19. Tình suy
...
Tôi cảm thấy trống rỗng, cả người tôi đang trôi lơ lửng giữa trời đất, những âm thanh hỗn loạn cũng không đến được với tâm trí tôi.
Chút ánh sáng nhỏ nhoi trên mặt biển, chúng soi rọi đến tận tâm can đen đúa của tôi, tôi bỗng chốc thấy ấm áp, ít ra vẫn có hơi ấm yếu ớt đó ôm lấy tôi.
Lần này tôi mở mắt ra, ánh sáng đó đã biến mất, người con gái đó đi rồi. Em ấy bỏ tôi mà hướng về phía trước, còn tôi chỉ là một mảnh trong đống kí ức nhiệm màu của em ấy. Tôi nghĩ rằng, có tôi cũng được, còn không có tôi thì em ấy cũng chẳng mất mát gì cả.
Không sao cả.
...
Tôi không muốn.
Tôi dơ bẩn, cơ thể tôi loang lổ những vết máu màu xanh, cổ họng tôi đau rát vì hét tên em nhưng chả thành tiếng vì chúng bị nước biển tràn vào, lấp đầy bao tử tôi chỉ toàn nước là nước.
Em ấy đi trên cát, còn tôi chìm dưới đáy đại dương.
Cát vàng, nắng hồng, nụ cười em tản mát hương vị tuổi trẻ, nó trong trẻo và cuốn hút, tôi ôm lấy nụ cười đó mà tương tư cả một kiếp người.
Phải làm sao để em là của tôi?
Từng là một nửa của nhau nhưng tự bản thân tôi đạp đổ hết cả rồi. Tôi nhớ em quá, tôi muốn em ôm tôi, bằng tất cả sự chân thành em có chứ không phải là cái ánh nhìn chán ghét em tuỳ tiện quăng cho tôi khi tôi gọi em.
Tôi nhớ vòng tay mềm mại của em đến phát điên, nhớ giọng nói êm ả khi em ríu rít kêu tên tôi, tôi thèm khát cái tình yêu trẻ con của em.
Tôi nhớ Phương Nhi.
•••
Mai Phương choàng tỉnh, từ mu bàn tay truyền đến cảm giác đau nhức vì ống dây được bác sĩ đâm vào. Nàng sợ hãi nhìn xung quanh cho đến khi nhận ra đây là phòng nàng thì mới yên tâm thở ra nhẹ nhàng.
Tâm trí nàng chỉ toàn mảng kí ức lộn xộn, hình như khi bị nhốt ở đó thì nàng đã bất tỉnh, vậy có phải Phương Nhi đã đưa nàng về đây sao?
Bỗng nhiên thấy thật tự giễu, nàng còn tưởng rằng em ấy sẽ bỏ mặc nàng với cái tính cách đó chứ.
Mai Phương ngồi dựa vào thành giường, ánh mắt của nàng trống rỗng nhìn vào cái ghế phía bàn trang điểm. Cứ có cảm giác rằng có người đã ngồi ở đó nhìn chằm chằm nàng trong lúc hôn mê.
Rồi từ cửa vọng đến vài âm thanh, Mai Phương hướng mắt ra nhìn.
Nàng hụt hẫng khi chỉ là một số người làm bưng chậu nước nóng vào.
"Í bà chủ, người tỉnh khi nào vậy?"
"Vừa đây thôi." Mai Phương nhăn mặt khi giọng nàng giờ đây nói không ra rõ lời, lại còn rát vô cùng. "Lấy cho tôi chút nước uống đi..."
Nghe thế một người hầu vội chạy đi ngay, mấy giây sau đem đến một cốc nước ấm cho nàng.
"Bà chủ có ổn không? hay là tôi đi gọi cô Nhi nha?" để thông báo rằng bà chủ của bọn họ đã tỉnh, chẳng phải cả nửa đêm qua cô Nhi đã thức canh người hay sao.
Con nhỏ người làm này gần sáng phải thức để đi chợ, không ngờ gặp cảnh cô chủ bước ra từ phòng bà chủ đang bệnh, hình như nó hoa mắt mới thấy cô Nhi chùi nước mắt mấy lần trên mặt.
Vì thế nó nhìn Mai Phương, chờ đợi người kia uống xong nước.
Mai Phương thì không muốn bản thân tự ảo tưởng rồi làm phiền đến Phương Nhi, chuyện nàng tát em còn khiến nàng nhớ mãi đây.
"Thôi đừng có nói gì hết, tôi ngất được bao nhiêu lâu rồi?"
"Dạ chắc cũng hơn nửa ngày rồi, tính từ chiều hôm qua tới sáng hôm nay nè."
"Lâu vậy sao." Mai Phương đã quá đề cao sức khoẻ của mình rồi, vả lại trong lúc bất tỉnh nàng đã có rất nhiều giấc mơ kì lạ, một trong số đó nàng chết đuối dưới biển.
Chúng làm nàng rợn người.
Một cái run rẩy bị lộ ra, đám người làm nghĩ rằng do nàng còn chưa khoẻ hẳn nên nhốn nháo lên muốn mời Quỳnh Châu đến ngay.
Mai Phương phất tay tỏ ý không sao, nàng muốn nghỉ ngơi nên bảo họ tản ra kiếm gì mà làm.
"À khoan đã, Phương Nhi đã thức chưa? nếu rồi thì hỏi xem nó muốn ăn gì thì làm cho nó."
Họ nhìn nhau bằng vẻ khó xử, sau đó con nhỏ trông cũng ưa nhìn nói trước, "Bà chủ, cô Nhi khi mặt trời vừa mọc thì đã lái xe đi mất tiêu rồi!"
Nàng nhíu mày, đi làm thì đời nào đi sớm như vậy, còn lái đi chơi thì giới trẻ gần đây có thú vui uống rượu chào buổi sáng à?
Hay đi sở thú, công viên, đầm sen gì đó rồi? mà Phương Nhi đâu còn con nít như vậy nữa, nhớ hồi xưa em ấy cũng chịu khó gọi nàng dậy lúc ba giờ sáng để chuẩn bị đi cắm trại lắm.
Con nhỏ giúp việc khi nãy phát hiện tâm tình của Mai Phương đã tốt lên thì vui vẻ nói ra lời được cô Nhi dặn lúc sáng cho nó nghe.
"Hì, tôi nghe cô Nhi nói cô ấy đi qua nhà tiểu thư Ngọc Thảo í ạ."
"À."
Mai Phương trở lại trạng thái ủ dột, còn nặng nề hơn lúc vừa tỉnh.
•••
Đồng hồ trên tường kêu từng hồi tích tắc, trong căn phòng vốn yên tĩnh chỉ còn duy nhất tiếng thở đều của người con gái độ tuổi hai mươi ba.
Cô nàng nằm rất ngoan ngoãn, cả đêm đều không đạp chăn lung tung.
Trên môi y nguyên nụ cười làm nên điểm đặc biệt của mình, Đỗ Hà biết mình cười rất đẹp vì thế luôn trưng nó ra khi nói chuyện với người khác. Kể cả người lạ hay người quen, chỉ cần thoải mái thì cô đều cười.
Cười cho qua chuyện, cười để đối phương vui vẻ. Nếu có bị mắng hay bị đánh thì cứ mỉm cười thôi.
Chỉ là Đỗ Hà không biết rằng vì điều này nên Ngọc Thảo mới khó chịu mỗi lần gặp cô, tại sao luôn phải cười trong khi bên trong mình thì tan nát?
Cố gắng thể hiện sự vui vẻ giả tạo có được gì không?
Ngọc Thảo làm sao hiểu được chuyện đó, từ khi sinh ra nàng đã là tiểu thư cao quý, lá ngọc cành vàng của tập đoàn dầu khí. Còn Đỗ Hà chỉ là cô sinh viên nghèo có thể đi học nhờ một mình gồng gánh ba bốn công việc làm thêm sau giờ. Đỗ Hà được những người cô gặp trong quãng đường trưởng thành dạy cho cách cười, vui vẻ để đối chọi với cái thế giới tàn nhẫn này.
Lại chẳng biết vì sao rõ ràng Đỗ Hà và Ngọc Thảo là hai đường tiệm cận, giao nhau một lần rồi mãi mãi chẳng gặp nhau được nữa. Nhưng Đỗ Hà vẫn cố chấp đuổi theo bóng lưng trắng trẻo xinh đẹp của Ngọc Thảo, bản thân cố gắng học tập thật tốt, đậu vào trường đại học danh giá, có một công việc với tiềm năng phát triển rất cao, tất cả đều để đổi lấy một ánh nhìn từ con thỏ thích bay nhảy.
Đỗ Hà rong ruổi cả khoảng thời thanh xuân chỉ vì yêu Ngọc Thảo.
Người ta thì dùng chấp niệm cả đời ôm ấp tình yêu với người mãi mãi cũng không yêu nàng.
Ngọc Thảo đến và đi, chỉ còn đôi mắt như chứa cả vũ trụ theo Đỗ Hà từ ngoài đời thật đến cả trong mơ.
Cô thật sự yêu nàng rất nhiều, chẳng biết từ khi nào đã khắc ghi hình bóng đó vào tâm trí, đến mức dù đã trải qua vài năm nhưng gương mặt của nàng chưa bao giờ phai nhoà trong kí ức của Đỗ Hà. Cũng chẳng đếm được bao lần nhìn nàng khóc, Đỗ Hà nhận ra bản thân yêu nàng sâu đậm nhiều đến nhường nào.
...
Đỗ Thị Hà vươn vai khi chuông báo thức kêu inh ỏi, cô với tay tắt nó đi rồi thẫn thờ bước vào phòng tắm để chuẩn bị thay đồ lên công ty.
Ngày hôm nay cũng phải cố gắng để nhìn thấy được con thỏ đó mới được, con nhỏ Thanh Thuỷ hôm qua giờ không có nhắn thêm gì cho cô, không phải về đây có mấy ngày liền hư hỏng rồi đó chứ?
Cô còn ngậm bàn chải trong miệng, tay bấm kiểm tra điện thoại để chắc rằng Thanh Thuỷ còn sống.
Đỗ Hà: Về nhà chưa? sống chết ra sao cũng phải báo chứ.
Bên kia rất nhanh chóng trả lời: Chết rồi thì báo cho chị kiểu gì?
Đỗ Hà: Báo mộng.
Đỗ Hà: Thôi không nói nhiều, biết đi chơi qua đêm rồi đó hả? vì phúc của mi mà ta mới không gặp được Ngọc Thỏ đó.
Thanh Thuỷ thả lại vô số trái bom khủng bố đoạn chat của cả hai, cuối cùng nhỏ bám theo người kia về Việt Nam làm chi để giờ bị lợi dụng như thế. Nhưng không có lơ cái vị trưởng phòng họ Đỗ này được nếu nhỏ không muốn bị ba mẹ tống về bên Úc, vì thế nhỏ ngậm ngùi bảo rằng sẽ về nhà sớm để giúp cho Đỗ Hà.
Cô nàng đọc được thì vui vẻ rửa mặt, cô vẽ lên một nụ cười trong gương bằng bọt xà phòng.
Nhìn tới lui lại thấy có nét giống Ngọc Thảo nên cô tốn thêm năm phút đồng hồ để loay hoay vẽ con thỏ trắng trên mặt gương.
•••
Ba người nào đó nằm chung trong một căn phòng xa hoa nhưng mỗi người mỗi hướng, Lương Thuỳ Linh yên ổn trên cái giường mềm ấm còn Bảo Ngọc tương đối khó khăn trên sofa dù rằng nó còn ngắn hơn chiều cao của cô nàng.
Thanh Thuỷ ngáp ngắn ngáp dài, tối qua được hai chị lớn dẫn đi những chỗ chơi rất thú vị, có điều giữa chừng bị gái dụ cho hết tiền nên không vui lắm.
Nhỏ sống ở Úc từ nhỏ, sau đó về đây sống cùng ông bà thêm khoảng rất lâu, ba mẹ cũng về làm ăn rồi quyết định sẽ định cư bên Úc nên Thanh Thuỷ đương nhiên phải thuận theo, cho nên con bé chỉ còn ở Việt Nam được thêm hai ba tháng gì đấy trước khi bị buộc quay về.
Chưa kể lần này được sang Việt Nam chơi là vì đu theo công việc của Đỗ Hà, chứ nhỏ làm gì được đồng ý cho trở về một mình chứ.
Không sợ về đây ăn chơi hết tiền, ba mẹ chỉ lo bị kẻ gian dụ dỗ cho hư hỏng rồi đòi ở Việt Nam luôn.
Thanh Thuỷ bất giác liếc nhìn Lương Thuỳ Linh và Bảo Ngọc, quả thật là gặp hai kẻ gian này. Con bé tương đối ngây thơ mới chịu theo họ đi chơi, ai ngờ chơi vui quá, vung tiền dữ quá nên giờ cạn sạch túi rồi.
Mà cũng không quan trọng lắm, về xin tiền chị họ Ngọc Thảo của nhỏ là được.
Bỗng chốc nhớ đến lời dặn của Đỗ Hà, Thanh Thuỷ chán nản khi cứ có cách cũ dùng hoài, chẳng lẽ bà cô đó không nhận ra Ngọc Thảo đã nhìn thấu hết rồi hay sao? Chuyện thỏ con thích Phương Nhi thì ai cũng biết, Đỗ Hà cũng biết nhưng vẫn đâm đầu vào yêu, có điều người ngoài chỉ thấy thứ mà họ được thấy, còn bên trong lại rối ren hơn rất nhiều.
Phương Nhi luôn mang đến cho Thanh Thuỷ một linh cảm không lành lắm.
Nhỏ nghĩ rằng Ngọc Thảo đương nhiên biết rõ hơn nhỏ, nhưng nàng ta không có muốn chấp nhận nó.
Rõ ràng Phương Nhi có những thứ tình cảm rất kì lạ, lúc gần lúc xa đối với chị họ, còn có ánh mắt mờ mịt nhìn Ngọc Thảo mà lại không đặt cả tâm trí vào.
"Hmm..."
"Là sao nhỉ? thôi nhức đầu quá không nghĩ nữa."
...
hí hí nay dui quá nên up thêm chap nữa nà
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip