chap 3.
ngoài trời mưa ngày càng lớn, gió thổi lồng lộn làm cây cối xung quanh như đảo điên. thời tiết bây giờ loạn hết cả lên rồi, sáng sớm thì nắng chang chang, chiều tối thì tự dưng đổ bão. seo youngeun tự hỏi không biết có phải ông trời tâm trạng thất thường không. nó đờ đẫn nhìn trời một lúc, rồi quay lại giường nằm, nó quên mất là nó đang ở nhà của huening bahiyyih - đứa bạn mới quen của nó.
nhưng mà phải công nhận em ở cũng khá sạch sẽ, chứ không như mấy đứa bạn của nó, ở bẩn không chịu được. bước chân vào nhà thôi nó đã thấy hãi rồi. nhưng riêng nhà em thì khác, tuy nhỏ nhưng được cái sạch sẽ, gọn gàng. nó đánh giá khá cao người bạn này.
cạch!
"dậy ăn chút gì đi này"
cánh cửa bỗng hé mở ra, đó là em cùng bát cháo trên tay. nó ngơ ngác nhìn em lại gần nó, ngồi xuống bên cạnh rồi còn đưa tô cháo nóng hổi trước mặt nó.
"tôi có phải bị đánh tới nhập viện đâu mà sao lại nấu cho tôi cháo..."
"ngất xỉu vậy đủ để cho tôi nấu cháo cho cậu ăn chưa ?" em để bát cháo lên bàn "đấy, liệu mà ăn đi. tôi đi ăn xíu"
"cậu ăn gì thế ? cho tôi ăn với"
"cậu đi mà ăn cháo đi, tôi ăn mì"
thú thật chứ em đã dành hết số gạo còn lại trong thùng chỉ để nấu cho nó tô cháo này thôi đấy, chứ không thì em không cần phải ăn mì gói đâu. nó mà không ăn chắc chắn em sẽ tăng xông chết lâm sàng ngay tại chỗ cho coi. nhưng rất may mắn là nó cũng chẳng than vãn gì với em nữa, mà thay vào đó là ngoan ngoãn cầm muỗng cháo lên cho vào miệng. thấy nó ăn ngon lành vậy, bụng em bỗng réo lên, thế là đành phải rời khỏi phòng đi nấu mì ăn.
nó miễn cưỡng lắm mới ăn hết được tô cháo, vì vốn dĩ nó cũng đâu thích ăn thứ này đâu. sau khi ăn xong no nê, nó liền đứng dậy đi quanh phòng xem phòng em có gì khác không. ừm, chẳng có gì ngoài chiếc laptop đang được để trên bàn học, và giường nó đã nằm suốt cả chiều. nó chép miệng, tính ra cũng không giàu lắm. chứ phòng nó nhiều đồ hơn thế cơ.
chán quá, nó đành mở điện thoại ra lướt mạng xíu. hôm nay chẳng có gì đặc biệt cả, trời thì mưa gió, nhưng trên newfeed của nó thì lại sóng yên biển lặng. youngeun thầm than thở, giá như bây giờ nổ ra một vụ drama đi thì có phải là sướng hơn không ?
tiếp tục lăn lộn trên giường, nó ngước mặt lên nhìn đồng hồ. mới có gần sáu giờ tối chứ mấy. chán chết đi được, thế là nó bèn bật dậy, rời khỏi giường để ra ngoài. mở cửa phòng ra, nó liền chạy như bay tới phòng khách thì thấy em đang ngồi đó gác chân xem ti vi. nó khẽ chau mày, trong lúc nó đang chán muốn chết thì em ở đây xem thời sự. sao không xem doraemon nhỉ ? nó thầm nghĩ vậy.
seo youngeun nhanh chân đi tới, ngồi xuống bên cạnh em khiến em chú ý. em liền có thiện ý hỏi thăm nó.
"đỡ mệt hơn chưa ?"
"rồi, chỉ là bị đấm ngất xỉu thôi mà. không sao" nó đáp lại tỉnh bơ, vội xua tay "sao mày không xem hoạt hình ? xem thời sự à ?"
bahiyyih nghiêng đầu nhìn nó, trong đầu hiện lên đống dấu chấm hỏi. ti vi nhà em thuê trọ chỉ có thế thôi, kiếm đâu ra phim hoạt hình mà xem ? hình như người trước mặt em hơi trẻ con thì phải.
"chỉ có thế thôi cậu ơi, có thì tôi chả xem từ đời nào rồi"
nó gật gù coi như hiểu, nhưng thay vì im lặng thì nó lại tiếp tục hỏi em thêm mấy câu nữa.
"mà cậu làm nghề gì ?"
"làm kiểu bồi bàn thôi, lương cũng đủ sống" em thuận miệng đáp lại nó.
"tôi cũng thế. vậy lúc rảnh cậu thường làm gì ?"
"đi chơi với bạn, học bài. vậy thôi"
"thế bây giờ cậu có học không ?"
nhắc mới nhớ, em không nhanh không chậm đứng dậy khỏi ghế, rồi đi vào phòng, còn không quên ném điều khiển lại cho nó. youngeun cảm thấy khó hiểu, liền tắt ti vi đi rồi lẽo đẽo theo sau lưng em về phòng. nhẹ nhàng đóng cửa lại, nó thấy em ngồi vào bàn học, lật từng trang sách.
"cậu nhắc tôi mới nhớ đấy, cảm ơn nhé"
"có gì đâu" nó gãi đầu, rồi sau đó lại nằm lên giường nhìn em đang học.
và bằng một thế lực siêu nhiên nào đó, nó đã nằm nhìn em học bài suốt hơn hai tiếng mà chẳng làm gì cả. gần chín giờ tối, trời thì vẫn chưa có dấu hiệu tạnh. nó ngáp ngủ và dường như vẫn chưa ý thức được thời gian đang trôi đi rất nhanh. nó chỉ thấy em đang vò đầu bứt tóc mình, rồi sau đó lại loay hoay làm bài, nhưng rất nhanh chóng buông bút xuống, xoa xoa hai bên thái dương. nó cũng đoán được là em đang gặp phải bài khó đây mà. tính nó vốn lương thiện nên cũng lật đật đi tới xem giúp gì được thì giúp.
"sao ? gặp bài khó à ? cần giúp không ?"
nó đứng ngay sau lưng em, chống hai tay lên bàn nhìn đống bài tập em đang phải làm. huening bahiyyih ngẩng đầu lên, thấy nó đang ngay trên đầu thì suýt nữa té ngửa. em liền gãi đầu cười ngại.
"ừ, bài này hơi khó"
"đâu, chỉ đi tôi giúp cho"
"có chắc không đó..." em dè dặt nói.
"cậu đang khinh thường tôi đó hả ?" nó bức xúc véo má em.
"à không không, ý tôi không phải. thôi thì cậu cứ chỉ đi" em vội vàng chữa cháy.
"đâu, chỉ đi tôi mới giúp được chứ ?"
em liền đưa bút chỉ nó bài cần giúp, nó vừa thấy liền nhoẻn miệng cười đắc chí, đúng bài tủ nó luôn rồi. đợt trước làm bài này trên lớp mỗi mình nó làm đúng mà. thế là nó tự tin giật lấy cây bút trên tay em, tận tình chỉ dẫn. em thấy vậy cũng chỉ biết gật gật nghe theo. một lúc sau, nó liền đưa lại bút cho em, còn không quên xoa đầu em.
"hiểu chưa ? hiểu rồi thì làm đi, không hiểu thì làm ơn đừng nhìn mặt tôi nữa"
"tôi đâu ngốc đâu mà không hiểu"
và đúng thật thì rất nhanh chóng em cũng làm xong hết, mất thêm có ba mươi phút chứ nhiêu. sau khi làm hết xong đống bài, em liền ngước lên nhìn đồng hồ. chín rưỡi tối rồi, vậy là em đã làm bài được hơn ba tiếng. quả thực để làm hết đống deadline khó nhằn này cũng cực lắm.
thôi thì dù sao bây giờ cũng khá muộn rồi, mắt em cũng bắt đầu không mở nổi được nữa. thế là đành tắt đèn đi, rồi định đi ra ngoài lấy chăn trải xuống đất nằm. nó nãy thấy hết mọi hành động của em, liền lên tiếng.
"ê này đi đâu đấy ?"
"tôi định lấy chăn trải xuống để ngủ dưới đất, sợ cậu nằm trên đó không thoải mái" em nhàn nhạt đáp.
"này, tôi cấm cậu đấy !" nó nghiêm giọng cảnh cáo "ngủ trên đây đi, để tôi ngủ dưới đất cho, ai đời lại để chủ nhà nằm đất bao giờ"
"nằm yên đấy đi, để tôi ngủ dưới đây"
"thôi, bây giờ cậu cứ lên đây nằm với tôi đi. dù sao thì giường vẫn đủ chỗ mà"
nó giương đôi mắt cún con lên nhìn bahiyyih như muốn cầu xin em đừng ngủ dưới đất. nguyên do là vì trông nó lớn tướng vậy thôi chứ vẫn còn sợ ma lắm, tại trước khi đi ngủ nó toàn đọc truyện ma nên giờ vẫn còn ám ảnh. thế nên đêm nào nó cũng ôm gấu bông cho dễ ngủ. nhưng mà ở đây lại là nhà em, có gì đâu mà ôm ? nó không sợ lạ chỗ, nó chỉ sợ ma thôi.
"aishh thôi được rồi" em thở hắt một hơi, nó liền mừng ra mặt, rồi xích ra chừa chỗ cho em nằm cùng "đây, nằm ngoài đi, cho tôi nằm trong"
em cũng chẳng đôi co thêm với nó nữa, một mạch nằm xuống giường là ngủ luôn. vì hiện tại bây giờ em đang rất mệt, không rảnh nói chuyện với nó. nhưng mà nó thì khác, do không có gì ôm cho nên nó rất khó ngủ, trong lòng cứ nơm nớp lo sợ rằng tí nữa sẽ có con ma từ dưới gầm giường chui lên. trằn trọc mãi đến mười một giờ đêm, nó chịu hết nổi rồi, đành mặt dày nhờ người kia xíu vậy.
seo youngeun vỗ nhẹ em đang ngủ ngon giấc ngay bên cạnh, và có vẻ như là do hơi nhạy cảm nên em ngay lập tức mở mắt ra nhìn nó. tưởng đâu em sẽ đấm vô bản mặt cáo sa mạc của nó vì làm phiền em, ai ngờ đâu em không những không giận, còn hỏi bằng giọng ngái ngủ.
"sao thế hử ? khó chịu ở đâu à ?"
"tôi sợ ma...nên không ngủ được..." nó e dè nói.
em vỗ lên trán mình thở dài, lớn thế này rồi vẫn còn sợ ma hả ? em liền với tay ra bật chiếc đèn ngủ nhỏ nhỏ trên bàn, quay sang nói với nó.
"được chưa ?"
"không, đèn sáng quá tôi không ngủ được"
"thế giờ cậu muốn gì ?" em cau mày khó chịu, lại với tay ra tắt đèn.
"cậu có thể...cho tôi ôm cậu ngủ không ?" giọng nó ngày càng nhỏ dần, nhưng đủ để lọt tai em.
huening bahiyyih nghệch mặt ra nhìn nó, đầu không ngừng nghĩ ngợi. được rồi, em đang ngủ thì tự dưng có đứa đòi ôm em, giờ có nên cho hay không ? nhưng nếu như không cho thì nhỡ đâu ban đêm nó sẽ hét lên vì tiếng động khả nghi do chuột tạo ra ở bên ngoài mất. hết cách, em đành miễn cưỡng đồng ý.
"được rồi, cậu may lắm mới được ôm đấy. chứ không tôi đá cậu ra khỏi phòng từ lâu rồi"
nó nghe xong liền mừng ra mặt, nhanh nhảu vòng tay sang ôm chặt lấy em vào lòng. hình như nó không biết ngại thì phải, nhưng mà em thì đang muốn chui đầu xuống đất đây này.
"ê này, cậu ôm tôi lại được không ?" nó ngước mặt lên nhìn em khẽ hỏi nhỏ.
"tin tôi đá cậu ra khỏi nhà tôi không ?"
"nhưng mà như vậy tôi mới ngủ được..."
"rồi rồi, trẻ con thế không biết" em cằn nhằn, nhưng cũng đáp lại cái ôm của nó "rồi đấy, ngủ đi"
dứt câu, em liền nhắm tịt mắt lại, rơi vào giấc ngủ sâu. còn nó sau khi cảm nhận được hơi ấm từ em liền hít một hơi sâu, hai mắt cũng bắt đầu lim dim. nó thầm cảm thán, ôm em còn sướng hơn cả ôm gấu bông khổng lồ nữa. tự nhiên làm nó muốn có người yêu để ôm ghê. mà nó cũng nhoi lắm cơ, đợi người ta ngủ xong, nó liền ngẩng đầu lên hôn chóc cái lên cằm người ta, xong còn cười ngại nữa. thôi làm mấy trò con bò, nó liền ôm chặt lấy em, rồi đánh một giấc ngon lành. hi vọng là em không biết nó vừa hôn lén em.
_______________________________________
đồng chí tlinh, mai học :')
vậy nên tớ sẽ ít đăng lại nhé
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip