Chương 4: Thủy cung
4.
"Tiểu nương tử, mau theo ta đi nào."
Khuôn miệng rộng cười lớn để lộ hàm răng vàng ố xấu xí, đôi mắt hẹp dài bởi vì vui vẻ mà híp chặt, gương mặt già nua xấu xí lại gian tà của lão đạo trưởng cứ thế mà càng lúc càng phóng đại trước mắt, Trương Gia Nguyên ngay lập tức hoảng hốt vung quyền, hét lớn.
"Tên cặn bã này, cút ngay!!!"
"Ai da!"
Tiếng ai rên rỉ đột ngột vang lên bên tai dường như kéo người trở về với thực tại. Trương Gia Nguyên bật dậy hai mắt trừng lớn nhìn màn giường xa hoa trước mặt, trong giây lát liền ngây ngẩn cả người.
Cậu như ý thức được điều gì, vội vã cúi người cử động hai tay hai chân, nhìn thấy toàn thân trên dưới chưa sứt mẻ miếng thịt nào, hỉ phục đỏ tươi khô ráo vẹn nguyên như mới, cứ như một trận ẩu đả dưới sông kia chưa từng xảy ra vậy.
Trương Gia Nguyên chớp chớp mắt, khẽ thầm thì. "Mình ... không lẽ đã tới địa phủ rồi sao?"
"Nếu như ngươi đang ở địa phủ, thì một cú vừa rồi là định đấm vào mặt Diêm Vương có phải không?"
Một giọng nam tử ồn ào bất chợt vang lên, dọa cho Trương Gia Nguyên giật mình nhảy dựng. Vừa mới xoay người, cậu liền thấy một nam nhân vận y phục nâu nhạt, hoa văn quý khí đang ngồi bệt dưới đất xoa xoa một bên má hơi sưng của mình.
"Uổng công ta khổ cực cứu người đưa về đây, không ngờ ngươi lại lấy oán báo ân như vầy."
Đối phương ồn ào càu nhàu dường như không định ngừng lại, Trương Gia Nguyên liền cảm thấy có chút hơi chột dạ, vội xuống giường nâng người kia dậy đưa đến ghế đẩu cạnh bàn trà.
"C-cái đó, thật xin lỗi... ngươi không sao đó chứ?"
Đối phương xoa xoa một chút, cảm thấy cũng không còn đau nữa liền chép miệng, xua tay đáp. "Không có gì, chưa chết được."
Mắt thấy nam tử hồ y không có việc gì lớn, Trương Gia Nguyên lúc này mới nhẹ thở phào một hơi, bắt đầu trái phải quay đầu đánh giá chỗ mình đang ở một phen.
Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên Trương Gia Nguyên nhìn thấy một chỗ nào xa hoa tráng lệ đến vậy.
Mặc dù trang trí không có quá nhiều đồ vật, nhưng chỉ cần nhìn vào bốn bề cột gỗ sơn đỏ, mấy bức tranh chữ thủy mặc cùng cái kệ đựng mấy bình hoa sứ họa tiết liên hoa sống động và tượng sư tử nhỏ bằng ngọc thách lưu ly này, Trương Gia Nguyên cũng có thể khẳng định, đến cả phòng khách của Lý phú gia giàu nhất Ngưu Trang trấn cũng không thể bằng được một góc chủ nhân nơi đây.
Cậu có chút mơ màng, khẽ hỏi. "Nơi này ... là đâu vậy?"
"Ngươi không phải là tân nương được dâng cho thủy thần sao? Ở đây tất nhiên là thủy quốc rồi."
...
Trương Gia Nguyên trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn hồ y nam tử đang ngồi trước mặt, một bộ dáng dường như là không thể tin được vào tai mình.
"Khoan... khoan đã ... ngươi đang đùa ta đấy à?"
Đối phương lần này không đáp lại lời cậu, nhướn mày tỏ vẻ trông đại gia đây giống như đang đùa lắm à.
Trương Gia Nguyên thật sự có chút hốt hoảng không thôi. Không phải tên đạo trưởng thối kia chỉ là phường lừa gạt thôi sao? Làm thế nào mà lão có thể thật sự đưa cậu đến chỗ của Hà thần đại nhân được vậy???
"Ầy, thôi được rồi, ngươi trước tiên đừng ngây ra đó nữa, mau đi nghỉ ngơi một chút đi. Đợi đến giờ Tuất tối nay ngươi còn phải cử hành đại lễ nữa đấy."
Đại lễ ... gì cơ???
Đối phương thông báo xong liền cứ thế xoay người đóng cửa rời đi, bỏ lại một Trương Gia Nguyên đang phẫn nữ trang từ đầu đến cuối ngây ngốc không hiểu chuyện gì.
Cậu khẽ đưa tay siết chặt tay áo, trong phút chốc hoảng loạn liền vội đứng dậy tông cửa chạy ra ngoài.
Không bước ra thì thôi, cửa phòng chỉ vừa mới mở, Trương Gia Nguyên liền bị bài trí xung quanh làm cho choáng ngợp.
Nơi đây giống như một biệt viện lớn, sân vườn trồng đầy cái loại kỳ hoa dị thảo mà cậu đến hình dạng cũng chưa từng thấy. Bốn bề xung quanh là tường đỏ ngói vàng, cổng đá tráng lệ. Không phải nhân gian vẫn thường hay nói chỉ có hoàng cung mới được phép dùng hai màu đỏ vàng này để trang trí hay sao?
Ngước lên trên cao thêm một chút nữa, bầu trời trong vắt dập dền tựa như bị bao phủ bởi nước. Trương Gia Nguyên bày tỏ, không khéo mấy con chim đang bay lượn xa xa kia lại là một đàn cá đang bơi đâu đó cũng nên...
Trương Gia Nguyên triệt để sốc lặng. Cậu cúi đầu nhìn lại giá y của mình, trong giây lát liền nhận ra đại lễ trong lời tên nam tử vừa mới rời đi kia là có ý gì.
Đây không phải là đang định đưa cậu vào chỗ chết không có đất chôn thây đấy chứ?
Bản thân cậu phẫn nữ lừa gạt trấn dân thì không nói, nếu như để Hà thần phát hiện ra, tội nghiệt này không khéo sẽ đổ cả lên đầu Ngưu Trang trấn. Đến lúc đó không chỉ bách tính lầm than, mà phụ mẫu cậu nhất định cũng sống không thể yên được.
Không được, mình nhất định phải mau chóng rời khỏi đây!
Ý tưởng vừa lóe lên, Trương Gia Nguyên liền không màng tất cả lập tức co chân ... bỏ chạy. Lúc vừa rời khỏi cổng đá cao ngất, khóe mắt cậu liền lập tức bắt được một đoàn hạ nhân từ xa đang tiến lại gần.
"A, tân vương phi, người định đi đâu vậy?"
Tân vương phi là cái cóc khỉ gì chứ??? Gia đây là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất đó có được không???
Trương Gia Nguyên âm thầm phỉ nhổ, dưới chân cũng không hề dừng lại, mặc kệ thủy cung này có bao lớn, trước mắt cậu cứ chạy được đến đâu thì đến vậy.
Phía sau ẩn ẩn vang lên tiếng gọi í ới của vài cô nương. Trương Gia Nguyên không thèm nhìn lại cũng biết đằng sau đang có vài chục hạ nhân đang cố gắng đuổi theo tóm mình về. Cậu dựa theo bản năng vòng trái quẹo phải, cũng không biết là bây giờ mình đang ở đâu, cứ thế mà chạy lạc vào ngự hoa viên của thủy cung này.
Ngự hoa viên quả nhiên là danh xứng với thực, trên dưới trái phải đều là cây cao bóng lớn, hoa cỏ nở rộ, hè cứ như xuân, tuy nhiên, đối với Trương Gia Nguyên giờ phút hiện tại, cậu đến một chút xúc động muốn thưởng cảnh ngắm hoa cũng đều tuyệt đối không có.
Nhìn thấy cạnh tường có mấy hòn non bộ vô cùng lớn, Trương Gia Nguyên liền lập tức vội vã chạy đến nấp ngay phía sau. Mấy đoàn nữ hầu dường như không nghĩ đến chỗ này, cứ thế mà bỏ qua luôn vị "tân nương" của chủ tử nhà mình.
Đợi qua một lúc lâu, Trương Gia Nguyên mới từ trong góc non bộ, giống như tên trộm thập thò chầm chậm hé mắt nhìn ra ngoài. Xung quanh hoa viên giờ đây vắng lặng không còn một bóng người, tiếng gọi vương phi vốn vẫn luôn í ới phía xa xa cũng không còn nghe thấy nữa.
Xác định đã an toàn rồi, Trương Gia Nguyên mới từ từ bước ra khỏi nơi ẩn nấp. Cậu chỉ vừa mới thở phào một hơi, bất chợt, trên cổ liền cảm nhận được một vật nhọn bằng kim loại lạnh lẽo đang kề lên.
Một giọng nói trầm thấp vô cảm bỗng từ sau lưng truyền vào tai.
"Ngươi là ai?"
.
.
.
.
.
Tiểu kịch trường:
Mộc Thần Lưu Chương: Ây da, tân nương vừa đến đã bỏ trốn mất rồi, Châu đại nhân phải làm sao đây?
Thủy Thần Châu Kha Vũ: ... Cảm ơn đã quan tâm, ta bắt được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip