Chương 19: Ngưu Trang Trấn

19.

Mối quan hệ vừa mới có chút thân mật hơn đã phải cách xa, cho dù chỉ có vài ngày nửa tháng thì rõ ràng cả Châu Kha Vũ lẫn Trương Gia Nguyên đều hoàn toàn không hề tự nguyện. Thế nhưng bởi vì chuyện đã quyết không thể thay đổi, hắn cuối cùng vẫn phải lên đường rời đi.

Thủy Thần ngồi trong chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy còn hơn cái mà Chu lão bản cho người đưa cậu về, nâng lên tấm mành vải thêu hoa chỉ vàng, khẽ cười cười vuốt ve gương mặt lưu luyến mịn màng của tiểu Vương phi.

"Ngươi cứ làm ra dáng vẻ này, ta sẽ nhịn không được mà ở lại đây mất."

Đối với mấy lời tình ý trêu chọc này, từ sau khi ở bên thủy đình trở về cơ hồ gần như cứ cách một chốc là Trương Gia Nguyên lại nghe thấy. Cho dù có cố gắng làm quen đến đâu, cứ mỗi khi Châu Kha Vũ nói ra mấy lời đường mật này, da mặt mỏng dính của cậu vẫn cứ không chịu được mà nổi lên một mảng hồng đậm mê người.

"Dạo gần đây ngươi nói có chút hơi nhiều rồi đấy."

"Trước còn không phải ngươi chê ta ít nói đáng sợ à? Như vậy không thích?"

Trương Gia Nguyên trái tim lại nảy lên từng nhịp lớn rộn ràng, trừng lớn hai mắt tỏ vẻ chán ghét, miệng nhỏ hơi mím lại lẩm bẩm mấy chữ "ai thích chứ" nhỏ xíu như tiếng muỗi.

Thủy Thần cảm thấy trêu đùa đã đủ, thu lại bàn tay vương vấn trên gò má của cậu, hơi nghiêng đầu thầm thì.

"Ở lại phải nhớ đến ta đấy."

Tiểu Vương phi bĩu môi ghét bỏ mấy lời thân mật, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn gật đầu ra hiệu đã biết rồi.

Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, kéo cổ xe xa hoa tráng lệ dần dần bay lên. Trương Gia Nguyên hơi tránh ra phía sau, hiếm có khi nhẹ nhàng gọi với theo nói lời tạm biệt.

"Thượng lộ bình an. Ta chờ ngươi về."

Thủy Thần vẫy tay ra hiệu đáp lại, buông xuống tấm mành vải mỏng, gương mặt dịu dàng trong thoáng chốc liền ngay lập tức thu hồi. Hắn ngồi trên chiếc nệm mềm mại, một chân xếp bằng một chân co lại, uy áp lạnh lẽo vốn có của vị thần chưởng quản toàn bộ vùng sông nước liền tỏa ra khắp nơi bên trong không gian nho nhỏ giới hạn này.

Quy lão vẫn luôn im lặng ngồi trong góc xe hơi cúi đầu. Lão theo hầu vị đại thần này đã lâu, không cần ra lệnh đã biết ý, từ tốn pha cho hắn một tách trà nhài thơm ngọt.

Châu Kha Vũ nhận trà nhấp một ngụm, thoáng chốc lại nhớ đến ly trà nhỏ ngày ấy Trương Gia Nguyên pha cho mình, vị trà uống quen mấy ngàn năm bỗng dưng cũng không còn cảm thấy ngon nữa.

"Thật đậm, lúc nào trở lại lão nên đến chỗ Vương phi học pha trà lại đi."

Lão nhân gia đột nhiên bị chê bai cũng không giận mà cong môi cười, khiến cho gương mặt già nua nhăn nheo lại co lại thành một đoàn, khẽ khàng đáp một tiếng "thần đã rõ".

Bàn tay với những vết đồi mồi nâu nhạt trông thì yếu ớt nhưng thật ra lại vô cùng có lực bưng ra một thực hạp thật lớn. Lão thoăn thoắt mở từng ngăn, lấy ra từng đĩa điểm tâm ngọt mặn đầy đủ bỏ đầy ra khắp mặt bàn. Toàn bộ đều là do Trương Gia Nguyên đích thân xuống bếp sửa soạn chuẩn bị suốt cả một ngày, mỹ danh là cho Thủy Thần đại nhân có chút đồ ăn vặt cho bớt buồn miệng trên đoạn đường dài.

Quy lão chọn ra vài miếng nhỏ để vào trong một đĩa trống dâng tới trước mặt Châu Kha Vũ, gương mặt hiền từ vô cùng lấy lòng mà nói.

"Vương phi thật là có lòng, hơn nữa tay nghề so với trù phòng cũng không hề kém cạnh chút nào."

Thủy Thần từ tốn gấp lên một viên há cảo nhân tôm vẫn còn nóng hổi thơm ngon nếm thử, lại nhớ đến lúc người kia mặt mày như hoa nói rằng muốn nấu cho hắn vài món đồ vặt, khóe miệng khẽ nhếch lên cao, đáy mắt liền hiện lên chút ôn nhu nhàn nhạt khó che giấu.

"Ừm, quả thật là không tồi."

Cỗ xe ngựa giờ đây đã bay tít tận trời cao, xuyên qua từng đám mây trắng ngần không ngừng tiến về phía trước. Châu Kha Vũ có chút không nỡ ăn hết mấy món cậu làm, chỉ nhâm nhi một chút liền thôi, tựa lưng nghỉ ngơi nhìn ra bên ngoài một mảng thiên thanh xinh đẹp. Ánh mặt trời vàng nhạt khẽ xuyên qua khe hở giữa hai tấm mành vải mỏng, chiếu lên dung nhan như được tạc ra bởi vị nghệ nhân số một tam giới.

Lão nhân gia nhìn đôi mày hơi cau lại vì nắng, liền nhẹ nhàng tiến lại gần chỉnh lại tấm mành treo nơi cửa sổ. Lão rất có tâm kéo lại tấm vải lụa thiếp vàng, cẩn thận đảm bảo nắng gắt ngoài kia không thể chạm đến dù chỉ là một sợi tóc mai của chủ tử, nhưng cũng không quên để ra một khoảng trống đủ cho hắn vẫn có thể ngắm cảnh lúc chán trường.

Quy lão vừa làm vừa khẽ nói, "Trước khi đi thần có nghe được vài ba tiếng gió, không biết Thủy Thần đại nhân đã nghe qua chưa."

"Tiếng gió gì?"

"Là về Vương phi cùng Lâm đại nhân ạ."

Một bên mày rậm khẽ nhướng cao, ánh mắt sắc bén đã lâu không thấy khẽ lướt qua gương mặt già nua không nhìn ra chút biểu tình gì. Châu Kha Vũ khẽ hừ nhẹ một tiếng, chất giọng đều đều lạnh nhạt vang lên.

"Chuyện đó ta đã biết."

"Xem ra đại nhân có vẻ không quá lo lắng, là lão thần lại nhiều chuyện rồi."

Thủy Thần không đáp lại lời Quy lão, hàng mi hơi cụp xuống, che bớt đi tròng mắt đen thâm thẩm sâu, trong lòng bỗng có chút buồn cười.

Trương Gia Nguyên cho rằng mình cái gì cũng giấu đủ sâu, nhưng rõ ràng là cậu lại không giỏi như vậy. Hắn một bên mắt nhắm mắt mở cho qua, thật ra chỉ là đang gom góp đủ tội trạng, đợi đến một ngày sẽ bắt cậu "trả" đủ.

Có một tiểu nương tử không ngoan lại quá ham chơi quả thật là khiến hắn đi xa không thể không lo lắng, thế nhưng cũng không sao...

"Chỉ là lần này Vương phi không ở Thủy Quốc, lão thần chỉ sợ nếu xảy ra chuyện, muốn tìm người sẽ có chút khó khăn."

Châu Kha Vũ tự pha cho mình một tách trà khác, bình tĩnh nhấp nhẹ hai ngụm, khóe miệng như có như không cong lên thành một đường nhạt màu.

"Chỉ cần y vẫn luôn giữ kỹ nó, thì cho dù có chạy đến chân trời góc bể nào đi chăng nữa, tiểu nương tử của ta cũng không thể trốn được."

...

"Ây da..."

Một luồng khí lạnh không biết từ đâu bỗng nhiên chợt lóe, đánh thức Trương Gia Nguyên rời khỏi trạng thái ngốc lăng vẫn luôn duy trì từ lúc đi qua thông đạo nối liền giữa Thủy Quốc và Trần giới đến giờ. 

Cậu theo phản xạ đưa tay ôm lấy ngực, cách vài lớp cổ áo không mỏng không dày khẽ xoa lên mặt mảnh ngọc hình vảy vẫn luôn mang theo bên người, nhíu mày khẽ làu bàu tự hỏi.

"Gì vậy nhỉ?"

"Gì là làm gì? Ngươi sao vẫn còn ngây người ra đó làm gì vậy hả?"

Lâm Mặc không biết từ đâu bỗng nhiên đột ngột xuất hiện, khẽ vỗ lên vai cậu một cái có chút mạnh bạo như thể muốn kéo hồn người đang mơ màng nơi đâu trở về.

Trương Gia Nguyên "ai ui" mấy tiếng, xoa xoa bên vai bị đánh đau. Cậu đưa mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ gầy đang bị chiếc áo choàng lớn màu trắng tinh khôi che lấp, rồi chậm rãi bước theo sau đối phương tiến về phía trước.

Bờ sông vắng vẻ phủ đầy sỏi đá đem theo chút xúc cảm trơn trượt. Mặt sông rộng lớn nổi lên từng ngọn sóng nhẹ dập dền trong gió. Đi sâu hơn một chút, từng cành cây từng ngọn cỏ, thậm chí là lối mòn nhỏ cỏ dại mọc dày trải qua bao nhiêu ngày tháng cách xa dường như vẫn vẹn nguyên giống như trong hồi ức.

Ở phía xa xa, cửa thành trấn bằng đá cao dần dần xuất hiện, xung quanh cũng dần bắt đầu có người qua kẻ lại. Có lẽ bọn họ đã quá bận bịu lo toan công việc của riêng mình, thế nên dường như chẳng có ai để ý tới hai vị khách bộ hành lạ mặt vừa mới xuất hiện.

Trương Gia Nguyên thu mình dưới lớp áo choàng kín đáo, đôi mắt màu hổ phách nhạt màu ngước lên nhìn qua tấm bảng gỗ màu nâu đỏ bắt mắt treo trên cửa thành. Nhờ có Châu Kha Vũ dạy bảo, những chữ cái xiêu vẹo mà trước đây cậu chỉ xem như những nét sổ gạch móc ngang giờ đây đã trở thành những từ ngữ có nghĩa trong mắt cậu.

Ngưu Trang trấn, rốt cuộc ta đã có thể quay lại đây được rồi.     

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip