15. Về Quê

Sau sinh nhật đáng nhớ của Luân, mối quan hệ giữa anh và Kha càng thêm gắn bó. Họ không chỉ là người yêu mà còn là những người bạn đồng hành, cùng nhau chia sẻ mọi khoảnh khắc trong cuộc sống. Mùa hè đến, khi trường học tạm đóng cửa và không khí thành phố trở nên ngột ngạt, Kha nảy ra ý tưởng đưa Luân về quê ở miền Tây chơi. Cậu muốn anh tận hưởng không gian yên bình của vùng sông nước, và quan trọng hơn, cậu muốn giới thiệu Luân với gia đình mình - một bước tiến lớn trong mối quan hệ của họ.

Một buổi chiều, khi cả hai đang nằm dài trên sofa nhà Kha, cậu quay sang anh, giọng hào hứng: "Anh ơi, hè này anh rảnh không? Về quê em ở miền Tây chơi vài ngày đi. Em muốn anh gặp ba mẹ em luôn." Luân ngạc nhiên, ngồi dậy nhìn cậu: "Gặp ba mẹ em? Em chắc không? Anh sợ họ không chấp nhận tụi mình đâu." Kha cười, nắm tay anh: "Chắc mà! Ba mẹ em hiền lắm, với lại em kể về anh nhiều rồi. Họ muốn gặp anh từ lâu."

Luân hơi lo lắng, nhưng ánh mắt tin tưởng của Kha khiến anh gật đầu: "Ừ, vậy anh đi với em. Nhưng em phải ở cạnh anh, lỡ ba mẹ em hỏi gì khó thì đỡ cho anh nhé." Kha cười lớn, ôm chầm lấy anh: "Yên tâm, em lo hết!" Họ lên kế hoạch ngay sau đó, chuẩn bị vali nhỏ và đặt vé xe khách về quê Kha - một thị trấn nhỏ ở Đồng Tháp, nơi có những cánh đồng lúa xanh mướt và con sông nhỏ uốn lượn quanh làng.

Chuyến xe khởi hành vào sáng sớm, đưa Luân và Kha về miền Tây sau hơn năm tiếng đồng hồ. Khi xe dừng lại ở bến xe thị trấn, Kha nắm tay Luân, kéo anh ra khỏi xe với nụ cười rạng rỡ: "Đến rồi nè, anh thấy quê em đẹp không?" Luân nhìn quanh - không khí trong lành, tiếng chim hót líu lo, và những hàng dừa xanh mướt - anh gật đầu: "Đẹp thật. Thoải mái hơn thành phố nhiều."

Nhà Kha nằm cách bến xe không xa, là một căn nhà mái ngói đơn sơ nhưng ấm cúng, xung quanh là vườn cây ăn trái và một sân tập gym ngoài trời mà ba Kha tự làm từ những thanh sắt cũ. Khi họ bước vào sân, mẹ Kha - một người phụ nữ khoảng 50 tuổi với nụ cười hiền hậu - chạy ra đón: "Kha, con về rồi! Đây là Luân hả? Trời ơi, đẹp trai quá!" Bà nắm tay Luân, kéo anh vào nhà, khiến anh ngượng ngùng cười: "Dạ, con chào cô. Cảm ơn đã cô khen con ạ."

Ba Kha, một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt khắc khổ, cũng bước ra từ trong nhà, bắt tay Luân: "Chào con. Nghe Kha kể về con nhiều lắm. Vô nhà ngồi đi, đừng ngại." Luân hơi bất ngờ trước sự thân thiện của họ, nhưng anh nhanh chóng cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói. Bữa trưa được dọn lên với cá lóc nướng trui, canh chua, và cơm gạo mới thơm lừng. Trong bữa ăn, ba mẹ Kha hỏi han Luân về công việc, cuộc sống ở thành phố, và cả chuyện ly hôn của anh - những câu hỏi nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm.

Khi Kha lấy hết can đảm để nói rõ mối quan hệ của mình với Luân, cậu nắm tay anh dưới gầm bàn, hít một hơi sâu: "Ba mẹ, con với anh Luân... tụi con yêu nhau. Con muốn ba mẹ biết, và con hy vọng ba mẹ ủng hộ tụi con." Không khí im lặng vài giây, khiến Luân căng thẳng, nhưng rồi mẹ Kha cười nhẹ, đặt tay lên tay cậu: "Mẹ biết rồi, con kể về Luân nhiều lắm, mẹ cũng đoán được mà. Miễn con hạnh phúc, mẹ với ba không cấm gì hết." Ba Kha gật đầu, giọng trầm: "Đàn ông hay đàn bà gì cũng được, miễn con sống tốt. Luân là người đàng hoàng, ba tin nó chăm sóc được con."

Luân và Kha nhìn nhau, không tin nổi vào tai mình. Anh siết chặt tay Kha, nói với ba mẹ cậu: "Dạ, con cảm ơn cô chú. Con hứa sẽ luôn ở bên Kha, không để em ấy buồn." Mẹ Kha cười lớn: "Tốt rồi! Ở đây vài ngày cho vui, hai đứa thoải mái như ở nhà." Sự ủng hộ bất ngờ từ gia đình Kha khiến cả hai nhẹ lòng, và những ngày ở quê trở thành khoảng thời gian ngọt ngào nhất họ từng có.

Nhà Kha ở quê có một sân tập gym ngoài trời phía sau, nơi ba cậu dựng lên để tập thể dục mỗi sáng. Sân nhỏ, chỉ có vài thanh xà đơn, tạ sắt tự chế, và một băng ghế gỗ, nhưng đủ để Luân - một người quen tập gym như anh thích thú. Ban ngày, anh cùng Kha ra đồng bắt cá, hái trái cây, và chơi đùa với mấy đứa cháu nhỏ của Kha. Nhưng đến tối, không khí ở quê yên tĩnh lạ thường. Người dân đi ngủ sớm, thường từ 9 giờ là cả làng đã chìm trong bóng tối, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích và ánh trăng sáng nhè nhẹ.

Đêm đầu tiên ở quê, Luân nằm trên giường trong căn phòng nhỏ của Kha, trằn trọc không ngủ được. Anh quen với nhịp sống thành phố, nơi tiếng xe cộ và ánh đèn kéo dài đến khuya. Ở đây, sự tĩnh lặng làm anh bứt rứt. Anh quay sang nhìn Kha, thấy cậu đã ngủ say, hơi thở đều đều, khuôn mặt mũm mĩm trông yên bình dưới ánh đèn ngủ mờ ảo. Không muốn đánh thức cậu, Luân nhẹ nhàng ngồi dậy, chỉ mặc một chiếc quần đùi ngủ màu xám, rồi bước ra ngoài.

Anh đi thẳng đến sân tập gym phía sau nhà, nơi không gian thoáng đãng và ánh trăng chiếu sáng đủ để anh thấy rõ từng dụng cụ. Luân bắt đầu tập - hít xà, nâng tạ, và làm vài động tác gập bụng. Mồ hôi nhanh chóng chảy ướt người anh, thấm đẫm chiếc quần đùi, làm nổi bật cơ thể rắn chắc với cơ bụng sáu múi và lông mu lấp ló qua lớp vải mỏng. Anh tập say mê, không để ý thời gian, chỉ muốn xả bớt năng lượng đang dồn nén trong người.

Trong nhà, Kha tỉnh giấc giữa đêm, đưa tay sang bên cạnh nhưng không thấy Luân đâu. Cậu ngồi dậy, dụi mắt, thì thầm: "Anh Luân đi đâu vậy trời?" Cậu bước ra khỏi phòng, nhìn quanh nhà, rồi nghe thấy tiếng động nhẹ từ sân sau. Nhìn qua cửa sổ, Kha thấy Luân đang tập gym dưới ánh trăng, mồ hôi lấp lánh trên cơ thể anh, chiếc quần đùi ướt át ôm sát làm lộ rõ đường nét nam tính. Một cảm giác nóng ran bùng lên trong Kha, cậu đứng im, tim đập nhanh và dục vọng trỗi dậy mãnh liệt.

Không suy nghĩ nhiều, Kha cởi hết quần áo đang mặc ra để lại cơ thể trần truồng, trắng hồng và mũm mĩm dưới ánh đèn mờ. Cậu bước ra sân, không màng đến sự táo bạo của hành động, chỉ muốn đến gần Luân ngay lúc này. Tiếng chân cậu nhẹ nhàng trên nền đất, nhưng Luân vẫn nghe thấy, quay lại và chết lặng khi thấy Kha trần truồng đứng trước mặt mình.

"Kha? Em làm gì vậy?" Luân thì thầm, giọng khàn khàn, mắt anh không rời khỏi cơ thể cậu. Kha bước tới, ôm chầm lấy anh, thì thầm: "Thấy anh tập gym mồ hôi ướt hết, em nứng quá... muốn anh ngay bây giờ." Luân cười khẽ, ôm chặt cậu, cảm nhận làn da mát lạnh của Kha áp vào cơ thể nóng rực của mình: "Em gan thật, ra đây trần truồng vậy lỡ ai thấy thì sao?"

Kha cười nghịch ngợm: "Ai cũng đi ngủ hết rồi, chỉ có tụi mình thôi." Cậu quỳ xuống trước mặt Luân, tay kéo chiếc quần đùi ướt át của anh xuống, để con cặc cương cứng của anh bật ra, lấp lánh mồ hôi. Kha ngậm lấy nó vào miệng, mút nhẹ nhàng, lưỡi cậu liếm dọc thân cặc, từ gốc lên đầu rồi ngậm sâu hơn. Luân rên khẽ, tay nắm tóc cậu: "Em...bú cặc giỏi quá..." Kha mút mạnh hơn, đầu cậu nhấp nhô, tiếng chụt chụt vang lên trong không gian tĩnh lặng, làm tăng thêm sự kích thích.

Sau vài phút dạo đầu, Luân không chịu nổi nữa. Anh kéo Kha đứng dậy, đẩy cậu áp vào băng ghế gỗ trong sân, nâng một chân cậu lên ghế. "Làm ngay đây luôn nha...anh nứng lắm rồi..." anh thì thầm, rồi đâm thẳng con cặc vào cái lỗ hồng hào của Kha, sâu và mạnh. Kha rên lớn, tay bấu vào ghế: "Anh...từ từ thôi...rách lồn em mất..." Nhưng Luân không chậm lại, anh nhấp hông nhanh, tay siết chặt eo cậu, con cặc ra vào trơn tru trong cái lỗ chặt chẽ, mồ hôi từ người anh nhỏ xuống lưng Kha.

Họ làm tình trong sự hồi hộp và kích thích, tiếng rên của Kha hòa lẫn với tiếng thở dốc của Luân vang lên giữa sân tập gym ngoài trời. Sự nguy hiểm của việc có thể bị phát hiện khiến cả hai càng thêm phấn khích. Luân đổi tư thế, để Kha nằm ngửa trên ghế, hai chân dang rộng, rồi đâm từ trên xuống, sâu hơn, mạnh hơn. Kha rên thành tiếng: "Anh...anh đụ lồn em sướng quá..." Luân cúi xuống hôn cậu, lưỡi anh quấn lấy lưỡi Kha, tay bóp chặt cặp mông tròn trịa.

Khoái cảm dâng trào nhanh chóng. Luân thì thầm: "Anh ra đây...sướng cặc chịu hết nổi rồi..." Kha gật đầu, rên lên: "Ra bên trong đi anh...thụ thai cho em..." Luân nhấp mạnh vài lần cuối, rồi xuất tinh trong Kha, từng đợt nóng hổi tràn ngập bên trong, còn Kha bắn ra trên bụng mình, một ít dính lên ngực anh. Họ thở hổn hển, ôm nhau giữa sân, mồ hôi và hơi ấm hòa quyện dưới ánh trăng.

Sau khi xong, Luân bế Kha vào nhà, đặt cậu xuống giường rồi nằm cạnh ôm cậu chặt. "Em làm anh hết hồn luôn." anh thì thầm, vuốt tóc cậu. Kha cười, tựa đầu vào ngực anh: "Tại anh sexy quá, em chịu không nổi. Mà anh thấy vui không?" Luân gật đầu, hôn lên trán cậu: "Vui lắm. Chuyến về quê này đáng nhớ thật."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip