Chương 10: Ban mưa

10.

"Dạo gần đây Thủy Cung yên bình thật đấy, ngài có thấy thế không, Thủy Thần đại nhân?"

Lưu Chương trên tay phe phẩy cây quạt bạch ngọc, giống như đùa giỡn lại vờ như tâm sự, tầm mắt hướng về phía vị đang ngồi sau án thư khẽ cười cười.

Châu Kha Vũ mặc kệ người nọ có bao nhiêu ghẹo gan, từ đầu đến cuối đến nửa con mắt cũng không thèm tặng cho đối phương. Hắn diện một thân hắc bào uy nghi như mọi khi, chăm chú vào mấy quyển tấu sớ chi chít chữ, vừa đọc vừa đáp.

"Nếu ngươi đã rảnh rỗi như vậy, không bằng thay ta đi làm chút việc đi, Mộc Thần đại nhân?"

"Xem xem cái tên qua cầu rút ván này!" Lưu Chương vô cùng không vui "phạch" một tiếng thu quạt ngọc. "Ta đây còn không phải vì ngươi chạy đôn chạy đáo khắp nơi vừa mới về đây à? Ngươi thì hay rồi, suốt ngày nếu không phải ngồi yên một chỗ thì cũng là đi trêu chọc tân nương nhà mình, vậy mà còn dám ở đó chê ta vô công rồi nghề cơ đấy."

Thủy Thần dường như bắt được cái gì đó vô cùng thú vị, cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi hàng chữ nhỏ xấu xí giăng đầy trên sớ. Hắn khẽ "ồ" lên một tiếng. "Nhanh như vậy đã tra xong rồi à?"

"Hừ, còn không nhìn xem ta là ai đây?"

Lưu Chương mũi hất lên cao, trên trán tựa hồ hiện lên mấy chữ "ông đây phi thường hoàn mỹ, ông đây thiên hạ vô địch". Châu Kha Vũ tập mãi thành quen, xem như không để ý tới, chỉ ở đó im lặng nhướn mày ra hiệu mau nói.

...

"Vậy ý ngươi là bảo, Hà thần Liêu Hà mãi không ban mưa là do nhận lệnh từ ta à?"

Lưu Chương nói nhiều đến mức khát khô cổ họng, vội cầm ly trà lên một ngụm uống sạch, không quên gật đầu đáp lời Châu Kha Vũ.

"Hắn dâng cho ta coi mấy tờ thư tín, không chỉ chữ giống, còn có cả dấu mộc giống như đúc."

"Thế là ngươi tin?"

"Trông ta có giống tên đần không?"

Châu Kha Vũ không đáp, chỉ khẽ đảo mắt nhìn xung quanh như bảo "ai biết được đấy", khiến cho Lưu Chương xém tí nữa là nổi khùng. Y vuốt vuốt lòng ngực, tự nhủ mình nên hạ hỏa, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, sau đó liền tiếp tục nói.

"Hừ, Thủy Thần hạ lệnh lại không có chiếu thư, không có người đi truyền dụ. Nói các ngươi bí mật liên lạc, ai mà tin chứ? Thế là ta liền gọi cả Thổ địa, tiểu thần lẫn yêu quái địa phương lên dò hỏi. Mất công như vậy, có điều lại không tìm được cái tên Hà thần kia có gì đáng nghi, ngược lại còn vô tình đào được chuyện hay ho. Không biết Thủy Thần đại nhân có hứng thú hay không?"

"Ồ, nói xem có gì thú vị nào?"

"Ngươi đoán xem con thủy quái đột nhiên xuất hiện quấy phá Liêu Hà, suýt nữa nuốt cả tiểu Vương phi của ngươi vào bụng từ đâu chui ra nào?"

Châu Kha Vũ bình tĩnh tự rót cho mình một ly nước ấm, lúc đưa lên đến miệng rồi lại bất chợt ngưng lại. "Từ đâu?"

"Bắc Hải."

"À..."

Không khí trong Nguyệt Vân điện trong thoáng chốc đột ngột hạ xuống. Châu Kha Vũ như nhớ đến chuyện gì không vui, khẽ cụp mắt hỏi.

"Lão Long vương Bắc Hải dạo gần đây sắp chết rồi à?"

"Ngươi xem cái miệng ngươi." Lưu Chương chậc chậc mấy tiếng lắc đầu. "Thân là Thập hoàng tử Bắc hải mà ngươi nói cái gì thế hả?"

Châu Kha Vũ càng nghe sắc mặt càng thêm thâm trầm. Hẳn thả cái ly nước đã nguội lạnh xuống bàn. Bàn tay hắn vừa chạm nhẹ lên mặt nước lặng im, ngay lập tức nước trong ly lăn tăn gợn sóng, giây tiếp theo, một con tiểu long trong suốt liền xuất hiện.

Tiểu long lượn lờ bay qua từng kẽ tay của Thủy Thần đại nhân, rồi giống như động vật nhỏ đang cố lấy lòng chủ tử của mình. Nó khẽ cọ vào trong lòng bàn tay của hắn, sau đó liền từ cửa sổ bay khỏi thư phòng, tiêu thất.

Bầu trời thủy quốc êm dịu tựa như mặt nước hồ phẳng lặng chợt chớp nhoáng một cái, vang lên cơn sấm lớn. Châu Kha Vũ nhìn ra ngoài cửa, không đầu không đuôi lên tiếng.

"Chú ý bên chỗ Ngao Dã một chút."

Lưu Chương gõ gõ cây quạt vào lòng bàn tay, hơi nheo mắt tính toán. "Bảo bối nhà ta đã nói rồi, không thể đi làm không công cho ngươi mãi được."

Thủy Thần đại nhân bị rơi vào tâm thế phải đi thương lượng liền có chút không vui. Hắn khẽ thở hắt một hơi, tựa tiếu phi tiếu trầm giọng đánh giá.

"Ngươi dạo này bị dạy hư nhiều quá rồi đấy."

"Cái tên cưới về rồi còn chưa bắt được người vào tay như ngươi không có tư cách nói chuyện đó với ta đâu."

Lưu Chương nhìn tên kia bị mình nói đến ngậm miệng, dường như đâu đó còn nghe được tiếng ai nghiến răng vì bực, liền đắc ý rung đùi cười đến vô cùng thiếu đứng đắn.

Châu Kha Vũ khẽ liếc qua một chút, hừ lạnh. "Cứ giúp ta làm xong đi, mấy loại linh đan dược liệu y muốn ta sẽ lập tức viết thư hỏi Thái Thượng Lão Quân cho, hài lòng chưa?"

"Hài lòng hài lòng, tất nhiên là vô cùng hài lòng. Vậy xin hỏi, Thủy Thần đại nhân còn gì muốn nhờ vả nữa không?"

"Còn." Châu Kha Vũ cong khóe môi, từ tốn đáp. "Biến giùm ta."

...

Sấm chớp đột ngột vang lên, khiến cho Trương Gia Nguyên đang ngơ ngác ngồi trong đình nghỉ mát cạnh hồ Tiêu Dao cũng phải giật mình. Cậu khẽ liếc nhìn lên bầu trời vốn vẫn chỉ lăn tăn gợn sóng như mặt nước rộng lớn, nay lại có vẻ ào ào như biển cả lúc bão về, nhíu mày nghi hoặc.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Chắc là Thủy Thần đại nhân vừa mới ban mưa đấy ạ." Cung nô đang dâng nước trà nghe thấy cậu lẩm bẩm liền nhanh miệng đáp lại.

Trương Gia Nguyên tới đây sắp đến được một tháng nhưng lần đầu tiên mới được chiêm ngưỡng cảnh này, có chút không nhịn được há miệng kinh ngạc 'ồ' lên.

"Vậy lần nào hắn ban mưa cũng thế này à? Nếu như mỗi ngày đều ban mưa thì không phải sẽ rất ồn ào sao?"

Cung nô nghe Vương phi nhà mình ngây ngô lên tiếng, khẽ che miệng cười. Tiểu cung nữ kế bên thấy thế liền thay đồng bọn đáp. "Không có đâu ạ. Thủy Thần đại nhân rất hiếm khi tự mình ban mưa. Trừ phi là do Thiên đình đích thân hạ chỉ yêu cầu, nếu không bình thường sẽ là do Hà thần dưới trướng chưởng quản các vùng làm cả."

Trương Gia Nguyên nghe cái hiểu cái không, chỉ gật đầu tỏ vẻ kiến thức mới này ta đã tiếp thu được. Cậu nhún vai, cúi đầu nhìn mấy chục tờ giấy chi chít chữ lộn xộn trên kỷ gỗ, sau đó liền hạ giọng thở dài, ném bút lông trong tay đi, nằm vật ra bàn.

Sau cái hôm Châu Kha Vũ nói muốn dạy cậu viết chữ xong, hắn cứ thế nghiêm túc trở thành phu tử riêng cho cậu.

Chẳng biết Thủy Thần đại nhân từ đâu lấy ra một quyển tam tự kinh dày cộp, buổi sáng trước khi đến Nguyệt Vân điện sẽ dành thời gian dạy cậu đọc viết, sau đó liền bắt cậu mỗi ngày phải thuộc làu năm trang, luyện viết năm mươi tờ.

Trương Gia Nguyên nào ngoan ngoãn như vậy được, ngồi yên luyện chưa đến nửa ngày đã bỏ của chạy lấy người rồi.

Mấy người muốn hỏi sau đó thì sao á?

Buổi tối cậu liền bị Thủy Thần lôi lên giường đánh đòn! Còn là lột đến chừa mỗi khố rồi dùng tay đánh mông chứ sao!

Trương Gia Nguyên chỉ cần nhớ lại đêm đó thôi là lại tức đến nghiến cả răng, trên mông liền hiện lên chút phản ứng ran rát như dư âm sót lại. Cảm giác bị người ta ép nằm úp sấp lên đùi giống mấy thằng nhóc hư đốn rồi bị vỗ mông thật sự chẳng hay ho xíu nào, đúng là vừa đau vừa nhục.

Đã thế rồi Châu Kha Vũ còn ra tay vô cùng tàn nhẫn, phải đến khi Trương Gia Nguyên chịu đựng hết nỗi, nức nở xin tha mới hắn chịu thôi.

Thật sự là tổn hại tôn nghiêm mãnh nam nghiêm trọng!!!

Châu Kha Vũ đánh đến đã tay xong rồi, còn cắt luôn phần điểm tâm lạnh buổi tối không cho cậu thưởng thức. Hắn tưởng Trương Gia Nguyên cậu đây rất ham mê ba cái món của lạ vừa ngọt vừa lạnh đó á? 

Thủy Thần đại nhân uy vũ, ngài thật sự đoán . đúng . rồi.

Trương Gia Nguyên hai mắt đỏ bừng vì vừa khóc xong, nằm sấp ở trên giường bĩu môi chăm chăm nhìn cái tên thần tiên chết tiệt chỉ biết bắt nạt phàm nhân trước mặt từng muỗng từng muỗng ăn hết chén điểm tâm ngọt lạnh ngon lành, tinh thần lẫn thể xác bị đả kích nghiêm trọng, từ đó về sau cậu liền quy quy củ củ trở thành một đứa học trò ngoan mỗi ngày.

Trương Gia Nguyên ngoài mặt thì vờ vịt ngoan ngoãn, nhưng bên trong đã âm thầm kết thù. Cứ chờ mà xem, rồi sẽ có lúc Châu Kha Vũ cũng phải bật khóc vì cậu!

Thủy cung không còn bị Vương phi quấy phá cứ thế liền quay về với trạng thái yên bình trước kia. Mà bọn cung nhân theo hầu Vương phi cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, ngày ngày hy vọng đại nhân nhà mình sẽ luôn yên tĩnh được như này.

...

Trương Gia Nguyên viết mãi cũng xong được tờ cuối cùng. Cậu vội vã vứt bút sang một bên, xoa xoa cổ tay đã mỏi như vì phải giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài.

Đúng lúc này, cung nô cũng đến giờ dâng lên phần điểm tâm cho buổi chiều. Trương Gia Nguyên nhiều lúc vẫn hay than với Thủy Thần đại nhân nhà mình rằng từ lúc đến đây sắp bị hắn nuôi thành heo rồi, thế nhưng đồ ăn đến miệng thì vẫn là không nhịn được nuốt xuống.

Không thể trách cậu nghị lực kém được. Mấy ai đứng trước thức ăn ngon mà có thể chịu đựng được đâu?

Trương Gia Nguyên xoa hai lòng bàn tay lại với nhau, trong nháy mắt đang ỉu xìu liền lập tức phấn chấn, mong chờ nhìn xem chiều nay có món gì. Kết quả mâm đồ vừa đặt lên bàn, khóe miệng đang nhếch cao liền méo xệch.

"Chỉ có mỗi một quả đào thôi hả?" Trương Gia Nguyên không vui hỏi lại tiểu cung nữ dâng điểm tâm cho mình.

Tiểu cung nữ "vâng dạ" mấy tiếng, sau đó liền xoay người chạy đi. Trương Gia Nguyên chậc lưỡi không quá hài lòng, nhưng rồi cũng cầm đào lên miệng rộp rộp nhai nhai.

Quả đào trông rất lớn, vừa giòn lại vừa ngọt thanh, cắn một cái trong miệng liền ngập trong nước đào thơm ngon vô cùng, quả nhiên là hàng thượng hạng có khác. 

Trương Gia Nguyên trong nháy mắt liền quên hết ba cái món điểm tâm ngọt ngào nào đó, một phát gặm đến không còn miếng thịt quả nào. Cậu ăn xong còn không quên tiếc rẻ, "Đồ ngon vầy mà chỉ mỗi một cái, keo kiệt dễ sợ."

"Ngươi cho là trên đời này còn lòi ra được quả thứ hai cho ngươi dùng à?" 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip