Ngày 16/5/2xxx,
Mình là Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên của ngày 16.
Sáng sớm hôm nay vừa tỉnh lại trên giường, mình hoang mang lắm, không biết mình là ai, tại sao lại ở đây rồi mình đang làm gì. Lúc đó Châu Kha Vũ bước vào với cốc sữa nóng trên tay – bữa sáng mà mình yêu thích theo lời anh ấy nói, mình cũng chẳng biết tại sao mình lại thích uống sữa nữa, có gì ngon đâu nhỉ.
À chết, lạc đề, lúc Kha Vũ bước vào, mình đã hỏi Kha Vũ: " Anh là ai? Anh bắt cóc tôi?" với một ánh mắt đề phòng. À, tên đầy đủ của anh ấy là Châu Kha Vũ nhé. Mình thấy rõ Kha Vũ khựng lại một chút, ánh mắt đượm buồn như thể đã quen với thứ không muốn quen, anh đặt bữa sáng lên bàn rồi cầm lấy quyển sổ đưa cho mình.
Chính là cuốn nhật ký này đây. Sáng nay mình còn không tin cơ, mà bây giờ lại ngồi đây để ghi nhật ký rồi. Biết sao được, dù mình thực sự không muốn quên mất đâu nhưng nếu có thật thì nên ghi câu chuyện của mình với Kha Vũ ở đây.
Mỗi phút mỗi giây đều hy vọng bản thân là người đặc biệt.
Nhưng trớ trêu thay,
Dù là Trương Gia Nguyên của ngày 14 hay 15 cũng đều không thành công.
Sau khi mình ráng uống hết cốc sữa, Kha Vũ xoa đầu, nói rằng mình rất ngoan, Trương Gia Nguyên của ngày 12 không chịu uống hết đâu. Mà tiện khoe, anh ấy đang xoa đầu mình đây nè.
(Trương Gia Nguyên là bé ngoan)
Đừng nhìn dòng trên, Kha Vũ cướp bút của mình đấy.
Quay lại, lúc Châu Kha Vũ ra ngoài cất đồ thì mình lại ngồi lên bàn đọc lại từ đầu. 'Mình' đã duy trì thói quen này từ lúc bắt đầu chẩn đoán ra bệnh rồi. Hồi đầu, 'mình' nhớ được lâu lắm nhưng nó cứ giảm dần rồi giảm dần, thật may mắn vì mình là Trương Gia Nguyên của mỗi ngày, nhỡ đâu sau này chỉ còn Trương Gia Nguyên của mỗi giờ thì chắc không kịp ghi lại nhật ký mất, haha.
Ôi, mình đã nhìn thấy tin nhắn của Trương Gia Nguyên của ngày 15 gửi cho Trương Gia Nguyên của ngày 13, trời ơi, nó hề hước gì đâu, không hổ là 'mình' mà.
Được một lúc sau thì Kha Vũ đi vào. Lúc này mình còn chưa quen anh ấy lắm đâu, dù không sợ như ban đầu nhưng mà vẫn phải hơi giữ khoảng cách một xíu, tóm lại là phải giữ giá chút. Ấy là mình nói thế thôi, chứ sau đó tự cơ thể mình sà vào lòng anh ấy không à.
Quả nhiên là phản ứng bản năng, Trương Gia Nguyên dù có thế nào vẫn rất thích Châu Kha Vũ.
Hôm nay Kha Vũ đưa mình đến một toà nhà lớn, nói rằng đó là nơi hai bọn 'mình' gặp lần đầu và rồi yêu nhau. Kha Vũ kể rằng lần đầu tiên gặp mặt, 'mình' đã đi tới, hỏi anh rằng anh cao bao nhiêu, mình đã thấy câu này nhiều lần trong nhật ký rồi, cơ mà mình thề, không vui bằng Kha Vũ tự nói ra đâu. Sau đó mình gặng hỏi anh hiện tại cao bao nhiêu, hỏi mãi, hỏi mãi rồi rốt cuộc người đó nói: " Hỏi nữa là mét 7 đấy."
Nhưng mà mình cũng không hy vọng anh cao quá đâu, mình tin là Trương Gia Nguyên cũng nghĩ vậy, biết đâu khi cao quá lại bị đau xương thì sao?
Sau đó Kha Vũ cùng mình lên một chiếc xe taxi đi ra biển. Mình không biết tại sao mình biết nó gọi là taxi, mình biết nhiều thứ lắm, điện thoại, nồi niêu xoong chảo, dường như chỉ có duy nhất bản thân và các mối quan hệ là bị xoá bỏ trong dòng ký ức của mình thôi.
Ôi chời, biểnnnnnnn
Dù đã đi từ buổi chiều nhưng đến bây giờ mình vẫn nhớ được cảm giác cát phủ vào chân, sóng dập dìu làm cả cơ thể lắc lư theo. Nghịch cát vui lắm, dù có là Trương Gia Nguyên bao nhiêu tuổi thì vẫn vui lắm á, kiến nghị sau này đi thêm nhiều nữa, dù có không phải mình.
Ấy thế mà mới chơi được có một chút thì Kha Vũ đã kéo đi rồi, mình còn muốn ở nơi này ngắm nhìn lần đầu tiên đi hẹn hò của chúng ta nữa. Anh nghe thế thì cốc đầu mình một cái, xí, làm như mình không thấy hai bên tai đỏ bừng của anh ấy vậy.
Kha Vũ hiền lắm, mình năn nỉ một tí là đã mềm lòng rồi. Mình được chơi thêm 1 tiếng nữa thì mới đi chỗ khác với anh ấy.
Kha Vũ dẫn mình đi đến một chỗ nào đó mà mình không nhớ tên, hình như trí nhớ lại kém đi rồi, chỉ nhớ là cái nơi mà Trương Gia Nguyên nợ Châu Kha Vũ rồi dùng cả đời để trả thôi. Mình hỏi nợ gì thì Kha Vũ giơ túi quả óc chó bên hông lên, nói, nợ tình.
Mình giật túi của anh, lè lưỡi nói, " Đừng có tưởng Trương Gia Nguyên thích anh mà trêu tôi nhé."
Kha Vũ không nói gì, lẳng lặng nhìn mình. Lúc này mình cũng biết mình nói sai rồi, cúi đầu, một tay nắm lấy tay áo anh, một tay đưa túi quả óc chó ra.
" Tôi..trả anh này, không phải tôi không thích anh đâu, chỉ là..."
Chưa nói hết câu thì đã nghe thấy tiếng phì cười của Kha Vũ, mình biết là bị lừa rồi, giận dỗi thu lại túi quả.
" Thế giờ em thích anh chưa?"
" Nếu tôi không nhớ được thì cũng chỉ mới gặp anh sáng nay thôi. Mới gặp, sao yêu?"
" Ừm, mới gặp, sao yêu."
Lúc sau mình mới biết là Trương Gia Nguyên từng nói Châu Kha Vũ là vì sao sáng trong lòng 'mình'. Ừm, mình cũng công nhận điều này.
Rồi sau đó hai đứa đi ăn, mình đòi ăn tôm thì Kha Vũ nói mình bị dị ứng, phải uống thuốc trước. Mình không nhớ là có hay không đâu, nhưng mà anh ấy đã bảo thì chắc là có đấy, dù sao Châu Kha Vũ cũng sẽ không hại Trương Gia Nguyên đâu.
Vì sự nghiệp ăn tôm, mình uống!
Kha Vũ dẫn mình tới một nhà hàng lớn, báo với phục vụ rồi dắt tay nhau đi tới một căn phòng cũng lớn nốt. Vừa mới vào phòng cái, mình đã phải cởi ngay cái đống gọi là cải trang này ra, lúc cởi hết rồi ngẩng đầu lên mới thấy rất nhiều người đang nhìn mình.
Trời, xấu hổ lắm luôn.
Mấy người đó hình như là người quen cũ của Trương Gia Nguyên, và giờ đang là mình. Mình đang luống cuống không biết có nên giả vờ không mất trí nhớ không hay là làm gì thì từng người từng người đã đi lên giới thiệu với mình rồi.
Có một anh chàng khá gầy, hơi kỳ lạ, tên là Lâm Mặc.
Có một người mình cứ tưởng trẻ hơn mình, ai ngờ đâu lại hơn mình mấy tuổi lận, tên là Phó Tư Siêu.
Có một người cùng họ với mình, trông như anh lớn của mình ấy, tên là Trương Đằng.
Có anh trai nào đó, tự giới thiệu mình là Oscar nhưng mình nghe thấy Kha Vũ gọi anh ấy là Hùng Hùng nên bắt chước theo luôn, thế rồi anh ta dùng ánh mắt bất lực nhìn Kha Vũ.
Còn hai người nước ngoài nữa, tên là Santa và Mika hay sao ấy, không hiểu sao nhiều lúc mình còn thấy hai người lẫn một chút khẩu âm Đông Bắc, rõ ràng hai người họ là người nước ngoài mà.
Còn nhiều người nữa lắm, mình không kể hết nhưng mình đã ghi chú đặc điểm với tên gọi vào ghi chú rồi.
Kha Vũ nói rằng hơn tháng rồi chưa được đi ăn cùng mọi người, vậy là Trương Gia Nguyên hôm qua không được đi ăn với nhiều người như vậy đúng không? Không biết cậu ấy làm gì với anh ấy vào hôm qua nhỉ?
À, Kha Vũ vừa kể với mình rồi, lãng mạn lắm, ở trong thế giới hai người cũng tuyệt lắm ấy. Nhưng mình cũng thích được đi ăn với nhiều người như vậy nữa, dù trong nhất thời mình không nhớ hết được tất cả mọi người nhưng chẳng hề có tý cảm giác lạc loài nào luôn, vui lắm, lần nữa kiến nghị nên đi ăn nhiều hơn.....Cơ mà Kha Vũ bảo mình rằng mọi người đều là người nổi tiếng nên rất khó tụ tập nhiều như vậy.
Khi đã nằm trên chiếc giường êm ấm cùng với cốc sữa nóng buổi tối, mình hỏi Kha Vũ, nếu bạn bè chúng ta đều là người nổi tiếng như vậy thì mình với anh có phải là ngôi sao nổi nào đó không? Anh trầm ngâm, ôm lấy mình rồi nói: "Có, Trương Gia Nguyên vĩnh viễn là ngôi sao sáng của anh."
Nếu mà Kha Vũ ôm mình trước mặt mọi người thì mình đã đấm anh ấy một cái rồi, may cho anh là lúc đó về nhà rồi, xung quanh cũng không có ai.
Không hiểu sao lúc đó ánh mắt mình rơi vào cái đồng hồ, 8 giờ 30 phút, vậy là thời gian của mình chỉ còn 3 tiếng rưỡi nữa thôi. Đột nhiên mình sợ lắm, cả cơ thể bắt đầu run rẩy rồi chui vào trong lòng Kha Vũ mà khóc, khóc tận nửa tiếng.
Và giờ, mình dùng 3 tiếng cuối cùng để viết nhật ký này, hy vọng có thể lưu lại những ký ức cuối cùng của mình, để nối tiếp những câu chuyện do Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ viết lên.
Mình ước rằng sáng mai tỉnh dậy, Trương Gia Nguyên của ngày 16 có thể bước sang ngày 17, để có thể hiểu được sự bao dung mà Châu Kha Vũ dành cho mình, để được trân trọng người mình thương.
Mình yêu Châu Kha Vũ.
Trương Gia Nguyên yêu Châu Kha Vũ, luôn luôn.
Thân gửi Trương Gia Nguyên của ngày 17, nếu sáng sớm cậu tỉnh lại thì hãy đọc quyển nhật ký này trước, cố gắng đọc nó trước khi Kha Vũ vào nhé. Đừng hỏi anh ấy là ai như mình đã từng làm cũng đừng nói rằng không yêu anh ấy, Kha Vũ buồn lắm đó. Mỗi sự dịu dàng của Kha Vũ đều là lần đầu tiên chúng ta trải nhưng từng lời Gia Nguyên nói đều khắc ghi trong lòng anh ấy.
Mình nghe Lâm Mặc – hình như bạn thân của 'mình' nói rồi, ngày mai cậu sẽ được gặp nhiều người hơn mình, còn được gặp bố, gặp mẹ, gặp chị, gặp anh rể nữa. Cậu biết vì sao không? 17 tháng 5 là sinh nhật Kha Vũ, vì vậy mình của ngày mai đừng làm anh ấy buồn nha.
Cũng đã muộn, 11 giờ rồi, Kha Vũ giục mình đi ngủ nên mình viết lời cuối ở đây gửi Trương Gia Nguyên.
Anh ấy là người cậu thương, cũng là thương cậu nhất trên thế giới này.
Trân trọng Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên nhé.
—— Trương Gia Nguyên ngày 16 tháng 5.
"My first and only mellowness."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip