Chap 56: Sự thật đau lòng
Lời Kim Ngưu vừa dứt, cả đám liền lao lên mà cào cấu ( hình như Ice dùng từ không hợp lí lắm nhể?? ) lẫn nhau. Người thì chưa đến 2' thì đầu đã lìa khỏi cổ, người thì ở tim đã có một lỗ thủng lớn. Và điều đặc biệt nhất là trên nền cát vàng đã nhuốm một màu đỏ của máu.
Và cũng thêm một điều đặc biệt nữa, người đang giao chiến với Mã chính là Kim Ngưu. Được tầm một vài lúc sau thì Sư Tử bắt đầu ra giúp.
- Trời ơi! Xem đi này. Còn ra giúp nhau nữa cơ đấy. - Nhân Mã mỉa mai nhìn Sư và Ngưu.
- Mã nhi! Anh chỉ coi Ngưu là em gái. Người anh yêu vẫn chính là em. - Sư Tử khẳng định chắc nịch, tay vẫn đỡ mọi kiếm mà Nhân Mã giáng tới nhưng quyết không phản đòn lại.
- Không phản đòn? - Nhân Mã nhíu mày, vẫn tiếp tục tiến lên mà đánh Sư.
- Anh không muốn làm em bị thương, Mã nhi. Như thế thì anh đau lắm. - Sư Tử lắc đầu nhẹ, bi thương nói.
Nhân Mã im lặng không nói gì cả, trên khuôn mặt cô hiện lên một nụ cười nhẹ, nhưng tiếc là không ai thấy cả. Nhân Mã bắt đầu không tấn công anh nữa mà lui dần xuống về sau, thanh kiếm trong tay cô cũng được cất đi, thay vào đó là một khẩu súng. Cô không cảm xúc giơ khẩu súng lên, hướng nó về phía Sư.
- Mã..................
- Ha! Tôi thật là ngu dốt khi đi yêu anh mà. - Nhân Mã cười khẩy một cái.
* Pằng * Nhân Mã đã nổ súng. Nhưng................... người bị trúng đạn ở đây không phải là Sư Tử mà lại chính là người đứng sau anh - Kim Ngưu. Tất cả hoảng hốt chạy lại chỗ Ngưu. Tất cả những người bên Mã đều đã bị giết sạch. Nhân Mã tay run run cầm khẩu súng. Chỉ là mấp máy môi nhưng cô có thể thấy được là Kim Ngưu đang nói "cảm ơn" cùng với một nụ cười mãn nguyện trên môi. Mã nhi ngước lên nhìn về phía Ngưu, tất cả mọi người, ai nấy cũng đều lo lắng cho Ngưu, kể cả anh ấy. Nhân Mã thở sâu rồi cười nhẹ một cái, tay giơ khẩu súng lên và * Pằng *, một phát súng nữa đã được nổ khiến mọi người chú ý tới. Lúc họ quay ra sau thì chỉ thấy một cô nàng đang ngã xuống nền cát vàng cùng với một nụ cười thật tươi như đang muốn nói rằng mình đã cảm thấy mãn nguyện.
Sư Tử như ko tin vào mắt mình, anh chạy vội đến bên Mã.
- Mã nhi! Mã nhi! Xin em đấy, mở mắt ra đi.
- S....ư.......
- Mã! Đừng làm anh sợ mà, xin em đấy, đừng chết mà. - Anh sợ hãi ôm chặt lấy Mã, mặc kệ máu có dính lên người mình, điều đó cũng không có quan trọng bằng sinh mạng của người anh yêu lúc này.
- Sư........đừ....ng......h....ậ...n......em.....n.... é........ - Nhân Mã yếu ớt đưa tay lên sờ lấy khuôn mặt Sư.
- Anh làm sao có thể hận em chứ. Anh yêu em mà Mã. - Sư Tử khóc.
Đúng vậy, anh là đang khóc. Anh sợ mất cô lắm rồi, cho nên.......làm ơn........xin em đừng rời bỏ anh mà.
- Đừ.....n....g.....k..h..óc. S...ư....em....y...êu...... a......n..h................. - Nhân Mã vuốt đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Sư.
Và cho đến khi nói đến 3 từ " em yêu anh " cũng chính là lúc cô đã ra đi mãi mãi.
Nếu bên Sư như vậy thì bên Yết như thế nào đây? Nó cũng chả đỡ hơn bên Sư là bao.
Một cô nàng kiều diễm nằm trên một vũng máu đỏ tươi, trên môi hiện hữu một nụ cười hạnh phúc. Nhưng trái với cô lúc này là có một chàng trai đang vô cùng đau khổ. Thiên Yết cứ ôm lấy thân xác của cô mà khóc. Tại sao? Tại sao cô lại quyết định rời bỏ anh chứ? Tại sao vậy? Trên một bãi biển thơ mộng, dưới ánh hoàng hôn là 2 thân ảnh nằm trên vũng máu đỏ tươi, bên cạnh họ đều là một chàng trai đang khóc và.........đau khổ.
Họ đau khổ vì chính người họ yêu nhất đã quyết định ra đi. Họ đau khổ vì họ đã không bảo vệ được người mình yêu. Và họ đau khổ khi thấy nụ cười hiện hữu trên môi của 2 cô gái.
Và cứ thế, dưới ánh hoàng hôn, trái ngược với vẻ thơ mộng của nó là một chiến trường đẫm máu và đầy rẫy những xác chết. Trái ngược với cái sự yên bình kia thì chính là sự đau khổ vì tình.
Họ đã trầm luân vào một vòng luân hồi của tình yêu, họ đã quá say mê đối phương đến mức không thể rời mắt khỏi người kia. Nhưng họ đều đã mắc phải một sai lầm, đó chính là yêu đúng người, sai thời điểm.
2 năm sau............
Tại biệt thự Leo:
- Tao về rồi.
- Oh! Yết, mày về muộn quá vậy, 22h rồi đó. - Bảo Bình ngó ra sau sofa nhìn Yết.
- Cậu muốn ăn gì không? Tớ nấu cho. - Xử Nữ nhẹ nhàng hỏi han.
- Cảm ơn nhưng tớ ăn rồi. Tớ lên phòng nghỉ ngơi trước nhé. - Thiên Yết cười nhẹ, đi thẳng lên phòng.
Phòng ngủ:
Thiên Yết vừa bước vào phòng liền dọn dẹp đồ đạc một chút rồi đi tắm rửa.
20' sau..............
* Cạch *
- Thoải mái thật.
Yết Yết vươn vai sảng khoái, đi đến bàn làm việc của mình. Anh cầm bức ảnh trên bàn lên. Đây chính là bức ảnh của anh và Ngưu nhi chụp chung. Anh cười nhẹ nhìn bức ảnh, anh định đặt nó xuống lại chỗ cũ nhưng không may lại làm rơi bức ảnh xuống đất. Thiên Yết liền cúi xuống định lượm nó lên nhưng anh phát hiện có một mảnh giấy rơi ra từ bức ảnh. Anh cầm cả hai thứ lên, bức ảnh thì đặt ngay ngắn trên bàn, tờ giấy thì bắt đầu mở ra để đọc.
" Hello! Anh chàng lạnh lùng của em.
Khi mà anh đọc được bức thư này chắc em đã không còn nữa nhỉ. Hihi! Anh biết không? Việc mà em bị bắn chết. Em mong anh sẽ không hận Mã nhé bởi vì..........đó là do em yêu cầu mà.
' - Nhân Mã! Tớ muốn gặp cậu một chút. - Kim Ngưu gõ cửa phòng Mã.
- Gì vậy? Vào đi rồi nói. - Nhân Mã mở cửa phòng, mời Kim Ngưu vào trong.
Cả 2 ngồi xuống ghế sofa, lúc này Mã Mã lên tiếng trước:
- Gặp tớ làm gì vậy?
- Tớ muốn yêu cầu cậu một chuyện.
- Là chuyện gì vậy? - Mã nhi thắc mắc.
- Giết tớ. '
Thực chất Mã nhi đã không định giúp em đâu, nhưng khi biết lý do vì sao em muốn chết, cậu ấy chần chừ mãi mới chịu đồng ý. Em....... thực chất đã bị mắc một bệnh về ung thư và bác sĩ có nói rằng em không thể sống được lâu nữa. Em đã biết được điều này từ khi mà em đòi chia tay với anh. Em muốn anh hãy quên em đi và sống thật tốt nhưng..........em đã không làm được. Và cũng vì muốn anh không phải đau khổ nữa cho nên em và Mã đã cùng lập nên một kế hoạch.
' - Tớ muốn lập một kế hoạch, được chứ? - Kim Ngưu đề nghị.
- Ukm.
- Tớ nếu mà có bị An Nghê bắt thì cậu hãy tự kiếm một cái cớ nào đó mà đau lòng rồi tự nguyện đi theo hắn. Hắn là đang âm mưu muốn cậu hoặc Sư sẽ về theo phe hắn.
- Kiếm cớ? Cũng không khó lắm. - Nhân Mã nhún vai trả lời.
- Bọn mình đảm bảo sẽ phải giao chiến với nhau ở một chỗ nào đó. Nếu mà cậu theo phe An Nghê thì khả năng cao là hắn sẽ để cậu giết chết Sư cho nên cứ nhằm vào việc Sư yêu tớ mà giả hận thù.
- Ân. - Mã gật đầu.
- Và đấu được một lúc thì cất kiếm và quay trở về phòng thủ, lúc đó cậu hãy lôi súng ra và giả vờ nhắm vào Sư nhưng thực chất................. hãy bắn tớ. - Ngưu nhi ngập ngừng nói '
Và bọn em vẫn cứ âm thầm với nhau mà diễn kịch. Anh biết không, trước khi chết em chỉ có một ước nguyện nhỏ nhoi thôi, đó chính là được gặp anh lần cuối, được ở trong vòng tay ấm áp của anh một lần cuối cùng.
Yết nè! Cho dù em không còn nữa thì cũng đừng vì thế mà đau khổ nhé, em sẽ không vui khi thấy anh như vậy đâu. Anh hãy cứ quên em đi và sống một cuộc sống bình thường như thể không có em trên cõi đời này đi. Và cuối cùng là..................anh hãy đi tìm cho mình một tình yêu mới đi nhé. Em sẽ dõi theo anh. Mãi mãi như vậy. Bảo trọng nhé và........................ em yêu anh.
Kim Ngưu "
- Ngưu nhi! Tại sao em lại giấu anh chứ? - Thiên Yết nắm chặt tờ giấy trong tay.
Từng giọt nước nóng hổi lại rơi xuống trên khuôn mặt anh. Đã 2 năm rồi, anh đã tự hứa với mình rằng sẽ không khóc nữa. Nhưng Ngưu nhi à, hãy để cho hôm nay anh phá lệ nhé. Hãy để anh khóc nốt hôm nay thôi rồi ngày mai anh sẽ lại tươi cười rạng rỡ.
Nhưng Ngưu nhi à, em có biết trong suốt 2 năm qua anh nhớ em như thế nào không? Anh nhớ em tới phát điên, phát dại nhưng đâu thể nào gặp được em nữa. Anh cũng yêu em nhiều lắm Ngưu nhi à, nhưng việc quên em đi thì...........cho anh xin lỗi, có lẽ anh không làm được rồi.
----------------------The End------------------------
Bộ truyện " ( 12 chòm sao ) Tuổi thanh xuân của chúng ta " đã kết thúc rồi nhé. Và Ice xin lưu ý rằng sẽ không có ngoại truyện đâu nhé.
Sắp tới, vào ngày chủ nhật ( 14/10 ) Ice sẽ lại tiếp tục ra thêm một bộ truyện mới nữa nhé. Mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ và đừng quên Ice nhé.
P/s: Ai muốn Ice tag vô truyện mới thì nhớ bình luận nha.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip