấy đều nhăn nhó, cau có mong sớm thoát khỏi cái địa ngục giữa đường này, sao tôi lại để tâm mà chú ý tới em nhỉ?

Em bước xuống từ xe 27 - cái chuyến xe buýt lúc nào cũng như cái máy nhồi người - trán ướt mồ hôi, ướt luôn cả mấy sợi tóc nai bên thái dương, chẳng áo mũ che nắng, em đi nép vào hàng cây trên vỉa hè, mặt đỏ bừng vì nóng. Mọ thứ về em có lẽ chỉ dừng đến đây rồi biến mất trong cái đầu lộn xộn của tôi nếu như em không bước đến chỗ của 1 ông già đang mệt lử ngồi dưới bóng cây, đưa cho ông cụ chai nước trong balô sau lưng và nói câu gì đó. Lúc này tôi đã hoa mắt rồi, nhưng vẫn cố nhìn chi rõ khuôn mặt của en, cái dây đeo thẻ sinh viên màu đỏ.

Tôi và em học cùng trường

Tôi trở về ngay lập tức đăng rin tìm em trên các trang confession của trường, của khóa, rồi của khối. Dẫu biết tìm thấy là điều không tưởng, nhưng tôi vẫn không nản, bởi hình ảnh cô bé ấy cứ ám ảnh tôi 1 cách bất thường.

Lần đầu tiên thấy mình quá hứng thú với 1 người như thế, tôi tự lấy làm ngạc nhiên. Đợt nắng nóng kéo dài làm tôi cảm nắng mất rồi, nhưng không ngờ cơn cảm nắng này lại dai dẳng đến thế, chỉ 1 cái lướr qua mà khiến tôi thẫn thờ suốt mấy ngày liền.
- Chị Linh, ăn sữa chua không nè?
- Cin trai con đứa mà tối ngày mày ăn sữa chua thế, yếu sinh lý à?
- Hì... hì... Đi ăn chè không chị?
- Lượn lượn, không lúc nào miệng không ướt đồ ăn, sao mày giống mấy đứa mỏ khoét vậy Tùng?

Thằng bánh bèo này luôn luôn chọn lúc bực tức để quấy nhiễu, càng nhìn nó tôi càng tức, chỉ muốn lột da nó để đổi thân xác. Có ai đó đứng đợi nó ở ngoài, tô vô định nhìn ra, sững người, vẫn túm tóc đuôi gà lúc lắc, những sợi tóc mau loà xoà vuốt ve khuôn mặt tinh khôi nưộng theo 1 cơn gió ùa vào trong phòng chỗ tôi ngồi. Đằng sau em, bằng lăng tím ẩn ức. Chính em rồi, cái cảm giác cuộc sống thật bỗng nhiên dừng lại khi em xuất hiện lại 1 lần nữa xảy ra. Tôi ngẩn ngơ đến tận khi thằng Tùng quay lại. Tôi nhoài người ra cầm cổ nó lắc lắc:
- Sao mày biết mà không bảo tao? Hả? Hả?
- Ợ... Ợ...cái gì? Biết cái gì? Ớ... Ớ... Ợ...cứu em...!

Tôi quẳng nó sang 1 bên, ngồi phịch xuống ghế. Tôi là người tin tưởng tuyệt đối vào duyên số, trước giờ tôi vẫn nguyền rủa kiểu quy hoạch chết tiệt nào khiến cho khuôn viên cái trường này quẹo lại còn 1 nhúm như thế, nhưng bây giờ tôi thầm cản ơn điều đó vì chính nó đã khiến tôi gặp lại em.

Tôi bắt đầu tra hỏi thằng Tùng về em. Nơi này không tròn như Trái Đất, nhưng nó có nhiều cơ may hơn nhiều để tìm người mình cần. Dường như tôi cũng bắt đầu cái duyên với thằng Tùng từ đây, em học cùng lớp Tùng, em tên Nga.

Tôi làm quen với em trên facebook bằng cái cớ bắt gặp em vào cái ngày nắng nóng hôm ấy, tất nhiên là bằng cái nick ảo để sống thật. Tôi không cố tình nói mình là con trai hay con gái, nhưng cái têm chắc chắn khiến em nghĩ tôi là con trai. Tôi không dám phủ nhận hay thừ nhận điều gì, lúc này tình cảm đang giành lấy quyền được ưu tiên. Tôi lo sợ khi thấy mình đã bị nặng hơn cơn cảm nắng thông thường. Giữa cơn rừng con gái kiêu sa sành điệu trong trường, có 1 cô gái như em là điều không tưởng. Em giản dị 1 cách kì lạ, cá tính riêng biệt, và có phần nổi loạn. Tôi đã từng tưởng tượng, với khuôn mặt thánh thiện kia, chừng như em giống 1 cô công chúa trong cổ tích bị hại và sống 1 cuộc đời thường dân. Em hay đi phượt 1 mình, lên tậm Tây Bắc ngắm hoa tam giáx mạch. Tôi nghĩ đến cái ước mơ phượt đến bây giờ vẫn đang nằm trong kế hoạch của mình mà thấy xấu hổ. Tôi không có tài cán gì ngoài mấy bài thơ con cóc, em thì có đủ mọi thứ khiến người ta tò mò phát điên lên. Em biết hổi harmonica, vẽ kí họa rất đẹp, và đang tự học tiếng Tây Ban Nha. Và có điều đáng lưu tâm hơn cả, em chưa từng yêu ai. Tôi biết tôi chễt chắn rồi, đi đâu để tránh được tình yêu từ trên trời rơi xuống này đây? Tôi không có khiếu vẽ , nhạc cụ cũng không, tôi đành nói dối rằng mình cũng đang học tiếng Tây Ban Nha để duy trì những cuộc nói chuyện. Ngay ngày hôm sau tôi ra hiệu sách khuân về tận ba cuốn từ điển Tây Ban Nha, như 1 tên ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip