[79,80]
Nhưng giờ biết phải làm sao đây chứ?
Cô đã không muốn rồi thì làm sao anh ép được cô đây. Dù sao con là ở trong người cô.
Lần nữa anh không cam tâm mà cầu xin.
"Hiểu cho anh lần này thôi được không?"
Ánh mắt của anh cứ cầu khẩn mà nhìn cô như thế.
"Mạnh Quỳnh, nếu chỉ vì bản thân mình sợ chết mà giết chết đi con của mình, em cũng không thể nào sống mà không day dứt được. Anh muốn thấy phần đời còn lại em phải sống trong day dứt và ân hận hay sao?"
Anh biết phải trả lời cô như thế nào đây? Bỏ đứa bé anh không ân hận không day dứt được sao?
"Mạnh Quỳnh, chúng ta là một gia đình mà đúng không? Vậy thì cùng nhau tay nhau vượt qua khó khăn đi. Đừng bỏ lại ai được không?"
Gia đình sao?
Không biết sau mấy tháng nữa nó có còn là một gia đình tròn vẹn nữa hay không?
Nén lại đau thương lòng mình, anh miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Điều này cũng có nghĩa là anh phải chấp nhận nếu như cái chết của cô không may lại xảy ra.
.....
"Phi Nhung, em đang làm gì vậy. Em không thấy nghi hiểm sao?"
Khi nảy đang ngồi đọc sách, vô tình làm trúng chiếc ly khiến nó rơi xuống bị vỡ, cô chỉ là nhặt mảnh thủy tinh lại thôi có cần phải như vậy không.
Mạnh Quỳnh khó chịu đi đến nắm lấy tay Phi Nhung phủi phủi. Rồi ngồi xuống nhặt chúng.
"Anh không cần phải lo lắng vậy đâu, em chỉ mang thai thôi có phải sắp chết đâu mà không làm được những chuyện này"
Đang cúi người nhặt thủy tinh, nghe câu nói của cô, lòng anh lại lạnh lẽo mà rít lên, khuôn mặt xị xuống trầm buồn dừng lại động tác, mảnh thuỷ tinh được dịp mà cứa thẳng vào tay anh đến rỉ máu.
"Tay anh, Mạnh Quỳnh"
Cô vội nắm lấy ray anh đưa lên miệng mình tham lam mà hút cạn máu nơi vết thương. Anh có chút giật mình nhưng rồi cũng gượng cười mà nhìn cô.
Anh đã muốn quên đi rồi, nhưng cô vẫn cứ vô tư như không xảy ra việc gì cả, người bệnh là cô nhưng người lo lại là anh. Anh sợ chỉ vài tháng nữa thôi thật sự anh sẽ không còn được thấy cô, không còn được cô nắm lấy ngón tay mình mà hút máu,...
Nhưng chỉ có lòng cô biết, cô cũng thật sự rất sợ mình sẽ chết đi, cô sợ cái cảnh anh một mình chống chọi lại với cả thế giới này, sợ anh lại vì mình mà buông thả bản thân,....nhưng nếu bây giờ cô nói mình sợ cái chết không phải là đang cố rạch thêm vết thương cho anh sao, chi bằng cứ tỏ ra mình ổn như thế anh sẽ an tâm hơn, giữa hai người cũng sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều. Anh tuy không nói, nhưng anh sống rất tình cảm, cô biết anh rất lo cho mình.
Tay còn lại anh xoa lấy đầu cô.
"Ngoan, nhả ra đi. Anh không sao đâu, vết thương nhỏ thôi"
Cô nhả tay anh ra, anh ngồi lên ghế sofa ôm lấy người cô.
"Phi Nhung, hay là chúng ta làm hóa trị đi"
Nhưng không phải như thế sẽ ảnh hưởng không tốt đến đứa bé sao?
"Em thấy uống thuốc cũng tốt mà. Không cần phiền phức thế đâu"
Cô thật sự tàn nhẫn với bản thân mình đến như thế sao?
Đứa bé này, quan trọng đến vậy sao?
"Phi Nhung, nếu một ngày em bỏ lại hai cha con anh...Anh nhất định sẽ quên em đó"
Anh tính quên cô thật sao?
Trên khuôn mặt cả hai đều man mát buồn đến cô quạnh.
"Anh sẽ không quên em đâu. Con nhất định sẽ giống em. Nó sẽ thay em ở bên cạnh anh"
Như thế này là thật sự nói lời từ biệt sao? Thật sự cô nhẫn tâm bỏ anh lại sao? Để anh ôm đứa con đó sống ân hận cả đời còn lại thật sao?
__[80]__
Đến chiều, anh ngồi tựa lưng vào đầu giường để cô nằm trong lòng mình, dịu dàng kể chuyện cho cô nghe.
Trong lòng anh, cô an tĩnh khép mi, đôi tay mềm mại nhỏ bé đặt lên chiếc bụng của mình, cô chầm chậm lắng nghe lắng nghe từng âm thanh nhỏ phát ra từ anh, nó thật ấm áp.
"Ting..ting"
Tiếng tin nhắn từ điện thoại phát ra, phá vỡ bầu không khí hiện tại, có chút hụt hẫn cô liền cau mày.
Dừng lại câu chuyện, anh với tay cầm lấy chiếc điện thoại.
Sắc mặt Mạnh Quỳnh từ từ tối sầm lại, từng dây máu ở mắt đỏ hết cả lên, tay anh run run xiết chặt chiếc điện thoại.
"Choang"
Phi Nhung giật mình mở mắt, chòm người ngồi dậy, nhìn chiếc điện thoại vỡ vụn nằm rãi rác khắp phòng. Cô có phần sợ hãi nhìn anh, nhưng dáng vẻ của anh càng khiến cô sợ hãi hơn bao giờ hết.
Cô theo phản xạ tự nhiên liền rơi nước mắt. Ôm chầm lấy người amh.
"Mạnh Quỳnh, anh làm sao thế. Đừng làm em sợ mà"
Bỗng cô ôm mình, làm anh liền giật mình, anh quên mất việc cô vẫn đang ở cạnh mình, miễn cưỡng trấn an bản thân, anh dần bình tĩnh trở lại ôm lấy eo cô , nhỏ giọng áp sát tai cô.
"Anh xin lỗi, làm em sợ rồi"
"Hức...Mạnh...hức...Quỳnh anh sao vậy?"
Vuốt lấy lưng cô vài cái, anh nhẹ nhàng đẩy người cô ra, lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô.
"Ngoan, không khóc nữa. Việc của Nguyễn thị thôi. Nào, nằm xuống ngủ đi"
Đỡ cô nằm xuống giường, anh cũng nằm xuống ôm lấy cô.
"Mạnh Quỳnh, có chuyện gì nói cho em biết được không?"
Đôi mắt có vẻ mơ hồ lẫn vẻ thất thần suy nghĩ chuyện gì đó, mà ngay cả lời cô anh cũng không nghe thấy.
"Mạnh Quỳnh...Mạnh Quỳnh..."
Sau khi cô đập tay vào ngực anh mấy cái, anh mới hoàn hồn mà nhìn cô.
"Phi Nhung, em ngủ đi. Anh có việc gấp cần ra ngoài một lát, anh gọi Đình Đình qua với em"
Chưa kịp để cô phản ứng, anh liền buông người cô ra, đứng lên kéo chăn phủ lấy người cô rồi xoay lưng bỏ đi.
Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tự dưng anh lại nổi cáu đạp điện thoại, rồi còn ngó lơ cô nữa.
Đôi mắt có phần thất vọng cô nhìn theo bóng lưng của anh.
.....
"Ông có chắc với những gì mình nói hay không? Nếu để tôi phát hiện ông đang nói dối thì đừng trách tôi tàn nhẫn"
Đôi mắt lạnh tanh, khuôn mặt dậy sóng đến đáng sợ bao vây lấy người vị bác sĩ.
"Nguyễn tổng, đây là bệnh viện tốt nhất thành phố, ngài không nên nghi ngờ chuyên môn của chúng tôi. Tôi cũng rất tiếc khi phải thông báo với anh việc này, nhưng điều trị càng sớm sẽ càng tốt hơn cho vợ ngài"
Khoảng khắc nhận được tin nhắn báo rằng cô thật sự mắc phải căn bệnh ung thư cổ tử cung, anh ước rằng đó chỉ là mơ, hoặc có thể thì cứ để anh thay cô chịu đựng. Tại sao ông trời lại trêu đùa anh như thế. Tại sao những người anh yêu thương nhất lại lần lượt xảy ra chuyện.
Chẳng nhẽ tình yêu của anh là sai hay sao?
Anh không đủ tư cách để yêu và được yêu đến thế sao?
Mãi thấy anh cứ thẩn thờ ngồi đó, cũng không phản ứng lại lời mình, vị bác sĩ đành tiếp lời.
"Nguyễn tổng, ngài nên bĩnh tĩnh lại, bệnh này thật ra có thể chữa được, vấn đề là vợ ngài đang mang thai, nếu tiến hành điều trị sợ rằng đứa trẻ sẽ phải chịu ảnh hưởng xấu..."
Nghe đến bốn từ "có thể chữa được" anh như tìm thấy ánh sáng của cuộc đời mình vậy, ánh mắt hiện rõ vẻ vui mừng.
"Vậy thì nhanh chóng tiến hành điều trị, dù bất cứ giá nào cô ấy cũng phải sống"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip