[51,52]

"Bác gái, bác nên nhớ việc ngày hôm nay là do một tay bác sắp xếp. Nếu con đã không thể yên ổn thì bác cũng đừng mong mình sẽ yên ổn"

"Kì Hân, con đang nói lung tung gì vậy. Con không tin tưởng bác sao?"

Tin tưởng?

Ai có thể tin tưởng được người mà ngay cả con trai mình mà bà ta cũng tính kế được cơ chứ?

"Vậy được, bác sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa đi, con có việc đi trước"

Kì Hân bước ra khỏi cửa sắc mặt của Phương Nhã liền trở về trạng thái khó coi.

(Cuộc đời tao, không lẽ đều bị những đứa nít ranh như tụi bây leo lên đầu lên cổ hay sao?)

"Giải quyết con nhỏ Kì Hân đó đi"

Phương Nhã độc ác mà ra lệnh cho thuộc hạ của mình.

.....

"Hoàng Long, anh mau giải quyết con nhỏ Phi Nhung đó cho tôi"

Là đang ra lệnh cho anh sao?

Đến địa bàn của anh mà còn dám lớn tiếng.

"Cao tiểu thư, cô không nên ở đây mà la hét như vậy"

"Không phải tôi đã nói với anh, anh phải trừ khử con nhỏ Phi Nhung đó rồi sao? Tại sao con nhỏ Phi Nhung đó không xảy ra chuyện gì mà ngược lại còn được Mạnh Quỳnh tin tưởng, cưng chiều nữa cơ chứ?"

"Cao tiểu thư, rõ ràng mọi vấn đề là ở cô không phải sao? Là do bản thân cô không nắm bắt được cơ hội, bây giờ đến đây tìm tôi trách móc là sao?"

"Hoàng Long, rõ ràng là anh không chịu hợp tác, anh không thực hiện đúng lời hứa trước"

Hoàng Long quay ngắt ra bóp lấy cầm Kì Hân.

"Cô đừng ở đây dạy đời hay thách thức tôi. Cô có tin ngày hôm nay cô không thể bước ra khỏi nơi này không? Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, không phải là vì lòng dạ độc ác, ganh tị của cô mà ra sao?"

Kì Hân chính là sợ hãi ánh mắt đó của anh ta. Ánh mắt câm phẫn có chút vô tình lại có chút tàn nhẫn.

Nhưng giờ phút bày cô còn cái gì để mất nữa chứ?

Chỉ còn cái mạng này mà thôi. Nhưng cái mạng này xem ra cũng đã nhơ nhuốc mất rồi.

Kì Hân nghiến răng nghiến lợi mà nhìn thẳng vào cặp mắt hung tợn của Hoàng Long.

"Buông tôi ra. Anh cũng không tốt đẹp gì hơn tôi là mấy đâu. Đừng đứng trước mặt tôi mà ra vẻ thanh cao"

Cô dám cả gan mà nói anh như thế sao? Ban đầu cũng không có ý định kéo cô vào việc này. Nhưng là do cô tìm đến anh trước.

Nếu anh không đồng ý, không phải mạng của Phi Nhung càng khó giữ hơn hay sao?

Nào ngờ cô ta cứ như con chó vậy, cho cô ta cục xương cô ta liền đi theo anh bám riết lấy anh. Kết quả ngày hôm nay cũng là do chính lòng ganh tị của cô mà ra thôi.

"Kì Hân, cô nên nhớ là cô tìm đến tôi trước. Là cô nhờ đến tôi chứ không phải tôi cần cô. Cho nên đừng thách thức tôi. Hiểu chưa?"

Tại sao Hoàng Long lại năm lần bảy lượt không chịu ra tay với Phi Nhung, nhưng ngoài mặt lại hợp tác với cô ta chứ. Lòng hiểu được gì đó, Kì Hân uất hận đôi mắt sắc lạnh mà nhìn chăm chăm Hoàng Long.

"Hoàng Long, là anh đang bảo vệ Phi Nhung đúng không?"

Bảo vệ Phi Nhung?

Đúng là anh bảo vệ cô đó rồi thì sao?

"Cô tốt nhất đừng nên biết quá nhiều chuyện"

"Tại sao lại bảo vệ cô ta. Giữa anh và cô ta có gì rồi"

"Giữa tôi và cô ấy có gì, cũng không đến lượt cô tìm hiểu. Ngoan ngoãn mà ra về đi. Đừng để tôi đổi ý"

Hoàng Long hất mạnh cầm Kì Hân sang một bên, khiến cô đau đớn ôm lấy mặt mình.

"Tôi nhất định sẽ nói với Mạnh Quỳnh về quan hệ của hai người. Anh ấy sẽ điên lên mà bóp chết Phi Nhung. Để xem lúc đó anh nhìn thấy tình nhân nhỏ của mình chết trước mặt sẽ có cảm giác như thế nào"

Tình nhân nhỏ?

Cô đang đùa anh đấy à.

___[52]___

"Cao tiểu thư, tốt nhất cô nên biết đâu là những chuyện nên nói và không nên nói, dừng lại đúng lúc sẽ tốt cho cô. Đừng tỏ ra mình là người thông minh"

Cô còn cái gì để mất sao?

Kì Hân câm phẫn mà hét lên.

"Các người chờ đấy, nhất định tôi sẽ khiến từng người một các người phải trả giá"

Nói rồi Kì Hân đứng lên một mạch bỏ đi.

....

"Nguyễn tổng, theo như điều tra tại hiện trường vụ án, hôm đó có người thấy một người đàn ông mặc đồ đen rất khả nghi ở gần đó. Trùng hợp người này lại xuất hiện ở gần chiếc xe của phu nhân vào hai ngày sau khi cô Đình Đình xảy ra chuyện"

Trương Duệ vừa nói vừa đưa số ảnh được khôi phục từ camera mà mình điều tra được đến trước Mạnh Quỳnh.

"Cậu ra ngoài trước đi"

Mạnh Quỳnh anh lúc này thật sự đang rất chơi vơi.

(Mẹ, người khiến con thật thất vọng)

Ánh mắt anh cứ thế mà vô hồn nhìn lấy từ tấm ảnh.

Bây giờ anh không muốn tin cũng không thể được nữa rồi.

Tất cả mọi chứng cứ bây giờ đều cứ chỉ về hướng mẹ mình.

Chỉ có điều anh luôn thắc mắc, là tại sao mẹ anh lại làm ra những chuyện như thế này?

....

"Cô muốn tìm ai"

"Cho tôi hỏi Mạnh Quỳnh có ở đây không?"

Lễ tân tròn hoe mắt mà nhìn cô gái trước mặt.

Người này đúng là lá gan lớn nhỉ dám gọi thẳng tên Nguyễn tổng của bọn họ.

Nhưng mà nhìn cô gái này thật sự rất mê người, cô xinh đẹp, nét đẹp vừa tao nhã vừa dịu dàng. Có khi nào người này là tình nhân của Nguyễn tổng họ không?

Không đúng, chuyện đời tư của Nguyễn tổng họ rất sạch sẽ, chưa bao giờ nghe nói có qua lại với bất kì một cô gái nào. Còn vị hôn phu của anh là Cao tiểu thư thì cũng chẳng ai lạ gì.

Vậy người này là ai?

Dù nghi ngờ nhưng nhân viên lễ tân vẫn rất lịch sự cười đáp.

"Cho hỏi cô có hẹn trước không?"

Hóa ra gặp anh ta khó tới vậy sao?

Chỉ là đem một bữa cơm thôi mà cũng phải hẹn trước sao?

"Tôi không có"

"Vậy thật sự xin lỗi cô. Nguyễn tổng đang rất bận, hôm khác cô ghé lại nhé"

Ghé lại? Hôm nay không cho cô gặp. Liệu hôm khác sẽ cho gặp sao?

Cô loay hoay tìm gì đó trong túi xách của mình, nhưng xem ra là không có. Cô có vẻ ngại mà nhìn lễ tân.

"Phiền cô gọi cho anh ấy giúp tôi. Lúc nảy đi hơi vội tôi để quên điện thoại ở nhà mất rồi"

Sao trên đời lại có người cố chấp như vậy chứ. Đúng là khiến người ta thấy phiền mà.

"Cô chờ tôi xíu"

Một lúc sau, điện thoại được kết nối lên phòng của anh. Chỉ nghe được câu trả lời lạnh lùng từ anh.

"Có chuyện gì?"

"Nguyễn tổng, dưới sảnh có một cô gái muốn gặp anh. Tôi đã từ chối rồi nhưng cô ấy nhất quyết không chịu đi"

"Không giải quyết được liền gọi lên cho tôi sao? Kêu cô ta về đi"

Nói rồi Mạnh Quỳnh liền cúp máy. Anh cũng không thèm quan tâm người đang muốn gặp mình là ai.

"Nguyễn tổng, thật sự rất bận. Mời cô về cho"

Cái gì, ngay cả cô còn từ chối gặp sao?

Về nhà chết với bà.

Cô vừa xoay lưng định đi, vừa lúc Trương Duệ đi ra cửa nhìn thấy cô.

"Cô Phi Nhung"

Nghe có người gọi tên cô liền quay lại, thì ra là Trương Duệ.

"Trương Duệ"

"Cô tới đây có việc gì sao? Nhưng mà sao không lên trên lại về rồi?"

Có ai ở đây cho cô lên sao?

Cô cầm hộp cơm đưa lên trước mặt Trương Duệ.

"Đem cơm cho Mạnh Quỳnh. Nhưng lễ tân nói anh ấy rất bận, hơn nữa anh ấy cũng không chịu gặp tôi"

Có hơi sửng người. Nhưng Trương Duệ liền nhớ ra mọi người ở đây đều không ai biết đến sự tồn tại của cô cả. Chắc là bị người ta làm khó rồi.

"Không phải như cô nghĩ đâu. Chắc Nguyễn tổng không biết người muốn gặp mình là cô nên mới nói thế. Tôi đưa cô lên"

"Cảm ơn anh"

Nói rồi cô theo sau Trương Duệ mà đến phòng làm việc của Mạnh Quỳnh.

Lúc Trương Duệ đứng nói chuyện với Phi Nhung, tất cả mọi người đều nhìn cô gái này với ánh mắt ngạc nhiên. Vẫn không hiểu được cô ta với Nguyễn tổng của họ có quan hệ gì với nhau.

Nhưng mà được Trương Duệ kính cẩn như thế chắc chắn không phải là quan hệ tầm thường.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip