Chương 9.2

         Hắn thấy thế, mới quay người đi xuống xe, sau đó bảo cô xuống, hai tên đàn ông khác cũng xuống đi phía sau cô. 

         Vừa xuống xe, cô phát hiện ra mình đang ở bên bờ biển, trừ người của bọn chúng, gần như không có ai, đưa tầm mắt nhìn, phía trước là biển rộng, phía sau là rừng cây, cách khoảng 100m, cô ôm lão tam chạy tuyệt đối sẽ không thoát được bọn họ. Cách bãi biển tầm một hai cây số mới có bóng người, hoàn toàn dập tắt hi vọng cầu cứu của cô.

         "Đi mau!" Hắn ta thô lỗ lấy súng đâm vào lưng cô. 

         Như Nguyệt không có cách nào khác đành ôm cậu nhóc, bị áp giải lên thuyền. Cô không muốn đi lên, nhưng biết nếu phản kháng tuyệt đối sẽ mất mạng tại chỗ, bọn chúng giữ cô lại chỉ bởi vì không muốn đứa bé hét gào giãy giụa gây sự chú ý và phiền toái. Cô không biết được rốt cuộc bọn chúng muốn đưa cô và cậu nhóc đi đâu, nhưng biển rộng mênh mông, cô cũng chỉ thuận theo ý trời. 

         Chiếc thuyền rời bến. Gió lạnh thổi tung mái tóc cô, Ba Như Nguyệt ôm cậu nhóc thật chặt, nhìn bờ càng lúc càng xa, cổ họng nghẹn lại, cô hoài nghi mình sẽ không còn được gặp lại Mạc Sâm. 

         Trời đông giá rét, nước lạnh như băng. Mạc Sâm nắm chặt thành bồn rửa mặt, vùi mặt vào dòng nước lạnh giá, muốn dùng cái lạnh để ép bản thân tỉnh táo, chờ đến khi anh tỉnh táo mới từ từ ngẩng đầu lên. Trong gương là một người đàn ông lạnh lùng tàn khốc, là người đàn ông vô cùng quen thuộc. Anh không nhìn thêm chút nào, chỉ cầm khăn lông lau khô mặt, đi ra ngoài. 

         Trong phòng khách trừ mấy bé gái, những người khác đều đông đủ, anh vừa xuất hiện, tiếng nói chuyện lập tức ngừng lại. Mặc dù nghe Hải Dương nói thân phận của Mạc Sâm, nhưng khi Đào Hoa nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc lúc này của anh, vẫn không nhịn được ngồi sát vào Hải Dương. Người đàn ông trước mặt cô lúc này, không phải là Mạc Sâm mà cô biết, mái tóc vàng ướt đẫm nhỏ  nước, đôi mắt chuyển thành màu xám nhạt, không có chút biểu hiện gì trên gương mặt.

          Sau khi anh ngồi xuống, Hải Dương liền kể lại tình hình mà lão nhị và lão đại nhìn thấy, từ lúc tan trường, đến lúc bị lôi đi, rồi Như Nguyệt ngăn cản, lại bị bắt theo, đều nói hết một lần. 

         Sau khi Mạc Sâm nghe xong, nhìn gương mặt trắng bệch của hai cậu nhóc , "Bọn chúng có mấy  người?"

         "Năm."

         "Có biết bọn chúng không?" 

         Lão nhị gật đầu "Có một người da trắng, lúc trước từng gặp ở phòng nghiên cứu." 

         "Hắn nhận ra cháu sao?" Sắc mặt cậu càng thêm tái nhợt, hít một hơi thật sâu, gật đầu.

         "Hắn có ý định bắt cháu không?" 

         "Không có." Cậu bé lắc đầu.

         "Cháu chắc chắn chứ?"

         "Vâng." Cậu bé gật đầu xác định. 

          Mạc Sâm nghe vậy ngừng lại, sau đó ngẩng đầu, nhìn vào sắc mặt trắng bệch của Hiểu Dạ, hỏi một vấn đề quan trọng. "Tại sao chỉ bắt lão tam?" 

         Toàn thân Hiểu Dạ cứng đờ, cô nhìn chằm chằm Mạc Sâm, trong lòng giãy giụa, Cảnh Dã ở bên cạnh thấy vậy, nắm chặt tay cô, cô nhìn anh, thấy anh gật đầu, mới hít một hơi thật sâu mở miệng. "Em không rõ lắm, chỉ..." Cô dừng một chút, nắm chặt tay Cảnh Dã, giống như tiếp nhận sức mạnh và dũng khí của anh, lúc này mới nhìn Mạc Sâm nói một hơi." "A Chấn là người nhân bản của hắn." 

         "Cái gì?" Đào Hoa sợ hết hồn, kêu lên. Những người khác trong lòng giống như đã sớm đoán ra, trong phòng một mảnh yên tĩnh.

          Hai mắt Mạc Sâm nhắm nghiền, gân xanh nổi lên, sắc mặt Hiểu Dạ tái nhợt, mím chặt môi, gương mặt Cảnh Dã hung ác, hai cậu nhóc ngồi yên như pho tượng, sắc mặt tái nhợt, Đào Hoa kinh hoảng nhìn Hải Dương, vẻ mặt của anh lúc này giống hệt Cảnh Dã, rất dọa người.

          Trời ơi, bọn họ nghiêm túc. Mặc dù cô chưa từng hỏi nhiều, nhưng một năm qua, bọn họ cũng nói qua với cô về quá khứ của mấy đứa nhỏ, nhưng chuyện này ngoài sức tưởng tượng của cô. "Nhưng.... em nghĩ nhân bản người..... là chuyện chỉ tồn tại trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng...." Cô không có chút sức lực nào nhìn Hải Dương, run giọng hỏi : "Không phải sao?" 

          "Không phải." Anh nhìn cô, nhỏ giọng giải thích "Kĩ thuật nhân bản động vật có lâu rồi, cũng có tỉ lệ thành công, nhưng vì vấn đề đạo đức cho nên phục chế nhân bản người không được cho phép." 

          Đào Hoa run người, cô nhìn anh chằm chằm, trong đầu hỗn loạn : "Cho nên anh nói, A Chấn thật sự có thể là...." 

        "Ừ." 

         "Nhưng hắn... cái tên biến thái kia... em cảm thấy.... không thể nào..... trời, đáng chết....." Lời nói của cô không mạch lạc, cũng không biết làm sao biểu đạt ý tứ của mình. 

         "Anh biết, A Chấn không giống Mark, phục chế người thì không hoàn toàn giống, bọn họ chỉ có ADN giống nhau, vẻ ngoài diện mạo, âm thanh, vân tay giống nhau nhưng không có nghĩa bọn họ cùng một loại người." 

         "Như vậy, tại sao tên biến thái đó muốn bắt A Chấn đi?" 

         "Bởi vì hắn bị trọng thương." Đào Hoa nghe thế nhìn về phía Hiểu Dạ, chỉ thấy vẻ mặt cô không có biểu hiện gì nói: "Một năm rưỡi trước Cảnh Dã đả thương hắn, bị thương nặng như vậy, không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng."

         "Có ý gì?" Đào Hoa kinh hoảng hỏi.

         "Mình nghĩ hắn muốn cấy ghép bộ phận." Mạc Sâm mở mắt, lạnh giọng nói. 

          Cấy ghép bộ phận? "Đừng nói đùa!" Gương mặt Đào Hoa trắng bệch, kích động nhảy lên, "A Chấn mới bảy tuổi." 

         "Mark vốn không quan tâm A Chấn mấy tuổi." Hơi thở của Hiểu Dạ gấp rút, nhìn Đào Hoa nói: "Đối với hắn, chỉ có A Chấn, cơ thể của hắn mới không xảy ra phản ứng loại bỏ, lúc hắn làm thí nghiệm nhân bản, chắc cũng vì ngày này."

          Đào Hoa nhìn chằm chằm vào Hiểu Dạ, cô biết đây là sự thật. Hiểu Dạ thật sự cho rằng cái tên Mark bị thần kinh kia nhân bản người là phục vụ cho bản thân, mà người hắn nhân bản lại chính là A Chấn, sau đó hắn bắt A Chấn đi chỉ vì muốn cấy ghép bộ phận—— 

          Trong nháy mắt Đào Hoa lĩnh ngộ được một chuyện, theo lời Hiểu Dạ nói thì ngay từ đầu cô ấy cũng biết A Chấn là người mà Mark nhân bản. Đào Hoa chấn kinh nhìn Hiểu Dạ, thật lâu không tìm được ngôn ngữ diễn đạt. Cô biết Hiểu Dạ từng bị Mark bắt làm thí  nghiệm, ngược đãi năm năm. Đó là sau khi cô và Hải Dương kết hôn, quyết định nhận nuôi ba đứa bé thì Hiểu Dạ đã nói với cô. 

          Cô ấy muốn cô biết chuyện chăm sóc ba đứa bé không phải chuyện dễ dàng, muốn cô xác định thật sự nguyện ý coi bọn nhóc như ruột thịt, mới bằng lòng để cô nuôi dưỡng ba đứa bé. Mặc dù Hiểu Dạ không nói rõ ràng, nhưng nghe thoáng qua cũng khiến Đào Hoa dựng tóc gáy. Cô biết rất rõ ràng Hiểu Dạ chịu nỗi khổ như thế nào, có điều không ngờ Hiểu Dạ biết rõ quan hệ của Mark và A Chấn, mà vẫn nguyện ý thu nhận cậu bé. 

          "Đứa bé là vô tội." Giọng nói Hiểu Dạ khàn khàn, nhìn cô. 

          "Mình biết rõ." Cô kiên định nhìn bạn tốt, nói như đinh đóng cột: "Mặc kệ như thế nào, bọn chúng đều là con của mình, mỗi một đứa." 

          Hiểu Dạ nghe vậy, nghẹn ngào, cô cố gắng mỉm cười nhìn bạn tốt nhưng nước mắt lại không nhịn được trào ra. Cảnh Dã ôm cô vào trong ngực, Hiểu Dạ rúc đầu vào ngực anh không tiếng động rơi nước mắt. 

          Đào Hoa cố kìm nén kích động muốn khóc, nhìn ba người đàn ông trước mặt hỏi: "Làm sao bây giờ? Mọi người biết tên khốn kiếp kia ở đâu không?" 

          Ba người trầm mặc, lão đại ở bên cạnh mở miệng. "Con biết." Tất cả ánh mắt tập trung trên người lão đại, cậu bé nhìn mọi người, sắc mặt tái nhợt nói: "Có người trong bọn chúng làm rơi bật lửa, con nhặt nó lên." Lão đại xoè tay ra, một bật lửa màu bạc nằm trên lòng bàn tay cậu. 

          "Trời, đáng chết!" Đào Hoa kêu lên, vội vàng cầm lấy bàn tay đang đưa bật lửa ra, chỉ thấy lòng bàn tay cậu bị đỏ ửng, đường vân trên cái bật lửa đều in dấu vết lên tay cậu. 

          "Đứa ngốc, con vẫn cầm nó sao? Hải Dương, giúp em lấy nước lạnh tới! Cảnh Dã, lấy đá lạnh! Nhanh lên một chút! Đáng ghét, con ngốc sao!" Đào Hoa mắng liên tiếp, cầm cốc nước lạnh đổ lên vết bỏng trên tay cậu. 

            Năng lực siêu nhiên của đứa bé này biết sớm nhất, chỉ cần chạm vào đồ vật, là có thể thấy được hình ảnh, cầm càng lâu, lại càng rõ ràng, nhưng bởi vì cậu bé chưa khống chế được năng lực, nếu sử dụng nhiều sẽ ảnh hưởng đến cơ thể. Hải Dương lấy một bình nước ra, cô lập tức ấn sâu tay cậu bé chìm vào trong nước. Bởi vì lòng bàn tay đau đớn mà hai má co giật, nhưng cậu bé vẫn nhìn ra ngoài cửa nói: "Con nhìn thấy, người kia ở trên một chiếc ca nô Athena." 

           Cảnh Dã bỏ đá lạnh vào trong bình nước, nghe thế kinh ngạc, không nhịn được hỏi: "Ca nô? Ở cảng sao?"

          "Không phải." Cậu bé lắc đầu "Ở bên ngoài, bọn họ để thuyền trên bờ."

          Mạc Sâm nghe vậy, lập tức đứng dậy, gọi điện thoại. "Tôi là Mạc Sâm, tôi cần hình ảnh vệ tinh." Anh ước lượng kinh độ và vĩ độ, giọng nói lạnh lùng không có bất kì cảm xúc: "Ngay lập tức, càng rõ càng tốt. Còn nữa giúp tôi tra tất cả ca nô gọi Athena, tình hình tài liệu gửi hết cho tôi." 

         "Anh ấy gọi cho ai?" Đào Hoa càng nghe càng tò mò, vừa xử lí vết thương cho lão đại vừa không nhịn được hỏi Hải Dương. 

         "Thủ lĩnh con chuột."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip