26 [END]

Châu Kha Vũ thu lại những bản nháp trên bàn, xếp lại rồi so cho đều.

Gương mặt âm trầm nhìn Trương Gia Nguyên đang chống cằm trước mặt, cẩn thận hỏi:

- Em thật sự muốn một kết thúc thế này à?

Trương Gia Nguyên mỉm cười gật đầu, cậu tiến tới ôm lấy Châu Kha Vũ an ủi:

- Em nghĩ thế này đã tốt lắm rồi. Câu chuyện chứ không phải cuộc đời, nó cũng cần một cái kết.

Châu Kha Vũ vỗ vỗ lưng cậu rồi buông ra.

- Nhưng mà em chắc chứ?

- Em chắc mà. Anh thấy có gì không ổn sao? Anh bảo để em toàn quyền quyết định kết thúc câu chuyện này còn gì?

- Anh biết. Ý anh không phải như vậy...

- Châu Kha Vũ, có phải em ở thế giới kia... Sắp hết thời gian rồi đúng không?

Châu Kha Vũ đơ ra, ngây ngốc nhìn cậu.

- Em biết mà. Em hiểu rõ cơ thể em nhất. Đáng lẽ em sẽ không bao giờ cảm thấy đau đớn ở thế giới này. Nhưng gần đây, ở đây- Cậu chỉ vào đầu mình.- Em cảm thấy không được ổn lắm.

Cả cơ thể này nữa, cậu cứ thấy ê ẩm, thi thoảng lại thấy tim ngừng đập một chút. Cậu biết những triệu chứng này đều là hồi chuông cảnh báo cậu sắp không thể chống đỡ ở thế giới thật được nữa.

Châu Kha Vũ ôm đầu, khóe mắt anh đỏ lên.Trương Gia Nguyên xoa đầu anh, cậu thích cảm giác mái tóc mềm mại của anh cọ vào lòng bàn tay mình.

- Kha Vũ, em thấy như vậy là đủ rồi. Thời gian qua ở bên anh, cùng anh yêu đương, khám phá một thế giới không tưởng như thế này. Em đã mãn nguyện rồi. Thậm chí bây giờ em còn có thể tự mình kết thúc câu chuyện này theo cách mà em cảm thấy hài lòng nhất.

Anh ngước mắt lên nhìn cậu, bàn tay cậu chạm vào má anh. Châu Kha Vũ như một con mèo dùng má mình cọ lấy bàn tay ấy.

- Anh đừng chê cười em viết truyện dở. Em biết điều đó mà. Chỉ là em cảm thấy câu chuyện này dù hay dù dở vẫn là câu chuyện em viết nên, em cảm thấy hài lòng về nó. Đây cũng không phải là câu chuyện sẽ được xuất bản, nên là...

- Trương Gia Nguyên, em thật sự hài lòng sao? Trong một thế giới em là người mọi sự đau khổ, phản bội. Những hiểu lầm mãi mãi không được hóa giải, mọi chuyện cứ lưng chừng trước khi em ra đi, thật sự viên mãn sao?

- Câu chuyện tiếp theo để Lâm Mặc bọn họ tự viết nên, cuối cùng em cũng chỉ là nhân vật phản diện trong câu chuyện này. Nếu đi trước một bước, chẳng phải giúp bọn họ dọn bớt một chướng ngại vật à?

Trương Gia Nguyên nhún vai.

Cậu chưa từng là người muốn đẩy bạn bè mình vào kết cục bi thảm.

Nếu cần hi sinh cậu muốn mình là người hi sinh.

Đó là ý nghĩa nhân sinh mà cậu muốn nhân vật của mình mang lại. Mỗi người có quyền viết nên câu chuyện của mình, không nên bị điều khiển hay áp bức bởi bất kì ai.

Cuối cùng chỉ có Châu Kha Vũ mới biết, người thật sự hại chết em gái Lâm Mặc, là một kẻ đến từ công ty đối thủ gài người vào, tài xế đó cùng không phải say xỉn mà đánh lái. Mọi âm mưu đều được sắp đặt trước.

Trương Đằng Tử không phải do Tiểu Nguyên đẩy đến bước đường cùng. Người làm điều đó là định kiến của gia tộc họ Trương về dòng chính và dòng thứ. Mọi thứ sẽ được hóa giải nếu câu chuyện dài hơn.

Phó Tư Kiều vốn là bạn tốt của Trương Tiểu Nguyên, mãi luôn ủng hộ cậu ấy, mọi thứ kia đều chỉ là diễn kịch, khiến cho mọi kế hoạch của Lâm Mặc bị đổ vỡ, rồi cậu sẽ nhận ra những điều cậu từng làm là sai trái, ác giả ác báo. Sau khi nhận ra người giết em mình không phải họ Trương, cậu ta sẽ ăn năn hối cải.

Lưu Văn Chương sẽ mãi không phản bội Trương Tiểu Nguyên, dù sau này hôn ước này có bị hủy, Văn Chương vẫn sẽ luôn là người bạn mà Tiểu Nguyên tôn trọng nhất, một người bạn làm ăn, một người tri kỉ.

Nhưng Trương Gia Nguyên không viết như thế, cậu tự ý gạch tên Trương Tiểu Nguyên ra khỏi tuyến nhân vật chính, chấp nhận đổ hết mọi hiểu lầm trên đầu mình. Bởi vì cậu nhận ra, bản thân mình không có đủ thời gian để viết một câu chuyện dài hơn được nữa.

Cậu vốn có thể ủy thác Châu Kha Vũ giúp mình hoàn thành tâm nguyện này, nếu một ngày nào đó cậu đột nhiên bốc hơi khỏi thế giới. Thế nhưng, cuối cùng cậu vẫn tự mình dùng một chút thời gian ít ỏi, kết thúc câu chuyện theo một cách không ai ngờ tới.

Châu Kha Vũ khép lại cuốn nhật kí ma thuật, anh không kìm được nước mắt.

Châu Kha Vũ buộc phải chấp nhận một sự thật rằng Trương Gia Nguyên, anh vĩnh viễn không bao giờ gặp được cậu nữa, kể cả trong một giấc mơ.

Trương Gia Nguyên trước khi khép lại hành trình này vẫn luôn nói mọi thứ cậu từng trải qua đều đã đủ rồi, đã viên mãn lắm rồi. Nhưng anh biết, Gia Nguyên vẫn luôn tiếc nuối. Tiếc nuối vì bản thân còn quá trẻ như vậy nhưng không thể hoàn thành được những dự định ấp ủ.

Cậu cứ làm qua loa cho xong rồi tự huyễn hoặc rằng nó viên mãn.

Châu Kha Vũ nức nở khóc trong căn phòng làm việc của mình.

Không đủ.

Không viên mãn.

Anh yêu em.

Chúng ta gặp nhau chưa đủ.

Hôn chưa đủ.

Ân ái chưa đủ.

Bên em chưa đủ.

Anh không muốn những điều đó chỉ là một giấc mộng.

Anh muốn hiện thực của chúng ta.

Em hạnh phúc.

Gặp lại những người bạn mà em yêu thương nhất.

Thành công trong sự nghiệp và đam mê của mình.

Yêu anh.

Ở bên anh thật lâu.

Chứ không phải một giấc mơ mà em tự cảm thấy viên mãn.

Cuối cùng, chỉ có anh không chấp nhận được hiện thực này thôi sao?

Tiểu Nguyên Nhi của anh.

.

.

.

.

Trương Gia Nguyên mơ màng mở mắt ra.

Cậu có chút mơ hồ về cảnh tượng xung quanh.

Mùi thuốc sát trùng nhanh chóng tràn vào khoang mũi khiến cậu cảm thấy tỉnh táo hơn.

Mùi thuốc sát trùng?

Trần nhà màu trắng?

Trương Gia Nguyên ngẩn ngơ muốn ngồi dậy nhưng cảm thấy tứ chi ê ẩm.

Khó khăn lắm kí ức mới quay về, cậu chợt nhớ vì sao mình lại ở trong tình trạng này. Ngẩn cổ tìm kiếm xung quanh, phòng điều trị đặc biệt hiện không có ai. Ánh mắt Trương Gia Nguyên tìm thấy một nút đỏ được treo trên cọng dây trước mặt, cậu ấn vào vài cái. Ít lâu sau bên ngoài vang lên những bước đi hối hả. Một hộ lý thò đầu vào, thấy cậu mở mắt, liền gọi vói ra:

- Nhanh nhanh! Bệnh nhân phòng 801 đã tỉnh. Mau gọi bác sĩ đến.

Trương Gia Nguyên tỉnh dậy được hơn một tuần, cậu vẫn bàng hoàng về những gì cậu từng trải qua, nó quá là siêu thực. Nhưng cậu biết giấc mơ đó cũng không hẳn là ảo 100%. Bên cạnh cậu hiện tại có một cái đuôi Châu Kha Vũ bên cạnh vui vẻ gọt vỏ táo. Người kia so với nhiều năm trước càng có phong vị của người trưởng thành, chỉ có điều, tóc hình như ít hơn, với cả đôi gò má phúng phính năm nào được mài thêm góc cạnh. Tuy vậy ánh mắt vui sướng như con trẻ suốt một tuần qua là điều anh không thể giấu nổi kể từ lúc thấy Trương Gia Nguyên tỉnh dậy.

Cậu hôn mê hơn một năm trời, nhiều lần bác sĩ bảo anh và người nhà phải chuẩn bị tinh thần cho những tình huống xấu nhất. Cuối cùng Châu Kha Vũ vẫn níu kéo chút hi vọng, bỏ thật nhiều tiền ra để tiếp tục chạy chữa cho người kia.

Châu Kha Vũ chỉ vừa về nước nhưng lại có cảm xúc rất sâu đậm với người bạn thuở niên thiếu, điều này khiến AK cảm thấy không khỏi khó hiểu. Châu Kha Vũ chưa từng kể hết những câu chuyện xung quanh cuốn nhật kí ma thuật đó. Niềm tin của anh trao trọn cho những giấc mơ và hi vọng nó sẽ trở thành hiện thực.

Sau khi cậu tỉnh dậy, anh cũng đem cuốn sách đó đốt đi, cũng không nhắc nó trước mặt cậu lần nào.

Sau một tháng tập hồi phục thể lực, cuối cùng Trương Gia Nguyên cũng đủ điều kiện xuất viện. Châu Kha Vũ đưa cậu về nhà mình vì Trương Gia Nguyên cũng chỉ ở có một mình. Chú chó lông vàng Dan Dan vẫn luôn do Hoàng Kỳ Lâm chăm sóc cũng được đón về cùng.

Châu Kha Vũ đưa cậu tham quan xung quanh nhà. Một ngôi nhà ở ngoại ô, không quá lớn nhưng cũng có một mảnh vườn đầy nắng. Phòng khách ấm cúng, phòng bếp sạch sẽ tiện nghi, phòng ngủ hai giường đôi cũng thoải mái không kém. Xem ra Châu Kha Vũ những năm qua cũng bắt đầu học cách sống có nguyên tắc, không chỉ là cậu nhóc cấp ba choai choai nữa rồi. Bước đến phòng làm việc của anh, Trương Gia Nguyên cảm thấy rất quen thuộc, giống như mình thực sự từng đặt chân đến đây. Một căn phòng đón nắng ngập tràn mùi sách giấy. Cậu bước đến giá sách, lướt mắt qua những chiếc gáy sách được sắp xếp gọn gàn trên kệ. Cuối cùng dừng mắt trước hai cuốn truyện tranh tựa đề quen thuộc Dear Lover- Thân gửi yêu thương.

- Em nghĩ rằng em muốn viết lại câu chuyện này một lần nữa, dù em đã viết nó hai lần rồi.

Châu Kha Vũ từ đằng sau ôm cậu vào lòng, đặt cằm lên vai gầy và hít hà mùi thơm thoang thoảng từ cổ. Mùi nước hoa này Châu Kha Vũ thích quá.

- Thật sao? Vậy đợi em khỏi hoàn toàn đã nào.

- Ừm. Đột nhiên em cảm thấy nó nên có một cái kết trọn vẹn hơn. Em nghĩ em đang có nhiều thời gian hơn rồi.

Châu Kha Vũ xoay người cậu lại.

- Đúng vậy, chỉ cần còn sống là có nhiều thời gian hơn rồi.

- Nhưng mà phải đổi tựa thì mới xuất bản được.

Châu Kha Vũ bật cười:

- Theo ý em theo ý em.

- Sau đó em muốn viết một câu chuyện cổ trang.

- Vậy sao? Đúng vậy đó em nghĩ xong tên rồi, "Giang hồ tình ái cố sự".

- Không phải là tình tiết máu chó gì chứ?

Trương Gia Nguyên đấm nhẹ vào ngực anh.

- Anh trêu em.

- Ha ha, không trêu em nữa. Được Nguyên nhi muốn thế nào thì thế đó, nhưng em vẫn phải đổi tên truyện cũ.

- Em muốn đặt là "Nguyên Châu Luật".

- Có ý nghĩa gì sao?

- Không nói cho anh biết.

Châu Kha Vũ lại hôn một cái lên miệng cậu, sau đó là một cái hôn sâu hơn. Lại sâu hơn nữa. Ở bên nhau một tháng qua tại thế giới thực, lần đầu tiên cả hai muốn khẳng định sự tồn tại của nhau.

Không phải là những mẫu kí ức vụn vặt.

Không phải trong những giấc mơ tàn.

Thân gửi yêu thương.

- Hoàn Thành-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip