Chương:26 Ám Hà

Vì không có gì chứng minh Tiêu Nhược Phong là người khác, Mặc Hiểu Hắc chỉ đành âm thầm quan sát, nhưng lại chẳng thu được chút manh mối nào.

Còn một tháng nữa là tới ngày Tiêu Nhược Cẩn nạp trắc phi vào phủ, người Tiêu Nhược Cẩn yêu chỉ có vương phi Hồ Thác Dương, sáng tối đau đầu nghĩ cách đá Dịch Văn Quân khỏi vương phủ, nhưng cờ đã hạ xuống, hắn chỉ có thể làm liều, mở đường cho Dịch Văn Quân bỏ chạy.

" Đúng là đau đầu "

Đúng lúc này, Tiêu Nhược Phong tới thăm ca ca mình, thấy Tiêu Nhược Cẩn đang vò đầu bứt tai suy nghĩ, trà trên bàn cũng đã nguội lạnh từ lâu. Gia nhân muốn thông báo, lại bị Tiêu Nhược Phong ngăn lại, hắn đi vào trong ngồi xuống châm trà cho cả hai huynh đệ.

Hơi nóng từ nước trà bốc lên, uốn lượn thành một làn sương mỏng, hư ảo mà mơ hồ. Nhìn xuống màu xanh lục của nước trà, Tiêu Nhược Phong lúc này mới lên tiếng, đánh thức Tiêu Nhược Cẩn ra khỏi suy nghĩ mơ hồ.

" Huynh trưởng bận lòng như vậy, Nhược Phong nguyện chia sẻ cùng huynh trưởng "

" Nhược Phong tới à "

Tiêu Nhược Phong dùng đầu bút lông, hắn gõ nhẹ một cái lên miệng ly trà, trấn động nhẹ làm mặt nước trà đang im ắng, giờ đây lại trở nên giao động.

Như hiểu ra ý của đệ đệ mình, Tiêu Nhược Cẩn nhìn người ngồi đối diện, hắn hơi cong cong đuôi mắt, cầm ly trà nóng trên tay mà từ từ thưởng thức.

" Vẫn là Nhược Phong hiểu ta "

" Huynh trưởng quá lời rồi "

Tại viện phủ riêng của Mặc Hiểu Hắc:

Hôm nay Liễu Nguyệt ra ngoài không mang kiệu, cũng không mang theo thư đồng Linh Tố, bởi Mặc Hiểu Hắc nói có chuyện quan trọng muốn nói, nên Liễu Nguyệt cũng chỉ đành một mình tới đây, vừa tới nơi, còn chưa kịp ngồi xuống ăn miếng bánh, uống ngụm trà, thì từ ở đâu lao ra một bóng đen tấn công y.

Liễu Nguyệt nhanh trí xoay người né tránh đòn tấn công của người kia, gập chiết phiến lại đánh phăng những ám khí kia. Lúc này Liễu Nguyệt đã hơi cau mày nhìn hai người mặc hắc y vừa tấn công mình, vì y đang đội đấu lạp nên hai người kia không nhìn ra biểu cảm của Liễu Nguyệt, chỉ nghe y nói hai chữ.

" Ám Hà "

Không lạ chẳng quen, hai người tới là Tô Táng Sứ- Tô Xương Hà, còn người cầm ô đứng cạnh là Trì Tán Quỷ- Tô Mộ Vũ. Hai người họ chẳng nói gì, liền lao vào tiếp tục tấn công Liễu Nguyệt, y lúc này đã thay đổi sắc mặt hẳn, y không biết có chuyện gì, tổ chức Ám Hà lại tìm tới y làm gì? Rõ ràng nét chữ trên thư là của Mặc Hiểu Hắc không sai được, nhưng khi y tới, chào đón Liễu Nguyệt lại là hai sát thủ  muốn lấy mạng y.

Nghĩ tới đây, Liễu Nguyệt khó chịu rút thắt lưng ra, Yến Vân được Liễu Nguyệt mềm dẻo khéo léo tấn công, tuy mỗi chiêu đều nhẹ như lông hồng, nhưng lực sát thương lại rất lớn, con dao găm mà Tô Xương Hà hay cầm trên tay, bị Liễu Nguyệt quật gãy làm đôi, đầu mũi dao sượt qua vành tai Tô Mộ Vũ, đấu lạp bị gió lay động, thoáng ẩn thoáng hiện nụ cười khuynh thành mỹ, khiến bao người trong thiên hạ say mê.

Cất lại thắt lưng vào eo, Liễu Nguyệt ung dung đi tới ghế ngồi, y liếc nhìn hai người trước mặt, biểu cảm không rõ là tức giận hay đùa cợt.

" Nói đi, là các ngươi bắt Mặc Hiểu Hắc? Còn nữa, là ai thuê mấy người lấy mạng ta? "

Tô Xương Hà nhìn người bên cạnh, ánh mắt trong thoáng chốc lộ ra vẻ lo lắng, quan tâm, hai sát thủ của Ám Hà, nhưng cũng không đánh lại Liễu Nguyệt, Tô Mộ Vũ  nhìn sắc trời đang dần tối lại, một tay hắn nắm chặt cán ô, một tay xiết chặt thành quyền, nhiệm vụ nếu không thành quả là sỉ nhục.

Nếu là đánh trực diện, Liễu Nguyệt thừa nhận, một mình y không thể đấu hai, nhưng người tới lại là sát thủ, việc bị ám sát, những năm qua Liễu Nguyệt đã quá quen rồi, thuần thục là đằng khác, nếu bây giờ y đổi nghề làm sát thủ, chắc cũng xếp thứ hai, thứ ba trên bảng Lương Ngọc.

Tô Mộ Vũ không nói ra Mặc Hiểu Hắc ở đâu, hắn cũng sẽ không tiết lộ thông tin người thuê bọn họ, Tô Mộ Vũ nói ra bốn chữ chẳng liên quan chút nào.

" Thiên sinh dị tượng "

Gió lớn nổi dần lên, từng đợt chớp sáng loáng rạch ngang trời, tiếng sấm rền chốc một như đang đe doạ. Không bao lâu, trên mặt đất dần xuất hiện những giọt mưa nặng hạt, sau đó là một cơn mưa lớn như thác đổ.

Liễu Nguyệt vốn là người rất chú trọng về ngoại hình, làm sao có thể để cho bản thân bị ướt, trên đầu y xuất hiện một cái ô màu lam nhạt, Tô Xương Hà cau mày nhìn người đang cầm ô.

" Mặc Hiểu Hắc? "

Mặc Hiểu Hắc thì không để ý hai người kia, hắn lấy từ đâu một cái khăn, lau đi vài giọt nước trên mu bàn tay ai kia.

" Cũng may lần trước ngươi cho ta mượn ô nên không bị ướt "

Vốn Mặc Hiểu Hắc đã bị hai người họ bắt trói rồi, thình lình một cái lại xuất hiện ở đây che ô cho Liễu Nguyệt. Khi hắn nhìn sang phía Tô Mộ Vũ, chỉ thấy y sờ lên vành tai đang rỉ máu.

Lúc này Tô Xương Hà mới nhớ lại, khi họ tới đây đã bắt trói Mặc Hiểu Hắc vào thân cây, vì không có chỗ giấu người, nên cả hai lập ra một trận pháp xung quanh thân cây, khiến người bên ngoài không thể nhìn thấy, nhưng người bên trong, cũng tức là Mặc Hiểu Hắc, lại quan sát được tất cả.

Mà Liễu Nguyệt, ngay từ khi bước vào viện phủ này, y đã thấy lạ rồi, hơn nữa có một việc về y mà có lẽ tới cả Mặc Hiểu Hắc cũng không biết, tới cả Bách Hiểu Đường cũng chỉ có ít thông tin. Từ nhỏ Liễu Nguyệt đã có thiên phú về các pháp trận, y cũng rất hay tìm hiểu về chúng, nên mấy cái trận pháp này không giấu nổi Liễu Nguyệt.

Đầu mũi dao bị đánh gãy, phi sượt qua vành tai Tô Mộ Vũ, vừa là cảnh cáo Ám Hà, vừa là phá trận cứu Mặc Hiểu Hắc.

Tô Mộ Vũ biết chuyến đi này lại thất bại rồi, hắn thở hắt ra một hơi nói.

" Haizzz. Là chúng ta múa rìu qua mắt thợ rồi "

Liễu Nguyệt không đầu chẳng đuôi nhìn Tô Mộ Vũ nói.

" Ta không thích mưa, y phục sẽ bẩn "

Trong thoáng chốc, nền trời liền trở về như cũ, trời quang nắng đẹp. Mặc Hiểu Hắc cụp ô lại, để chiếc ô qua một bên, lúc này hắn mới lên tiếng.

" Tiểu Liễu Nguyệt. Ngươi muốn thả bọn họ đi "

Qua màng che của đấu lạp, Liễu Nguyệt ngước mắt nhìn Mặc Hiểu Hắc, rồi lại hất cằm bảo hắn nhìn về phía trước, mở chiết phiến ra, quạt ngọc che đi nửa phần dung nhan.

" Ai bảo "

Liễu Nguyệt búng tay một cái, trận pháp khi nãy y bày sẵn, đã nhốt Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà lại. Tô Xương Hà nhìn cái ánh mắt chiều chuộng của Mặc Hiểu Hắc nhìn Liễu Nguyệt, ai bảo hai người này bất hoà, ai mà đồn ác vậy? Người ta còn trả thù thay Mặc Trần công tử kìa, chán nản hắn than một câu.

" Đúng là tự bê đá đập chân mình "

" Bây giờ ngươi mới nhận ra à? " Tô Mộ Vũ nói lại.

Liễu Nguyệt lạnh giọng phá vỡ bầu không khí của hai người, y cần biết người đã thuê sát thủ Ám Hà hại y là ai, đây không phải chuyện nhỏ. Người biết tới Thiên Sinh Dị Tượng, tuyệt không thể có người thứ ba.

" Hai người, có nhận đơn của ta không? "

" Đơn gì? " Tô Xương Hà hỏi?

Thiên Ngoại Thiên:

Nguyệt Khanh vừa mở mắt tỉnh dậy, nàng đưa tay ra sau gáy sờ, chân mày hơi nhún lại vì cơn đau vẫn còn, nhìn xung quanh không thấy người đâu, Nguyệt Khanh vốn muốn xuống giường, lại phát hiện tay trái bị dây xích trói lại.

/Leng keng/

" Được lắm, dám nhốt cả ta. Hinh nhi, ta biết ngươi ở ngoài, thả ta ra "

Từ bên ngoài vọng vào giọng nói của nữ tử, chính là vạn phần bất đắc dĩ.

" Nhị tiểu thư. Hinh nhi.....không thể "

Nguyệt Khanh tức giận không làm gì được, nàng hất đổ tất cả đồ đạc ở gần mình, nhưng đột nhiên hành động này lại dừng lại, nàng hướng ra ngoài cửa phòng hỏi?

" Hinh nhi. Bọn họ đưa Diệp Đỉnh Chi đi đâu rồi? "

" Hắn đang ở thủy lao thưa nhị tiểu thư "

Còn.......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip