13
Kim Tại Hưởng một tay đập mạnh lên bàn làm việc, bao nhiêu hung hăng vốn có đều toát ra ngoài.
" Khốn kiếp, rốt cuộc mặt cậu ta dày đến đâu? Cho cậu ta một con đường sống không phải là tốt lắm rồi sao?"
Tuấn Chung Quốc thở dài một hơi rồi lại nhìn lấy anh hai đang giận đến mặt đỏ cả lên.
" Anh đừng nóng, cậu ta muốn về mình đâu thể cấm. Sáng nay đám nhân viên đồn thổi giám đốc Tuấn từ bên Pháp về em cũng không bất ngờ lắm, đột nhiên lại có tin anh ta về cùng Trịnh Hạo Thạc, em shock muốn sặc cơm."
Chung Quốc nữa thật nữa đùa nói.
Trước đây cậu và Tại Hưởng sống cùng một nhà, vì gần gũi nên cử chỉ hành động của anh hai luôn được cậu thu vào tầm mắt, sau đó cũng dần biết được mối quan hệ trong tối của anh và Phác Chí Mẫn.
Chung Quốc vốn hiểu chuyện từ nhỏ. Nên thay vì đem chuyện kia mách với bố mẹ thì cậu lại chọn cách cùng Tại Hưởng ăn bánh uống trà hỏi cho ra ngọn ngành.
Quyết định của anh đối với cậu chưa bao giờ là sai, mặc dù những lần đầu gặp Chí Mẫn cậu không thể thích nghi nhưng chứng kiến cách Chí Mẫn đối xử với Tại Hưởng, cậu liền biết anh tìm đúng người rồi.
Sau đó cuộc gặp gỡ giữa cậu và Chí Mẫn cũng tăng lên, đứa nhỏ kia lại là người dễ để trút bầu tâm sự nên cả hai dần trở nên thân thiết lúc nào không hay.
Chuyện tình cảm kia cậu cũng được Chí Mẫn kể cho nghe, nên sự hiểu biết về cái tên Hạo Thạc cũng không ít. Mà anh hai lại thù cái người kia như vậy, nghe Trịnh Hạo Thạc về nước cậu lập tức bỏ cơm chạy đôn chạy đáo lên báo cho anh.
Trở lại với không gian tĩnh lặng nhưng không hề thoải mái của hai người đàn ông, Chung Quốc nhún nhún vai.
" Anh định thế nào?"
" Còn tùy vào mục đích của cậu ta."
" Vậy sao khi nãy tức giận lên làm gì? Chưa biết mục đích mà."
" Chướng mắt."
"..."
Cậu im bặt, nhận thấy phong ba bão táp sắp đến nên nhanh chóng rút quân chạy đi mất.
Về phía Kim Tại Hưởng, anh không biết phải xử sự ra sao mới hợp tình hợp lí. Một người nhạy bén như Chí Mẫn sớm muộn gì cũng biết Trịnh Hạo Thạc đã trở về thôi.
...
" Doãn Kì vẫn soái như ngày nào nhỉ?"
Hạo Thạc từ Pháp trở về liền được Kim Nam Tuấn sắp xếp chỗ ở tại biệt thự riêng của mình. Cậu ta hiện giờ vừa gặm táo vừa xem tin tức về Mẫn Doãn Kì trên TV.
" Ừ. Nhưng không phải là của cậu."
Nam Tuấn kéo nhẹ tờ báo xuống, hiên ngang trả lời. Ngay sau đó chỉ nhận lại cái nhếch mép của cậu trai bên cạnh.
" Ba mươi chưa phải là tết mà."
" Cậu bao giờ mới chịu lớn?"
" Thanh xuân còn dài. Sao anh cứ thích già nua đi thế nhỉ."
" Dài là để tận hưởng những điều đẹp đẽ, chứ không phải để lãng phí vào những chuyện không đâu."
Thân là tiền bối, Hạo Thạc đối với hắn quan trọng như vậy, cho nên lúc nào hắn cũng muốn cậu ta nghĩ thoáng hơn một chút, nhưng tất cả đều đi ngược lại với dự định rồi.
Hạo Thạc một hai đòi gặp lại Phác Chí Mẫn, mặc kệ cậu có ghét bỏ hay không, Hạo Thạc đều sẽ có cách.
Lúc này ở đâu đó có một Chí Mẫn đơn côi ở nhà, Doãn Kì sau khi chuẩn bị bữa tối cho cậu thì bảo phải đi gặp đối tác, rời nhà từ xế chiều, nhưng y vừa đi thì có tiếng chuông cửa.
" Cậu..."
" Chào cậu, Tiểu Mẫn của tớ."
Trịnh Hạo Thạc một thân thanh lịch nhẹ nhàng ôm lấy cậu, cậu như chết đứng, không nói không rằng, mắt mở to hết cỡ vì bất ngờ đi cùng sợ hãi.
" Cậu sao lại... sao lại.."
" Tớ về thăm cậu thôi mà. Đừng nói là cậu vẫn còn giận tớ chuyện xưa nhé?"
Kéo cậu ra khỏi người mình, Hạo Thạc dùng ánh mắt thất vọng mà nhìn cậu.
" Tớ..không có. Cậu vào nhà đi."
Chí Mẫn là người dễ siêu lòng, ánh nhìn đáng thương của Hạo Thạc thành công đẩy cậu vào thế bị động.
" Cậu về khi nào?"
" À, tớ về với anh Tuấn, mới hôm qua thôi à. Mà tớ có chút quà gửi cậu nè."
Đưa cho Chí Mẫn một hộp quà lớn, nhìn sơ cũng đủ biết nó đắt đỏ như thế nào.
Thấy cậu vẫn còn e dè trước sự xuất hiện đột ngột của mình, Hạo Thạc sau đó cũng đi thẳng vào vấn đề, tránh mất thời gian.
" Tiểu Mẫn. Chuyện của ba năm trước tớ vẫn muốn xin lỗi cậu, xin lỗi vì tất cả, tớ hối hận lắm, những năm sống ở nước ngoài, tớ luôn mong có thể được gặp lại cậu, được làm bạn với cậu thêm lần nữa..."
Hai bàn tay bé nhỏ của cậu nhanh chóng được bao bọc, Hạo Thạc nói tiếp.
" Tớ và anh Tuấn hiện tại cũng là một đôi rồi, bọn tớ định sẽ kết hôn vào đầu năm sau, hiện tại chỉ muốn cậu và Doãn Kì xem tớ là bạn, chỉ vậy thôi."
Một giọt nước mắt nhẹ lăn trên đôi má gầy gò của kẻ trước mặt, không lâu sau liền được Chí Mẫn ôm vào lòng.
" Thôi mà, tớ cũng không còn giận cậu chuyện năm xưa nữa."
Ở trong lòng Chí Mẫn, Hạo Thạc âm thầm cười sau lớp nước mắt cá sấu của mình. Cậu biết, chỉ cần ai cũng có cột mốc riêng của mình thì việc đề phòng cũng chỉ nói cho vui mồm.
Lúc này cậu mới nghĩ đến Tại Hưởng. Nếu anh biết cậu chỉ vì những giọt nước mắt của Trịnh Hạo Thạc mà âm thầm giả mù với những tội lỗi năm xưa thì sao? Không phải cậu đã từng nói sẽ để bọn họ nếm mùi đau khổ à?
Hạo Thạc tinh ý đợi khi Doãn Kì vừa ra ngoài liền tìm cậu khóc ròng, nên khi hoàn thành nhiệm vụ đem Chí Mẫn lần nữa về bên mình thì y vẫn chưa có về.
" Tớ về nhé, mấy hôm nữa sẽ dắt cậu đi ăn những món mà cậu thích."
Hạo Thạc cười tươi vẫn vẫy tay với cậu.
" Ừa, cậu về cẩn thận nha."
Sau khi xe của người kia đi khuất, cậu dần cảm nhận được mùi hương quen thuộc phảng phất sau lưng mình, là Kim Tại Hưởng.
" Anh...đến đây khi nào vậy?"
" Tôi không đến thì làm sao thấy được cách em vẫn dung túng cho cậu ta."
"..."
" Em xin lỗi."
" Em quên mất bản thân đã từng hứa gì với tôi sao?"
" Em nhớ nhưng hình như em không làm được, em vẫn xem cậu ấy là bạn, em sai rồi.."
Nước mắt cậu bắt đầu rơi xuống, mỗi lúc một mãnh liệt hơn khi Tại Hưởng ôm cậu vào lòng.
Đó là khi con người ta cảm thấy an toàn, sẽ để bản thân sống thật với cảm xúc của mình.
" Ngốc."
Tay anh nhẹ vuốt ve mái tóc đen huyền của cậu, còn hôn lên đỉnh đầu thơm tho, nhẹ nhàng, và ôn nhu.
" Ngoan, không khóc. Tôi không có trách em."
" Rõ ràng là em sai mà."
" Bây giờ em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên tôi, mọi việc còn lại cứ để tôi lo, được rồi chứ?"
Kéo cậu ra khỏi ngực, anh nhẹ hôn lên đôi môi mọng đỏ, rồi đến vầng trán xinh đẹp kia, cất giọng yêu chiều.
" Xin lỗi. Hôm nay tôi hơi bận nên không có thời gian gọi cho em,trời cũng đã khuya nên không thể ở lại lâu hơn được. Em vào nhà đi, ngoan không khóc nữa."
" Em biết rồi, anh về cẩn thận."
Ở cự li gần thế này anh còn có thể cảm nhận được sự luyến tiếc trong ánh mắt của cậu. Bảo anh về nhưng tay lại cứ níu áo anh mãi không buông.
" Vào nhà mau kẻo lạnh, ngủ sớm một chút. Mai tôi sẽ ở bên em cả ngày."
Được anh trấn an tinh thần như vậy, cậu có muốn không buông cũng không được.
Lúc này sau kính hậu xe của Nam Tuấn, Hạo Thạc chanh chua mỉa mai.
" Nhìn đi kìa, Phác Chí Mẫn cũng đâu có kém gì tôi? Haiz, lại hạnh phúc quá cơ, ghen tị quá đi mất."
Chứng kiến cảnh Kim Tại Hưởng và Phác Chí Mẫn thân mật trước cổng nhà Doãn Kì, không chỉ là hắn shock mà Trịnh Hạo Thạc cũng shock không kém, chỉ là cố nén lại để mỉa mai chút ít thôi.
Hai người họ một chút cũng không ngờ Kim chủ tịch và vợ của Mẫn tổng có gian tình.
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip