21

Trương Gia Nguyên đôi khi cũng muốn hỏi rằng thế giới thực đã trải qua bao nhiêu ngày rồi. Cậu có thể hỏi Châu Kha Vũ nhưng lại cảm thấy có chút sợ hãi. Sợ rằng bản thân mình đã ngủ thật lâu, sợ bản thân đã để anh chờ đợi, sợ phải đối mặt với hiện thực. Ở cái tuổi của Trương Gia Nguyên đã không còn quá trẻ trung để thích liều mạng, nhưng lại không đủ già dặn để dừng lại. Cứ ngập ngừng mãi mà không thể tiến lên, Trương Gia Nguyên cũng biết chột dạ chứ.

Hai người bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, nhưng Châu Kha Vũ đôi khi sẽ đột nhiên biến mất một thời gian, để lại cho cậu một Châu Tiểu Vũ say giấc gọi mãi không tỉnh. Có lẽ ở thế giới thực, Châu Kha Vũ đang bận bịu gì đó chăng? Trương Gia Nguyên không biết.

Gần đây Trương Gia Nguyên có một cơn đau đầu mang tên Trương Đằng Tử.

Trương Đằng Tử, anh họ của Trương Tiểu Nguyên  giống như rơi vào thời kì nổi loạn muộn, thường xuyên chống đối lại cha mẹ anh ta. Trương Gia Nguyên không rõ tình hình lắm vì quyền kiểm soát thế giới này từ lâu đã không thuộc về cậu nữa rồi. Đại khái là tin truyền đến từ nhà chính mỗi ngày thông qua quản gia và người hầu rằng là thiếu gia Đằng Tử lại bị cấm túc.

Học lực của Đằng Tử luôn ở mức ổn định, anh ta chưa từng chểnh mảng việc học dù cho anh thích dồn hết tâm trí của mình vào việc ca hát hơn. Nhưng dù như thế, thanh thiếu niên nhìn chung đều không thích sự ép buộc. Trương Gia Nguyên nghĩ trong câu chuyện của mình, người xứng đáng được hạnh phúc nhất có lẽ là anh ta. Nhưng điều đó lại chưa từng xảy ra với Đằng Tử. Anh ta vốn dĩ là một nhân vật phụ không mấy nổi bật, thiếu tí nữa thì cậu không cần phải vẽ mặt cho Đằng Tử luôn. Anh ta không cần phải cuốn vào tranh đấu gia tộc, cũng không cần phải vì yêu hận tình thù làm cho tha hóa. Nhưng câu chuyện này lại đẩy anh ta vào bi kịch khi sinh ra trong một gia đình có một người cha đầy oán hận, một người mẹ bạc nhược khốn khổ. Trương Đằng Tử không thể không vùng lên.

Trương Gia Nguyên cảm nhận ngày đó đến rất gần. Một ngày mà mọi thứ chính thức sụp đổ với Đằng Tử. Cậu quyết tâm chính tay mình chấm dứt nổi bất hạnh này.

Trương Gia Nguyên như cũ ở căn phòng mỹ thuật bí mật của mình, quay mặt với cửa ra vào, hướng về phía cửa sổ ôm cây đàn ghi ta mà cậu yêu thích nhất gảy từng nốt rời rạc.

Ngón tay non mềm chạm vào dây đàn không còn đau như những ngày đầu. Nhưng tai cậu thì không quá để tâm đến tiếng đàn, cậu để tâm nhiều hơn đến tiếng chân nện trên nền đá ở phía sau, và rồi cậu lên tiếng:

- Đằng Tử.

Tiếng bước chân chững lại, Trương Gia Nguyên cũng thôi đàn.

Trương Gia Nguyên đứng lên, đối mặt với người kia.

Trương Đằng Tử hẳn là nhiều đêm không ngủ, mắt anh ta thâm đen, khóe mắt thì đỏ hoe. Trương Gia Nguyên liếc mắt về cánh tay đang giấu sau lưng anh ta, cậu biết đó là gì.

- Nếu điều đó làm cậu cảm thấy hạnh phúc hơn, thì cậu hãy làm đi.

Trương Gia Nguyên để đàn xuống đất rồi đến lại gần Đằng Tử hơn. Cứ mỗi một bước cậu đến anh ta lại lùi. Lùi mãi cho đến chân tường. Mặt Đằng Tử càng lúc càng tối:

- Cậu đừng ép tôi.

- Là lỗi của tôi. Tôi đáng ra không nên để cậu trở nên như vậy.

- Cậu đừng thương hại tôi.

Trương Đằng Tử ngước mắt lên, mắt anh càng đỏ hơn. Cậu có thể cảm thấy mọi sự uất ức đang in hẵn lên những cái cau mày trên gương mặt đó. Trương Gia Nguyên hỏi:

- Cậu đang cảm thấy thế nào?

Trương Đằng Tử không đáp, Trương Gia Nguyên âm thầm xác nhận câu trả lời. Cậu bắt lấy cánh tay đang trốn đằng sau lưng anh ta, bàn tay đang nắm chặt một con dao sáng loáng.

- Tôi đã định nói rằng tôi có thể dùng cách khác để cậu vui vẻ hơn, nhưng có vẻ nó sẽ không lọt tai cậu đâu. Tôi đã nghĩ rất nhiều về ngày hôm nay, những gì đã xảy ra trong quá khứ của cậu tôi không thể can thiệp vào được. Cậu nói xem, tôi có thể làm gì để giúp cậu nhỉ?

Đôi tay Trương Đằng Tử run lên, Trương Gia Nguyên cảm nhận được điều đó khi cậu đang cố kéo bàn tay ấy hướng mũi dao về phía cổ mình.

- Nếu không thì cậu cứ rạch ở đây một nhát đi. Nhanh lên. Tôi không thích sự đau đớn.

Đằng Tử muốn rụt tay lại, nhưng Gia Nguyên lại không để điều đó xảy ra.Hai người giằng co đến mức hai cổ tay nổi đầy gân xanh, nước mắt của Đằng Tử túa ra càng nhiều.

- Đằng Tử, cậu đừng phân vân. Nếu cậu muốn rụt lại thì lần sau cậu không thể làm điều này nữa đâu. Cậu sẽ không có cơ hội thứ hai đâu.

Trương Đằng Tử nhắm mắt, anh ta hít thở thật sâu, cuối cùng lại chọn buông tay khỏi cán dao.

Đằng Tử gằng giọng:

- Tiểu Nguyên Nhi, cậu muốn chết. Nhưng tôi sẽ không thỏa mãn cho cậu đâu, nếu vậy thì dễ cho cậu quá.

Nói rồi Đằng Tử đẩy cửa bỏ đi.

Phải đợi một lúc lâu, Trương Gia Nguyên mới đủ can đảm để ngồi thụp xuống sàn. Cậu phì cười:

- Chết tiệt, may mà cậu ấy không đâm thật.

Trương Gia Nguyên vốn dĩ muốn đánh vào đòn tâm lý của Trương Đằng Tử, cậu để anh ta đối mặt với chuyện này mà từ từ suy nghĩ đến hậu quả. Hành động này của anh ta chỉ là nhất thời nóng vội, nghĩ rằng muốn trả thù bằng cách kết liễu Trương Tiểu Nguyên. Rất tiếc cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ. Nhưng Trương Đằng Tử vốn dĩ rất thông minh, cậu ta có thể nhìn thấy ở mấp mé bức màng có một chiếc camera nhỏ đặt ở đó. Chiếc camera của Trương Gia Nguyên còn được nối với một thiết bị thu sóng trực tiếp mà đầu ra của thiết bị này ở đâu, Trương Đằng Tử dù cẩn thận đến mức nào cũng không tìm ra được. Nó đương nhiên được đặt bên cạnh Châu Kha Vũ. Dù Gia Nguyên không nói thì Kha Vũ cũng thừa sức tìm ra được thông qua cuốn sách phiên bản mini của thế giới này.

Đến lúc đó, dù cho Trương Gia Nguyên có vì vậy mà chết luôn ở thế giới thực (điều này bản thân cậu cũng không rõ lắm), thì Châu Kha Vũ cũng biết cách theo di nguyện của cậu mà chỉnh sửa cốt truyện.

Trương Gia Nguyên vì vậy mà tối hôm đó, khi về nhà phát hiện ra một cún bự Châu Kha Vũ rơm rớm nước mắt ôm chầm lấy rồi làm ba bốn lần gì đó. Làm xong cậu mới hỏi anh: "Em thực sự sẽ chết sao?"

Châu Kha Vũ trả lời: "Làm sao có thể? Trương Gia Nguyên ở thế giới thực đang phục hồi tốt như vậy."

Trương Gia Nguyên lại nói: "Anh đang nói dối em. Nếu không tại sao anh lại hốt hoảng như vậy?"

Châu Kha Vũ sau đó lại ôm cậu khóc.

Trương Gia Nguyên không rõ ở thế giới thực đã xảy ra chuyện gì khiến Châu Kha Vũ vì việc ở trong tiểu thuyết mà xúc động đến vậy. Có vẻ những hành động nguy hiểm đó thực sự ảnh hưởng đến cơ thể vật lý của cậu hoặc đơn giản là Châu Kha Vũ không thích cậu nghịch dại, đem tính mạng bản thân ra làm trò đùa. Châu Kha Vũ cũng không hé răng nửa lời, chỉ dặn dò cậu lần sau đừng như thế nữa, anh ta sẽ đau lòng.

Trương Đằng Tử sau đó thái độ có hòa hoãn hơn, không còn nổi loạn hay chống đối. Dù cha anh ta vẫn khắc nghiệt như cũ. Trương Gia Nguyên ngược lại lại có dự cảm chẳng lành.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip