12
Châu Kha Vũ, cái tên đã lâu rồi Trương Gia Nguyên mới nghĩ tới. Anh ta là mối tình đầu đơn phương của Trương Gia Nguyên. Người con trai lớn hơn cậu một tuổi, một cậu học sinh nghèo vượt khó, là tấm gương sáng của Trương Gia Nguyên. Nhớ hồi cấp ba cả hai học cùng trường, Trương Gia Nguyên luôn nài nỉ đàn anh chỉ bài cho mình. Cậu đã từng dùng hết tiền tiêu vặt của mình để mua hộp màu xịn nhất, phát họa trên giấy bức chân dung tươi sáng của người đó, lưu giữ cho mình một miền kí ức kín đáo. Nhưng để mà hỏi bây giờ bức tranh đó ở đâu, Trương Gia Nguyên cũng không biết. Bởi vì hai người đã xa nhau hơn mười năm trời rồi. Châu Kha Vũ học rất giỏi, có thể tự tìm học bống đi Mỹ toàn phần. Mà Trương Gia Nguyên cũng chưa kịp tỏ tình. Hai người cứ như vậy cắt đứt liên lạc hoàn toàn. Người ta có khi còn có vợ con đề huề cả rồi, còn cậu thì vẫn bước tiếp trên con đường của mình. Thi tàn tàn vào một trường đại học địa phương, làm một công việc mà mình yêu thích.
Tuy nhiên cậu có thể lờ mờ nhớ ra vào năm cậu mới 16 tuổi kia, phòng học mỹ thuật, hành lang phòng học, nhà ăn, những hình ảnh chồng lên nhau, kết hợp với hình ảnh của Châu Tiểu Vũ từ đầu đến giờ, giống như là đang sống lại mười năm trước. Trương Gia Nguyên nghi ngờ đây có phải là mộng tưởng của cậu không?
Chắc là không. Vì cậu và người kia đã lâu không gặp, đến mức cậu đã quên luôn cả mặt người ta, mang máng là bề ngoài giống Châu Tiểu Vũ, vì dù gì cũng là tình đầu mà. Tình đầu thường là hình mẫu lý tưởng của bản thân.
Trương Gia Nguyên đang nghĩ ngợi thì Châu Tiểu Vũ đẩy cửa bước vào.
- Em có nghe thấy tiếng Lưu Văn Chương đập chén nhà chúng ta không?
Trương Gia Nguyên ngồi nhổm dậy nói:
- Không nghe. Nhưng mà... nhà chúng ta? Chỗ này nhà anh hồi nào?
Châu Tiểu Vũ trợn mắt với cậu, đại ý trọng điểm là ở chỗ đó sao? Trương Gia Nguyên đơ ra một lúc mới hiểu, liền hét lớn ba tiếng: "LƯU VĂN CHƯƠNG!!!"
Trương Gia Nguyên nhanh chóng tránh được kiếp nạn đầu tiên. Cậu tự tin nếu kiếp nạn thứ hai hay thứ ba đến ngay lập tức, cậu vẫn sẽ tránh được. Có điều bây giờ sự việc không còn theo đúng những gì cậu hướng tới ban đầu nữa.
Bố của Trương Gia Nguyên đương nhiên sẽ không thật sự đem chuyện này ra ánh sáng. Nhất là khi vụ việc lần này còn có sự tham gia của bố Đằng Tử và Lâm Mặc. Tên quản lý dự án kia phải ngồi tù, một lượng tiền lớn đã trôi vào túi hắn, cũng chỉ có thể lấy hắn ra làm bia đỡ đạn. Trương Gia Nguyên tự chọn một người mà mình có thể tin tưởng được đi thay mình quản lý công trình, mà người này trong truyện sau này cũng trở thành trợ thủ đắt lực của cậu.
Trương Gia Nguyên nhờ vậy có thể yên tâm quay lại trường. Hơn một tuần trời Trương Gia Nguyên không đi học, cảm thấy có chút nhớ nhớ.
Nhưng cậu không thật sự định học hành cho nghiêm túc, chỉ muốn mỗi ngày đều ôm đàn nằm phơi nắng trong phòng mỹ thuật.
Phòng mỹ thuật nay giống như chốn bí mật của Trương Gia Nguyên. Cậu chưa từng vẽ bất kì tình tiết nào cho nó, nhưng vẫn để nó ở phần giới thiệu câu chuyện. Thế nên phòng mỹ thuật không người trở thành tình tiết "trắng" bên trong câu chuyện của Trương Gia Nguyên. Việc lần trước Châu Tiểu Vũ xuất hiện ở phòng mỹ thuật là một biến số, nhưng đến cuối cùng người "khác" duy nhất từng thực sự bước chân vào căn phòng này cũng chỉ có anh. Trương Gia Nguyên xem đó như là miền kí ức bị đánh mất từ thuở xa xưa nào đó, cậu cùng đàn anh yêu quý ở bên nhau trong một phòng học trường cấp ba.
Trương Gia Nguyên có mong chờ gặp lại Châu Tiểu Vũ ở đây không? Câu trả lời là có.
Cậu rất muốn khẳng định tình cảm của mình một lần nữa. Cậu yêu Châu Tiểu Vũ, bởi vì anh giống Châu Kha Vũ, hay đơn giản là trái tim cằn cỗi của Trương Gia Nguyên sau nhiều năm đột nhiên bị đánh thức?
Đến khi bóng Châu Tiểu Vũ xuất hiện ở bên kia tấm rèm thô, cùng với đôi chân đã lành lặn bởi sức mạnh thần kì của truyện tranh, qua vài trang nhân vật liền trở nên không có gì, Trương Gia Nguyên mới khẳng định là: cả hai.
Bởi vì Châu Tiểu Vũ mang lại cảm giác tình đầu, bởi vì Trương Gia Nguyên đang sống lại cảm giác bản thân từng bỏ lỡ lúc xuân xanh, bởi vì Châu Tiểu Vũ chính là hiện thân của Châu Kha Vũ trong lòng cậu, nên Trương Gia Nguyên yêu.
Bức màn được vén lên. Hình ảnh Châu Kha Vũ nam sinh áo trắng chồng lên hình ảnh Châu Tiểu Vũ đồng phục JK thanh lịch, Trương Gia Nguyên đứng dậy lao vào vòng tay anh.
Căn phòng như bừng sáng, kể từ khi trưởng thành đến nay, đây là khoảnh khắc Trương Gia Nguyên cảm thấy mình hạnh phúc nhất, hơn cả việc bản thảo được nhận, hơn cả việc bộ sách đầu tiên được bán ra, là cảm giác tắm mình trong nắng ấm, đắm chìm trong tình yêu.
- Chúng ta đang yêu nhau đúng không?
Cậu hỏi.
Châu Tiểu Vũ dịu dàng vuốt tóc cậu, đáy mắt ánh lên niềm hạnh phúc lấp lánh: "Đúng vậy."
Bọn họ một lần nữa trao nhau một nụ hôn nồng nàn mà ấm nóng. Tựa như tách cà phê của buổi sớm mai, lại tựa như hoa nở cuối đông, dịu dàng mà rực rỡ.
Châu Tiểu Vũ không có thật. Một ngày nào đó khi Trương Gia Nguyên buộc phải sống lại giữa hiện thực, cậu phải chấp nhận rằng Châu Kha Vũ không yêu cậu, Châu Tiểu Vũ cũng không bao giờ xuất hiện bên cạnh Trương Gia Nguyên. Tất cả chỉ là si tâm vọng tưởng của một mình cậu. Nhưng chí ít ở khoảnh khắc này, cậu chấp nhận vọng tưởng, đắm chìm trong giấc mơ này. Khi nào phải tỉnh dậy... tính sau vậy.
Cho dù Trương Gia Nguyên có muốn trốn tránh, tình tiết của câu chuyện vẫn phải tiếp diễn. Tỉ như giây phút trước cậu còn trong cơn khát tình cùng Châu Tiểu Vũ, giây sau lại thấy mình đang xuất hiện trên máy bay.
Trương Gia Nguyên nhớ không nhầm thì đây là chuyến bay bay tới hòn đảo du lịch trong câu chuyện. Trường tư thục Hải Hoa mỗi dịp hè đến đều sẽ tổ chức đi nghỉ mát, mà trường nhà giàu đi nghỉ mát so với trường bình thường có hơi khoa trương.
Địa điểm là một hòn đảo tư nhân của nhà Trương Tiểu Nguyên nằm ở giữa Thái Bình Dương. Một quốc đảo xa xôi mà thú vị.
Thật ra nó cũng chỉ như những hòn đảo du lịch khác. Có sân bay quốc tế, những cô gái da ngăm đeo vòng hoa nhảy múa, bãi biển và bóng dừa.
Trương Gia Nguyên với Trương Đằng Tử, quần hoa áo hoa, lúc này không khác gì một cặp anh em bình thường. Nhưng chỉ hai người mới biết bên trong rộn sóng ngầm.
Ba của Trương Đằng Tử vì lý do cấu kết với người ngoại tộc hại người trong nhà mà bị bà nội phạt nặng,l. Bị tịch thu gần hết số bất động sản được chia, bị cấm không được đến nhà chính. Đồng nghĩa những sự kiện giao lưu quan hệ của giới thượng lưu cũng không được tham gia. Với giới nhà giàu mà nói đây chẳng khác gì đang vả vào cái sĩ diện của bố Trương Đằng Tử.
Đằng Tử cũng được xem là thiếu gia có tiếng trong giới thượng lưu, việc anh gần đây không xuất hiện nhiều ở các bữa tiệc cũng vấp phải không ít dị nghị. Lần này may mà vẫn còn cái danh học sinh học viện tư thục Hải Hoa nên anh vẫn được tham gia chuyến du lịch. Nếu không sau này đến trường thì thực sự không biết giấu mặt vào đâu.
Trương Gia Nguyên dưới danh nghĩa của Lưu Văn Chương bao Châu Tiểu Vũ chuyến đi này, còn cố tình sắp xếp cho hai người ở cùng một phòng trong khu resort năm sao. Thế nên chuyến đi chơi không khác gì tuần trăng mật của cả hai người.
Đêm đầu tiên khi vừa nhận phòng, Trương Gia Nguyên rất mực tận hưởng các dịch vụ do chính mình vẽ ra. Nào là bể bơi ngoài trời, bồn mát xa lộ thiên, suối nước nóng nhân tạo, mát xa tận phòng, ăn uống xa hoa,...
Cậu mặc áo choàng ngủ, lắc lắc ly vang trong tay, ngồi bên cửa sổ sát đất tận hưởng cảm giác của sự giàu có. Ấy chà, cuối cùng cũng có một cảnh ăn chơi mà cậu luôn mong muốn từ đầu truyện đến giờ. Thật sự rất muốn khóc thật to để cảm ơn biên kịch luôn á. Mà biên kịch là cậu chứ đâu? Hu hu rất là cảm ơn bản thân!
Bên cạnh cậu còn có một mỹ nam sáu múi, cậu đang ngồi ở trong lòng người ta, tay cầm rượu thì khoác qua vai, tay còn lại thì sờ bụng Châu Tiểu Vũ đếm múi. Chà so với tưởng tượng không khác là bao, tóm lại là thích muốn chết.
Châu Tiểu Vũ đem đầu cậu ôm vào ngực mình, cười hỏi: "Thích đến vậy sao?"
Trương Gia Nguyên vui vẻ gật đầu.
Đương nhiên. Cậu phải tranh thủ hưởng thụ cái đã, nhất là cái đêm đầu tiên này, vì sau đó còn phải nghĩ cách đối phó với nhóm người Đằng Kiều Mặc kia nữa. Ầy, sóng gió sắp bủa vây rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip