21. Chẳng biết anh đang nghĩ gì

Word count: 1.6k+

Trương Gia Nguyên uể oải nằm bò ra bàn học, tiết học Nguyên lý kế toán này chán ngắt, cậu không thể nào tiếp thu thêm được nữa. Bên cạnh cậu là Phó Tư Siêu đang nhiệt tình nhai bánh, cậu ta còn phát ra âm thanh 'rộp rộp' nghe rất vui tai.

Trương Gia Nguyên nhìn Phó Tư Siêu, há miệng:

"Này Siêu Siêu, mau đút cho tớ một miếng"

Phó Tư Siêu nhanh nhảu nhồi cho Trương Gia Nguyên đầy một miệng bánh. Còn thở dài ngao ngán chê tiết học này thật chán.

Hai người họ ngồi ở tận cuối giảng đường, chụm đầu vào nhau nói chuyện rất hăng. Giảng đường có tới hơn 200 sinh viên nên cũng không ai chú ý đến bọn họ.

"Tối đi Wednesday không?", Phó Tư Siêu đề nghị

Trương Gia Nguyên gật gù:

"Được chứ, anh đây sợ cậu à. Gọi cả Mặc Mặc theo nhé"

Wednesday giờ đây là chốn tụ tập của bọn họ.

Ban đầu bọn họ còn giao hẹn nếu quán đã tên là Wednesday thì cứ thứ tư lại đến đây chơi đi. Nhưng sau đó, một phần do hương vị đồ uống ở đó rất tuyệt, một phần do quán không quá đông khách... Và một phần vì Phó Tư Siêu và Lâm Mặc cảm thấy anh chủ ở đó có ý với Trương Gia Nguyên, anh chàng đó tính tình cũng rất tốt nên họ luôn lấy lý do "mê Wednesday" để xúc tiến hai người.

Nhưng Trương Gia Nguyên ngốc nghếch này lại chẳng nhận ra, cư xử với ai cũng nhiệt tình như anh em trong nhà. Phó Tư Siêu kín đáo liếc qua Trương Gia Nguyên rồi lại tiếp tục ăn bánh.

Căn tin số hai của Bắc đại là nơi bán đồ ăn ngon nhất, ở đó có món cánh gà rang me mà Trương Gia Nguyên thích ăn. Thế nên ngày nào hai người cũng đều ngồi ở cuối lớp, ngay khi hết giờ sẽ chuồn ra thật nhanh, nếu không sẽ phải xếp hàng đợi rất lâu.

Phó Tư Siêu chạy thật nhanh, Trương Gia Nguyên cũng cong chân chạy theo. Hai người đùa giỡn nhau vô cùng vui vẻ.

"Cánh gà ơi anh đến đây"

Trương Gia Nguyên ngồi xuống bàn, mắt chăm chăm nhìn khay đồ ăn mà mình phải xếp hàng hơn 10 phút mới mua được. Cậu dùng muỗng chan sốt me lên trên cơm trắng, trộn lên rồi xúc một muỗng thật to. Hương vị này thật tuyệt.

Phó Tư Siêu vừa nhai bánh mì, vừa lải nhải dạo này có tên đàn anh trong hội học sinh kia rất hay đến làm phiền cậu. Trương Gia Nguyên bật cười, miệng vừa nhai vừa nói:

"Người ta đắc tội gì với cậu à? Cậu nói xấu người ta cả hai tuần nay rồi đấy"

Phó Tư Siêu dẩu môi bất mãn:

"Anh ta thật sự rất rất phiền"

Năm trước vào thời điểm điền nguyện vọng, ba người Phó Tư Siêu, Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên đã hứa hẹn sẽ cùng nhau đến Bắc Kinh.

Khi đó nhắc đến Bắc Kinh, Trương Gia Nguyên đã nghe tim mình run rẩy từng hồi. Nhưng Bắc Kinh rộng lớn đến thế, xác suất gặp lại anh có lẽ là bằng không.

Gặp rồi lại xa, hợp rồi lại tan, Trương Gia Nguyên chỉ có thể thầm nói với bản thân là do giữa bọn họ vốn không có duyên phận. Thời gian qua rồi, Trương Gia Nguyên cũng không còn muốn nhớ đến nữa. Cuộc sống của cậu bây giờ cũng rất tốt.

Cùng nhau cố gắng, cùng nhau nỗ lực, cuối cùng cả ba đều đã đến được đại học Bắc Kinh. Cậu và Phó Tư Siêu đỗ vào khoa Kinh tế còn Lâm Mặc đến khoa Nghệ thuật. Bọn họ còn đăng ký được ở chung một phòng ký túc xá, ngày ngày cùng nhau phá phách, chơi đùa, mỗi ngày đều trôi qua rất vui vẻ.

Phó Tư Siêu lướt dọc trên diễn đàn trường xem có gì mới hay không, chợt cậu ta nhảy ngược lên, mắt trố ra với vẻ không thể nào tin được, miệng mấp máy:

"Trương Gia Nguyên, tiểu bá vương của mình, cậu nổi tiếng rồi"

"Hửm? Sao thế?"

"Cậu xem..."

Trương Gia Nguyên nghiêng đầu qua nhìn vào màn hình điện thoại của Phó Tư Siêu. Diễn đàn trường đang xôn xao bàn tán về một tấm hình chụp góc nghiêng của một chàng trai đang ngồi đọc sách. Người trong bức hình chính là Trương Gia Nguyên. Bên dưới là một loạt những bình luận phấn khích của sinh viên Bắc Đại:

"Em bé nhà ai thế này, đáng yêu quá"

"Nhìn làn da đó kìa, đáng ghen tị quá đi"

"Tôi nghe được tiếng tim mình đập rộn ràng rồi đây"

"Bắc Đại sao toàn cực phẩm thế này"

"Cần thông tin cụ thể, tên tuổi, gốc gác, online chờ, rất gấp!!!"

...

Trương Gia Nguyên bật cười:

"Cái gì vậy chứ?"

Phó Tư Siêu phấn khích:

"Thật là tuyệt! Cuối cùng nhan sắc này của cậu cũng được chú ý đến rồi"

"..."

"Nhân cơ hội này thử yêu đương một chút đi, tớ nghe nói học đại học mà yêu đương rất thú vị"

"Cậu đi mà yêu, tớ không có hứng thú"

Trương Gia Nguyên lắc đầu nguầy nguậy. Phó Tư Siêu này đúng là một tên rảnh rỗi. Cậu ta cả ngày chỉ lượn ra lượn vào diễn đàn trường hóng chuyện. Còn Trương Gia Nguyên, đến cả địa chỉ của cái diễn đàn đó cậu còn không biết.

Trương Gia Nguyên ăn xong cơm, cậu cầm lấy chiếc áo khoác định đứng lên. Chợt cậu khựng lại như nghĩ ra gì đó, mắt sắc lẹm nhìn Phó Tư Siêu:

"Này Siêu Siêu,..."

"Hả?", Phó Tư Siêu kia vẫn cười cười nhìn điện thoại

"Tấm hình đó, là cậu chụp?"

Trong một cái chớp mắt, Phó Tư Siêu như một con sóc, phóng ra khỏi chỗ ngồi chạy thật nhanh. Trương Gia Nguyên cũng ngay lập tức rượt theo, vừa chạy vừa lớn tiếng mắng cậu ta ấu trĩ.

Sân trường hôm nay vắng vẻ chỉ lác đác vài bóng người.

Lúc chạy qua góc khuất, Trương Gia Nguyên không nhìn đường suýt nữa va phải đầu một chiếc ô tô đang chạy trên đường.

Kéttttt...

Cũng may chiếc ô tô đó đã phanh lại kịp, Trương Gia Nguyên hoảng hồn té gập người, chân bị trẹo đau điếng, suýt trào nước mắt.

Cậu sờ sờ cổ chân mình, mắt rơm rớm:

"Đau quá..."

Tiếng đóng cửa xe vang lên.

Trước mặt Trương Gia Nguyên xuất hiện một đôi giày da cùng hai ống quần tây phẳng phiu. Trương Gia Nguyên từ từ ngẩng đầu lên nhìn. Khoảnh khắc đó trái tim cậu như chết lặng. Dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, bóng hình của Châu Kha Vũ chưa bao giờ chói mắt đến thế. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ. Khuôn mặt lại lạnh giá như băng, anh chỉ đứng đó, nhìn cậu.

Chẳng biết anh đang nghĩ gì.

Có lẽ do nắng hôm nay hơi gắt, mắt của Trương Gia Nguyên tự nhiên rất đau. Cậu không nhìn nữa. Cậu với tay nhặt lấy chiếc áo khoác rơi gần đó, cố nén cơn đau ở cổ chân để đứng lên. Cậu cúi đầu:

"Xin lỗi"

Rồi quay đi thật nhanh. Dù chân rất đau nhưng Trương Gia Nguyên vẫn cố cắn môi bước đi.

Không được ngã.

Không được để mất mặt.

Chưa bước được năm bước Trương Gia Nguyên đã ngã khụyu xuống.

"Chết tiệt! Đau thật đấy", cậu nghiến răng

Sau lưng có một giọng nói đều đều vang lên, không nghe ra được thái độ:

"Để tôi đưa em đi bệnh viện"

Trương Gia Nguyên lạnh mặt, gằn giọng quát:

"Tôi không cần"

Rồi cậu cương quyết đứng dậy, bước từng bước đau điếng. Trương Gia Nguyên cắn môi, quyết không để bản thân ngã xuống thêm một lần nào nữa. Phó Tư Siêu đúng lúc này không thấy Trương Gia Nguyên đuổi theo nữa nên quay lại. Trương Gia Nguyên giương đôi mắt long lanh nhìn Phó Tư Siêu, khẩu hình miệng mấp máy:

"Đỡ tớ"

Phó Tư Siêu kẹp vào tay Trương Gia Nguyên liền thấy cả cơ thể cậu đều dồn hết lực lên người Phó Tư Siêu. Đau đến vậy còn ngoan cố làm gì chứ!

Cậu nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy có một chàng trai mặc sơ mi trắng đứng một mình, trên mặt có nét buồn nhàn nhạt không khó để nhìn ra.

...

"Trương Gia Nguyên mắt cậu để trên đỉnh đầu à?"

Phó Tư Siêu nhìn bác sĩ nắn chân cho Trương Gia Nguyên, bực bội quát nhỏ. Mà người được hỏi tới kia thì đã thả hồn đi đâu mất rồi. Trương Gia Nguyên cứ nhìn ra cửa sổ mãi, nơi có những tia nắng đang trêu đùa với tán cây.

Phó Tư Siêu thở dài:

"Người đó là ai vậy?"

"Người yêu cũ"

Trương Gia Nguyên nói ra ba chữ này nhẹ bâng, như chỉ đơn giản là nói về một cuốn sách đã cũ, một thời khắc đã qua. Không một chút bận lòng. Không một chút nuối tiếc.

"Là chàng trai lần trước..."

"Là anh ấy"

Phó Tư Siêu hiểu ý, không hỏi gì thêm. Cậu có từng gặp qua người này một lần, thời gian qua khá lâu rồi nên Phó Tư Siêu sớm đã quên mặt. Cậu cũng biết nếu có hỏi thêm, Trương Gia Nguyên cũng sẽ không trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip