[19,20]
Một lúc sau, ngoài sân đã nghe tiếng xe của anh.
Anh ta về rồi.
Phi Nhung háo hức chạy ra cửa đón anh.
Anh đi vào trong đã thấy cô đứng ở trước cửa. Chắc là đang chờ mình đây mà. Lòng anh lại có chút vui nữa rồi.
"Anh về rồi. Tôi chuẩn bị nước ấm rồi. Anh lên thay đồ rồi xuống ăn tối."
Đúng là chỉ cần đáp ứng mong muốn của cô. Cô luôn biết điều mà ngoan ngoãn như vậy.
"Cho em"
Anh đưa một đống túi về phía cô. Cô cầm lấy xem bên trong có gì. Là đồ ngủ và điện thoại.
Không phải lúc sáng anh nói Trương Duệ sẽ đem cho cô sao? Bây giờ, sao lại là anh?
Nhưng nhìn số đầm này có hơi...Tuy toàn là hàng tơ tằm cao cấp nhưng nhìn sơ qua thì có vẻ ngắn quá rồi. Mặc như thế này không phải rất ngại sao?
"Lúc sáng anh nói..."
Chưa để Phi Nhung nói hết câu, Mạnh Quỳnh cũng có chút lúng túng cắt ngang lời cô.
"Tôi mua thì tốt hơn.
Xem ra anh cũng không ngốc trong những việc này như cô tưởng.
"Điện thoại tôi là đã lưu của của tôi rồi. Có việc gì cần em cứ trực tiếp gọi cho tôi."
Nói xong chưa kịp để cô mở lời, anh liền đi thẳng lên phòng.
Phi Nhung cũng không rảnh rỗi mà quan tâm anh ta làm gì. Cô xách đống đồ lên phòng mình.
Nhưng rồi lại tò mò, lúc nảy chỉ nhìn sơ qua thôi. Cô liền lôi đống đồ ra bày hết lên giường.
Thật sự anh ta thích kiểu này sao? Cô cau mày không hài lòng.
Hở hang, hư hỏng.
Nhưng rồi cô lại mỉm cười. Cầm trên tay một số chiếc đầm là kiểu con gái nhà lành hay mặc.
Không ngờ vẫn có những chiếc đầm rất hợp ý cô.
Xem ra là anh ta không biết chọn như thế nào. Chắc là gom đại đây mà.
Dẹp hết quần áo sang một bên.
Cô cầm đến chiếc điện thoại. Bên trong thật sự có số anh ta này. Nhưng như này thì trống trãi quá, mua cái điện thoại mắc tiền như thế này chỉ để gọi cho mình anh ta thôi sao? Nhưng mà, ngoài anh ta ra cô cũng có quen ai nữa đâu.
Còn ở cô nhi viện cô nói vậy thôi chứ thật ra cũng làm gì có số, chắc phải xin anh ta về lại đó một chuyến thôi. Cũng đã hai năm rồi. Cô cũng thật sự nhớ nơi đó.
Dù sao đó cũng là nhà của cô.
Đang mãi suy nghĩ. Phi Nhung giật mình nghe người làm gọi tên mình.
"Cô Phi Nhung, cậu chủ bảo cô xuống dùng bữa."
"Chị xuống trước đi, tôi xuống liền"
Cô gom đống quần áo nhét vào lại trong túi, tùy tiện đặt chúng ở một góc rồi nhảy xuống nhà. Nếu để anh ta chờ lâu, có khi lại trách cô nữa không chừng.
Xuống đến bếp, đã thấy anh ngồi chăm chú làm gì đó trên máy tính bảng. Nhìn kĩ, dáng vẻ lúc làm việc của anh ta thật thu hút.
Nhưng rồi ý thức được gì đó Phi Nhung vội lắc đầu, thu lại ánh mắt của mình.
Thấy cô cứ mãi đứng ngơ ra đó. Mạnh Quỳnh nhẹ nhàng đặt chiếc máy tính bảng xuống bàn.
"Qua đây đi."
Cô gật đầu, chạy đến bên tay phải của anh kéo ghế ngồi xuống. Đôi mắt ngơ ngác nhìn trên người anh.
"Anh chờ tôi sao"
Không thấy sao còn hỏi. Không chờ cô không nhẽ anh ngồi đây ngắm cảnh à.
"Ăn đi"
Sao cứ lơ đi câu hỏi của cô thế nhỉ. Phi Nhung ơi, quê chưa kìa. Lần nào cũng toàn hỏi những câu dư thừa.
Cô ngại ra mặt, cúi đầu gắp lịa cơm mà bỏ vào miệng mình.
" Ặc...ặc...ừm..."
Anh giật mình nhìn cô.
Sặc rồi sao?
Ai cướp thức ăn của cô đâu chứ. Ăn tham như vậy sao.
Anh đẩy ly nước đến trước mặt, tay vuốt lấy lưng cô.
"Uống chút nước đi"
Cô quơ vội li nước uống một hơi hết sạch.
Đúng là nghẹn chết cô rồi.
___[20]___
"Đỡ hơn chút nào chưa?"
Cô vội gật đầu nhìn anh. Đúng là mất mặt.
"Đỡ rồi"
Anh thu tay mình lại, gắp thức ăn bỏ vào chén cho cô.
"Ăn chậm thôi"
....
Cô từ nhà tắm bước ra. Chiếc đầm ngủ này thật sự rất hợp với cô, vừa rộng rãi lại kín đáo. Ít nhất phải được như thế này chứ. Cô nhìn qua đống đồ ngủ ở góc giường, thôi thì mai cô đem chúng đi giải quyết luôn một lần vậy.
Cô cầm lấy điện thoại leo lên giường nằm nghịch.
Không ngờ Mạnh Quỳnh lại mở cửa bước vào.
Phi Nhung đang mãi say sưa chơi điện thoại mà ko để ý có một đôi mắt đang dán chặt lên người mình.
Anh không vội lại giường mà khoanh tay tựa người vào cửa đứng đó nhìn cô.
Vì cô nằm úp, nên chiếc mông cong cong cứ tự nhiên hiện ra mà đập vào mắt anh như đang câu dẫn anh vậy. Lúc này thật sự chỉ muốn đi đến và tét vào nó một cái thật kêu.
Nhưng rồi đôi lúc lại nghe thấy tiếng cười trong trẻo của cô phát ra, mà phân tâm mỉm cười.
Tò mò, anh liền đi đến chỗ cô muốn xem xem cô làm gì mà vui vẻ đến thế.
Thì ra là đang xem phim hoạt hình. Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà cứ như con nít vậy, xem cả phim hoạt hình cơ đấy.
Anh thâm trầm ngồi xuống cạnh giường nhìn cô. Cô thấy anh, liền vội tắt điện thoại đi, kéo chăn phủ lên người.
Anh cười khổ, không phải cô lại suy nghĩ bậy bạ gì nữa đó chứ.
"Em làm gì vậy?"
Cô nhướng mày nhìn anh.
"Tôi buồn ngủ rồi. Thật sự chỉ muốn ngủ thôi."
"Em vừa rồi còn xem phim hoạt hình còn gì?"
"Nhưng giờ không xem nữa, muốn ngủ rồi"
Đùa anh sao?
"Vậy em ngủ đi"
Anh cứ ngồi đây nhìn chằm chằm cô như vậy làm sao mà ngủ được.
"Anh về phòng mình đi, tôi mới ngủ được"
Dám đuổi cả anh sao? Đây là nhà anh, anh muốn ở đâu đó là việc của anh. Cô có ý kiến sao?
"Đây là nhà tôi"
Nghe giọng điệu của anh có chút thay đổi rồi không còn mềm mỏng như lúc nảy nữa. Cô bắt đầu thấy sợ rồi liền ngoan ngoãn nằm xuống.
Anh sau đó cũng nằm xuống bên cạnh, kéo lấy chăn từ tay cô mà đắp lên người mình.
Tối nay anh ta tính ngủ lại đây thật sao?
Cô xoay người quay lưng lại với anh. Mạnh Quỳnh nhíu mày, xoay người ôm lấy cô.
Làm cô hết hồn.
Thật sự tư thế này có chút không quen cho lắm. Như này chật chội biết bao. Anh không thể về phòng mình mà nằm được à?
Giường của anh bên đó to như thế, sao cứ thích nằm ở chiếc giường bé tí của cô như thế này cho khó chịu chứ?
Thấy cô cứ mãi nhích người ra khỏi mình. Anh khó chịu cau mày.
"Ngủ đi"
Như thế này làm sao mà ngủ được cơ chứ.
Cô cứ tiếp tục không nghe lời mà nhích người ra. Anh không nói nhiều với cô làm gì, trực tiếp kéo người cô một cái thật mạnh áp sát ngực mình, mùi tóc của cô thật thơm, anh ngửi lấy một hơi. Thoải mái mà nhắm mắt.
"Ngủ đi, nếu không tôi không chắc mình sẽ nhịn được nữa đâu"
Cô cảm nhận được có một thứ gì đó đang dần to lên ấm nóng mà áp sát đùi mình.
Cô biết rồi.
Phải nhanh chống ngủ đi thôi. Cứ mãi thức thế này chắc ngày mai không thể xuống được giường mất.
Cả hai cứ thế nằm trong vòng tay nhau tĩnh lặng mà an giấc. Không biết ngày mai sau khi mở mắt sẽ xảy ra những việc gì tiếp theo, chi bằng trước mắt cứ thật an nhiên mà tận hưởng những phút giây bên nhau. Biết đâu ngày mai chúng ta lại không còn cơ hội nhìn thấy nhau nữa thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip