Chương 5.2

       “Kết hôn?”

       “Đúng.”

       “Với ai?”

       “Như Nguyệt.”

       “Chờ một chút, cậu nói là, Ba Như Nguyệt ở nhà bên cạnh sao?”

      “Đúng.” Trong phòng khách, Đồ Hải Dương và Cảnh Dã nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thản nhiên của Mạc Sâm, đồng thanh nói: “Cậu đùa sao?!”

      “Không có.” Mạc Sâm hiếm khi thấy hai người mất bình tĩnh, khóe miệng khẽ nâng lên cảm thấy rất thú vị.

      Mặc dù quen bọn họ cũng mười mấy năm rồi, nhưng anh và Hải Dương cũng không hỏi nhiều, bọn họ biết đại khái Mạc Sâm là nhân viên CIA, tuy nhiên từ trước tới giờ bọn anh đều chán ghét người của CIA, đúng lúc khi bọn anh biết Mạc Sâm có quan hệ với CIA thì hai bên không biết đã cứu nhau bao nhiêu lần, muốn hối hận cũng không còn kịp.

       Mạc Sâm muốn kết hôn làm cho bọn họ kinh ngạc, bởi vì Mạc Sâm đang nằm vùng, hơn nữa là chuyện rất nguy hiểm, giống như là tắc kè hoa, mặc kệ là hoàn cảnh nào, trong thời gian ngắn nhất cậu ta sẽ hòa mình với người ở nơi đó, bất kể đối phương là trùm buôn thuốc phiện, lính đánh thuê, quân phản kháng, giáo viên, nhân viên chính phủ, cậu ta đều có thể giải quyết dễ dàng. Người giống như cậu ta lại muốn kết hôn?!

       Cảnh Dã nhíu mày, “Công việc của cậu thì sao? Đã nói với cô ấy chưa?”

      “Cô ấy không có... phản ứng gì sao?” Giọng nói của Hải Dương có ý hỏi thăm.

      “Cô ấy nói không sao.” Nhìn hai người, “Dù sao, mình cũng muốn ở lại đây.”

      “Cậu muốn rút lui?” Cảnh Dã kinh ngạc hỏi.

      “Ừ.” Mạc Sâm vuốt ve ly rượu, khóe miệng chứa đựng nụ cười nói: “Mình cũng không còn trẻ, không ai có thẻ vĩnh viễn giữ được trạng thái tốt nhất.”

       Cảnh Dã trầm mặc, không ai so với anh và Hải Dương biết rõ ràng công việc của Mạc Sâm nguy hiểm thế nào. Dù anh và Hải Dương cũng sống trong hoàn cảnh như vậy, nhưng ít nhất bọn họ cùng với nhóm bạn ở cùng một chỗ, Mạc Sâm thì không phải, mười mấy năm qua, chỉ một mình ở trong phe địch, một ngày 24h, một năm 365 ngày, chỉ cần vẫn còn trong thời gian làm nhiệm vụ, Mạc Sâm đều không thể để lộ ra bất cứ cái gì, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác nổ súng giết chết. Cái loại áp lực phải đề phòng từng phút từng giây như thế, người bình thường không thể biết được, Mạc Sâm sống trong hoàn cảnh đầy áp lực như vậy không bị suy sụp, chính là rất may mắn.

      “Người bên kia có đồng ý không?” Hải Dương hỏi.

     “Ừ, mình cũng không phải hứng thú nhất thời, chỉ là đúng lúc mà thôi.” Anh đặt ly xuống,  “Trước khi đến đây mình cũng đã nói qua, Địch Canh Sinh vẫn ôm hi vọng, muốn mình tiếp tục làm nội gián, nhưng suy nghĩ kĩ, thật sự mình không muốn kéo dài.”

       Cảnh Dã và Hải Dương nhìn nhau, mỉm cười. “Chúc mừng cậu thoát khỏi hàng ngũ con chuột.”

       Hải Dương nâng ly mời anh. “Cuối cùng cũng không uổng công nhiều năm qua mình bồi dưỡng cậu.” Cảnh Dã cười sảng khoái vỗ lưng Mạc Sâm.

      Mạc Sâm nghe xong, một bên lắc đầu cười, một bên cầm ly rượu lên đáp lễ. “Đúng rồi, cậu muốn rút lui, vậy định làm gì nuôi vợ?”

      “Học theo hai người, ở nhà trông cửa hàng cho vợ.” Vẻ mặt anh tự nhiên, mỉm cười nhạo báng hai người, “Trở thành câu lạc bộ sợ vợ.”

      “Này, cái gì sợ, đây gọi là thương!” Cảnh Dã nhíu mày, hai tay ôm ngực, mặt không đỏ, hơi thở không gấp dạy dỗ: “Cậu không biết tiếng trung, cũng không nên dùng linh tinh, cẩn thận bị người khác cười.”

      “Dạ, đa tạ huynh đài chỉ giáo.” Tay Mạc Sâm ôm thành quyền, làm động tác giống trong phim võ hiệp.

      Hải Dương nghe thấy rốt cuộc không nhịn được cười ha ha ra tiếng. “Ôi mẹ nó, thằng nhóc này thật lợi hại, rốt cuộc cậu học câu này ở đâu?”

      Cảnh Dã nghe được sững sờ, nhưng cũng không nhịn được bật cười.

     “Tiểu thuyết võ hiệp.” Anh trả lời khiến cả hai người sững sờ, ngay sau đó cùng nhau cười phá lên.

      Trong phòng khách truyền đến tiếng cười của ba người đàn ông, trong phòng ngủ chính, ba người phụ nữ ngồi trên giường tò mò nhìn ra cửa, rồi nhanh chóng dời sự chú ý lại.

      “Cho nên nói, bạn thật sự muốn kết hôn với Mạc Sâm.”

      “Ừ.” Đối mặt với sự tò mò của Đào Hoa, Như Nguyệt cúi đầu, căng thẳng gật đầu một cái.

       Hiểu Dạ dịu dàng hỏi: “Xin lỗi, bọn mình không phải muốn chất vấn quyết định của bạn, hay tình cảm hai người, có điều, bạn và Mạc Sâm đều là bạn tốt của mọi người, cho nên bọn mình không muốn bạn và Mạc Sâm bị tổn thương.”

       “Mình biết rõ.” Cô ngẩng đầu, mỉm cười, “Giữa mình và anh ấy có thể không phải là tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng tình cảm không phải có thể từ từ bồi dưỡng sao?"

       “Ừ.” Hiểu Dạ nhìn cô, biết cô không phải ôm ảo tưởng không thực tế, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn hơi lo lắng.

        Quen Mạc Sâm được một năm, cô biết anh có nhiều áp lức, cũng nghe Cảnh Dã nói sơ qua về tình cảnh của anh, công việc đòi hỏi anh phải dùng nhiều thân phận nhiều gương mặt khác nhau, sống với một người đàn ông như vậy, không phải chuyện dễ dàng.

       Như Nguyệt và Mạc Sâm đều là người tốt, cô thật sự hi vọng hai người họ sẽ được hạnh phúc. “Mặc kệ thế nào, nếu bạn có bất cứ vấn đề gì, đều có thể tìm mình và Đào Hoa để nói.”

        “Thật ra, mình cũng có chút vấn đề.” Như Nguyệt đỏ mặt, hơi lúng túng mở miệng, “Hai người... có thể làm chứng cho mình.”

        “Tất nhiên là được, không có vấn đề!” Đào Hoa vui vẻ hỏi: “Khi nào tổ chức hôn lễ?”

        “Bọn mình không làm.” Cô căng thẳng lắc đầu, giải thích: “Người thân của mình đều qua đời, anh ấy cũng vậy, cho nên định thứ sáu sẽ đi công chứng, buổi tối làm một bữa tiệc nhỏ ở ‘Ánh trăng màu lam’ là được.”

        “Thứ sáu?” Đào Hoa giật mình.

       “Nhanh như vậy?” Hiểu Dạ cũng kinh ngạc.

       “Ừ.” Thấy dáng vẻ kinh ngạc của hai người. Như Nguyệt không dám nói thật, cô vốn định hôm nay sẽ đi công chứng, nếu không phải xin đăng kí trước ba ngày mới được, chỉ sợ cô bây giờ đã gả cho anh rồi. Gương mặt Ba Như Nguyệt đỏ bừng, nhìn hai người nói: “Vì sắp sang năm mới, thứ sáu là ngày cuối cùng làm việc... Nếu không đi, sẽ phải đợi năm sau, cho nên.... ừm.....”

      “Không có gì, mình hiểu.” Nhìn mặt Như Nguyệt hồng đến mức muốn bốc hơi, Đào Hoa vỗ vỗ tay cô, “Tục ngữ nói đúng, có tiền hay không có tiền, phải lấy chồng trước năm chứ sao.”

       “Tục ngữ không phải nói như vậy chứ?” Hiểu Dạ bật cười, không nhịn được nói thêm một câu: “Nhưng buổi tối ngủ một mình rất lạnh.”

       “Ừ, có một người đàn ông ở trong chăn, thật là tốt hơn nhiều.” Đào Hoa cười gật đầu đồng ý, lấy cùi chỏ chọc chọc Như Nguyệt, cười mập mờ: “Có đúng không?”

        “Mình không biết, chưa từng thử.” Cô không nghĩ nhiều, trả lời theo thói quen, nói xong mới kịp phản ứng, muốn hối hận cũng không kịp.

        Đào Hoa, Hiểu Dạ ngẩn ngơ, yên lặng một lúc, sau đó Đào Hoa mới nói: “Không thể nào? Thật hay giả? Bạn nói bạn——"

        Nghe Đào Hoa kêu lớn, Như Nguyệt bị hù sợ vội đưa tay che miệng cô, đỏ mặt nói: “Bạn đừng kêu lớn vậy.”

        “Bạn nói là bạn chưa bao giờ ngủ với người đàn ông nào?” Hiểu Dạ ở bên cạnh không nhịn được tò mò đỏ mặt hỏi: “Hay là chưa từng quan hệ?”

        “Cũng... không có....” Như Nguyệt lắc đầu, lúng túng nhỏ giọng trả lời.

        “Chà, thật lợi hại, chống đỡ được đến đêm tân hôn.” Đào Hoa mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Mình còn nghĩ mình rất phiền toái, ai biết bạn còn lợi hại hơn, trước đó Mạc Sâm chưa từng áp đảo bạn sao?”

         Gương mặt nhỏ nhắn của Như Nguyệt lại ửng hồng, xấu hổ muốn tìm cái hố để chui vào.

         “Anh ấy hôn bạn chưa?” Hiểu Dạ hỏi.

          Như Nguyệt gật đầu. “Bạn thích không?”

          Đào Hoa hỏi. Cô lại gật đầu.

         “Vậy thì tốt.... đừng sợ... đừng sợ...” Đào Hoa nằm lì trên giường, vỗ vai Như Nguyệt, cười nói: “Mình sẽ bảo Mạc Sâm dịu dàng với bạn một chút.”

         Như Nguyệt vừa nghe, hai mắt mở lớn, xấu hổ nói: “Đừng.....”

        “Đào Hoa, bạn đừng lộn xộn.” Thấy Hiểu Dạ ngăn Đào Hoa lại, Như Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ nháy mắt sau, Hiểu Dạ xuống giường, ho nhẹ một tiếng, nghiêm chỉnh nói tiếp một câu: “Mình bảo Cảnh Dã nói là được.”

         “Cái gì?!” Cô giật mình nhảy dựng, đỏ mặt xông lên muốn ngăn cản Hiểu Dạ đang đi ra phía cửa: “Ô Hiểu Dạ, bạn dám nói!”

        “Mình vì muốn tốt——"  Hiểu Dạ một bên cười một bên chạy trốn, Đào Hoa vẫn nằm lì trên giường, cười đến không thở nổi.

         Đêm dài, mọi người vẫn chưa nghỉ. Ba người phụ nữ ở trong phòng vừa đùa giỡn vừa cười, trêu chọc nhau cho tới tận đêm khuya.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip