12. Mèo con bên đấy biếng ăn

Word count: 2.3k+

Châu Kha Vũ cùng các bạn học ở lại thị trấn này một tuần, ban ngày đi chơi, ban đêm về nhà nghỉ nghỉ ngơi. Nhưng cứ tối tối đến Ngô Vũ Hằng lại thấy Châu Kha Vũ lẩn đi đâu mất, mãi đến gần 10 giờ tối mới đi bộ lò dò về lại nhà nghỉ.

Ngô Vũ Hằng không biết Châu Kha Vũ đi đâu, hỏi thì anh cũng chỉ ậm ờ bảo mình đi dạo quanh quanh.

Ngô Vũ Hằng tất nhiên không biết. Không ai biết tối nào Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên cũng hẹn nhau đi bộ vòng quanh thị trấn. Hai người nói chuyện rất hợp nhau, có thể nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Châu Kha Vũ cảm thấy dường như Trương Gia Nguyên rất hiểu mình, cậu hiểu những điều anh thích, những điều Trương Gia Nguyên nói đều giống với suy nghĩ của Châu Kha Vũ đến khó tin. Châu Kha Vũ không cách nào lý giải được những điều kì lạ này, chỉ có thể dùng từ "trùng hợp" để hình dung.

Châu Kha Vũ tất nhiên không biết. Không ai biết Trương Gia Nguyên đã cố gắng thế nào, cậu cố gắng dùng những điều mình hiểu về Châu Kha Vũ trong bốn tháng ở cùng anh để nói chuyện, để suy nghĩ ra cách tiếp nối cuộc trò chuyện giữa hai người, chỉ mong Châu Kha Vũ sẽ vui, sẽ có ấn tượng tốt về mình.

Hai ngày đầu Trương Gia Nguyên đều phải ngập ngừng hỏi liệu Châu Kha Vũ tối mai có muốn đi dạo với mình không, thật may anh đã đồng ý.

Những ngày sau đó, người dân trong thị trấn đều thấy tầm hơn 8 giờ tối sẽ có hai chàng trai cùng nhau đi dạo, một người còn dắt theo một chú mèo mập lông vàng. Hai người sóng bước bên nhau, nói cười đến là vui vẻ, tiếng cười như tiếng chuông gió truyền đi lảnh lót trong không gian.

Khung cảnh đó bình yên mà nhẹ nhàng lắm.

...

Tiết trời tháng 8 sáng trong mát mẻ, Châu Kha Vũ hôm nay dậy sớm để chạy bộ. Gió thu mơn man qua tán lá, vỗ về cả tâm trạng anh. Cả mùa hè vừa rồi Châu Kha Vũ đều duy trì thói quen dậy sớm chạy bộ này. Từ sau khi anh gặp tai nạn, mẹ anh vẫn luôn lo lắng cho anh. Anh không muốn thầy bà phải phiền muộn nên luôn cố gắng điều dưỡng sức khỏe của mình thật tốt.

Khi Châu Kha Vũ trở về nhà đã thấy mẹ chuẩn bị xong đồ ăn sáng. Ngồi vào bàn phết mứt đậu phộng nên lát bánh mì, Châu Kha Vũ cắn một cái. Anh mở điện thoại lên, miệng khẽ nở nụ cười.

Mãnh Nam Đông Bắc: "Hôm nay em ăn bánh mì phết mứt dâu này, ngọt ơi là ngọt! Hôm nay anh ăn gì?"

Là tin nhắn từ Trương Gia Nguyên, cậu còn chụp ảnh một nửa lát bánh mì có phết mứt màu đỏ đặc sệt gửi qua cho anh xem. Cậu nhóc Trương Gia Nguyên này thật ngốc. Suốt mùa hè qua ngày nào cũng gửi cho anh những tin nhắn như thế này, không sót một ngày nào. Thời gian đầu thì hai người còn email qua lại kiểu xã giao, chủ đề nói chuyện chủ yếu xoay quanh Khoai Môn. Châu Kha Vũ không thấy phiền chút nào, ngược lại còn thấy việc gửi mail qua lại thế này cũng có chút thú vị.

Chỉ là có một lần Trương Gia Nguyên đột nhiên gửi mail than thở rằng email khó sử dụng quá. Châu Kha Vũ tự nhiên bật cười. Nếu là bạn bình thường đối với lời than thở như thế này Châu Kha Vũ sẽ lạnh mặt đáp lại: "Thế thì đừng dùng nữa" nhưng hôm đó anh lại gửi email cho Trương Gia Nguyên: "Thế em add nick này nhé, QQ anh mới lập hôm nay đấy". Rất nhanh đã nhận được lời mời kết bạn cùng một chiếc sticker con mèo nhỏ vẫy vẫy tay xin chào.

Từ khi có QQ của Châu Kha Vũ, hôm thì Trương Gia Nguyên khoe ảnh của Khoai Môn, hôm thì khoe cậu mới tập được bài nhạc mới, hôm thì chụp hình bầu trời đầy nắng từ cửa sổ của căn phòng màu xanh gửi qua, hôm thì kể dạo này nghỉ hè cậu hình như ăn nhiều kem quá nên có mập lên một chút xíu. Đối với mỗi một tin nhắn, Châu Kha Vũ không hiểu sao đều cảm thấy rất dễ thương.

Hai bọn họ, một người ở Bắc Kinh, một người ở Dinh Khẩu, dùng phương thức này để liên lạc với nhau. Trương Gia Nguyên đem nắng của Dinh Khẩu gửi đi, cũng nương theo đó gửi cả nỗi nhớ thương của mình. Châu Kha Vũ ngốc nghếch nhận lấy, chỉ thấy trái tim mình như có nắng, vô cùng ấm áp, lại không biết có một người thầm thương anh đã rất lâu, rất lâu rồi... 

***

Trương Gia Nguyên vào lớp 11, cậu chọn phân ban tự nhiên, được chuyển vào lớp chọn của cả khối. Ở đây cậu gặp được Lâm Mặc, chính là bạn học luôn tranh vị trí top đầu khối cùng cậu năm trước. Lâm Mặc rất vui tính, lại thân thiện dễ gần, hai người thực ra sớm đã trở thành bạn với nhau. Nay lại được học cùng một lớp, bọn họ trong giờ học là đối thủ, ngoài giờ học là hai người bạn đồng niên thân thiết, thường xuyên cùng nhau trao đổi bài tập, còn tám nhảm với nhau trên trời dưới đất cả ngày.

Tối hôm đó sau tiết học phụ đạo của cả lớp, Trương Gia Nguyên trên đường đi bộ về một mình. Vừa đi vừa ngắm sao trời vừa suy nghĩ vẩn vơ. Hôm nay Lâm Mặc nói với Trương Gia Nguyên rằng cậu ta phải dùng tất cả thời gian rảnh rỗi còn lại để tận hưởng cuộc sống, để chơi bời thỏa thích bởi vào lớp 12 thì sẽ không có nhiều thời gian để chơi nữa. Trương Gia Nguyên gật gù, thấy Lâm Mặc nói cũng có lý. Trường bọn họ là trường trọng điểm của tỉnh, Trương Gia Nguyên lại còn học ở lớp chọn, thành tích của cậu luôn dẫn đầu, nếu vào lớp 12 rồi cũng sẽ phải bận tối mắt tối mũi. Cứ nhìn tên Lưu Cao Húc kia là biết, dạo trước Trương Gia Nguyên thường xuyên thấy anh ta lượn lờ trước lớp cậu, giờ thì mỗi lần cậu gặp anh ta thì nếu không phải ở thư viện thì sẽ là ở phòng tự học.

Tự nhiên Trương Gia Nguyên nhớ tới Châu Kha Vũ, không biết anh bây giờ có bận lắm không nhỉ. Thường ngày Trương Gia Nguyên vẫn nhắn tin cho anh, Châu Kha Vũ khi nào online sẽ trả lời ngay. Đúng lúc này có tin nhắn tới:

Châu Kha Vũ: "Buổi trưa thì nên ăn uống đầy đủ chất một chút"

Trưa nay Trương Gia Nguyên ở lại trường học phụ đạo rồi ăn cơm luôn, nhưng do cậu lười xếp hàng nên chỉ mua một ổ bánh mì ngọt nhỏ ăn tạm. Lúc đó Trương Gia Nguyên đã rất háo hức chụp miếng bánh mì cắn dở cho Châu Kha Vũ xem, còn hí hửng khoe: "Hôm nay ăn bánh mì không có mứt dâu, cũng không kẹp kem, khô ơi là khô".

Cậu nhắn cho anh từ hơn 12 giờ trưa, mà mãi bây giờ mới trả lời cơ đấy, Trương Gia Nguyên bĩu môi.

"Nhưng do nhắc em­­ ăn uống đầy đủ chất nên sẽ tha cho anh vậy", Trương Gia Nguyên ngẩng đầu nhìn trời sao, nghĩ thầm rồi mỉm cười.

Chợt mắt cậu sáng lên, Trương Gia Nguyên mở điện thoại, tay nhập một dãy số mà cậu đã thuộc nằm lòng từ lâu. Đầu ngón tay nhỏ lướt qua lướt lại mãi chưa dám chạm vào nút gọi màu xanh kia. Trương Gia Nguyên nhắm tịt mắt, mạnh mẽ chạm vào màn hình. Cậu căng thẳng chờ đợi, từng hồi chuông chờ vang lên gõ thẳng vào trái tim đang run rẩy của cậu. Bên kia rất nhanh đã bắt máy:

"A lô", giọng nói của Châu Kha Vũ thật hay

"..."

Trương Gia Nguyên thầm mắng bản thân ngốc nghếch, cao hứng gọi cho anh rồi biết nói gì bây giờ.

"A lô", Châu Kha Vũ hỏi lại một lần

"..."

"Trương Gia Nguyên?"

"Á, sao anh biết là em thế?"

Bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp:

"Sao anh lại không biết?"

"..."

"Sao đấy? Lần đầu tiên gọi cho anh có chuyện gì à?"

"Hôm nay bầu trời ở Dinh Khẩu đẹp lắm", Trương Gia Nguyên cuống quít lấp liếm

Giọng nói của Châu Kha Vũ thật hay, khi anh nói chuyện điện thoại nên không nói lớn tiếng, nghe lại càng quyến rũ. Châu Kha Vũ có vẻ khá bất ngờ, anh lại cười khúc khích rồi hỏi:

"Vậy sao?"

"..."

"Muốn gửi bầu trời đó cho anh à?"

Châu Kha Vũ đề nghị anh nói chuyện cẩn thận, như thế này sẽ khiến em bối rối đó biết không hả.

"Em muốn hỏi, anh vào lớp 12 rồi í, thì anh có bận lắm không?"

"Không bận lắm đâu"

"Dạo này Khoai Môn nó biếng ăn..."

Trương Gia Nguyên di di mũi chân vẽ vòng tròn trên nền cát, cậu hết biết phải nói gì luôn rồi. Bên kia lại có tiếng cười khe khẽ:

"Thế sao? Giống em đó"

"...Em làm gì có", Trương Gia Nguyên nói lí nhí

"Không có sao? Thế ai ngày nào cũng đăng trong vòng bạn bè toàn hình kem với bánh mì nhỉ?"

Trương Gia Nguyên nghe ra hình như Châu Kha Vũ hôm nay có chút vui vẻ. Không biết anh vui vì chuyện gì thế nhỉ...

"Hôm nay em gọi cho anh có phiền anh không?"

"Không đâu"

"..."

"Sau này em có thể gọi bất cứ lúc nào"

"Thật ạ?"

Trương Gia Nguyên mừng đến nhảy cẫng lên rồi. Cậu khoác ba lô lên vai vừa đi về vừa nói chuyện điện thoại tíu tít như chú chim nhỏ. Bên kia là Châu Kha Vũ khóe môi không giấu được ý cười đang nhàn hạ gấp quyển sách trên bàn học lại, ra ngồi lên khung cửa sổ ngó ra ngoài bầu trời.

Trời Bắc Kinh thì không có sao, chỉ có tầng tầng lớp lớp những bóng đèn neon, đèn led sáng rực rỡ chắn hết cả ánh sao trời. Không biết là nghe Trương Gia Nguyên kể bầu trời sao Dinh Khẩu quá xinh đẹp, hay là nghe tin mèo con bên ấy biếng ăn rồi mà Châu Kha Vũ lại vui thế.

Hôm nay sao trời đẹp như thế, tâm trạng của Trương Gia Nguyên rất vui. Châu Kha Vũ anh bảo ở Bắc Kinh không thấy được sao đêm, nhưng bên em thì có. Em gửi cả bầu trời sao cho anh rồi đấy, anh có thấy không?

...

Từ tối hôm đó Trương Gia Nguyên lâu lâu lại gọi điện hỏi thăm Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ không phải người nghiện mạng xã hội, chẳng thấy mấy khi anh cập nhật gì lên vòng bạn bè cả. Anh cũng không phải người giỏi nói chuyện phiếm cho lắm, đa số đều là Trương Gia Nguyên hỏi chuyện.

Họ vẫn nhắn tin mỗi ngày, dạo này Trương Gia Nguyên còn hay chúc Châu Kha Vũ ngủ ngon. Trước đây Châu Kha Vũ cảm thấy việc nhắn tin qua lại đúng thật là quá mất thời gian, nhưng giờ mỗi khi nhận được tin nhắn từ Trương Gia Nguyên thì tâm trạng liền dễ chịu. Việc học của Châu Kha Vũ cũng khá bận bịu, ngoài giờ học anh còn phải học phụ đạo cùng cả lớp nên phải đến tối muộn mới có thời gian nói chuyện phiếm cùng Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên cũng đoán được anh rất bận nên không liên tục nhắn tin làm phiền anh.

Mỗi ngày của hai người họ đều trôi qua như thế, mãi cho đến khi tiết trời dần trở nên se lạnh báo hiệu kì nghỉ đông dài một tháng của bọn họ sắp đến. Đồng nghĩa với việc Trương Gia Nguyên cũng sắp 17 tuổi.

"Ê Trương Gia Nguyên, kì nghỉ đông này tớ về quê, cậu muốn đi cùng không?", Phó Tư Siêu sáng giờ vẫn bám riết theo Trương Gia Nguyên hỏi mãi một câu hỏi

"Để tớ xem đã"

Cảnh tượng hai chàng trai cao nghều cứ quấn lấy nhau, một người liên tục ôm vai bá cổ hỏi chuyện còn người kia lấy tay gạt ra rồi lườm nguýt thật đáng yêu, đã thu hút được sự chú ý của Lâm Mặc. Cậu tiến lại gần hai người:

"Này Siêu Siêu, sao cậu cứ như con sóc bám lên người Trương Gia Nguyên thế hả?"

Phó Tư Siêu nhìn thấy Lâm Mặc như nhìn thấy quý nhân, mắt sáng rực:

"Tớ và Trương Gia Nguyên sẽ đi Bắc Kinh chơi vào kì nghỉ đông đó, cậu có muốn đi cùng không?"

"Gì chứ... tớ còn chưa đồng ý", Trương Gia Nguyên lườm lườm Phó Tư Siêu

Lâm Mặc cười toe toét:

"Được đó, ở nhà mãi cũng chán, tớ cũng muốn đi chơi"

Trương Gia Nguyên gỡ bàn tay đang bấu chặt trên vai mình của Phó Tư Siêu ra:

"Thời tiết lạnh như thế, đi xa có gì vui chứ?"

Phó Tư Siêu liền la ó lên:

"Tớ rủ cậu mấy lần rồi mà cậu chẳng chịu đi gì cả, lần này tớ sẽ đặt vé trước, để xem cậu có dám không đi không"

"Sao tớ lại không dám?"

"Cậu thèm đòn lắm đúng không Trương Gia Nguyên?"

Tiếng ba người nô đùa ầm ĩ hết cả một góc trường.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip