Chương 1.3

Gió lạnh thổi vù vù, thổi bay mái tóc dài của cô, làm chúng rối loạn, cô đưa tay che mặt, nhưng anh vẫn có thể thấy hai mắt cô sưng đỏ lên vì khóc, gò má bị gió lạnh thổi đỏ lên, chiếc va li màu đỏ ngã ở bên cạnh, bộ đồ công sở màu trắng vì bị ngã nên trông xộc xệch, tất chân bị rách từ đầu gối tới mắt cá, đôi giày cao gót ở trên chân không cánh mà bay.

     Nhìn cô trông rất…. rất thê thảm.

     - Tiểu thư ?

     Cô giật mình, ngẩng đầu, dường như bây giờ mới phát hiện sự tồn tại của anh.

     Là cô!

     Nếu như vừa nãy còn một chút nghi ngờ, bây giờ nhìn thấy đôi mắt to đen trong suốt khiến người khác như muốn chìm đắm vào trong đôi mắt ấy của cô, tất cả toàn bộ tiêu tan.

     Chính là đôi mắt này, anh vĩnh viễn không bao giờ quên đôi mắt chứa đầy tình cảm của cô.

     Nhìn thấy anh, cô hơi sửng sốt, trong nháy mắt anh còn tưởng cô nhận ra mình, nhưng không phải, cô chỉ hốt hoảng đưa tay lau nước mắt, khàn giọng hỏi:

     “Chuyện gì vậy?”

     “Cô có khỏe không?” Anh đè nỗi thất vọng đang trào lên xuống, nhẹ nhàng mở miệng.

     “Không khỏe.” Cô nhìn anh chằm chằm, nước mắt còn đọng lại trên lông mi.

     A, đúng vẻ mặt này, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cô cũng không chịu khuất phục.

     Mạc Sâm nhíu mày, khóe miệng khẽ nhếch:

     “Cần giúp một tay không?”

     Cô không trả lời, hốc mắt rưng rưng, nhìn anh chằm chằm.

     Trong nháy mắt, anh biết cô rất muốn từ chối anh, nhưng sau một giây, nước mắt đã ngừng lại tự dưng trào ra.

     “Đúng vậy… Tôi cần giúp….”

     Cô cắn môi, đưa tay lên che mắt, khóc nghẹn ngào sụt sùi thừa nhận

    “Tôi cần giúp một tay…. Chân của tôi… Bị trật rồi….”

    “Chân nào?” Anh lấy khăn trong túi ra đưa cho cô.

    “Phải…. Chân phải…..” Cô nhận lấy khăn, càng khóc to hơn.

     Anh cầm mắt cá chân của cô lên kiểm tra, cô đau nên rụt chân lại.

     Xương không gãy, nhưng vết thương của cô phải mất vài ngày mới khỏi.

    “Cô ở đâu?” Anh đưa mắt nhìn cô.

    “Nơi đó.” Cô chỉ về phía trước.

     Anh nhìn theo phương hướng của cô, sững sờ một chút, nơi cô chỉ chính là ngôi nhà bên cạnh quán bia Hải Dương.

    “Tôi tưởng ngôi nhà đó không có người ở.”

     “Hôm nay tôi… vừa mới đến….” Cô cắn môi nức nở nói.

      Thấy cô càng khóc khổ sở, anh không hỏi thêm, chỉ đưa tay ôm lấy eo cô.

      “Anh muốn làm gì?”

      Cô giật mình, sợ bị ngã, vội vàng đưa tay bám vào vai anh.

      “Đưa cô về.”

      “Nhưng… hành lí của tôi….”

       Cả người cô cứng ngắc, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ lo lắng.

      “Sau khi đưa cô về sẽ quay lại lấy.”

      Anh trấn an cô, ôm qua đi qua đường. Một người nước ngoài.

      Một anh chàng đẹp trai tóc vàng mắt xanh nói tiếng trung.

      Theo lí thuyết, cô sẽ cảm thấy vui vẻ vì anh hùng cứu mĩ nhân.

      Dù sao được một anh chàng đẹp trai tốt bụng pha lẫn vẻ u buồn cứu, chuyện này không phải ngày ngày đều phát sinh.

      Nhưng cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, bởi vì cô không thể nào tưởng tượng nổi một người luôn thông minh lanh lợi như cô, lại có lúc nhếch nhác đến mức cần có người giúp, hơn nữa còn khóc đến nỗi nước mắt nước mũi lem nhem.

      Ngồi ở trên bậc thang, Ba Như Nguyệt nhìn anh chàng đẹp trai đang xách chiếc vali đỏ tới gần, thành thật mà nói, cô rất xấu hổ.

      Cả đời này, rất ít khi cô bị chật vật như vậy.

      Nhìn người đàn ông càng lúc càng tới gần, cô hít sâu một cái, cố gắng tỉnh táo, lấy chìa khóa trong túi, đứng dậy muốn mở cửa, nhưng chân phải mới hơi dùng sức một chút, đã đau đến phát khóc.

      “Chết tiệt!”

      Chìa khóa ở trong tay cô rơi xuống, cô cắn môi dưới cúi đầu, nắm chặt cửa cố gắng chống đỡ, nước mắt theo đó chảy xuống, một chuỗi câu nói thô tục được tuôn ra.

       Mặc dù nghe được tiếng bước chân của anh đã tới sau lưng, cô lại chỉ có thể tựa đầu chống đỡ trên cửa, cắn môi rơi nước mắt, không muốn quay đầu lại để người đàn ông kia chứng kiến bộ dáng chật vật của mình.

      Mạc Sâm nhìn hai vai cô khẽ run, chỉ để hành lí xuống, cúi người nhặt chìa khóa lên, đưa vào tay cô.

       Hai mắt đầy nước mắt của cô nhìn chìa khóa trong tay, thật vất vả mới tìm được chìa, mở cửa.

      Căn nhà trống rỗng, trừ dây leo đang bò trên cửa sổ và mạng nhện cùng với sàn nhà có lớp bụi thật dầy ra, thì không còn gì cả.

      Cô sớm đoán được tình huống bên trong không thể so với bên ngoài nhưng khi tận mắt thấy cũng khiến cho cô bị đả kích.

       Khi mở cửa trong nháy mắt cô còn tưởng rằng mình sẽ thấy được người dì lạnh lùng cô độc ngồi ở phía sau quầy đọc sách, thế nhưng điều đó là không thể, trong cửa cái gì cũng không có.

      Ngôi nhà này cùng với ngôi nhà trong kí ức của cô hoàn toàn khác nhau, không có cọc gỗ, không có bàn ghế, không có bức tranh ấm áp, không có mùi thơm của cà phê, cũng không còn những bông hoa khô mà dì tự làm.

     Nơi đây chỉ toàn bụi bẩn và mạng nhện, ngôi nhà trống rỗng âm u, cô nhếch miệng, lau nước mắt, cười khổ tự giễu.

     “Cô không thể ở đây.”

     Người đàn ông khàn giọng nói, kéo tinh thần cô trở về, cô kinh ngạc quay đầu:
      - Hả ?

     “Cô không thể ở đây.”

     Anh nghĩ bên trong sẽ khá hơn so với bên ngoài, ít nhất trong phòng cũng có đồ đạc, nhưng chỉ liếc mắt một cái, anh xác định ngôi nhà này ít nhất một năm không có người ở, càng không nói đến nguy hiểm, bởi vì trừ ngôi nhà ra thì cầu thang, tường ngăn, cửa sổ cũng không có, lầu một gần như là rộng mở.

     “Tất nhiên là có thể.”

     Cô nắm chặt nắm cửa, không tự chủ ưỡn thẳng sống lưng.

     Cảm thấy cô lo lắng và phòng bị, Mạc Sâm chợt nhớ, cô vừa nói hôm nay mới đến, tất nhiên không phải mua ngôi nhà này thì chính là thuê nó.

     Mặc dù không hiểu tại sao trong báo cáo của anh không nhắc đến, nhưng cô xác định sẽ ở đây.

      Nhìn biểu tình của cô lúc mới vào cửa, chắc cô cũng không dự đoán được tình huống bên trong lại tệ như vậy, cô nhất định còn chưa đến xem.

      “Sau khi sửa sang thì có thể.”

       Anh nhìn cô nói: “Nhưng không phải hôm nay.” 

       Cô đề phòng mở miệng: “Tiên sinh, cảm ơn anh đã giúp, có điều——"
       “Mạc Sâm.”

       Anh ngắt lời cô: “Cô có thể gọi tôi là Mạc Sâm.”

       Như Nguyệt nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, hít sâu một hơi nói:
  
       - Mạc Sâm, cám ơn anh đã giúp một tay, tôi biết rõ bây giờ trông ngôi nhà này rất tệ

      - Cô không thể ở đây.

      Anh ngắt lời cô lần nữa, chậm chạp nhưng kiên định nói:

     - Ít nhất hôm nay không được.
   
     Anh kiên trì phản đối khiến cô tức giận, tay Như Nguyệt nắm chặt nắm của, lạnh mặt nói:

     - Cám ơn anh quan tâm, nhưng có thể hay không là chuyện của tôi.

      Nhìn cô mím chặt môi, nhíu chặt mày, anh  hơi nhẹ nhàng thở ra.

      Anh rất quen thuộc bộ dáng này của cô, ngay cả trong mơ cũng thấy.
    
      - Xin lỗi.

      Ánh mắt anh dời khỏi gương mặt cô, nhìn cảnh tượng đổ nát trong ngôi nhà, nói chậm rãi:

      - Nhưng tình trạng ngôi nhà này không tốt, chân cô bị thương, cho dù muốn sửa sang lại ngôi nhà cũng không có biện pháp, cộng thêm hôm nay là ngày nghỉ, khách sạn và quán trọ cũng đầy khách, tôi nghĩ cô sẽ không ngại đến cửa hàng của bạn tôi ở bên cạnh nghỉ tạm một đêm.”

      Nhà bạn? Bên cạnh? Như Nguyệt nhìn chằm chằm vào anh, trong lúc này cảm thấy ngượng ngùng.

      Cô biết, đây là ý tốt của anh.

      Chỗ này chưa được sửa sang lại, không thể ở, cô cũng biết.

      Nhưng biết là một chuyện, vì tình trạng lúng túng của mình mà cảm thấy xấu hổ, càng làm cô xấu hổ hơn, rõ ràng cô biết, trừ phi cô muốn một mình ở nơi bụi bặm đầy mạng nhện này hơn nữa còn không có khả năng tìm được chăn bông để vượt qua một đêm rét lạnh trong ngôi nhà này, nếu không cô nhất định phải tìm một chỗ ở, cho dù cô không biết hàng xóm xung quanh.

      - Tôi….

      Cô ho nhẹ hai tiếng, nhìn chằm chằm vào sàn nhà, nhắm mắt khàn giọng mở miệng:

      - Nếu như không phiền …. Vậy….

      Đáng ghét, nước mắt lại rơi xuống.

      Cô tức giận ảo não lau nước mắt đã chảy xuống, không hiểu vì sao lại hận dáng vẻ yếu đuối vô dụng của mình.

      “Nếu như bọn họ cảm thấy phiền, tôi sẽ không nói với cô như vậy.”

      Anh đưa tay về phía cô.

      “Đến đây.”

      Cô nhìn bàn tay to lớn kia, thật lâu sau tay mới buông lỏng nắm cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip