Chương 1.4
Mạc Sâm thở phào nhẹ nhõm, thuận thế ôm cô.
Như Nguyệt không có lên tiếng phản đối, vì chân cô rất đau, cho nên chỉ có thể căng thẳng bám vào vai anh.
Nếu như bình thường, cô sẽ không dễ dàng tin tưởng một người xa lạ như vậy, nhưng anh dịu dàng, lúc cô cần người giúp thì anh xuất hiện, cô biết mình phải cẩn thận dù sao anh ta cũng chỉ là một người xa lạ, nhưng sao ngực của anh lại ấm áp như thế, nếu không phải quá mất mặt, cô thật sự muốn ôm chặt người đàn ông đưa tay giúp đỡ mình, khóc thật lớn.
Nước mắt vẫn còn đọng trong mắt, làm những gì cô nhìn thấy đều mông lung, cô lúng túng xấu hổ nhìn nút áo khoác của anh, từ đầu tới cuối không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Cô biết mình không quá nặng, nhưng cũng không phải nhẹ, anh ôm cô lại nhẹ nhàng, hiển nhiên người đàn ông này so với tưởng tượng của cô còn cường tráng hơn nhiều, cũng không phải chỉ có gương mặt đẹp mắt mà thôi.
Đi tới bên ngoài ngôi nhà gỗ có nóc nhà mới tinh ở bên cạnh, anh vừa đi tới cửa thì có một cô gái chủ động ra mở cửa.
“Chuyện gì vậy, Mạc Sâm?”
“Chân cô ấy bị trật.”
Anh vừa nói vừa ôm cô đi vào trong ngôi nhà ấm áp, hỏi : “Đào Hoa, em cầm giúp anh một ít đá lạnh và khăn mặt tới đây.”
“Được, em mang tới ngay.”
Mặc dù Hà Đào Hoa tò mò muốn chết, nhưng vẫn nhanh chóng quay người đi vào phòng bếp lấy khăn mặt và đá lạnh.
Anh ôm cô đi thẳng lên lầu hai, đi tới một căn phòng.
“Phiền cô mở cửa giúp tôi được không?”
Anh nhẹ nhàng mở miệng, “Tôi không thể tự mở.”
Như Nguyệt cứng đơ, vội vàng buông tay đang ôm vai anh, đưa tay mở cửa.
Anh ôm cô đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống, sau đó ngồi kiểm tra chân và mắt cá chân của cô, mở miệng trấn an:
“Hơi sưng, chờ sau khi chườm đá một lát, rồi chườm khăn ấm sẽ tốt hơn.”
“À, cảm ơn!”
Cô ngồi ở mép giường, cả người không tự chủ được lo lắng.
“Tôi hỏi một câu được không?”
“Cái gì?”
“Giày của cô đâu?”
“Ừm.” Cô hé miệng, sau đó nói thêm một câu: “Tôi vứt đi rồi.”
Anh hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu, một giây sau, nụ cười hiện lên trên môi anh, làm dịu đi vẻ lạnh lùng trên gương mặt.
Nhìn anh mỉm cười, trái tim của cô, không hiểu sao đập nhanh.
“Cô còn đôi giày nào không?”
Anh nhìn chăm chú vào cô, còn cô chỉ nhìn vào mắt cá chân sưng to của mình, lúng túng nói: “Không có.”
“Mạc Sâm, khăn và đá lạnh đây.”
Cô gái có dáng người xinh đẹp ở lầu dưới bê chậu nước đi vào mỉm cười nhìn cô: “Xin chào.”
“Xin chào" Như Nguyệt thấy thế vội vàng gật đầu chào hỏi với cô ta.
“Tôi là Hà Đào Hoa, gọi tôi Đào Hoa là được.” Cô ấy vươn tay, tự giới thiệu.
“Ba Như Nguyệt.”
Thấy cô ấy vui vẻ niềm nở, Như Nguyệt thoáng thở phào nhẹ nhõm, cầm tay của Đào Hoa, mỉm cười.
Mạc Sâm thấy cô hơi buông lỏng, mới nói: “Đào Hoa, phiền em chườm đá giúp cô ấy được không? Anh qua nhà bên cạnh lấy hành lí của cô ấy.”
Hả? Hành lý? Đào Hoa trừng mắt nhìn, mặc dù rất tò mò nhưng không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu:
“Tất nhiên, không thành vấn đề, anh mau đi đi.”
“Cảm ơn.” Mạc Sâm khẽ mỉm cười, lúc này mới xoay người rời đi.
Anh vừa rời đi, trong phòng một mảnh yên tĩnh, Đào Hoa mỉm cười với Như Nguyệt, ngồi xuống chườm đá giúp cô, nhưng không được mấy giây, Đào Hoa không nhịn được mở miệng hỏi thăm.
“À, xin lỗi, cô tên Như Nguyệt, phải không?”
“Ừ.”
“Cô là bạn gái của Mạc Sâm sao?” Đào Hoa tò mò nhìn cô gái trước mặt, nước mắt còn chưa khô.
Cô biết Mạc Sâm hơn một năm, một năm này anh ta thỉnh thoảng sẽ tới tìm Hải Dương và Cảnh Dã, nhưng chỉ có một mình, chưa từng thấy anh ta đưa người bạn nào tới, chứ đừng nói người bạn đó là nữ.
Đào Hoa vốn nghĩ Mạc Sâm thích kiểu như: “Hoang dã như sói.”
Ai biết anh ta lại ôm một cô gái xuất hiện, nước mắt còn chưa khô, giống như vừa khóc xong, làm cô tò mò muốn chết.
“Không phải”
Như Nguyệt đỏ mặt, có chút xấu hổ lắc đầu giải thích: “Tôi mới vừa gặp anh ấy.”
“Mới vừa gặp?” Đào Hoa ngẩn ngơ.
“Đúng, vừa gặp ở bên ngoài.”
Như Nguyệt biết Đào Hoa hiểu lầm, lúng túng nói: “À, tôi mới chuyển đến nhà bên cạnh, nhưng bị trật chân, phòng chưa sửa xong, anh ta nói cô sẽ không để ý….”
“Tất nhiên, tất nhiên, không đâu.”
Đào Hoa nghe vậy, cười cười xua tay nói, “Xin lỗi, bởi vì Mạc Sâm không có nói nhiều về chuyện của bản thân, lại chưa từng mang cô gái nào tới, nên tôi mới hiếu kì.”
“Không sao.”
Như Nguyệt cười nhẹ, chân thành nói: “Tôi mới nên nói xin lỗi, ngại quá làm phiền cô.”
“Không đâu.” Đào Hoa khẽ nhếch miệng, vỗ tay Như Nguyệt, muốn cô thoải mái.
“Nếu cô chuyển đến nhà bên cạnh thì tốt rồi, sau này chúng ta là hàng xóm, giúp nhau là việc nên làm. Có câu, ở nhà dựa vào ba mẹ, ra ngoài nhờ bạn bè, có đúng không?”
Sau khi trải qua một ngày bi thảm, nghe được những lời này, Như Nguyệt cảm động, cổ họng nghẹn lại, nước mắt lại trào lên hốc mắt. “Cám ơn….”
“Đừng khách sáo.”
Thấy Như Nguyệt khóc, Đào Hoa vội lấy khăn giấy đưa cho cô. “Xin lỗi… Bình thường tôi….. không phải thích khóc như vậy….”
Như Nguyệt xin lỗi nhận lấy khăn giấy, nức nở nói: “Hôm nay… không biết chuyện gì đã xảy ra…..”
“Không sao, đôi khi con người cũng có lúc tâm trạng suy sụp.”
Đào Hoa rút tiếp khăn giấy đưa cho cô, vừa nói: “Khóc đi, dùng sức khóc thật lớn, khóc xong cô sẽ thấy tốt hơn, sau đó giải quyết mọi chuyện là được.”
Cách nói mạnh mẽ và động tác của Đào Hoa, làm cho Như Nguyệt không nhịn được bật cười, cô lấy khăn giấy lau nước mắt, nhìn Đào Hoa hiền lành ở trước mặt, cười nói:
“Thật xin lỗi, nhất định cô cảm thấy tôi giống người điên.”
“Không có, gần đây tôi, cũng thường——" chợt có suy nghĩ thoáng qua,
Đào Hoa nhỏ giọng hỏi: “À, đừng nói cô đang mang thai nha?”
“Tôi? Mang thai?”
Như Nguyệt trợn trừng mắt, kinh ngạc chỉ vào mình, thấy Đào Hoa gật đầu một cái, giây tiếp theo, cô đột nhiên cười ra tiếng.
“Ha ha ha—— không có....., tôi không có mang thai——" cô không ngừng cười được, cười đến nước mắt cũng chảy ra.
“Cô....” Thấy cô tự dưng cười như vậy, Đào Hoa có chút lo lắng.
Như Nguyệt cầm khăn giấy lau nước mắt, tự giễu nói: “Tôi không có mang thai, chuyện của tôi có chút hoang đường.”
“Hoang đường?” Đào Hoa ngẩn ngơ, “Chuyện gì?”
“Ba ngày trước, tôi bắt gặp vị hôn phu quan hệ với bạn tốt.”
Đào Hoa trợn tròn mắt, nhưng Ba Như Nguyệt lại nói tiếp một câu, khiến cằm cô cũng sắp rớt xuống đất.
“Thảm nhất là, bạn tốt của tôi lại là cấp trên, hơn nữa là đàn ông.”
Cả người Đào Hoa ngây dại, bật thốt lên: “Không thể nào? Cô nói là chồng chưa cưới của cô! “Là một tên đồng tình luyến ái.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip